Thịnh Thế đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng làm việc, nhìn Thập Lý Thịnh Thế” sầm uất dưới tầng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Mãi cho đến khi hút hết thuốc trong túi, anh mới từ từ trở về bàn làm việc, cầm chìa khóa xe của mình lên, đi xuống dưới tầng.
Lấy xe, lái xe trên đường cái, chạy trở về Ngự Thự Lâm Phong.
“Ngài Thịnh đã trở lại.” Người giúp việc thấy Thịnh Thế đẩy cửa vào, cung kính chào hỏi.
Thịnh Thế nhàn nhạt gật đầu một cái, trực tiếp bước vào toilet rửa tay. Lúc đi ra, vừa vặn thấy bà quản gia bưng một đống chai lọ ra ngoài, bên trong đựng mấy thứ khô cằn. Thịnh Thế chỉ chỉ, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là cái gì?”
“Thuốc bắc ạ!” Bà quản gia trả lời.
“Làm gì mà nhiều vậy? Trong nhà có ai bị bệnh sao?”
“Là cô San uống.”
Thịnh Thế cau mày: “Sở Sở?”
Bà quản gia nhìn biểu tình nghi hoặc của Thịnh Thế, liền giải thích tất cả những gì mình biết một lần: “Ngài Thịnh không biết sao? Cô San uống thuốc bắc đã được mấy tháng rồi.”
Thịnh Thế lắc đầu một cái.
Lúc này bà quản gia mới lại tiếp tục nói: “Ngài Thịnh, tôi cứ cho rằng ngài biế. Từ rất lâu rồi, lúc đó cô Cố về thì có đưa cho tôi một phương thuốc. Cô San sai tôi đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc để nấu cho cô ấy. Vì uống thuốc bắc mà cô San chịu khổ không ít. Lúc ban đầu cô San uống luôn bị nôn, nhưng cô ấy vẫn cố uống.”
Bà quản gia vừa nói, lại vừa lắc đầu, than thở nói: “Thân thể của cô San, thoạt nhìn cũng không sao, cũng không hiểu tại sao lại phải uống... Tôi vẫn muốn cầm phương thuốc kia đưa cho thầy thuốc xem là trị bệnh gì, nhưng vì bận rộn nên cứ quên mất, phương thuốc vẫn còn ở đây đấy.”
Bà quản gia lấy một tờ giấy từ phía dưới đống chai lọ đưa cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cảm thấy tờ giấy kia khá quen mắt, anh vươn tay, nhận lấy, sau đó mở ra. Chữ viết trên mặt cực kỳ quen mắt, lúc này mới giật mình hiểu ra, đây là toa thuốc mẹ Thịnh Thế đưa anh lúc ban đầu, anh trực tiếp đưa cho Cố Lan San, nói muốn uống hay không tùy cô. Không nghĩ tới, cô lại vẫn luôn uống......
Chuyện này có phải đại biểu, thật ra thì Cố Lan San, cũng muốn một đứa con hay không?
Con của anh?
Lồng иgự¢ Thịnh Thế phập phồng lên xuống, vẻ mặt trở nên bối rối.
Bà quản gia nhìn Thịnh Thế, không nhịn được lo lắng lên tiếng hỏi: “Ngài Thịnh, ngài sao vậy? Phương thuốc này có vấn đề gì không?”
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của bà quản gia, chỉ nhìn thẳng vào mắt bà quản gia hỏi: “Cô ấy về nhà lấy đồ lúc nào?”
“Cô San sao? Cô ấy vừa mới ra sân bay, tôi liền gọi điện thoại cho ngài......” Bà quản gia còn chưa nói xong đã thấy Thịnh Thế xoay người bước nhanh ra khỏi nhà. Bà hơi nghi ngờ đi theo ra ngoài, Thịnh Thế đã đạp chân ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi biệt thự.
Vốn trưa nay, lúc cùng cô từ cục dân chính trở lại Ngự Thự Lâm Phong đã nói qua, anh không tiễn cô.
Không tiễn, là bởi vì anh sợ đau khổ sở, không dám nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô.
Nhưng mà, khi thấy phương thuốc kia, nghe được lời của bà quản gia phu nhân, anh có một loại kích động không kềm chế được, rất muốn thấy khuôn mặt Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho thư ký, tìm chuyến bay của Cố Lan San.
Thư ký hồi âm cho anh, là ba phút sau, Cố Lan San bay đến Hàng Châu, vào lúc 10h50.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ là gần mười giờ, giẫm mạnh chân ga.
10h30, Thịnh Thế đến sân bay, anh trực tiếp vào phòng chờ. Bởi vì là chuyến bay đêm nên cũng không có nhiều người. Khi Thịnh Thế lên máy bay đi công tác đều đi đường dành cho khách quý, cho nên cũng không quen, chỉ ngẩng đầu, nhìn đèn chỉ thị phía trên, đi như bay tìm kiếm.
Vào lúc 10h40, Thịnh Thế chạy tới trước cửa máy bay, vừa đúng lúc cửa máy bay đóng.
Thịnh Thế đứng trước cửa máy bay cửa, nhìn cửa thủy tinh đã đóng, hơi thở hổn hển.
Nhân viên phục vụ sân bay nhìn thấy anh, cho là hành khách bị trễ, lễ phép cười cười: “Xin hỏi ngài, ngài muốn lên máy bay sao?”
Sau một lúc lâu Thịnh Thế mới lắc đầu một cái, sau đó từ từ xoay người, bước chân không vững rời đi. Vừa mới đi hai bước, Thịnh Thế lại nghiêng đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.
Trong lối đi lên máy bay, một cô gái vác hai cái túi trên lưng, tóc buộc đuôi ngựa thật cao, nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân cô.
Cô bước đi rất nhanh, lúc bước vào cửa hầm máy bay, còn thuận đường rút một tờ báo, nở một nụ cười nhạt với nhân viên đứng ở khoang máy bay rồi biến mất trong tầm mắt của anh.
“Xin lỗi? Xin lỗi? Xin hỏi ngài có cần gì không?”
Tiếng nhân viên phục vụ trong sân bay truyền đến một lần nữa kéo thần trí của Thịnh Thế trở lại. Thịnh Thế nhàn nhạt nói một câu: “Không cần.”
Ngay sau đó, liền xoay người, đi tới trước cửa sổ sát đất của một phòng chờ bay, vừa vặn có thể thấy chuyến bay của Cố Lan San.
Máy bay rất đúng giờ. Đúng 10h50 cất cánh. Thịnh Thế nhìn máy bay trong mắt mình dần dần lăn, chạy lấy đà, bay lên, càng ngày càng cao, đến cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn tín hiệu lập lòe của máy bay.
Thịnh Thế đứng đó không nhúc nhích, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn của máy bay anh mới nở nụ cười yếu ớt.
Sở Sở, nếu như đây là cuộc sống mà em muốn, cứ tùy tâm mà làm, hãy một lần sống vì bản thân, yêu một lần.
Dù tương lai người em yêu là ai, anh đều mong em hạnh phúc.
Nhưng, Sở Sở, em biết không?
Em đi, anh không tiễn em nhưng em về, dù cho có mưa to gió lớn, anh đều sẽ đi đón em.
Chỉ là không biết, em còn trở về hay không?
. . . . . .
Thịnh Thế trở lại biệt thự Lâm Phong đã là mười hai giờ, người giúp việc trong nhà đều đã ngủ, chỉ có mình bà quản gia nghe tiếng động, mặc đồ ngủ đi ra.
Thịnh Thế nhìn thoáng quan bà quản gia, dặn dò: "Rót cho tôi một ly cà phê."
Thịnh Thế đi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vẫn còn tràn ngập hơi thở của Cố Lan San, anh bật đèn đi vào, thấy trên giường bằng phẳng, không còn giống như lúc trứơc, lúc anh trở về sẽ nhìn thấy có người nằm trên giường ngủ say.
Anh ngồi trên giường, đưa mắt nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh cưới lớn hơn nữa bức tường, trên đó anh và cô đều cười ấm áp, nhìn rất đẹp.
Có tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến, Thịnh Thế quay đầu, thấy bà quản gia đang bưng cà phê đi vào: "Cậu Thịnh, cà phê mà cậu muốn."
Thịnh Thế gật đầu chỉ chỉ chiếc bàn trà trước ghế sô pha trong phòng ngủ, lqđ ngay sau đó tầm mắt rơi xuống chiếc thùng giấy được dán kín bằng băng keo ở bên cạnh, khẽ nhíu mày: "Đây là cái gì, đồ linh tinh sao? Sao lại để ở chỗ này?"
"Đó là đồ của cô San, cô ấy nói đợi đến khi cô có chỗ ở thì để tôi gửi cái này qua cho cô ấy."
Thịnh Thế không nói gì, mắt quan sát cái thùng.
Bà quản gia lặng yên không tiếng động rời đi, còn đóng cửa phòng ngủ lại.
Một lúc sau, Thịnh Thế đứng lên, đi tới trước bàn trà bưng cà phê lên chậm rãi uống một ngụm, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái thùng như cũ.
Cuối cùng Thịnh Thế vẫn không nén được tò mò, đặt cà phê lên bàn, sau đó đi tìm dao lam, tìm một lúc Thịnh Thế mới nhớ kể từ lần Cố Lan San tự sát, anh đã kêu người bỏ hết những đồ có thể cắt cổ tay ở trong nhà đi nên anh đành lấy chìa khóa từ trong túi rọc thùng giấy ra.
Mở thùng ra, đập vào mắt là một ống tiền xu Doraemon, khóe môi Thịnh Thế không tự chủ được cong lên, cầm con Doraemon kia lên lắc lắc, vẫn rất nặng.
Ở dưới là một ít đồ linh tinh, có album ảnh, phần lớn đều là ảnh chụp chung của bọn họ thời niên thiếu, anh và cô, còn có Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa, Nam Sênh Ca, Triệu Lệ, Vương Giai Di.
Thịnh Thế lật từng tấm từng tấm, lật tới cuối cùng là hình tốt nghiệp đại học của bọn họ, anh và cô đều mặc đồ tốt nghiệp, anh cõng cô, cô cười rất vui vẻ.
Thịnh Thế nhìn ảnh chụp, hai mắt mở to, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lúc sau anh mới đặt album ảnh sang một bên, sau đó lấy tay tùy ý lật xem những món đồ khác của cô, là mấy món quà nhỏ, đa số đều là anh mua cho cô.
Dưới đáy thùng có hai cái hộp, Thịnh Thế lấy hộp bên trái, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong đều là những tờ giấy nhỏ, nhìn rất cũ còn có nhiều nếp nhăn giống như bị người ta mở ra rất nhiều lần.
Thịnh Thế cầm lên một cái, cẩn thận mở ra, sợ không cẩn thận sẽ kéo hư tờ giấy, đập vào mắt là nét chữ uyển chuyển phóng khóang, chữ viết của anh: Sở Nhị, tan học tớ có trận đấu bóng rổ, cậu nhớ đi cổ vũ cho tớ. Còn có, nhớ mua cola ướp lạnh cho tớ, không đựơc quên
Thịnh Thế đặt tờ giấy sang một bên, lại cầm một cái mở ra, nét chữ xinh đẹp , chữ viết của cô: Nhị Thập, bà dì của tớ tới, đau bụng, hôm nay tan học tớ không đi chơi với bọn Hoa tử, cậu theo tớ về nhà xem Harry Potter đi.
Thịnh Thế nhìn hai tờ giấy này, ánh mắt ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức lần lượt mở ra tất cả các tờ giấy bên trong, nhìn từng cái.
Sở Sở, tớ muốn cùng bọn Hoa tử đi đánh ma thú, cho nên tớ chuẩn bị trốn tiết, tan học tớ chờ cậu ở cổng trường.
Nhị Thập, cậu đã khỏe chưa? Lqđ Thầy đang giục tớ nộp bài tập, sao cậu còn chưa giúp tớ làm xong, sao cậu ngốc vậy, bài tập cũng làm chậm như vậy!
Nhị Thập, muốn ăn canh Ma Lạt, cậu đi mua cho tớ đi, bên ngoài quá nóng, tớ không muốn đi, phơi nắng sẽ bị đen. Nhớ thêm một ly dâu tây sữa.
Diệp Sở Sở, thành thật khai báo, sách của tớ bị ứơt, có phải là do cậu làm hay không?
Sở Nhị, cậu thật giỏi, để cho tớ đi leo núi chung với cậu, kết quả cậu bò không tới hai bước đã bắt tớ cõng cậu lên núi.
Nhị Thập, cậu có thể nói với mấy cô gái theo đuổi cậu, lần sau có mua chocolate thì mua hiệu Thành Đức đựơc không, hiệu khác ăn không ngon.
Nhị Thập, sinh nhật vui vẻ. . . . . . (phía sau vẽ một cái cười lớn, thêm một quả trứng cao).
. . . . . .
Thịnh Thế mở ra xem từng cái, chữ viết bên trong từ tràn trề sức sống tuổi trẻ, về sau càng lưu loát sâu sắc, cho thấy thời gian trôi qua.
Những thứ này đều là lúc anh và cô đi học, truyền cho nhau.
Mỗi lần truyền xong, cô đều sẽ lấy những tờ giấy đó lại, khi đó anh không biết cô muốn làm gì, cũng không hỏi mà đưa cho cô, không nghĩ tới, từ đầu cho đến cuối cùng từng cái từng cái cô đều giữ lại.
Có một loại hối hận không thể nói ra, chỉ có thể đè nén ở trong lòng anh .
Nếu nói là đẹp, anh và cô đã từng có, tuy nhiên nó lại bị anh tự tay phá vỡ.
Thịnh Thế nhìn trên đất khắp nơi giấy tờ xốc xếch, mắt đau nhức, đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng bây giờ, anh lại rất muốn khóc một hồi, Thịnh Thế chậm rãi giơ tay lên, che lại khuôn mặt, hô hấp của anh có chút bất ổn, giống như mất rất lớn sức lực, anh mới chậm rãi đè lại, sau đó vươn tay, lấy cái hộp cuối cùng bên trong ra.
Cái hộp này sau khi mở ra, bên trong toàn bộ đều là thư, màu hồng, màu xanh nhạt, màu vàng, các loại màu sắc, nhìn đặc biệt tốt, anh cầm lấy một lá thư ở bên trong, thấy trên lá thư đó viết,gửi Nhị Thập.
Lá thư cũng không dán lại, anh mở ra, từ bên trong rút ra tờ giấy, thấy nội dung bên trong, viết rất đơn giản, chỉ có mấy lời, nhưng lại khiến cho nước mắt anh rơi như mưa.
Nhị Thập, đi làm thật sự rất nhàm chán, hơn nữa hôm nay đi thăm một nữ minh tinh, dáng dấp không có đẹp như trên màn ảnh, hơn nữa dáng vẻ còn rất cao ngạo, thật là đáng ghét! Chẳng qua em còn phải cười với cô ta, anh có biết không, chuyện khó chịu nhất của con người, chính là đối với người mà mình ghét phải gượng cười!
Phía dưới có ghi chú ngày tháng.
Thịnh Thế đem giấy xếp lại, bỏ vào trong lá thư, sau đó lại mở ra một lá thư khác, cùng một kiểu như vậy, cũng là châm chọc đơn giản như vậy.
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cực kỳ khó chịu, anh đổ hết những lá thư trong hộp ra, lần lượt đếm từng cái, có khoảng 1103 lá thư.
Vừa vặn là ngày anh quyết định cưới cô.
Người ngoài cuộc sáng, kẻ trong cuộc mê.
Anh cảm thấy anh vì tình yêu này hao hết tâm huyết, thật ra thì không phải cô cũng phải chịu hết uất ức?
Chắc hẳn Sở Sở, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi anh, là chính bản thân anh tự tay đẩy cô ra xa.
Hai người càng thân thiện, càng sợ mất ổn định.
Là anh lấy thân phận con trai nhà họ Thịnh, mạnh mẽ ép cưới cô, hôm nay, mất đi cô, không thể trách người khác.
Thịnh Thế ngồi dưới đất, đem những lá thư kia, mở ra từng cái một, một lá lại một lá, anh xem thật cẩn thận, giống như anh có thể nhìn thấy cô dí dỏm đứng ở trước mặt anh, vênh váo tự đắc bĩu môi, đối với anh châm chọc.
Cho đến khi Thịnh Thế mở ra một lá thư, thấy bên trong chỉ có một câu nói đơn giản, Nhị Thập, em muốn ly hôn. . . . . .
Anh giống như mất đi toàn bộ sức lực, đặt lá thư kia ở trên mặt thảm, cả người chậm rãi nằm xuống, bên cạnh là những tờ giấy anh cùng cô viết khi còn trẻ, cả những lá thư cô viết cho anh bây giờ.
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt có hai hàng nước mắt chảy xuống, ở bên trong phòng, đèn thủy tinh chiếu xuống, cực kỳ thê lương.