Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 100

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Đưa cậu ta đến phòng nghỉ đi.”
Ngay sau đó, viện trưởng Tôn đi giày cao gót, cũng không quay đầu lại mang theo y tá rời đi.
Lưng của bà cùng eo ưỡn thẳng, tóc dài cao quý.
Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa nhìn viện trưởng Tôn rời đi, trợn mắt há hốc mồm.
Khí thế này thật giống nữ vương...... Rất ít người, khi đối mặt Thịnh Thế lúc nổi điên, ra tay gọn gàng, không chút nương tay!
Qua một lúc lâu, hai người mới hồi hồn, kéo Thịnh Thế đang nằm trên đất đến phòng nghỉ ngơi.
...
...
Thịnh Thế khi tỉnh lại, đã là mười một giờ rưỡi lúc đêm khuya.
Trước mắt tối đen như mực.
Bởi vì bị đánh ngất, đầu óc của anh còn có chút ngây ngốc, mờ mịt dạ, con ngươi đen nhánh đảo quanh vòng vo một lát, anh mới bất chợt ngồi thẳng dậy, trong miệng vội vàng gọi một tiếng: “Sở Sở!”
Cùng lúc anh ngồi dậy, bên trong phòng, đèn “Pằng” sáng lên, bị người ta mở lên.
Cả phòng bệnh sáng ngời.
Rọi vào mắt Thịnh Thế có chút khó chịu, anh không nhịn được giơ tay lên, che đi ánh sáng, một hồi lâu, anh mới thích ứng tia sáng này, sau đó nghe đến có tiếng giày cao gót đến gần, anh từ từ ddlqđ bỏ tay xuống, liền thấy có một ly nước, đưa tới trước mặt của mình.
Thịnh Thế không nhận, từ từ ngẩng đầu lên, thấy đứng ở trước mặt mình, vẫn là viện trưởng Tôn đang mặc áo choàng dài trắng.
Thịnh Thế lúc này mới nhớ tới mình vốn là định truyền máu cho Cố Lan San, lại bị người phía sau đâm một kim, sau đó liền hôn mê.
Không cần suy nghĩ, cũng biết đó là Tôn viện trưởng!
Thịnh Thế lập tức ngồi dạy, giơ tay lên, hướng về phía cổ viện trưởng Tôn, vậy mà, viện trưởng Tôn phản ứng, so với anh nhanh hơn rất nhiều, khi Thịnh Thế vươn tay, viện trưởng Tôn dứt khoát hắt ly trong tay nước lên mặt Thịnh Thế.
”Cậu phải không muốn tôi lại cho cậu ngất đi lần nữa chứ, hiện tại đàng hoàng cho tôi một chút, nếu không bọn tôi gọi điện cho cha cậu, để cho ông ta phái người trói cậu trở về!”
Thịnh Thế hận đến nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt như dã thú, đỏ bừng dọa người nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn.
Vậy mà, viện trưởng Tôn không chút sợ hãi, cả người đặc biệt tỉnh táo đứng trước mặt của anh, khóe môi thậm chí còn cong lên.
Hai người ước chừng giằng co một hồi rất lâu, Thịnh Thế lúc này mới giơ tay lên, xoa ngước trên mặt, cả người xụi lơ ở trên giường, giọng nói khàn khàn: “Cô ấy ra sao rồi?”
”Không được tốt.” Viện trưởng Tôn dứt khoát trả lời, một chút ý tứ an ủi cũng không có.
Ánh mắt của Thịnh Thế càng thêm đỏ, bên trong như hiện một tầng nước, nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn,
Ánh mắt của Thịnh Thế càng thêm đỏ, bên trong như hiện một tầng nước, nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn, giọng nói càng run rẩy: “Vậy là có ý gì?”
“Trên cổ tay vá lại chín mũi. Mất máu Thichtruyen quá nhiều, thật may là chồng tôi hôm nay ở trong bệnh viện, có một kho máu sống ở đây, nếu không sợ là đã sớm ૮ɦếƭ rồi.” viện trưởng Tôn dừng một chút, nói: “Tôi cảm thấy cậu nên nói một tiếng cám ơn tôi!”
Thịnh Thế giật giật môi: “Cám ơn bà.”
Viện trưởng Tôn lúc này mới hài lòng tiếp tục mở miệng, nói: “Cổ tay trái bị cắt quá nghiêm trọng, thương tổn tới gân, sợ rằng về sau không có khả năng nâng đồ quá nặng. Bây giờ huyết áp cô ấy rất thấp, hô hấp cũng rất yếu, cho nên toàn bộ dựa vào ống thở oxi để duy trì.”
Viện trưởng Tôn nhìn ánh mắt của Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, lại đổi cách nói: “Thôi, tôi nói cho dễ hiểu một chút là, cô ấy không ૮ɦếƭ, nhưng ý thức muốn sống rất yếu, khi một người không muốn sống, cậu phải biết, ai cũng không cứu được cô ấy. Tôi đã làm hết sức.”
Thịnh Thế không nói gì.
Lông mi thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, che đậy ánh sáng nơi đáy mắt, làm cho người ta không thấy rõ vào giờ phút này anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, viện trưởng Tôn mới lại mở miệng, nói: “Tôi ở dây chờ cậu tỉnh lại, là có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Thịnh Thế lúc này mới nâng lên mí mắt, chỉ là thần thái có chút chán chường, cánh môi anh giật giật, giọng điệu có chút khô khốc: “Chuyện gì?”
Viện trưởng Tôn hỏi: “Vợ của cậu tên là Cố Lan San?”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời.
“Cô ấy là con gái thứ hai nhà họ Cố? Không phải con ruột chứ? Tôi nghe người ta nói, là con nuôi.”
Thân thế của Cố Lan San, một số người đã biết, cho nên, Thịnh Thế cũng không có dấu giếm gì gật đầu một cái, ngừng lại, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: “Bà hỏi điều này làm gì?”
Sắc mặt viện trưởng Tôn bình tĩnh nhìn Thịnh Thế vài giây: “Cậu có biết tên họ thật trước kia của cô ấy không?”
Thịnh Thế hơi nâng mí mắt, có vẻ không để ý, giọng nói trầm thấp và thật trầm: “Sở Sở...... Họ Diệp, gọi là Diệp Sở sở.”
Thần thái viện trưởng Tôn không có biến hóa quá lớn, tay lại nắm thành quyền, qua một hồi lâu, bà mới hít sâu hai cái, nói: “Tôi cho người chuẩn bị cho cậu bữa tối, cậu nên ăn một chút gì đi, cậu cũng có thể đi phòng đặc biệt thăm cô ấy một chút. Tôi còn có việc, đi trước.”
Trong đầu Thịnh Thế đều là Cố Lan San, cũng không có nhận thấy được viện trưởng Tôn có chút thay đổi, trên mặt có chút bất ổn, “Ưmh” một tiếng, bày tỏ không tiễn.
Thần thái viện trưởng Tôn đạm bạc xoay người, đi ra phòng bệnh, trong đầu lại rối một nùi, cô bé kia cùng Diệp Dao dáng dấp thật giống nhau,
Viện trưởng Tôn tinh thần nhợt nhạt xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh, trong đầu lại hỗn loạn, cô gái kia cùng bộ dáng của Diệp Dao cũng thật giống nhau, không ngờ tới cô cũng họ Diệp... Chẳng lẽ lúc trước thời điểm Diệp Dao cùng chồng mình li dị, trong bụng đã có thai một đứa bé?
Thời điểm chồng bà, vẫn chưa phải là chồng của mình, chỉ là một sinh viên, cùng một cô gái nông thôn có một câu chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt, chỉ là vẫn không thể vượt qua được cánh cửa hào môn, cô gái kia gọi là Diệp Dao, trong một đêm liền rời khỏi Bắc Kinh.
Câu chuyện kia kỳ thật rất đơn giản, tóm tắt lại mà nói, chính là hai bên yêu nhau không bằng môn đăng hộ đối... Về sau bà lấy chồng của mình, là do giới thiệu, cũng không có quá nhiều tình cảm, chỉ là những trải qua hai mươi mấy năm gian khổ, trái lại quan hệ huyết thống lại là sự thật.
Bà là viện trưởng của bệnh viện quân khu, chồng của bà là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương, nhìn qua phong quang vô hạn như vậy, trái lại chỉ có duy nhất một điều đáng tiếc đó là, bà mắc chứng bệnh vô sinh, cho tới bây giờ, đã hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa đời, vẫn không thể sinh ra một đứa con, lúc này đây đang cùng chồng bà bàn bạc nhận nuôi một đứa bé.
Bà đã nhìn thấy ngày sinh của cô gái tên Cố Lan San kia rồi, vừa lúc Diệp Dao rời khỏi chồng mình là sau chín tháng mà sinh ra
Có lẽ, cô gái kia, chính là đứa con ruột của chồng mình?
Con ruột của chồng mình vẫn dễ dàng hơn là con của người khác đi, phụ nữ nhận thức lẫn nhau cũng là một việc đáng vui mừng, tại sao lại không làm?
Huống chi, cô gái này, nếu thật là do Diệp Dao sinh ra, mặc dù bà nghe nói con gái nhà họ Cố nhận nuôi, cũng chỉ là một quân cờ nhà họ Cố mua dùng để chuẩn bị liên hôn.
Chồng bà chính là thương nhân, những thứ này chính là những việc xấu xa dơ bẩn trên thương trường, nói ra thật là khó khăn.
Nói cho cùng, Diệp Dao là bỏ rơi đứa bé này, bà cùng chồng mình vừa lúc thiếu một đứa bé, nếu như quả thật là con ruột của chồng mình, yêu cầu của bọn họ làm sao lại không phải là chuyện tốt.
Trong lòng viện trưởng Tôn hơi hồi hợp một chút, nổi lên một tia mong chờ, cả đời này áy náy lớn nhất đối với bà là không thể sinh cho ông ấy một đứa con, nếu bà có thể giúp ông ấy tìm ra được con ruột của mình, có lẽ... Coi như là một loại đền bù đi?
Với người lớn tuổi, không sợ nghèo khổ, sợ nhất là nhìn thấy người khác hưởng niềm vui con cái, mà bọn họ là người già không ai quan tâm, không người thân chăm sóc trước lúc ૮ɦếƭ.
...
...
Thịnh Thế đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, bên trong thời điểm hộ sĩ chăm sóc đứng dậy, đi ra ngoài lặng yên không một tiếng động, thuận tiện đóng cửa lại.
Thịnh Thế đứng ở cửa, nhìn chằm chằm phòng bệnh cách đó không xa, máy thở ô-xy, đồng hồ đo huyết áp, bình truyền dịch, quá nhiều thiết bị tinh vi quay quanh bên người cô gái.
Thịnh Thế nhìn một lúc lâu, mới thực sự nhấc chân bước vào, đi lên phía trước.
Cô gái nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng xanh, không có một chút máu, lông mi dài nhẹ nhàng nhắm lại, thân thể mềm mại, hơi thở yếu ớt.
Như vậy nhìn qua, cô giống như đã ૮ɦếƭ một cách yên lặng.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Lan San hơn nữa ngày, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Cố Lan San, ngón tay cô vẫn lạnh lẽo như thế, khiến cho tim của anh, run sợ theo.
Cô như thế nào lại ngu ngốc như vậy... tự sát a?
Anh như thế nào lại hồ đồ... Nói ra những lời quá đáng như thế?
Trong lòng cô hiện tại sợ là nhục nhã đến mức tận cùng rồi, cho nên mới lấy sinh mệnh ra đền bù đi.
Đáy lòng Thịnh Thế, tràn ngập ảo não, anh nắm tay cô, run rẩy theo, anh từ từ gục đầu xuống, vùi mặt trong lòng bàn tay cô, khóe mắt nổi lên một tầng hơi nước..
Thịnh Thế cũng không có buông tay Cố Lan San ra, một giờ sau, hộ sĩ đi đến, thay bình truyền dịch, khi rút kim, chảy ra một chút máu, cả người Thịnh Thế giật bắn lên, sau đó anh mới cứng đờ tiếp nhận bông băng trong tay hộ sĩ, ấn lại trên mu bàn tay Cố Lan San.
Thời gian tích tắc di chuyển trôi qua, mãi cho đến sáng ngày thứ hai, viện trưởng Tôn mang theo mấy bác sĩ giỏi đến kiểm tra phòng, nhân tiện thay cho Cố Lan San một bình dinh dưỡng, nhìn đến sắc mặt cực kỳ mệt mỏi của Thịnh Thế, viện trưởng Tôn lên tiếng nhắc nhở: “Anh Thịnh, anh có phải hay không nên về nhà một chuyến, cho dù là anh, hay là cô Cố, chung quy vẫn nên lấy một chút quần áo thay đổi qua lại.”
Kỳ lạ Thịnh Thế không có nổi giận, ngược lại cực kỳ nghe lời mà gật đầu.
Dựa vào lòng mà nói, từ khi anh sinh ra đến giờ, có rất ít người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện đối với anh, việc này viện trưởng Tôn trái lại coi anh như một tiểu bối mà khuyên bảo, cho dù hắn đúng thật là tiểu bối, đúng là trong lòng hắn, cũng không hẳn là chán ghét.
Mãi cho đến buổi chiều Thịnh Thế mới lái xe trở về biệt thự lâm phong.
Đúng lúc Qúy Lưu Niên tan ca trở về, nhìn thấy tinh thần Thịnh Thế không phải thật sự tốt, liền đảm nhiệm chức lái xe.
Đầu tiên Thịnh Thế gọi điện thoại cho người làm trong nhà, cho nên về đến nhà, bà quản gia đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.
Trên đường Qúy Lưu Niên lái xe chở Thịnh Thế trở lại bệnh viện, đường có chút kẹt xe, đi một đoạn ngừng lại, khi đi ngang qua một siêu thị 24h, Qúy Lưu Niên nghĩ đến Thịnh thế một ngày một đêm không có ăn uống gì, tiện thể ngừng lại, đi vào siêu thị một chuyến.
Lúc Qúy Lưu Niên túi lớn túi nhỏ mang trở lại xe, Thịnh Thế bật radio trên xe, vừa lúc có kênh âm nhạc buổi tối, giọng nói người đàn ông dẫn chương trình, trầm bổng du dương, dịu dàng quấn lấy, nghe qua đặc biệt thoải mái.
Thịnh Thế nhắm mắt lại, nhìn giống như ngủ thi*p đi, Qúy Lưu Niên nhẹ nhàng lên xe, đặt đồ lên trên ghế sau, tiếp tục lái xe.
Người dẫn chương trình chỉ nói một hai câu, tiện thể phát ra một bài hát.
Đây là một ca khúc cũ.
Giọng nam hát lên.
Khúc nhạc dạo đầu đặc biệt quen thuộc.
Nhưng là Thịnh Thế đột nhiên không nghĩ ra được bài gì đó là gì, tiện thể mở mắt, thuận miệng hỏi Qúy Lưu Niên: “Đây là bài hát gì?”
“Có một loại tình yêu gọi là buông tay...” Qúy Lưu Niên cũng thuận miệng trả lời, giọng điệu có chút không tập trung: “Đây đã là một bài hát cũ, thời điểm chúng ta đến trường, mỗi ngày trường học đều phát.”
Thịnh Thế đột nhiên lại trầm mặt, anh nhìn về một chiếc xe phía trước, không nói gì, radio trong xe, giọng nam vẫn tê tâm phế liệt hát: “Có một loại tình yêu là buông tay, vì tình buông tha thiên trường địa cửu, chúng ta gần nhau nếu khiến em trả giá tất cả, để cho tình yêu mang anh đi...”
Qúy Lưu Niên đưa Thịnh Thế đến cửa bệnh viện quân khu, vốn muốn cùng Thịnh thế đi vào, Thịnh Thế lại nói: “Sở Sở còn đang hôn mê, đi vào cũng vô dụng, khi nào tỉnh lại cậu hãy đến.”
Qúy Lưu Niên nhìn ra được sắc mặt Thịnh Thế đặc biệt khó coi, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy đi đi, Thập nhị, tôi về nhà trước, cậu chú ý nghỉ ngơi.”
Thịnh Thế không nói gì, xuống xe trước, Qúy Lưu Niên lại nhiều chuyện nói một câu: “Thập nhị, cậu yên tâm, Sở Sở sẽ tỉnh lại.”
Thịnh Thế vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ là động tác khẽ cứng đờ, liền mang theo đồ đạc không quay đầu mà rời đi.
Lúc Thịnh Thế vào phòng bệnh, Cố Lan San vẫn đang truyền dịch, anh lẳng lặng đặt đồ vật lên trên bàn, sau đó từ từ chậm rãi đến bên giường bệnh bên cạnh, ngồi xuống.
Anh nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cố Lan San, ngón tay run rẩy thò vào trong túi lấy máy điện thoại, sau khi mở một hồi lâu, liền móc ra một cái tay phone, mang vào lỗ tai.
Điện thoại bị anh cầm trong tay, màn hình bảo vệ đích thực chính là hình ảnh của Cố Lan San, một ngày anh tan làm trở về nhìn thấy Cố Lan San ngồi trên xích đu trong vườn hoa biệt thự lâm phong, lúc ấy mặt trời đã ngã về tây, trời xanh mây trắng, trăm hoa đua nở, cô gái có nụ cười tươi như hoa, tóc dài lay động trong gió, anh cảm thấy cực kì xinh đẹp, nhịn không được liền giơ lên chụp trộm một tấm ảnh, ma xui quỷ khiến lại đổi thành màn hình bảo vệ, bất luận là người nào gọi điện đến anh đều có thể nhìn thấy tấm ảnh này trước hết.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình bảo vệ, nhìn dòng chữ chạy phía trên của máy nghe nhạc nhắc nhở, bài hát tên là “Có một loại tình yêu là buông tay”
“Nếu hai người Thiên đường, như là ấm áp tường, nhốt của ngươi mộng tưởng, hạnh phúc có hay không như là nhất phiến song sắt, chim di trú mất đi Nam Phương.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc