Trong tai nghe truyền đến giọng hát tình cảm mãnh liệt du dương buồn bã, trước mặt của Thịnh Thế lại hiện lên đêm sinh nhật của Hàn Thành Trì trước đó không lâu.
Anh dẫn Cố Lan San rời khỏi tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì trước, đột nhiên Cố Lan San nói với anh, chúng ta đi uống rượu đi.
Bọn họ đi Hậu Hải, cô uống rất nhiều, mở rộng lòng mình nói với anh rất nhiều tâm sự.
Sau đó lúc cô đi dọc theo đường phố Bắc Kinh thật dài tới trên cầu vượt, cô bỗng nhiên quay đầu, gương mặt vốn mang nụ cười thật sâu, lại thay đổi thành chua xót, nhìn về phía anh nói: “Nhị Thập...... Anh có biết tôi có nhiều hoài niệm chuyện trước kia của chúng ta không?”
“Nhị Thập...... Làm sao bây giờ anh mới đến tìm tôi...... Anh có biết, tôi vẫn luôn đợi anh đến tìm tôi hay không, Nhị Thập, tôi rất nhớ anh, rất nhớ anh......”
“Nhị Thập, làm sao anh bỗng nhiên rời khỏi tôi lâu như vậy, cũng không tới tìm tôi, tôi không thích Thịnh Thế, tôi thích Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, иgự¢ liền truyền đến một cơn ngột ngạt đau đớn.
Một đêm đó, anh không hiểu vì sao cô lại nói như thế.
Nhưng bây giờ, anh nhìn thấy cô cắt cổ tay tự sát, hôn mê bất tỉnh, bỗng nhiên trong giây phút đó dường như anh đã hiểu được tất cả.
Trước mắt của anh lại hiện lên bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cô.
“Nếu như em khát vọng một đôi cánh bay tới bầu trời cao, buông tay để cho em bay lượn, đôi cánh của em không nên giống như hoa hồng héo tàn theo thời gian.”
Cô không thương anh, là anh cứng rắn cầm tù cô ở bên cạnh mình.
Mục đích ban đầu anh cưới cô là muốn đối xử tốt với cô.
Nhưng cuối cùng, lại buộc cô đi tìm cái ૮ɦếƭ.
Thịnh Thế cảm thấy иgự¢ truyền đến từng trận đau đớn xé lòng, giống như có một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim của anh, dùng sức nhào nặn thành hình dạng khác nhau.
Giống như ma xui quỷ khiến, bên tai của anh lại hiện lên giọng nói của cô.
“Anh không phải là Nhị Thập, Nhị Thập sẽ không trở về nữa, anh ấy cũng không về được nữa.”
“Cũng không về được nữa.”
Lúc cô nói Nhị Thập cũng không về được nữa, đáy lòng của cô rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, bây giờ anh thật sự đã cảm nhận được.
Bởi vì vào giờ phút này anh mới biết, khi cô mất đi Nhị Thập, thì Nhị Thập cũng đã mất đi Sở Sở.
Những giây phút tốt đẹp từng trải qua lúc ban đầu, hôm nay đã thành tàn cuộc cuối cùng.
Thịnh Thế nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, anh không muốn buộc chính mình nhớ lại, thế nhưng anh lại không khống chế được mình, anh nhìn thấy Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất co rút thành một cục ở trên đường phố Bắc Kinh, khóc như một đứa trẻ.
Khi đó, đến cùng cô có bao nhiêu thương tâm.
Nghĩ tới đây, Thịnh Thế giơ tay lên hung hăng nắm lấy tóc của mình, đầu của anh nặng nề cúi xuống, không ai thấy được vẻ mặt của anh vào giờ phút này tới cùng có bao nhiêu thống khổ.
Là đau đến không muốn sống.
Đau đến mức muốn ૮ɦếƭ mà ૮ɦếƭ không được là tình trạng hiện giờ của Thịnh Thế, trơ mắt nhìn chuyện phát triển đến không cách nào vãn hồi, nhưng không làm gì được.
“Thứ các người muốn có, đều có thể lấy được, mà tôi, người yêu không thể đi yêu, chuyện muốn làm lại không thể đi làm, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tim mình đầy khát vọng, cứng rắn ép mình phải quên đi.”
“Tôi cho rằng thứ đó thuộc về tôi, đến cuối cùng, cho tới bây giờ thật ra nó chưa từng thuộc về tôi.”
“Cả đời tôi, chưa bao giờ vì bản thân mình sống một lần.”
“Mà các người, lại có thể dễ dàng để cho mình trôi qua thoải mái...... Mẹ tôi không cần tôi, Nhị Thập cũng không cần tôi, tất cả mọi người không cần tôi......”
Hôm nay, bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như thật sự giống như lời Cố Lan San nói vậy, trong đám người bọn họ, mỗi người đều có thể vì mình tranh thủ, duy chỉ có cô, cho tới bây giờ đều không có vì tốt cho cô mà sống qua một lần.
Lúc còn nhỏ, bị bán cho nhà họ Cố làm con cờ, thật vất vả có chút ấm áp, lại bị anh phản bội, ngay sau đó cô thật vất vả phấn khởi muốn thoát đi, nhưng em trai của cô lại bị tai nạn xe trở thành người thực vật, lại một lần nữa cô bất đắc dĩ khuất phục vận mệnh gả cho anh.
Mà bây giờ, khi cô gặp chuyện như vậy, cô không có lựa chọn nào khác, chuyện duy nhất có thể làm, chính là liều mạng.
Trước khi ૮ɦếƭ, rốt cuộc cô đã suy nghĩ những gì, rốt cuộc cô có bao nhiêu dũng khí, rồi cuối cùng cô có bao nhiêu tuyệt vọng?
Có phải cô nghĩ, nếu như có kiếp sau, cô không bao giờ muốn có cuộc sống như vậy hay không?
Có phải cô cảm thấy, cho dù cô kham khổ vất vả cả đời, cũng tốt hơn bị người định đoạt cuộc sống như vậy hay không?
Lực nắm lấy tóc mình của Thịnh Thế tăng thêm.
Anh vẫn cho rằng, yêu một người, chính là nắm chặt cô ấy ở trong tay, ૮ɦếƭ sống cũng không buông tay.
Nhưng cho tới bây giờ, anh mới biết được, nếu quả thật yêu sâu đậm một người, thì không được ích kỷ.
Cô ấy không vui vẻ, thì anh cũng không vui vẻ.
Cô ấy khổ sở, thì anh càng khổ sở hơn.
Nút áo đầu tiên cài sai, đến nút cuối cùng anh mới phát hiện.
Có một vài chuyện, lúc vừa bắt đầu chính là sai, nhưng chỉ có thể đến cuối cùng, anh mới có thể không thể không thừa nhận.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mới vừa bị mua vào nhà họ Cố làm con gái nuôi, quần áo mộc mạc, rụt rè, mà anh đồ tây đen, nơ hồng, tao nhã hào nhoáng.
Khi đó, anh không chút để ý.
Nhưng bây giờ, anh mới biết được, cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.
Nhưng bây giờ anh mới biết được cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: Gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, vẻ mặt như dần dần bình tĩnh lại.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nằm an tĩnh trên giường, mặt mày bỗng chốc trở nên nhu hòa.
Thật ra thì, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.
Dù hạnh phúc không phải cho anh.
Cô muốn trải qua cuộc sống của cô ấy, anh nên thả cô đi.
Trong tai anh giống như nghe được tiếng bài hát: “Nếu lãng mạn biến thành ràng buộc, tôi nguyện ý vì người lựa chọn trở lại sự cô đơn, nếu triền miên biến thành xiềng xích, hãy vứt bỏ lời hứa.”
“Vì tôi mất đi người, nên nhẫn tâm đóng vai người thương tổn, chỉ vì người rời tôi đi, nên vĩnh viễn chẳng rời được đi……….”
…
…
Cố Lan San cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài.
Đợi đến khi cô mở mắt, cô cảm thấy mình giống như đã ngủ lâu như một thế kỷ xa xôi.
Sau đó, có rất nhiều người vội vã chạy vào phòng, họ đều mặc áo trắng dài, đo nhiệt kế, đo huyết áp, còn có người nghe cả nhịp tim của cô nữa, nói tóm lại, có rất nhiều tay nhiều dụng cụ xuất hiện trên người cô. Hồi lâu, mới có người thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, hình như nói với người nào đó: “Cuối cùng cô Cố cũng tỉnh lại rồi, thân thể còn có chút yếu ớt, nhưng điều dưỡng một chút là được.”
Cố Lan San còn chút mơ hồ, cô đảo mắt, thấy trước mặt đều là một đống khuôn mặt xa lạ, cô há miệng, lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, có một đôi tay đưa tới một chén nước, nhưng lại đưa tới tay một cô y tá, sau đó đôi tay ấy rất nhanh thu về, Cố Lan San cảm thấy đôi tay ấy nhìn rất quen mắt, cô quay đầu, muốn nhìn lại phát hiện bóng dáng kia đã chìm ngập sau lưng các áo choàng trắng khác.
“Cô Cố, uống nước thôi.” Cô y tá nhỏ đỡ Cố Lan San dậy, đút cho cô uống nước.
Cố Lan San uống một hơi, mới phát giác giọng nói của mình đã thư thái một chút, cô nghiêng đầu, nhìn cô y tá nhỏ một chút, ngược lại cô y tá nhỏ rất sáng sủa, cũng không đợi Cố Lan San mở miệng nói chuyện, cô y tá nhỏ đã nói: “Cô Cố, cô có biết cô đã nằm sắp được hai mươi ngày rồi hay không, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, hiện tại cô đã gầy không còn hình dáng gì nữa rồi, lát nữa có người đưa ít đồ ăn tới đây, cô nhanh chóng bồi bổ một chút cho thật tốt nhé.”
Cố Lan San bị tổn thương nặng nề mới khỏi, cả người vẫn vô cùng suy yếu, nên môi cô chỉ cười cười, sau đó ý thức dần dần trở về, cô nhớ cô cắt cổ tay tự sát…….. Làm sao bây giờ đã tỉnh rồi? Là ai phát hiện ra cô? Ai cứu cô? Thịnh Thế sao?
Rất nhanh có người bưng đồ ăn vào, cô y tá nhỏ thay Cố Lan San thả cái bàn trên giường xuống, dọn chén đũa ra, sau đó tự mình cầm cái muỗng uy Hi*p Cố Lan San, trong miệng còn cười khanh khách nói.
Rất nhanh có người bưng đồ ăn vào, cô y tá nhỏ thay Cố Lan San thả cái bàn trên giường xuống, dọn chén đũa ra, sau đó tự mình cầm cái muỗng uy Hi*p Cố Lan San, trong miệng còn cười khanh khách nói: “Cô Cố, chuyện này đều là cô gây ra, nếu do cô gây ra thì cô phải giải quyết hết. Tại sao cô Cố có thể nghĩ quẩn như vậy, tự sát nha, nếu cô thật sự ૮ɦếƭ thì cái gì cũng không thể giải quyết được, hơn nữa tự sát cũng là chân chính trừng phạt những người yêu thương cô càng thêm đau đớn khổ sở thôi, cho nên có chuyện gì thì cũng đều có hướng giải quyết, cô xem cô có một người chồng tốt như thế này mà, chồng cô mỗi ngày đều trông nom cô trong phòng bệnh, cô nằm ở giường gầy như cành trúc, nhưng anh ấy so với cô còn gầy hơn nhiều đấy.”
Cố Lan San vừa ăn cháo, vừa nghe cô y tá nhỏ nói chuyện.
Cô nghe ra được cô y tá nhỏ này là người Bắc Kinh, hoàn toàn là giọng Bắc Kinh, lưu loát mà hoạt bát.
“Cô Cố, dáng dấp của cô đẹp như vậy, nếu ૮ɦếƭ sẽ rất đáng tiếc nha, trên thế giới này sẽ mất đi một mỹ nữ, tôi đã thấy rất nhiều minh tinh rồi, nhưng những minh tinh đấy cũng không có bộ dáng đẹp mắt như cô!”
Cô y tá nhỏ rất vui vẻ, chọc cho Cố Lan San cong môi lên cười thẹn thùng.
Cô y tá nhỏ thấy Cố Lan San cười, trong miệng càng thêm ngọt: “Cô Cố, cô cười càng đẹp hơn.”
Cô y tá nhỏ này dụ Cố Lan San ăn cơm, rồi lại cho cô uống nước, hầu hạ Cố Lan San uống thuốc, lúc này mới bưng khay ra bên ngoài, trước khi rời đi còn không quên phân phó Cố Lan San nghỉ ngơi thật tốt.
Sinh lực của Cố Lan San thực cũng không đủ, cô y tá nhỏ vừa đi ra ngoài cô đã lười biếng nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ tới đứa trẻ đẻ non của Cố Ân Ân, còn sự sống ૮ɦếƭ của Hàn Thành Trì, trong lòng cô lại đau đớn như dời sông lấp bể.
…
…
Cô y tá nhỏ vừa ra cửa đã nhìn thấy Thịnh Thế đứng ở trong hành lang, cô ta cung kính mở miệng gọi một tiếng: “Ngài Thịnh.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, qua kính cửa sổ mắt anh hướng vào trong phòng bệnh xem xét.
Cô y tá nhỏ là một người tinh tường, mím môi cười nói: “Ngài Thịnh, cô Cố đã ăn một bát cháo, hiện tại chắc đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi.”
Thịnh Thế bị người khác đoán được tâm tư, sắc mặt khẽ lúng túng, môi nở nụ cười, gật đầu một cái, không nói gì.
Cô y tá nhỏ vừa xoay người muốn đi, đột nhiên Thịnh Thế như nhớ tới thứ gì nên gọi cô y tá nhỏ lại.
Cô y tá nhỏ quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế lấy ví từ trong túi ra, rút một xấp tiền ở bên trong đưa cho cô y tá nhỏ, cô y tá nhỏ rất ngạc nhiên nhìn Thịnh Thế, “Ngài Thịnh, đây là ý gì?”
“Cô giúp tôi.” Môi Thịnh Thế giật giật, tiếp tục nói nhỏ mấy câu, ngay sau đó lại thêm một câu: “Hiểu không?”
“Đã hiểu.” Y tá mỉm cười ngọt ngào với Thịnh Thế, vẻ mặt bảo đảm nói: “Yên tâm đi, ngài Thịnh, ngài nói cái gì, tôi cũng sẽ truyền đạt giúp ngài!”
Lúc này, Thịnh Thế mới dãn mày cười cười, sau đó nhìn y tá bưng khay, cầm tiền hắn cho, trong lòng vui mừng khấp khởi rời đi.
...
...
Cố Lan San tỉnh lại lần nữa là lúc chín giờ tối. Cô mở mắt, phát hiện trong phòng bệnh trừ người y tá giúp cô ăn trưa ở ngoài, không còn ai khác. Ánh mắt cô hơi cô đơn một chút, liền nghe thấy giọng nói cực kỳ vui sướng của cô y tá nhỏ truyền đến: “Cô Cố, cô đã tỉnh rồi? Giờ tôi sẽ cho người đưa thức ăn tới đây.”
Cố Lan San không nói gì, chỉ nghe cô ý tá nhỏ ấn chuông phục vụ, một lát sau, có người đưa cơm tới giống như lúc trưa.
Cô y tá nhỏ vẫn đút cho Cố Lan San ăn như cũ.
“Cô Cố, cô có biết không, một thời gian trước, chỗ chúng tôi nhận một người bị tai nạn xe cộ.” Lúc cô y tá nhỏ gắp thức ăn cho Cố Lan San, mặt lơ đãng nói: “Nghe nói, còn là con cái của cán bộ, nhưng mà cha anh ta tham ô tiền, bị tuyên án tử hình.”
Cố Lan San nghe nói thế, hiển nhiên rất hứng thú, quay đầu, nhìn về phía cô y tá nhỏ, hỏi: “Người bệnh kia tên gì?”
“Ừ...... Hàn Thành Trì.” Cô y tá hơi chần chừ nói, sau khi nói xong, còn nói: “Hình như là cái tên này, Hàn Thành Trì, lúc ấy tôi trực hộ một đồng nghiệp, đồng nghiệp kia của tôi chăm sóc anh ta, cho nên tôi có xem qua tên của anh ấy, anh ta thật là đẹp trai.”
“Vậy anh ta......” Cố Lan San hơi dừng một chút, mới mở miệng hỏi: “Có khỏe không?”
“Rất tốt.” Y tá trả lời rất dứt khoát: “Thoạt nhìn tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, chỉ là trên thực tế cũng không có gì đáng ngại, chỉ bị gãy xương một ít, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chưa tàn phế được. Tôi chăm sóc anh ta một lần, anh ta vẫn còn nằm trong phòng bệnh dùng máy vi tính đấy. Xem ra cũng không tệ.”
Y tá nói rất nhiều, nhưng Cố Lan San lại không hề cảm thấy phiền.
Y tá nói hơn nửa ngày, mới ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô Cố, cô biết người mà tôi nói sao?”
Cố Lan San vội vàng lắc đầu một cái: “Không biết...... Chỉ là có nghe nói qua.”
“À, như vậy à!” Lúc này, cô y tá mới mặt mày hớn hở lại tiếp tục tám với Cố Lan San: “Chẳng qua là tôi nghe đồng nghiệp nói, anh ta thật đáng thương, vị hôn thê từ bỏ anh ta, hai ngày trước còn đính hôn với cậu ấm của một ông chủ xí nghiệp nước ngoài, dự tính cuối tháng này kết hôn đấy. Tôi cảm thấy những người giàu có, tình cảm thật là nhạt. Vị hôn thê của anh ta đã tới phòng bệnh của anh ta một lần, lúc ấy tôi cũng đứng ở ngoài cửa, nghe anh ta cầu xin vị hôm thê của mình trong nhà. Nhưng mà, cô biết vị hôn thê ấy nói gì không?”