Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 103

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thủ trưởng Thịnh bưng ly trà trước mặt lên, chậm rãi uống một ngụm trà, thấy ly trà ở trước mặt Cố Lan San vẫn như lúc đầu, liền mở miệng, nói: “Sao không uống trà?”
Cố Lan San kinh hoảng lại giương mắt lên nhìn thủ trưởng Thịnh, cô hơi nhếch khóe môi, phát ra một tiếng “A.” Liền qua loa bưng ly trà trước mặt lên, gian nan nuốt trà xuống.
Thủ trưởng Thịnh lại rót đầy trà cho Cố Lan San, thần thái của ông thoạt nhìn không sắc bén giống như vừa rồi, làm cho người ta có một loại cảm giác thong dong và bình tĩnh, sâu lắng giống như biển cả: “Lan San, Lúc Nhị Thập cưới con ba biết con rất thông minh, hôm nay ba tìm con, đoán rằng con cũng biết vì sao ba đến.”
Đối mặt với thủ trưởng Thịnh khí định thần nhàn như vậy, Cố Lan San ngồi ở trước mặt của ông, có một loại cảm giác không chỗ nào che giấu, cô cảm thấy có chút lo sợ, nuốt nước miếng một cái, mới dốc hết hơi sức nói: “Biết.”
“Lan San, con quả nhiên thông minh.” Thủ trưởng Thịnh rất hài lòng với câu trả lời của Cố Lan San, trên mặt nghiêm túc treo một nụ cười như có như không, ông gật đầu, không vòng vo chút nào nói: “Có mấy lời, ba không muốn nói rõ, nhưng mọi người cũng đều biết tiếp theo nên làm như thế nào, theo ba được biết, kể từ khi xảy ra chuyện lần đó về sau, Nhị Thập vẫn không có trở lại biệt thự Lâm Phong, người ở nhà cũ gọi điện cho nó, nó cũng không có nghe, có một số việc có lẽ nó không biết nên làm như thế nào, cho nên, ba muốn con làm.”
Cố Lan San không biết nên nói gì, chỉ giống như một pho tượng ngồi ở chỗ đó.
Thủ trưởng Thịnh nói được một nửa, liền dừng lại.
Người không phải là cỏ cây, làm sao có thể vô tình?
Tốt xấu gì Cố Lan San làm con dâu của ông cũng đã gần ba năm, lúc cô vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi ngày đều đi theo Thịnh Thế chơi đùa ở nhà họ Thịnh.
Nha đầu này rất tốt, trừ gia thế không tốt, những thứ khác thật sự tốt vô cùng.
Đối với một người mà nói, có một số việc có thể chấp nhận, nhưng đối với với một đại gia đình mà nói, nhất là danh môn vọng tộc giống như nhà họ Thịnh vậy, có một số việc thật sự không thể nào chấp nhận được.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Lan San buông mi mắt xuống, vẻ mặt rất an bình.
Qua thật lâu, cô mới khẽ nâng mí mắt lên, nhìn thủ trưởng Thịnh, nhu thuận gật đầu một cái, nói: “Con biết nên làm như thế nào rồi.”
Cố Lan San buông thỏng tay ở trên hai chân, được che khuất dưới cái bàn, hung hăng siết thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, khẽ run lên.
Thủ trưởng Thịnh móc một phong bì từ túi ra, đẩy tới trước mặt Cố Lan San, nhìn vào mắt cô, khẽ cười cười, giọng nói tùy ý giống như đã đạt thành một hiệp nghị: “Vậy thì tốt, làm phiền con rồi.”
Ngay sau đó, Thịnh thủ trưởng đứng dậy, trả hóa đơn xong rồi rời đi.
Một lúc lâu sau, Cố Lan San mới giơ tay lên, nhẹ nhàng mở lá thư Thịnh thủ trưởng đưa cho cô ra, nhìn thoáng qua thứ bên trong, giống như là nhìn thấy quái vật. Cố Lan San nhanh chóng đồng phong thư lại, ngón tay run rẩy nhét vào trong túi của mình.
Cửa phòng vẫn đóng như cũ, nhưng Cố Lan San lại cảm thấy trong nháy mắt, không khí trong nhà trở nên loãng đi rất nhiều. Cô cảm thấy mình hơi khó thở, quay đầu, ngăn cách cái cửa sổ đang chói sáng, cô nhìn thấy đô thị sầm uất ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trở nên hoảng hốt.
**********
Sau khi Cố Lan San đi ra từ trong quán trà, cũng không có về thẳng Ngự Thự Lâm Phong, cô lái xe dọc theo con đường lớn đi dạo mà chẳng có mục đích gì.
Thịnh thủ trưởng chọn quán trà gần Thiên An Môn, cô lái xe dọc theo phố Trường An, quẹo trái một cái, đi không được bao lâu, Cố Lan San liền thấy “Thập Lý Thịnh Thế” cực kỳ sầm uất.
Giống như ma xui quỷ khiến, Cố Lan San lái xe đến bãi đậu xe lân cận, sau đó cô xuống xe, đi vào con phố kia.
Bởi vì là chủ nhật, “Thập Lý Thịnh Thế” lại là nơi giải trí là chính, cho nên có rất nhiều người từ bên ngoài vào. Cố Lan San đi dọc theo đường thâp tự từ phía Nam đi thẳng vào. Cô vào từng cửa hàng dạo một vòng dù không cần mua cái gì. Mặt tiền cửa hàng phía dưới có đủ loại hình dáng màu sắc, có quán cà phê, cửa hàng nước giải khát ướp lạnh, siêu thị, hiệu buôn, khách sạn, quán trà, tiệm trà sữa...... Còn có một vài quán ăn nhỏ đặc sắc, dĩ nhiên còn có một vài cửa hàng lớn bán độc quyền một số sản phẩm ngoài nước.
Cố Lan San không có bỏ qua cửa hàng nào, cô đều lần lượt đi vào một lần, đến khi nhất định phải chi tiêu, cô sẽ dùng tấm thẻ chi không giới hạn mà Thịnh Thế cho mình ra quét.
Cho nên, đợi đến khi màn đêm buông xuống, mà Cố Lan San mới đi được một phần ba con đường “Thập Lý Thịnh Thế” này.
Cố Lan San vẫn cho rằng vào ban ngày, “Thập Lý Thịnh Thế” khí thế bàng bạc, hùng vĩ tuyệt đẹp rồi, nhưng đến gần tối, khi “Thập Lý Thịnh Thế” lên đèn từng nhà một, Cố Lan San mới phát hiện, vẻ đẹp của con đường này, mới hiện ra hết.
Ban đêm “Thập Lý Thịnh Thế” không còn nhiều người đi mua sắm nữa mà ngược lại đại đa số đều là một nam một nữ.
Hoặc là người yêu, hoặc là vợ chồng.
Có đôi nắm tay từ từ đi dạo.
Có đôi ngồi trên xe, ngắm khung cảnh “Thập Lý Thịnh Thế”.
Những cô gái kia đều trang điểm lộng lẫy mặc đủ loại váy áo sặc sỡ, cử chỉ nhẹ nhàng, trông rất vui tai vui mắt.
Cố Lan San thấy có một tiệm kem, cửa hàng rất nhỏ, nhưng bên ngoài lại xếp hàng rất dài, đại đa số đều là người yêu. Cố Lan San đứng ở ven đường nhìn một lúc, suy nghĩ một chút, rồi cũng đi lên trước, đứng ở sau cùng.
Cố Lan San đứng ở ven đường nhìn một lúc, suy nghĩ một chút, rồi cũng đi lên trước, đứng ở sau cùng.
......
Mặc dù là chủ nhật, nhưng Thịnh Thế vẫn hẹn gặp khách hàng, chọn một quán trà cách công ty mình không xa.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện đã là hơn bảy giờ tối, sau khi từ quán trà đi ra, mới phát hiện cả con đường “Thập Lý Thịnh Thế” đã đèn đuốc sáng trưng.
Khách hàng nói chọn một nhà hàng để ăn tối.
Thịnh Thế gật đầu, vừa định đồng ý, lại thấy trong đội ngũ rất dài cách đó không xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Ảo giác sao?
Gần đây luôn không biết đối mặt với cô như thế nào. Trừ lúc đêm khuya yên tĩnh, nhớ nhung không chịu được, về nhà thăm cô một lần, còn những lúc khác vẫn luôn trốn tránh cô.
Sợ rằng, thật sự đây chỉ là ảo giác.
Làm sao Cố Lan San có thể đến “Thập Lý Thịnh Thế” của anh được chứ?
“Anh Thịnh? Anh Thịnh?” Khách hàng thấy Thịnh Thế thất thần nhìn về một hướng, liền lên tiếng kêu một câu.
Thịnh Thế hồi hồn, thần thái thanh tỉnh, khách khí cong môi, nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Nếu ăn cơm tối, thì cứ chọn một địa điểm tùy ý đi. Hay đi luôn Bách Phủ Yến cách phía trước không xa?”
“Tốt.” Khách hàng tự nhiên không hề ý kiến, đối với việc Thịnh Thế nể mặt ăn cơm, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Thịnh Thế và khách hàng mang theo hai bên người phụ tá, đi về phía Nam của “Thập Lý Thịnh Thế“.
......
Cố Lanam San thanh toán, nhận lấy hộp kem nhân viên bán hàng đưa, nói một tiếng cảm ơn, cầm thìa ra ngoài. Từ từ xúc một thìa, bỏ vào trong miệng, lạnh lẽo mà ngọt ngào, đúng là vị ngon trên thế gian.
Bởi vì trên đường phố có rất nhiều cô gái nhỏ đều vừa đi vừa ăn kem như thế, cho nên Cố Lan San cũng không để ý đến hình tượng, cũng học những cô gái nhỏ khác vừa đi vừa ăn, thuận đường tiếp tục tham quan “Thập Lý Thịnh Thế”.
Cố Lan San càng về phía Bắc, càng thấy nhiều người, thậm chí cô còn thấy được phía trước có rất nhiều người vây quanh, loáng thoáng có tiếng hát truyền đến.
Cố Lan San tò mò, đi lên trước, mới phát hiện đó là một quảng trường. Trên quảng trường phía trước, có một ban nhạc đang đứng hát ở đó. Rất nhiều người ngồi ở trên băng ghế gỗ dài ở quảng trường, hoặc đứng ở một bên nhìn.
Giống như ngày chủ nhật ở Bắc Kinh, người lưu diễn trên đường cái có rất nhiều. Cố Lan San cũng thường xuyên thấy, đại đa số đều không hề mới lạ.
Nhưng Cố Lan San nghe một lát, không thể không thừa nhận rằng, hát chính của ban nhạc này cực kỳ xuất sắc, vượt qua những sao nam tài nghệ chuyên nghiệp kia rồi.
Trong lòng Cố Lan San rất tò mò dáng vẻ của hát chính, liền chen vào bên trong, lại phát hiện hát chính lớn lên cũng là giống như nhau, chỉ là cái tay bass đó cực kỳ có phong cách.
Trên quảng trường có người cố ý điều chỉnh ánh sáng, hơi tối, duy chỉ có nơi ban nhạc đang đứng đó tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt tối màu.
Cho nên, Cố Lan San không thấy rõ quảng trường này rốt cuộc dài như thế nào, dứt khoát vừa ăn kem, vừa nghe hát, dần dần quên đi thời gian, đắm chìm trong tiếng ca.
Một bài hát xong, tiếng hoan hô điếc tai nhức óc truyền đến.
Ban nhạc tấu khúc, hơi trở nên sôi nổi.
Trưởng nhóm nhạc, vươn tay, kéo một cô gái độc thân lên, đứng giữa quảng trường, khiêu vũ với cô.
Còn cầm microphone nói, mời những người khác đi lên cùng nhau nhảy.
Lúc mới đầu, không có ai lên sân khấu.
Kỹ thuật nhảy của hát chính ban nhạc cực kỳ cao, không biết có phải cực kỳ cuốn hút hay không, ngay sau đó có tốp năm tốp ba cũng nhảy lên quảng trường trung ương, gia nhập đội ngũ khiêu vũ.
Có người tiên phong, ngay sau đó liền có càng nhiều người đi lên, chỉ chốc lát, người chung quanh vốn đang vây quanh xem nghe ca nhạc đều tới khiêu vũ.
Không khí lập tức du dương hơn.
Cố Lan San đoan trang ngồi một góc trên chiếc ghế dài ở quảng trường, bưng hộp kem đã trống không, nhìn đám người đang vui vẻ.
Càng chơi càng vui vẻ, đến cuối cùng, hiển nhiên nơi này theo kịp buổi diễn tối ở Salitun(*) rồi.
(*) Sanlitun: ở Bắc Kinh, nổi tiếng sa hoa
Không biết ai chuyển nhạc nền thành “Gang Nam Style”, những người đang khiêu vũ đứng thành mấy hàng rất có quy luật, học động tác của PSY, từ khiêu vũ chuyển thành nhảy kiểu Gang Nam.
Đám người nhảy rất vui vẻ, Cố Lan San nhìn thấy, trong lòng cũng có chút thích thú.
Nhạc bài “Gang Nam Style” vang lên không biết bao nhiêu lần, thậm chí đến cuối cùng, còn bị ai đó chuyển thành bài hát của thời đại: “nhất huyễn dân tộc phong”(*)
(*)”nhất huyễn dân tộc phong“.: 1 bài hát, từ thời cổ chí kim nào đó, trông rất dị hợm
Trên đường có không ít người đàn ông độc thân, đi tới trước mặt Cố Lan San, hẹn cô khiêu vũ, nhưng cô đều mỉm cười lắc đầu cự tuyệt.
Ước chừng nhảy hơn một giờ, hiện trường mới yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người thở hổn hển đi xuống quảng trường, siêu thị cách đó không xa bán nước cực kỳ chạy.
Ánh sáng xanh mờ trên quảng trường cũng dần dần tối đi, chỉ có ánh đèn nê ông năm màu của các toà nhà trong “Thập Lý Thịnh Thế“.
Qua chừng năm phút đồng hồ, d?ien đ”an l,ê q)uy d0n đèn chân không trên quảng trường sáng lên.
Toàn trường rất yên tĩnh.
Mọi người thấy ở giữa quảng trường, dàn nhạc kia vẫn đứng ở đó như cũ.
Hát chính đứng ở giữa, hơi thở hổn hển, nói chuyện cũng có chút không ổn: “Mọi người bên dưới, chúng tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài hát mang tên: "Có em thật tốt", hi vọng mọi người thích.”
Giọng hát của hát chính ban nhạc cực kỳ dễ nghe.
Âm sắc rõ ràng vang vọng.
Ngay sau đó, nhạc nền dần dần vang lên. Theo bài hát này, những ngọn đèn từ bốn phương tám hướng trên quảng trường dần dần sáng lên từng chiếc, từng chiếc một.
Mọi người dần dần có thể thấy những khuôn mặt trước mắt mình, đều cười cực kỳ rực rỡ.
Tiếng ca hát chính khẩn thiết đầy truyền cảm, dần dần truyền đến, toàn trường càng thêm an tĩnh, giống như cũng trầm luân trong tiếng ca của anh.
“Mỗi một người đều muốn được hạnh phúc, nhưng có bao người có thể được như vậy? Trong biển người, em đã gặp ai? Em nhất định không quên được người đó”
Cố Lan San đối diện một ngọn đèn sáng, sáng đến chói mắt, cô theo bản năng nhắm lại hai mắt, tiếp tục nghe tiếng hát tung bay.
“Có người nói phải yêu bản thân mình, chuyện cũ không đáng để nhắc lại nữa, vậy mà vẫn nhớ đến ngày trước, một người trong đêm lặng lẽ rơi lệ.”
Cố Lan San từ từ mở mắt, nhìn đến bản thân, lại nhìn đến một người bên kia thác nước, nước ào ào không ngừng chảy xuống.
“Thế giới phồn hoa, hoa nở hoa tàn, không cần anh mở miệng, em vẫn có thể cảm nhận được. Kẻ đến người đi, qua như mây khói, chỉ cần anh chịu ủy khuất, em đều ở bên cạnh anh.”
Người hát chính đứng đằng sau thác nước, có rất nhiều màu sắc khác nhau chiếu rọi từ ánh đèn, không ngừng sáng, lại biến mất, tiếng nước chảy bao phủ phía sau tiếng hát.
Trên quảng trường đèn vẫn sáng, Cố Lan San cảm thấy thác nước kia thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu, cô theo ánh đèn, tầm mắt dời đi, thấy ở bên phải ban nhạc, có một hồ ước nguyện, nơi đó có rất nhiều vòi nước nhỏ đang phun nước, lúc cao lúc thấp, hỗn loạn không dứt, ở trong trung tâm, một tiên nữ đang đứng, trong lòng bàn tay đang cầm một bình nước, cũng đang phun nước ra.
“Anh muốn nói, có em thật tốt, có một người anh có thể ôm lấy, khi đau buồn, lúc vui vẻ, từ trước đến nay em chưa từng rời xa anh.”
Cố Lan San nhìn hồ ước nguyện một hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía thác nước, nhìn một chút, thần thái của cô thì trở nên cực kỳ rung động, sau đó cả người bất ngờ từ ghế gỗ đứng lên.
Người hát chính vẫn cầm microphone, thâm tình khẩn thiết hát điệp khúc: “Con đường này, có em đi cùng thật tốt, mấy năm qua, em chưa từng bỏ anh, giống như rượu ngon, uống không đủ, là người bạn thật sự bên anh vĩnh viễn......”
Cố Lan San từ trên quảng trường dần dần lùi lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn bốn phương tám hướng, phát hiện cách đó không xa có một phòng cà phê ngoài trời, cô chạy tới, đẩy cửa ra, không để ý đến tiếng của người phục vụ, đi tìm cầu thang, chạy thẳng lên.
Trong quán cà phê ngoài trời có rất nhiều người đang ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm, Cố Lan San cứ lảo đảo nghiêng ngã chạy vào trong, dể lại một lời: “Xin lỗi.”
Cố Lan San chạy đến ban công của phòng cà phê ngoài trời, cúi đầu, cả quảng trường vừa vặn thu vào trong tầm mắt.
Ánh mắt của cô, bất chợt mở thật to, ngón tay nắm lan can bằng sắt, khẽ dùng sức.
Hồ ước nguyện, thác nước, ghế dài, Địa Đăng, suối phun.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc