Trong đầu của cô hiện lên một người, ánh mắt của cô lập tức có thể tìm chính xác vị trí của những thứ đó.
Ngay sau đó, trong đầu cô, cuối cùng hiện lên màu sắc sặc sỡ của một bức tranh, cô đem bức tranh đó, từ từ phóng to, phóng to, lại phóng to, hoàn toàn khớp với quảng trường này.
Cố Lan San kinh ngạc đứng ở đó.
Bên tai của cô, quanh quẩn những lời nói điêu ngoa tùy hứng và không lý lẽ.
“Nhị Thập, anh là đồ trứng thối, anh là tên lường gạt, anh nói em vẽ có thể hơn tất cả mọi học sinh trong trường, kết quả thì sao, kết quả tại sao em không được thưởng! Anh là tên lường gạt, anh có biết anh làm cho em mất mặt, em còn hả hê nói với Triệu Lỵ, em nhất định được hạng nhất! Anh......”
Có nhiều vệt sáng mang màu sắc khác nhau, một cô gái cột tóc đuôi ngựa không nói lời nào ném lên mặt của cậu thiếu niên.
Thiếu niên kia không tránh né, trên mặt, trên người đầy màu sắc, trên mặt lại mang ý cười nhợt nhạt, điệu bộ muốn gì được đó, giọng nói thương lượng: “Sở Sở, sau này có thời gian, anh sẽ biến bức tranh này của em thành sự thật.”
......
Ở bữa cơm này, Thịnh Thế mới vừa ăn được một nửa, nhận được điện thoại từ Ngự Thự Lâm Phong gọi tới.
Vẻ mặt của anh đầu tiên là cứng ngắc một chút, sau đó đứng lên, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nghe: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngài Thịnh, lúc xế chiều cô San đi ra ngoài, cho tới bây giờ, hơn sáu giờ rồi, còn chưa về nhà, gọi điện thoại cô ấy cũng không nhận.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói bà quản gia run run rẩy rẩy.
Thịnh Thế cau mày, “Cô ấy không nói cô ấy đi đâu sao?”
“Không có ạ. Tôi chăm sóc cô San từ khi xuất viện đến bây giờ, vẫn thấy cô ấy không đi ra ngoài, lo lắng cô ấy ở nhà lâu sinh bệnh, hôm nay nhìn cô ấy muốn đi ra ngoài, cho nên liền cực kỳ vui mừng, quên hỏi cô ấy.”
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã lo lắng, anh nhàn nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.” Ngay sau đó liền ngắt điện thoại, sau đó đi tới trước bàn ăn, cầm lên áo khoác của mình, vội vã để lại một câu: “Tôi còn có việc.” Cũng không đợi khách hàng cùng thư ký nói chuyện, liền đi ra ngoài.
Thịnh Thế đứng ở ngoài cửa Bách Phủ Yến, gió đêm thổi tới, có chút lạnh, đầu óc của anh hơi tỉnh táo, nghĩ đến lúc trước mình ở quán trà đi ra, hình như thấy một bóng dáng quen thuộc, đáy lòng của anh lộp bộp hạ xuống, liền xoay người, hướng phía Bắc quảng trường đi tới.
Lúc này bóng đêm đã buông xuống, “Thập lý Thịnh Thế” cũng ít người đi lại, Thịnh Thế vừa đi, vừa nhìn trái phải, bước chân của anh rất nhanh, rất nhanh sẽ chạy tới trên quảng trường, lúc này ban nhạc đã tan, cũng rất nhiều người rời đi, Thịnh Thế chen ngược hướng đến trên quảng trường, trên quảng trường ánh đèn đã tắt rất nhiều, anh tìm kiếm Cố Lan San, vừa đi vừa nghỉ, nhìn quanh hai bên, trong lúc bất chợt xoay người, lại thấy đèn đóm leo lét chiếu lên một bóng dáng quen thuộc.
Thịnh Thế chạy ngược về quảng trường, có rất nhiều bóng đèn mờ trên quảng trường, anh bốn bề tìm kiếm Cố Lan San, vừa đi vừa nghỉ, nhìn quanh hai bên, trong lúc bất chợt xoay người, lại thấy dưới ngọn đèn đóm leo lét là bóng dáng quen thuộc kia.
Cô đứng bên hồ ước nguyện, vươn tay, cảm lại suối nước nhỏ đang phun ra, nước vỗ hết vào tay cô, bốn phương tám hướng tản ra, có một ít tung tóe ướt cả y phục trên người, nàng lại không có né tránh, khóe môi hơi câu ra vẻ chơi như vậy vui.
Đèn ngũ sắc trong hồ ước nguyện vẫn không ngừng lóe lên, chiếu vào trên mặt của cô, chiếu ra các loại sắc thái-----
Thịnh Thế cứ thế đứng cách cô một khoảng, lẳng lặng đứng nhìn.
Cô giống như là một đứa bé đắm chìm trong thế giới riêng của ban thân, đôi tay trắng noãn đang vui vẻ nghịch nước.
Ánh sáng trên quảng trường hơi ảm đạm, không thể nhìn rõ ràng dung nhan và thần thái của cô, nhưng anh lại cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn, rực rõ lóa mắt hơn bất cứ cảnh vật nào trên phố.
Cô chân thật đáng yêu đứng dưới ngọn đèn mờ ảo, chân thật khiến anh không thể không yêu.
Vốn là chạy về phía quảng trường tìm kiếm cô, Ⱡồ₦g иgự¢ anh phập phồng thở hổn hển, đã dần dần yên tĩnh lại. Anh đứng nghiêm ở đó, không biến sắc nhìn cô gái không kiêu căng không siểm nịnh vui đùa, lại phát hiện, muôn sông nghìn núi, Thiên Sơn Vạn Thủy, duy chỉ có cô là có thể đánh động nhân tâm.
Cô không động, anh cũng không động.
Cô đang ngắm nhìn thưởng thức phong cảnh đằng kia, anh ở nơi này xem cô là phong cảnh để nhìn.
Trong đầu Thịnh Thế chậm rãi hiện lên một câu nói, cảm thấy rất thích hợp vào lúc này.
Cả đời này tôi đi qua rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh, duy chỉ có em khiến tôi rung động nhất, kinh hỷ nhất.
Hình như Cố Lan San rất chuyên chú, căn bản không chú ý tới có người nhìn mình, chơi đùa mãi đến khi trên quảng trường cũng không người nào, cô mới móc khăn giấy trong túi xách ra, chậm rãi lau khô tay, ném vào thùng rác bên cạnh, cứ tiếp tục hướng về phía bắc, đi Thập Lý Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn thấy cô rời đi, không có lên tiếng gọi nàng, chỉ là giữ vững khoảng cách nhất định, ở phía sau từ từ cùng đi với cô.
Ánh mắt anh vẫn luôn là đặt trên người cô, anh nhìn thấy cô nghiêng đầu nhìn tòa nhà lớn Thập Lý Thịnh Thế, cũng thấy cô bước vào một vài cửa hàng ly kỳ cổ quái, sau đó tay không ra ngoài.
Khoảng gần 10 giờ, rốt cuộc Cố Lan San mới đi hết cả con phố dài phồn hoa này.
Lúc này đêm đã khuya, có chút lạnh, cô ôm cánh tay dậm chân, sau đó lên chuyến xe cuối cùng ngắm cảnh. Cô ngồi ngắm cảnh ở hàng thứ nhất, Thịnh Thế ngồi ngắm cảnh ở hàng cuối cùng, trung gian giữa 2 người bọn họ là 1 đôi tình nhân.
Dọc theo đường đi, cô không quay đầu lại, cũng không có cảm giác nhạy cảm với những chuyện lặt vặt như khi đi dạp phố, ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, từ phía sau nhìn lên, giống như là lại đang nghĩ cái gì.
Cô đang suy nghĩ điều gì, trong đầu có sự hiện hữu của anh hay không?
Anh rất muốn ngồi ở bên cạnh cô, giống như đôi tình nhân trước mặt, ôm cô vào trong иgự¢, sau đó ngồi trong xe ngắm cảnh, nhìn ngắm vương quốc anh tự tay tạo dựng.
Nhưng mà, anh lại không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cô. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cô, anh liền nhớ lại cô nằm phòng tắm đầy máu.
Sau đó dũng khí liền toàn bộ tan hết.
Cố Lan San vẫn ngồi xe cho đến vùng cực nam của Thập Lý Thịnh Thế mới thôi, cô tiến đến bãi đậu xe, bãi đỗ xe còn rất ít xe, cô rất dễ dàng tìm xe của mình, mở cửa xe, đi lên, sau đó tính tiền.
Lái ra bãi đậu xe, Cố Lan San dừng xe ở ven đường, lấy ra điện thoại di động, xem hướng dẫn vè biệt thự, lúc này mới nhìn thấy bên trong có rất nhiều cuộc gọi vào tin nhắn chưa nhận, cô vừa định gọi về một cú điện thoại cho nhà, điện thoại nhà liền lại gọi lại, nghe, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng của bà quản gia:
“Cô San, bây giờ cô đang ở đâu?”
Cố Lan San thấy có mấy phần xin lỗi giải thích:
“Thật xin lỗi, tôi đi dạo phố quên mất thời gian, không có xem điện thoại di động, hiện tại tôi liền về nhà.”
Về đến nhà, Cố Lan San mới vừa lái xe vào trong viện, bà quản gia liền từ trong phòng đi ra, trong miệng còn niệm niệm lẩm bẩm quan tâm:
“ Cô San, cô thật đúng là làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, cô ăn gì chưa? Có muốn phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho cô bây giờ không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, đi cả một con đường dài như vậy, thật sự nàng có chút mệt mỏi, âm điệu cũng hơi thấp:
“Không cần, tôi đã ăn qua rồi, tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
Bà quản gia đưa Cố Lan San lên lầu, chu đáo đóng cửa giúp cô.
Lúc Cố Lan San vào trong phòng tắm tắm, trong đầu lại hiện lên cái phong thư Thịnh thủ trưởng cho mình, sau đó khốn ý hoàn toàn không có, đáy lòng buồn buồn đè nén, cô dứt khoát từ trong bồn tắm đứng lên, cả nước ấm, xối sạch thân thể, lung tung lau tóc, liền từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng ngủ rất an tĩnh.
Trừ cô ra lại không người bên cạnh.
Nàng ngồi trên ghế đệm cạnh cửa sổ sát mặt đất, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh xanh tươi rậm rạp, mặt mày nhăn lại, sau đó móc ra điện thoại di động, nhìn xem lịch một chút, hôm nay là ngày 27 tháng 9, lập tức sẽ là ngày 28 tháng 9 rồi, ngày 29 tháng 9 là kỷ niệm ngày anh và cô kết hôn.
Có lẽ ngày 29 tháng 9 là thời điểm tốt, cô có thể hẹn anh ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó đem chuyện nên nói, nói cho hết.
Cố Lan San khóa điện thoại di động, ném sang bàn thủy tinh bên cạnh, sững sờ lại nhìn phong cảnh một lát, lại cảm thấy khó thở, liền mở cửa sổ, bên ngoài gió thổi vào, cô chỉ mặc áo ngủ, có chút lạnh, nhưng hình như trong lòng cảm thấy thông thuận một chút.
Cả đời này, cô chưa từng ra bất cứ quyết định nào.
Giống như là hiện tại, xế chiều hôm nay Thịnh thủ trưởng tìm cô, cô cũng không có lựa chọn nào khác.
Lúc đầu, cô đã rất bài xích cuộc hôn nhân này, hiện tại rốt cuộc có thể tránh thoát đi ra, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, từng có vui mừng, từng có bất lực, từng có bàng hoàng, thậm chí tuyệt vọng đến mất hết ý chí mà tự sát. Nhưng nghĩ đến lúc mình và Thịnh Thế ly hôn, cô lại cảm thấy hình như không có loại vui vẻ như lúc đầu đó nữa.
Thật ra thì cô không trách quyết định của Thịnh gia, danh gian vọng tộc giống như bọn họ, muốn nhất chính là mặt mũi.
Hiện tại sợ rằng cô đã khiến Thịnh gia trở thành một chuyện cười rất lớn, không biết bao nhiêu người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ nói cô bên ngoài.
Cố Lan San chợt cảm thấy buồn cười, cô nghĩ, bết bát nhất cũng đã đi qua, xuống chút nữa, cũng không thể bết bát hơn được rồi đúng không?
Chỉ là từ khi cô cắt cổ tay tự sát đến hiện tại cũng chưa từng gặp Thịnh Thế, cứ như vậy ly hôn, một mặt cũng không thấy sao? Anh là không muốn gặp gỡ mình sao?
Lồng иgự¢ Cố Lan San lại bắt đầu nhấp nhô bất định rồi, cô giơ tay lên cầm điện thoại trên bàn, mở khóa, tìm số điện thoại của Thịnh Thế, mở ra, trầm tư một hồi, cuối cùng chọn tin nhắn, ở phía trên chậm rãi đánh mấy cái chữ, dừng một chút rồi mới gửi đi.
Thịnh Thế theo chân Cố Lan San một đường lái xe trở lại biệt thự, anh dừng ở bên ngoài khu biệt thự, đợi sau nửa giờ, mới mở cửa ngoài biệt thự thì phát hiện cửa biệt thự đã khóa lại, anh sờ sờ, mò tới cái chìa khóa, anh biết mật mã, có thể đi vào dễ như trở bàn tay, tuy nhiên lại không có dũng khí đẩy cửa xe ra.
Anh đặc biệt an tĩnh ngồi ở trong xe, trầm mặc một hồi thật lâu, điện thoại di động tích tích vang lên hai tiếng, thuận tay cầm điện thoại di động, thấy là một cái tin nhắn, mở ra, “Bây giờ anh rảnh không?”
Người gửi tin là Cố Lan San.
Thịnh Thế nhăn mày thật sâu, chần chờ một chút, mới nhanh chóng đánh một chữ, nhắn trở về: “Có.”
Sau khi nhắn, Thịnh Thế lại cảm thấy tin nhắn hình như hơi ngắn gọn, lại bổ sung một câu: “Có chuyện gì không?”
Qua một hồi rất lâu, cũng không có tin nhắn tới.
Thịnh Thế ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, lại nhìn không tới rốt cuộc trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì, lòng anh sinh lo lắng, mới vừa tính toán mở điện thoại gọi, tin nhắn lại qua tới, "Có thể trở về nhà một chuyến không?”
Thịnh Thế chưa có trả lời tin nhắn.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động thật lâu, anh mới giơ tay lên, dùng sức sờ sờ mặt, sau đó khóa xe, đẩy cửa xe ra, đi tới trước cửa lớn, anh lưu loát nhập mật mã, đẩy cửa ra.
Anh đứng ở trong sân của biệt thự, dừng lại thật lâu, trong đầu nghĩ tới nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô.
Cố Lan San nhắn tin ra ngoài, thật lâu cũng không có nhận được trở lại.
Cô cứ mở rồi lại đóng điện thoại thật lâu, rốt cuộc mới từ trên ghế đệm đứng lên, đóng chặt cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xong, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa ngắn.
......
Thịnh Thế đứng ở ngoài cửa, gõ cửa phòng ngủ, anh nghe thấy cửa truyền đến âm thanh mở khóa, cả người có một loại khẩn trương không cách nào kiềm chế được.
Cửa mở ra.
Thịnh Thế ngẩng đầu lên nhìn Cố Lan San ra mở cửa, cô mặc một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, tóc khô một nửa rũ xuống trên vai. Lúc đôi mắt trong suốt mắt nhìn đến anh, bên trong có một tầng kinh ngạc, cánh môi nhẹ nhàng hé nở, tạo thành đường cong tuyệt đẹp động lòng người.
Xương quai xanh của cô rất đẹp, phía trên treo lủng lẳng bình xì-dầu anh tặng.
......
Cố Lan San không nghĩ tới mình chuẩn bị đi ngủ, Thịnh Thế lại trở về nhà, cô sửng sốt một giây đồng hồ, mới nép người vào một bên, để cho anh đi vào, thuận thế đóng cửa lại.
Thịnh Thế cứng ngắc đứng ở một bên, nhìn một loạt động tác lưu loát của Cố Lan San.
Thịnh Thế há miệng, muốn nói, lại cảm thấy cổ họng phát khô, cuối cùng cũng là Cố Lan San nhỏ giọng nói:
“Tôi đi làm nước tắm cho anh.”
Bất giác, anh nhìn mặt cô, lúc nói câu này, cô vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, mặt mày mạnh khỏe, răng môi cười yếu ớt, một bộ rất tốt đẹp, nhìn anh có chút sững sờ, cô lại rất tự nhiên đi qua bên cạnh hắn, vào trong phòng tắm, sau đó anh nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Lúc Cố Lan San từ trong phòng tắm đi ra, Thịnh Thế đưa lưng về phía cô, đang cởi nút áo sơ mi, Cố Lan San nhìn một hồi, liền nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, giơ tay lên, thay anh cởi.
Ngón tay Thịnh Thế run một cái, nhưng không có lên tiếng, lẳng lặng thõng xuống.
Tốc độ mở cúc áo củ Cố Lan San rất đều đặn, một cái một cai, rất nhanh da thịt rắn chắc của Thịnh Thế liền lộ ra ngoài.
Cố Lan San thay Thịnh Thế ϲởí áօ sơ mi xong, xách trong tay, hạ mí mắt, nói:
“Nước tắm đã xong.”
Sau đó liền mang quần áo bỏ vào sọt quần áo bẩn.
Thịnh Thế đứng ở đó nhìn bóng dáng của Cố Lan San, không có lên tiếng, một hồi lâu, anh mới xoay người, đi vào phòng tắm.
Lúc Thịnh Thế đi ra, Cố Lan San đã nằm ở trên giường, đắp một cái chăn thật mỏng, chỉ để đầu ở ngoài.
Thịnh Thế thuận tay tắt đèn, đi tới bên giường, vén chăn lên, cũng nằm lên.