Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 107

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bởi vì có bác sĩ nhắc nhở, cho nên lúc cô mang thai đứa bé thứ hai, Thịnh Thế đặc biệt cẩn thận, thậm chí cho chuyên gia chăm sóc cô 24 giờ.
Khi cô mang thai đứa bé thứ hai, sinh nhật của Thịnh Thế và Hàn Thành Trì lại đến, Thịnh Thế sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của cô, cho nên không có tổ chức sinh nhật.
Ngẫu nhiên cô chat webcam cùng Cố Ân Ân, Cố Ân Ân nói đùa với cô, khiến cho cô nhớ đến việc gửi quà sinh nhật đến cho Hàn Thành Trì.
Lúc ấy cô đối với lời nói của Cố Ân Ân nói gì nghe nấy.
Cho nên trước ngày sinh nhật của Hàn Thành Trì mấy ngày, cô còn đặc biệt cùng người làm đến cửa hàng tổng hợp, chọn cho Hàn Thành Trì một món quà sinh nhật, sau khi về nhà, cô đặc biệt viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, sau đó gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh, để cho người gác cổng đưa cho chuyển phát nhanh.
Thực ra ngày hôm đó, cô cảm thấy thân thể của mình không có vấn đề gì, hoàn toàn rất tốt, hơn nữa cô đã mất đi một đứa bé, cho nên đối với đứa bé thứ hai này cũng đặc biệt cẩn thận hơn, nhưng không biết vì cái gì, sau khi cô nói chuyện điện thoại cùng công ty chuyển phát nhanh, bụng lại bắt đầu đau, lúc trước cô cũng có đau bụng như vậy, cho nên cũng không có để ý, cho rằng một lát nữa liền tốt hơn, nhưng mà, thật không ngờ lại càng đau hơn, lúc này cô sợ tới mức ngay lập tức gọi người làm, lúc này hạ thân bắt đầu chảy máu, người làm sợ hãi, gọi điện thoại báo cho Thịnh Thế, bác sĩ gia đình cũng gọi đến đây, nhưng thời điểm Thịnh Thế trở về nhà, đứa bé đã không còn.
Cô mê man ngủ thật lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt rất khó coi, đứng trước giường cô, trong tay cầm món quà cô chọn cho Hàn Thành Trì.
Người làm trong nhà đã kể lại những việc cô đã làm trước khi xảy thai đều nói cho Thịnh Thế biết, Thịnh Thế cho rằng đứa bé của cô bị xảy, là vì chạy ra ngoài mua quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì.
Liên tiếp mất đi hai đứa bé, cuối cùng đủ để cho Thịnh Thế bạo phát, anh Ϧóþ chặt cổ cô, chửi mắng trách móc rất nhiều lời khó nghe.
Sắc mặt cô tái nhợt lắng nghe, cảm thấy rất ủy khuất, nói ra một hai câu giải thích, nhưng mà anh căn bản không nghe thấy, giống như mất đi lí trí.
Hiện tại cô nhớ lại, vẫn cảm thấy được lúc ấy Thịnh Thế giống như người điên, sau khi anh mắng xong, dường như chưa cảm thấy hết tức giận, liền thờ ơ nhìn chằm chằm cô, nói: “Cố Lan San, cô có biết vì sao khi cô cùng tôi ngủ trên cùng một cái giường, lại trùng hợp có người nhìn thấy hay không? Cô thực sự nghĩ rằng cô là uống say sao? Kỳ thực là tôi bỏ thuốc cô, tôi nghĩ muốn cô, tôi có thể đạt được, tôi nghĩ muốn cô sinh cho tôi đứa bé, cho nên chờ cô điều dưỡng thật tốt thân thể, tiếp tục mang thai!”
Thời điểm đó, cô thật sự không biết chân tướng thật sự của sự việc.
Cô chỉ cho rằng, cô cùng Thịnh Thế bị mẹ Thịnh cùng bà Cố bắt gian tại giường, thật sự do uống rượu mà làm loạn.
Nhưng cô thật sự không ngờ, sau lưng chuyện đó còn có ẩn tình khác.
Thịnh Thế vậy mà bỏ thuốc dụ gian cô!
Lúc ấy đáy lòng cô bốc lên cơn tức, nghĩ cũng không nghĩ liền quay đầu về phía tay anh đang Ϧóþ cổ mình cắn một cái thật mạnh.
Cô dùng sức cắn, nhưng Thịnh Thế còn hung ác hơn cô, tay đang Ϧóþ cổ cô, cứ thế không có buông lỏng lực một chút nào.
Lúc đó cô thật sự cảm thấy mình sắp bị Ϧóþ ૮ɦếƭ, cô dứt khoát không né tránh, cô liền trợn tròn mắt nhìn anh, nói: “Anh như vậy, làm sao tôi có thể yêu anh được, tôi đúng là yêu Hàn Thành Trì, hơn nữa tôi muốn yêu cả đời, muốn tôi sinh con cho anh, nằm mơ đi!”
Cô vừa nói, vừa oán hận nở nụ cười.
Lời nói này của cô, thành công bức Thịnh Thế điên lên rồi.
Cô nhìn Thịnh Thế nổi trận lôi đình, lúc ấy đang trong lúc tức giận còn có một chút hưng phấn.
Anh càng tức giận, cô lại càng cười.
Nụ cười của cô giống như đang châm chọc, làm cho anh cảm thấy mất hết mặt mũi cùng toàn bộ tôn nghiêm.
Anh không lưu tình chút nào hung hăng giơ tay lên, vung cho cô một cái tát, quăng cô từ trên giường rơi thẳng xuống đất.
Nói thật, một cái tát kia đánh xuống thật là đau.
Nhưng cô lại không có chút phản ứng nào, chỉ cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Thịnh Thế lảo đảo đi tới trước mặt cô, trong cặp mắt xinh đẹp của anh hiện đầy ác độc, anh nói: “Cố Lan San, khi tôi yêu cô, cô nói cái gì thì chính là cái đó, khi tôi không thương cô, cô chỉ là cái rắm thôi!”
Sau khi anh nói xong, dường như chưa hết giận, liền chỉ vào quà tặng cô mua cho Hàn Thành Trì đã bị anh phá hư đến nát bấy nói: “Cô cầm tiền của tôi mua quà tặng cho một người đàn ông khác, nghĩ hay quá nhỉ, tôi cho cô biết, Cố Lan San, tiền của tôi, mặc dù cô bán thân, cũng chỉ có thể bán cho tôi, bằng không một phân tiền cô cũng đừng nghĩ đến!”
“A, không đúng, bắt đầu từ bây giờ, một phân tiền tôi cũng không có ý định cho cô! Không phải em trai của cô vẫn còn ở trong bệnh viện sao? Là người thực vật, mỗi tháng cần mười vạn tiền thuốc thang, tôi xem cô lấy cái gì đưa?”
“Đúng rồi...... Cô có thể lấy thân thể của cô tới kiếm tiền, bồi ăn một bữa cơm 5000 đồng, bồi tắm một lần 5000 đồng, bồi làm yêu một lần một vạn!”
“Cái giá này không thấp chứ, một tháng nếu cô thêm chút sức, đúng thật là có thể kiếm đủ mười vạn!”
......
Cố Lan San nằm ở trên giường, nghĩ tới “Một lần” gây gổ đó, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ về phía bụng của mình.
Sợ là trời cao thật sự trừng phạt cô, trừng phạt cô đối xử không tốt với đứa bé của mình, cho nên sau hai lần mang thai liên tiếp, cô không còn mang thai nữa.
Từ sau đó trở đi, mỗi ngày Thịnh Thế đều không có ở nhà, tin tình cảm một tin tiếp một tin được đưa lên báo, cô không biết là sự thật hay là xì căng đan, nói tóm lại, bên cạnh anh vây quanh đủ loại mỹ nữ, ví dụ như bạn trai thần bí của ngọc nữ phim ảnh nào đó chính là Thịnh Thế. Lại ví dụ như Thịnh Thế hào phóng cho Tô Kiều Kiều làm người phát ngôn Mười Dặm Thịnh Thế, cũng cùng cô ta xem phim.
Cô làm phóng viên, hiển nhiên muốn không xem cũng khó.
Lúc đầu cô cảm thấy có chút mất mặt, nhưng về sau, dần dần cô thấy quen, trừ đi đến chỗ anh lấy tiền, thời gian khác, cố gắng có thể cách anh càng xa càng tốt.
Cô giống như là một người ngoài cuộc, chiếm lấy thân phận người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thịnh Thế, nhìn Thịnh Thế cùng mỹ nữ tuyệt sắc ở bên ngoài trình diễn một màn lại nối tiếp một màn câu chuyện tình ái kinh thiên động địa.
Mà thân phận người vợ, rốt cuộc cũng tới một ngày, phải trả lại cho anh.
......
Ngày Cố Lan San trả lại thân phận người vợ cho Thịnh Thế là thứ tư ngày 8 tháng 10.
Ngày đó Thịnh Thế không đi làm, chín giờ sáng, anh lái xe tới biệt thự Lâm Phong, sau đó chở cô đi cục dân chính.
Ở trên đường, Thịnh Thế đưa cho Cố Lan San một xấp giấy, Cố Lan San hồ nghi liếc mắt nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế nuốt nước miếng một cái, nói: “Giấy thỏa thuận li hôn, cô xem đi.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì, cúi đầu, lật đi lật lại trang giấy kia.
Bởi vì một phân tiền cấp dưỡng cô cũng không muốn, cho nên giấy thỏa thuận li hôn rất đơn giản, cô chỉ nhìn thoáng qua một lần, liền đưa tay tìm 乃út.
Thịnh Thế giống như là hiểu cô đang tìm cái gì, vừa lái xe, vừa thuần thục lần mò một cây 乃út ở bên cạnh đưa cho cô.
Cố Lan San nhận lấy, nhìn chằm chằm nơi ký tên trên giấy thỏa thuận li hôn, nhìn một hồi, sau đó cầm 乃út lên, chậm rãi ký xuống.
Lúc cô ký xuống, Thịnh Thế nhìn thông qua kính chiếu hậu, tay cầm tay lái của anh dùng sức thật chặt, sau đó nhìn cô một nét một nét viết xuống Cố Lan San, anh cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập theo.
Đến cục dân chính, tuy rằng bọn họ tới sớm, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người, đều đến làm giấy hôn thú, duy chỉ có Thịnh Thế cùng Cố Lan San là làm chứng nhận ly hôn.
Cố Lan San nhìn giấy kết hôn màu đỏ biến thành giấy ly hôn màu xanh dương, khi cái ấn màu đỏ được đóng lên, tim của cô cũng giống như bị thứ gì đó hung hăng ấn xuống một cái.
Sau khi Thịnh Thế cùng Cố Lan San đi ra từ cục dân chính, đã là giữa trưa, Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự Lâm Phong, lúc Cố Lan San xuống xe, Thịnh Thế mở miệng kêu tên Cố Lan San: “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng động tác, quay đầu nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế chậm rãi nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, từ từ quay đầu, nhìn vào mắt cô, giọng nói có chút khô khốc nói: “Tạm biệt.”
Môi Cố Lan San giật giật, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Tạm biệt.”
Thịnh Thế nghe thấy hai chữ này có hơi chút mất hồn, anh nhìn Cố Lan San không chuyển mắt, nhưng trong mắt lại không có bất cứ tiêu cự nào, làm cho người ta không biết rốt cuộc anh đang nhìn gì, hồi lâu anh mới “Ừ” một tiếng.
Cố Lan San vịn cửa xe, đứng một lát mới chậm rãi bước chân hướng về phía bên ngoài xe, sau đó xuống xe.
Thịnh Thế cảm thấy tim mình lập tức như bị đào rỗng, trong lúc bất chợt anh lại lên tiếng gọi cô lại: “Sở Sở.”
Cố Lan San ngẩng đầu, Thịnh Thế hướng về phía cô nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, nói: “Chăm sóc mình thật tốt.”
Cố Lan San gật đầu một cái, Thịnh Thế còn nói: “Ngày nào cô đi?”
Cố Lan San mím môi, vẫn chưa trả lời, Thịnh Thế cười nói: “Thôi, cô đi ngày nào cũng được, không cần gấp gáp tìm phòng ốc, nơi này trước tiên cô có thể ở, chỉ là ngày cô rời đi tôi không tiễn cô.”
Cố Lan San mấp máy môi, cuối cùng không hề nói gì, chậm rãi đóng cửa xe lại.
Cố Lan San đứng ở ven đường một lát mới bước đi vào nhà.
Trong nháy mắt lúc Thịnh Thế thấy Cố Lan San xoay người, anh giơ tay lên, để lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất trong tầm mắt mình, ánh mắt anh trở nên mờ mịt.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, trong lúc bất chợt điện thoại Thịnh Thế vang lên, anh cầm lấy điện thoại di động, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến một chút, ấn nghe: “Ngài Thịnh, tôi đã theo phân phó của ngài, hệ thống internet của cục dân chính cũng không có tài liệu li hôn của ngài và cô Cố. Chờ ngài xác định lúc nào muốn cùng cô Cố li hôn, tôi sẽ cho ngài vào hệ thống. Chẳng qua, ngài Thịnh, mặc dù hiện tại chứng thư li hôn trong tay của ngài và cô Cố sẽ không có hiệu lực, cho nên đến lúc chân chính có thể có hiệu lực thì ngài và cô Cố phải ký tên thêm một lần nữa.”
Thịnh Thế chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng rồi tắt điện thoại.
Thật sự là anh và Cố Lan San li hôn, chẳng qua lúc làm chứng thứ li hôn anh có động chút tay chân.
Một đêm kia, Cố Lan San chủ động hôn anh, anh cảm thấy có lẽ anh có thể có một chút hy vọng, mặc dù anh biết hy vọng này thật sự nhỏ, nhưng anh vẫn không thể cứ như vậy mà thật sự li hôn cùng cô.
Nếu như hy vọng của anh trở thành sự thật thì vừa vặn anh không có chứng thực li hôn, nhà cũ họ Thịnh dù có người muốn ngăn trở việc anh và Cố Lan San tái hôn cũng không thể làm được chuyện gì rồi.
Nếu như hy vọng của anh tan biến, cô thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, chỉ cần trước lúc cô kết hôn, anh sẽ thả tự do cho cô cũng không phải không thể.
Lời tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta có suy nghĩ xoay chuyển một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn để Thịnh Thế ngăn chặn một chút, thủ đoạn đùa bỡn thôi.
Nếu như hy vọng của anh tan biến, cô thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, chỉ cần trước lúc cô kết hôn, anh sẽ thả tự do cho cô cũng không phải không thể.
Hiện tại anh đã thả cô đi, cũng sẽ không dây dưa với cô nữa, anh để cho cô tùy theo lòng mình vì mình mà sống.
**********
Đến buổi chiều Cố Lan San đến công ty một chuyến, lúc ngồi trong công ty, Cố Lan San đã nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuộc sống sau này của mình nên sống làm sao.
Nói cách khác, đột nhiên cuộc sống của cô bất chợt thuộc về cô, không có bất kỳ gông xiềng áp đặt nào ở trên người cô, làm cô có chút không biết phải trải qua như thế nào.
Trong công ty có chút chuyện, sau khi cô hết bận rộn đã đến bảy giờ tối, cô tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm, sau khi đi ra, cô đi dọc theo con đường lớn, cô đi tới đi lui, trong lúc bất chợt Cố Lan San không biết nên đi nơi nào.
Cô nhìn quanh bốn phía một cái, sau đó cúi đầu nhìn mình một chút, cô bơ vơ đơn độc một mình, cô cảm thấy có chút khổ sở không nói ra được.
Lúc cô đi ngang qua một biển quảng cáo du lịch của một công ty ở Bắc Kinh, cô nhìn thấy trên mặt quảng cáo có từ cuộc sống có ít nhất một lần nói đi là đi du lịch.
Nói đi là đi du lịch……. Thật ra thì là nói rời xa quê hương, ngược lại cô đến Bắc Kinh cũng coi như là đi rồi, chẳng qua nơi này xảy ra quá nhiều chuyện buồn vui, hiện tại cô có một mình, không bằng cô dứt khoát một mình đến một thành phố mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cố Lan San đứng trước biển quảng cáo, nhìn một lúc lâu, sau đó bắt một chiếc taxi, trở lại Ngự Thự Lâm Phong.
Nếu rời xa Bắc Kinh, vậy thì bây giờ rời đi thôi.
Trước đó đồ của cô đã sửa sang lại, hơn nữa cũng không nhiều, cho nên rất dễ cầm.
Cô chỉ cầm một vali kéo, bên trong chứa một ít quần áo, cô nhìn cái hòm đựng đồ cũ kia, suy nghĩ một chút liền hướng về phía bà quản gia nói: “Tôi không biết về sau mình sẽ ở nơi nào, chờ tôi xác định tương lai mình ở nơi nào tôi sẽ gọi điện nói cho bà biết, bà đem những thứ này gửi cho tôi nhé.”
Bà quản gia đã biết tin tức cô và Thịnh Thế đã li hôn, lúc đưa cô đi còn rơi lệ.
Cố Lan San để xe taxi chờ ở ngoài cửa, sau khi đi ra, cô trực tiếp lên xe, sau đó bảo ra sân bay.
………..
Thịnh Thế biết Cố Lan San sớm muộn sẽ rời khỏi Ngự Thư Lâm Phong, nhưng anh không nghĩ đến là ngày mà buổi sáng anh và cô cùng đi lĩnh “Chứng thư li hôn”, buổi tối hôm đó cô đã rời đi,
Hơn nữa còn rời Bắc Kinh.
Trong phòng làm việc khi nghe được tin tức này thì cả người anh sửng sốt ước chừng mười phút mới dần dần phục hồi lại tinh thần.
Anh còn tưởng mình và cô thật sự có hy vọng, nhưng bây giờ cô đã muốn rời khỏi Bắc Kinh rồi, đều không ở cùng một thành phố, thế giới lớn như vậy, làm sao hy vọng đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc