Vẻ mặt Tô Kiều Kiều kinh ngạc hơn nửa ngày, mới xoay người rời khỏi công ty của Thịnh Thế, đi xuống lầu, nhìn thấy người đại diện của mình còn mở xe chờ ở dưới lầu, cô ta lên xe, liền bắt đầu khóc, vừa khóc, vừa cầm khăn giấy lau khóe mắt, nói: “Lão bà của Thịnh Thế có phải muốn chống đối với tôi tới cùng hay không, tại sao lại chọn ngày kết hôn trùng với ngày sinh nhật của tôi chứ!”
......
Cố Lan San mới vừa đi vào cửa xoay khách sạn Kinh Thành, Thịnh Thế liền áo mũ chỉnh tề qua đón, Cố Lan San cười rực rỡ với Thịnh Thế, Thịnh Thế liền ôm vai của cô, đi vào thang máy khách quý, đi thẳng lên tầng 32.
Thịnh Thế đưa tay ra là bao trọn tầng cao nhất của nhà hàng xoay tròn khách sạn Kinh Thành, cho nên bên trong trừ mấy người bồi bàn, cũng không có người nào khác.
Cả nhà hàng xoay tròn không có mở đèn, duy nhất chỉ có trên bàn dài gần cửa sổ là đặt hai hàng ngọn nến màu đỏ, ở giữa đặt một bó hoa hồng xanh thật to, phía trên còn đọng những giọt sương nhàn nhạt.
Thịnh Thế phất tay một cái, cho người bồi bàn lui ra, anh tự mình đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ra cho Cố Lan San, Cố Lan San thành thực đi lên phía trước, cười nói một tiếng: “Cám ơn” với Thịnh Thế. Sau đó liền thoải mái ngồi xuống.
Thịnh Thế trải khăn ăn cho Cố Lan San xong, khẽ cúi đầu, tựa như hôn mà không phải là hôn lên thái dương của cô một cái, sau đó liền đi tới đối diện Cố Lan San, kéo ghế ra, nhàn nhã ung dung ngồi xuống.
Thịnh Thế đã gọi món ăn trước rồi, đợi khoảng chừng nửa tiếng, thức ăn được bưng lên.
Còn có một chai Laffey của Pháp, Thịnh Thế cầm chai rượu lên mở ra, rót cho Cố Lan San và mình mỗi người một ly.
Thịnh Thế cách hai hàng ngọn nến, nhìn Cố Lan San, ánh mắt có chút ngưng đọng.
Cả nhà hàng rất an tĩnh, ngoài cửa sổ, là ngọn đèn chuyển mạch chớp tắt cảnh đêm Bắc Kinh, giống như những ngôi sao chớp sáng trên bầu trời.
Thịnh Thế giơ ly rượu lên trước, Cố Lan San cũng giơ lên, hai ly rượu khẽ chạm vào nhau, giọng nói trầm thấp của Thịnh Thế cất lên: “Sở Sở, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.”
Cố Lan San chậm rãi nhếch môi, nét mặt tươi cười như hoa: “Thịnh Thế, anh cũng vậy.”
Hai người uống một hơi cạn sạch, Cố Lan San cười cầm đũa lên, cách ánh nến, nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong tôi có lời muốn nói với anh.”
“Được.” Thịnh Thế đáp một tiếng: “Đúng lúc tôi cũng có lời muốn nói với cô.”
Ngay sau đó, hai người an tĩnh ăn, nhưng hai người ăn cũng không nhiều, Thịnh Thế ăn xong trước, qua ba phút, Cố Lan San mới buông đũa xuống, rút một tờ khăn giấy ở một bên ra lau khóe môi, cô nhìn Thịnh Thế, cười nói: “Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao? Anh nói trước đi.”
“Cô nói trước đi.” Thịnh Thế kéo ra một nụ cười, Cố Lan San lại lắc đầu một cái, “Anh nói trước đi.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng, mới mở miệng: “Vậy tôi nói trước.”
Cố Lan San không lên tiếng, một đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Thịnh Thế còn chưa mở miệng, đáy mắt liền nổi lên chút chua xót, anh cảm thấy cổ họng như uống phải axit, đau đớn khó chịu, anh mở miệng, nói một câu mới vừa nói qua: “Sở Sở, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đáy mắt sáng rọi như châu tròn ngọc sáng.
Thịnh Thế thấy rõ bóng dáng mình trong đáy mắt của Cố Lan San, anh hơi nhếch môi, tiếp tục mở miệng, nói: “Sở Sở, anh yêu em.”
Vẻ mặt của Cố Lan San có chút kinh ngạc.
Thịnh Thế hít sâu một hơi, nuốt nước miếng một cái, tầm mắt thật sâu nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Lan San, lại mở miệng nói: “Sở Sở, chúng ta ly hôn đi.”
Lúc Thịnh Thế nói xong câu đó, tầm mắt lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không có đủ can đảm để nhìn xem biểu cảm trên mặt của Cố Lan San, là bi thương hay là vui mừng.
Anh và cô quen biết mười lăm năm, năm ngàn bốn trăm bảy mươi lăm ngày, một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm giờ, bảy trăm tám mươi tám triệu bốn ngàn phút, bảy tỷ chín trăm năm mươi sáu triệu giây.
Từ lúc anh gặp cô đến khi yêu cô, rồi cho đến bây giờ, trong cả quá trình dài đăng đẵng đó đều có sự tồn tại của cô.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại buông tay.
Đáy lòng Thịnh Thế quay cuồng, không cách nào áp chế được các loại cảm xúc, anh khẽ giơ tay lên che mặt lại.
Cố Lan San ngồi đối diện Thịnh Thế, hai hàng nến đỏ, ngọn lửa nhảy lên cao chợt hiện lên những tia sáng xanh yêu mỵ, cô vẫn không nhúc nhích nhìn người đàn ông đang che mặt ở trước mắt.
Một lúc sau Thịnh Thế mới bỏ tay xuống, từ từ quay đầu nhìn Cố Lan San, mắt anh đã đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai tròng mắt không nhúc nhích, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó anh mới mở miệng lặp lại từng chữ từng chữ lời vừa nói, lúc nói đến chữ cuối cùng trong giọng nói anh đã mang theo nghẹn ngào khó phát hiện: “Sở Sở, chúng ta ly hôn đi.”
Cố Lan San còn chưa có từ “Sở Sở, anh yêu em” tỉnh táo lại thì đã nghe thấy hai câu “Sở Sở, chúng ta ly hôn đi”.
Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay cô vẫn luôn suy nghĩ tối nay lúc ăn cơm với Thịnh Thế làm sao để đề nghị ly hôn.
Dù sao thì cô gả cho Thịnh Thế không phải vì tình yêu mà là bởi vì anh muốn, cho nên lúc nói đến ly hôn, cô không có tư cách lên tiếng.
Nhưng ý của thủ trưởng Thịnh cũng đã rất rõ ràng, cô đã không còn đủ tư cách nữa, cô cũng phải đi làm, cho nên lúc ăn cơm cô vẫn đang nghĩ trong đầu làm sao mở miệng.
Khi cô nghe Thịnh Thế cũng có lời muốn nói với cô, cô cố ý để cho anh nói trước. hangchinhchulqđ
Cô thật không ngờ kết quả của sự việc lại phát triển ngoài dự đoán của cô.
Chuyện Thịnh Thế muốn nói với cô và chuyện cô muốn nói với anh, hoàn toàn giống nhau.
Thật ra cô nên sớm nghĩ tới, Thịnh Thế biết cô thích Hàn Thành Trì, cô và Hàn Thành Trì lại hôn nhau trong phòng khách nhà họ Cố, chắc chắn trong lòng anh nhất định cho rằng cô ngoại tình… một ngừơi kêu ngạo như anh sao còn có thể muốn cô?
Như vậy cũng tốt, dù sao thì anh mở miệng nói ly hôn cũng tốt hơn là cô nói.
Dù sao kết quả cuối cùng vẫn là muốn ly hôn.
Nhưng Cố Lan San lại cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.
Khổ sở nói không nên lời.
Khổ sở không giải thích được.
Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ Thịnh Thế và Nhị Thập không giống nhau nhưng cô lại biết Thịnh Thế và Nhị Thập là cùng một người.
Dù là Thịnh Thế hay là Nhị Thập thì cuối cùng đều không muốn cô.
“Sở Sở” Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, phá vỡ sự yên lặng: “Em nghĩ như thế nào?”
Nghe được lời nói của Thịnh Thế, Cố Lan San mở mắt, cảm thấy mắt căng ra có chút đau xót, cô mím môi nói: “Thịnh Thế, em nghe anh.”
Bàn tay buông lỏng của Thịnh Thế đột nhiên nắm chặt lại, anh hơi dựa ra sau ghế, ngẩng đầu lên, vuốt loạn mái tóc, tay rủ xuống, bóng dáng mơ hồ của anh xen lẫn gương mặt đẹp trai chói mắt.
Anh cảm thấy trong cổ họng bị nghẹn lại có chút khó chịu, anh cố sức mới điều chỉnh lại được cảm xúc, sau đó buông lỏng tay, dáng vẻ tỉnh táo, hai mắt đen nhánh, giọng nói mang theo mấy phần kiên quyết: “Được, vậy em......” Thịnh Thế dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Có điều kiện và yêu cầu gì đối với việc ly hôn thì cứ nói.”
Cô có thể có điều kiện và yêu cầu gì?
Cố Lan San cúi đầu giống như đang suy nghĩ, một lát sau lại truyền tới giọng nói trầm trầm của Thịnh Thế: “Chỉ cần em mở miệng, anh đều đồng ý với em.”
Một câu nói làm Cố Lan San suýt nữa thì khóc.
Cô cúi thấp đầu, hít sâu vài hơi mới ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế nói: “Em nghe anh.”
Thịnh Thế quay mặt đi không nhìn Cố Lan San, một lúc sau anh mới nói: “Sở Sở, em cũng biết, ban đầu bà Cố không chịu để em gả cho anh... anh cho bà Cố rất nhiều tiền và chỗ tốt bà ta mới gật đầu đồng ý. Có một số việc, chúng ta không nói, nhưng em cũng hiểu......”
Sắc mặt Cố Lan San không được tốt, môi cô theo thói quen lúc không vui sẽ mím chặt lại, lúc này càng mím chặt hơn.
Thịnh Thế nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Hiện tại chúng ta ly hôn, theo lý thuyết anh phải chu cấp tiền sinh hoạt cho em, nhưng Sở Sở, nếu như em thật nghe anh, số tiền chu cấp này xem như anh đền tội việc anh đã từng dùng tiền chuộc em từ chỗ bà Cố. Từ nay về sau em là chính em.”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, nước mắt rốt cuộc không khống chế được chảy xuống, lqđ thật ra thì cô không quan tâm chuyện tiền chu cấp nhiều hay ít, chỉ là cô không nghĩ đến, Thịnh Thế sẽ dùng cách như vậy để đền tội, từ trong đáy lòng, cô không có ý kiến, cô hy vọng mình thuộc về mình hơn bất kỳ ai, không cần lại mang trên lưng danh hàng hóa.
Nếu như cô lấy một số tiền lớn từ chỗ Thịnh Thế, trong lòng cô sẽ cảm thấy lo lắng, xài cũng sẽ cảm thấy ngượng.
Huống chi, cô cũng thẹn với anh, vì bảo vệ Hàn Thành Trì mà không nói cho anh biết sự thật, sợ là trong giới quý tộc đều nói anh bị cô cắm sừng.
Anh tàn nhẫn với cô, trong lòng cô không trách anh, cô khổ sở sợ hãi nhưng lại không khóc.
Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy lại làm cho cô khóc.
Thịnh Thế không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng nức nở của Cố Lan San cứ quanh quẩn bên tai anh.
Ở trong ký ức của anh, cô chưa bao giờ ở trước mặt của anh, tỉnh táo mà khóc.
Trong lòng Thịnh Thế loạn thành một đoàn, anh rất muốn đưa tay lấy khăn giấy ở bên cạnh mà lau sạch nước mắt cho cô, ôm cô vào trong lòng.
Nhưng anh lại không thể làm như vậy.
Anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, hung hăng khống chế mình.
Một lúc sau Cố Lan San mới ngưng khóc, cô giơ tay tùy tiện lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế, thỉnh thoảng còn thút thít, lqđ cô mở miệng, giọng nói hơi khàn khan: “Thịnh Thế, cám ơn anh.”
Hai mắt Thịnh Thế lập tức đỏ lên, quai hàm của anh căng chặt, ép đáy mắt anh không hiện ra hơi nước, anh từ từ giơ tay che lại hai mắt, anh đợi cảm xúc ổn định lại mới dùng tay lau sạch khóe mắt ướƭ áƭ, cúi xuống nhìn khuôn mặt của cô nói: “Sở Sở, không cần cám ơn.”
Trong phòng ăn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người cũng không nhìn nhau, đều có tâm sự riêng.
Nến vẫn còn đang cháy.
Không biết qua bao lâu, đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ đã biến thành những ngọn đèn le lói, Thịnh Thế mới chậm rãi đứng lên, lấy áo từ trên giá xuống khoác cho Cố Lan San nói: “Sở Sở, anh đưa em về nhà.”
Cố Lan San gật đầu không lên tiếng, ngoan ngoãn khác thường đứng lên, đi bên cạnh Thịnh Thế, một đường đi ra khỏi khách sạn Kinh Thành.
Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự nhưng anh không xuống xe, cũng không vào cửa, chỉ đi xuống mở cửa xe cho cô, nhìn cô đi vào biệt thự sang trọng, sau đó đó nghĩ không bao lâu nữa cô sẽ không còn là nữ chủ nhân của nơi này, anh sững sờ dựa vào xe, đứng đó thật lâu mới lên xe rời đi.
......
Lúc Cố Lan San vào nhà, bà quản gia biết cô và Thịnh Thế đi ăn mừng ngày kỷ niệm kết hôn nên cực kỳ vui vẻ đi lên đón, lqđ khi thấy chỉ có một mình Cố Lan San thì bà quản gia ngẩn người hỏi: “Cậu Thịnh không trở về cùng cô chủ sao?”
Cố Lan San lắc đầu không lên tiếng, trở về phòng, cô lập tức đi tắm rồi bò lên giường.
Nhưng cô lại không buồn ngủ, cô nhớ tới lúc cô và Thịnh Thế ở trong phòng này cãi nhau hai lần, sau đó đi tới tình trạng ly hôn.
Hai lần cãi nhau, kỳ thực đều do việc kết thúc một sinh mạng, một lần cãi nhau do con của Cố Ân Ân mất, lần trước cãi nhau là do con của bọn họ mất.
Hoặc nói, bởi vì đứa bé của bọn họ, mà tranh cãi.
...
Lúc đầu khi Cố Lan San lấy Thịnh Thế, Thịnh Thế đối với cô rất tốt.
Cho dù thời điểm ấy, “Thập lí Thịnh Thế” của Thịnh Thế mới vừa được khởi công, công việc đang vào thời điểm cực kỳ bận rộn, nhưng mà mỗi ngày anh theo quy luật đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cố gắng tận lực dành ra nhiều thời gian để bồi cô.
Thứ bảy, chủ nhật, cũng sẽ mang cô đi đến những nơi khác nhau vui chơi.
Nhưng mà tại lúc ấy, trong lòng cô có một cái gai, nhất định là Thập nhị bỏ tiền ra mua cô từ chỗ của bà Cố, cô nhìn thấy Thịnh Thế liền cảm thấy cái gai đâm vào trong lòng mình một phen, mãi cho đến tối hôm nay, Thịnh Thế nói tiền chuộc thân lúc đó của cô chính là phí nuôi dưỡng, cô mới cảm thấy thoải mái.
Thời điểm kia Cố Lan San, kỳ thật có phần căm hận Thịnh Thế, thậm chí có lúc nản lòng, chỉ vì phải diễn thật tốt với thân phận vợ của Thịnh Thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn mang thai con của Thịnh Thế, cho nên, cô đã lén lút uống Tђยốς tгáภђ tђคเ sau lưng của Thịnh Thế.
Nhưng mà, cô không biết Tђยốς tгáภђ tђคเ vậy???? mà cũng có lúc sai sót, cô không ngờ lại mang thai.
Khi cô mang thai, Thịnh Thế cực kì vui vẻ, đối xử với cô so với trước kia càng tốt hơn gấp bội.
Thậm chí, Thịnh Thế còn sai người làm sửa sang ra hai gian phòng cho trẻ con, một phòng là cho bé trai, một phòng là cho bé gái, đều sử dụng các vật liệu không độc hại.
Cô không muốn có đứa bé này, có nghĩ đến việc bỏ đi đứa bé này, nhưng mà không biết nói như thế nào với Thịnh Thế, mãi đến tháng thứ ba, Thịnh Thế mang cô đến bệnh viện khám thai.
Bác sĩ nói, đứa bé trong bụng cô không thể sinh ra, thực sự có một vấn đề rất lớn, là do thường xuyên uống Tђยốς tгáภђ tђคเ tạo nên di chứng.
Sắc mặt Thịnh Thế ngay lập tức tái nhợt, anh nhìn cô, lại nhìn bác sĩ, không xác định, hỏi Tђยốς tгáภђ tђคเ là gì?
Bác sĩ cho rằng Thịnh Thế nghe không hiểu, liền giải thích với anh một lần, sau đó nét mặt của Thịnh Thế liền trở nên khó coi đặc biệt u ám hơn.
Lúc ấy Thịnh Thế chưa cùng cô cãi nhau.
Chính là tìm tất cả các biện pháp tốt nhất của bác sĩ, nhìn xem có thể cứu đứa bé trong bụng của cô hay không.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là kết thúc thất bại.
Bởi vì bảy ngày sau đó, đứa bé lại ૮ɦếƭ ở trong bụng của cô.
Thời điểm đó, đứa bé đã bắt đầu thành hình rồi.
Có thể do thân thể cô không được tốt, lại uống Tђยốς tгáภђ tђคเ thời gian dài, cho nên lúc làm phẫu thuật, xảy ra chảy máu khá nhiều, màng țử çɥñğ trở nên mỏng đi, bác sĩ nói phải chú ý, để tránh tạo nên trường hợp sanh non.
Chính là sau cùng, lời nói của bác sĩ, một câu trở thành thật, sau sáu tháng cô điều dưỡng tốt thân thể, lại mang thai một đứa bé.