Lúc đó, Thịnh Thế yêu sớm. Ngày nào cũng đi cùng một nữ sinh khoe khoang khắp nơi. Tan học, anh dẫn theo hội bạn xấu đến quán bar quậy, cũng chẳng để ý đến cô.
Mãi cho đến khi anh tốt nghiệp cấp ba, Thịnh Thế, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa cùng một nhóm bạn đến quán bar chơi. Vừa vào cửa đã thấy một cô gái bị người ta trêu chọc. Những chuyện như thế này cũng hay xảy ra ở quán bar, mọi người cũng chỉ coi như có trò hay để xem.
Cô bé kia trông cũng khá xinh đẹp mặc bộ váy liền. Đầu hơi cúi xuống, không dám phản kháng mặc cho người khác sờ soạng.
Thịnh Thế cảm thấy không có gì hay ho, định gọi Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đi chỗ khác. Không ngờ đột nhiên có một chiếc ly thủy tinh phóng tới “Phanh” một tiếng rơi trên đầu tên đàn ông đang trệu chọc cô bé kia.
Tên kia bị chiếc ly đánh trung cảm thấy hơi choáng váng, hơi sững người một lúc.
Ngay sau đó, một cô gái mặc váy đỏ đến trước mặt tên kia, cầm túi sách đánh tới tấp lên đầu tên kia, cực kỳ ác liệt.””
Tên đàn ông kia cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giật lấy túi xách của cô, định đáp trả thì Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa ở bên cạnh đã xông đến.
Bạn bè tên kia cũng xông đến, Thịnh Thế thấy Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đã qua đó thì anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, tay xách chai rượu cũng xông lên.
Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn Thịnh Thế đã quen ỷ thế Hi*p người nhưng đó là lần đầu tiên đánh nhau. Rốt cuộc cũng đánh cho đối phương thảm hại nhưng mấy người bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao.
So với Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa thì Thịnh Thế còn tốt chán chỉ có vết thương trên tay. Lúc đó, anh rất chăm chút đến vẻ bề ngoài, nhìn thấy cánh tay chảy chút máu đã lo lắng không biết vết thương có lưu sẹo hay không. Đột nhiên, anh nghe thấy Quý Lưu Niên hô một tiếng: “Cố Lan San, sao em lại ở đây?”
Thịnh Thế cảm thấy cái tên này cực kỳ quen thuộc, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái ghê gớm mặc váy đó đang cười tươi nói: “Em đến dự sinh nhật của bạn cùng lớp!”
Sau đó, bọn họ cùng nhau rời khỏi quán bar tìm một quán đi ăn khuya. Lúc ấy, anh, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa đều rất thích Cố Lan San. Cô tranh luận với họ không chịu nhường ai, chiếc cằm nhỏ xinh xắn hơi hếch lên sau đó cười rộ mang dáng vẻ kiêu ngạo.
Cơm nước xong, khi mỗi người về nhà mình. Trước khi đi, Cố Lan San cũng cười tươi rói với Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa: “Cảm ơn các anh!” Khi nhìn đến Thịnh Thế, thì khuôn mặt lại xa cách, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!” Sau đó, xoay người thoải mái kéo cánh tay bạn học rời đi.
Sau đó vài ngày cũng là sinh nhật Hạ Phồn Hoa, được tổ chức tại khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Lúc đó, anh cũng dẫn một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp đi cùng. Cố Lan San vẫn mặc một bộ váy liền màu đỏ như cũ. Dù thấy thế nào, anh đều cảm thấy cô mặc váy đỏ cực kỳ đẹp mắt còn ăn đứt cả hoa hậu giảng đường mà anh dẫn đến.
Trên bàn tiệc, cô vẫn như tối hôm trước đều mỉm cười nói chuyện với tất cả mọi người nhưng không hề liếc nhìn anh một cái.
Anh cố ý kiếm cớ nói chuyện với cô nhưng cô chỉ lạnh lùng trả lời.
Con người anh vốn cao ngạo nên lúc ở trên bàn cơm khi nâng ly cố tình hơi nghiêng ly rượu hơi sánh một chút ra người Cố Lan San. Anh thản nhiên nghiêng đầu mỉm cười, “Ai, thật ngại quá!”
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh một lúc sau đó gật đầu, giọng nói thản nhiên: “Không có việc gì!”
Ăn xong, mọi người cùng nhau đi KTV.
Ngồi trên ghế sô pha, Thịnh Thế thản nhiên hôn môi với bạn gái mà anh dẫn đến. Cố Lan San và Quý Lưu Niên thì cùng song ca một bài.
“Hoa Tử, cùng hát một bài đi!”Cố Lan San hát xong, lắc lắc cái mic chuẩn bị ném về phía Hạ Phồn Hoa.
Hạ Phồn Hoa ngồi bên cạnh Thịnh Thế cũng với tay đón.
Khi anh vừa đưa đầu lưỡi vào miệng của hoa hậu giảng đường đột nhiên cảm thấy cái gì đập vào đầu.
Cảm giác đau đớn khiến anh gầm lên: “Là ai hả?”
Cố Lan San đứng một bên, tay che miệng, đôi mắt bồ cầu nhìn đầu anh rồi nhìn chiếc mic rơi trên sàn. Sau đó, thản nhiên nhìn đôi mắt đang giận dữ của anh, thản nhiên nói: “A, thật ngại quá”
So với những lần trước, Cố Lan San còn kéo dài và nâng cao giọng hơn thể hiện rõ sự kiêu căng của bản thân.
Đây đúng là trả thù!
Vì mọi người ở trong phòng đều cho rằng Cố Lan San không cố ý cho nên cuối cùng Thịnh Thế chỉ còn cách nghiến răng nghiên lợi nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười hấp dẫn người khác, cực kỳ chân thành: “Không có vấn đề gì!”
Cố Lan San gật đầu, chiếc cằm nhỏ xinh đẹp theo quán tính lại ngước lên, kiêu ngạo nghiêng đầu nói chuyện với những người khác.
Hồi đó, khẩu hiểu sử dụng xe điện để bảo vệ môi trường rất phổ biến ở khắp mọi ngõ ngách ở Trung Quốc. Cố Lan San không có bằng lại và lúc đi học cô cũng không muốn tài xế chở đi cho nên cô hay đi một chiếc xe máy điện màu đỏ.
Thịnh Thế vẫn rất thù cô vụ cô lấy mic ném vào đầu anh cho nên một hôm lúc tan học, anh nhảy lên ngồi sau chiếc xe điện của cô.
Lúc ấy, Thịnh Thế rất cao, chỗ ngồi phía sau xe điện lại rất thấp khiến anh ngồi không được thoải mái khiến anh phải ngồi xổm và bám lấy bả vai cô để cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Lúc đó, anh cũng quên mất tại sao hôm đó lại tìm cô. Anh chỉ nhớ vừa chạm vào bả vai cô thì mặt cô hồng lên nhưng cô lại giở thói kiêu ngạo: “Thịnh Thế, cậu xuống ngay cho tôi!”
Bông nhiên anh muốn trêu cô một chút. Vì thế, anh ghé vào tai cô thổi một hơi khiến tai cô hồng lên, cực kỳ đáng yêu khiến tâm trạng anh tốt lên: “Tôi cứ không xuống đấy, cậu làm gì được tôi nào?”
Cố Lan San lập tức dừng xe lại, sau đó quay đầu, nhìn người đang ngồi xổm trên xe điện, hỏi: “Rốt cuộc cậu có xuống hay không?”
Anh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thách thức. Nhưng anh chưa kịp phòng bị thì chiếc xe điện đã phóng đi khiến anh bắn ra ngoài.
Sau việc này, Thịnh Thế nhớ rõ có một khoảng thời gian rất dài khiến anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xe điện chạy rất nhanh, Thịnh Thế không ngồi vững khiến cả người anh bị nảy lên, ngã xuống đất khiến cho anh bị gãy tay phải......Sau đó, anh bị trượt kỳ thi cuối cấp hai phải học lại một năm trở thành bạn đồng khóa của Cố Lan San.
Thịnh Thế nhớ rõ lúc anh bị đưa đến bệnh viện, tất cả người của Thịnh gia lẫn Cố gia đều có mặt. Lúc đó, anh mười sáu tuổi còn Cố Lan San mười lăm tuổi. Cố phu nhân vừa đến đã mắng cho Cố Lan San một trận té tát. Ngay cả những anh chị em họ của anh cũng mỗi người một miệng mà tham gia. Cố Lan San cắn môi, hốc mắt hồng hồng đứng đó. Cứ đứng im lặng ở đó không mở miệng giải thích cái gì.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Thế vẫn tỉnh táo, nằm trên giường nhìn Cố Lan San cúi mặt, không nói lời nào để mặc một đám người xung quanh mắng chửi khiến anh cảm thấy cực kỳ áy náy. Vì thế, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng anh đã kể rõ tất cả sự việc.
Ba anh nghe xong, sắc mặt đen kịt, ông nội lại đang ở Hải Nam nên không có ai cứu anh. Vì thế, đợi đến khi anh xuất viện đã bị ba bắt quỳ ở phòng làm việc.
Cố Lan San cũng không nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy nên trong lòng cảm thấy áy náy, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm anh. Đợi đến khi Thịnh Thế xuất viện thì cô lại đến Thịnh gia thăm vừa đúng lúc anh vừa phạt quỳ xong, không đi lại được chỉ nằm trên giường rên đau.
Cố Lan San thấy vậy liền đến cạnh giường, Ϧóþ đầu gối cho anh.
Ngày đó, ánh nắng mặt trời rất đẹp giống như ngày anh gặp cô lần đầu tiên. Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn một bên mặt của cô mà thất thần.
Vốn dĩ, cô đang chăm chú nhìn chân anh đột nhiên ngẩng đầu lên khiến Thịnh Thế vội vã quay đầu đi giả vờ như không có chuyện gì nhưng mặt hơi nóng lên.
Sau một lúc, anh mới quay đầu lại thì phát hiện Cố Lan San đang nhìn anh chăm chú. Thịnh Thế bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy tim đập loạn nhịp, vừa định quát cô mấy câu che sự xấu hổ. Ai ngờ cô đột nhiên mở miệng, nói: “Thật xin lỗi!” khiến mấy lời khó nghe của anh nghẹn ứ trong cổ họng.
Thịnh Thế cảm thấy ngón thay hơi rát như bị bỏng thì lập tức hoàn hồn lại mới phát hiện điếu thuốc đã cháy hết. Anh nhẹ nhàng dụi điếu thuốc lá, vứt vào thùng rác nhỏ trong xe, tiện nhìn sang điện thoại di động hơi dừng một chút rồi nhấn ga chậm rãi rời đi.
Cố Lan San nói câu “Thật xin lỗi!” rồi sau đó??
Sau đó, anh đỏ mặt. Còn sau nữa đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất của anh.
Quãng thời gian tươi đẹp khi còn niên thiếu cũng nhanh chóng trôi đi. Lúc anh cảm thấy tươi đẹp nhất không phải mới gặp cô mà sau khi gặp cô mới thấy tuyệt nhất!
Rõ ràng......rõ ràng lúc đó rất tốt nhưng tại sao lại trở nên như vậy?
Ban đầu, lúc Thịnh Thế và Cố Lan San mới kết hôn, anh cũng không như vậy. Mặc dù mỗi ngày anh đều bận đến tối muộn đều về nhà. Mặc dù ngày nào anh cũng bận đến điên đầu đếu cố gắng gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Anh biết cô không thích các bữa tiệc xã giao. Chỉ một lần Thịnh Thế nói muốn cô cùng tham dự một bữa tiệc từ thiện nhưng cô từ chối thì anh cũng không ép buộc. Từ đó về sau, anh cũng ép cô nữa cũng không yêu cầu ai đi cùng anh mặc kệ ánh mắt kì quặc của mọi người.
Nhưng mãi cho đến một lần, tại một buổi tiệc rượu có một diễn viên nữ bám riết lấy anh, vô tình xuất hiện trên mặt báo. Anh nhìn thấy, trong đầu rất sợ Cố Lan San buồn. Nhưng không ngờ cô lại thờ ơ với chuyện này, thản nhiên tiếp nhận như không có chuyện gì.
Có một số việc khi xảy ra rồi mới khiến người ta để ý.
Sau đó, Thịnh Thế thường xuyên làm một vài chuyện. Ví dụ như, cả đêm anh không về, ăn chơi thác loạn. Anh cho rằng cô sẽ gọi điện hỏi tối nay anh có về nhà không? Hay chất vấn rốt cuộc anh cùng cô gái kia là như thế nào??? Nhưng cô lại chẳng làm gì cả.
Một người phụ nữ luôn quản kỹ những việc của chồng mình, quấn lấy người ta, điều này chứng tỏ cái gì? Nghĩa là cô ấy yêu anh, cần và để ý đến anh.
Còn một người phụ nữ lại thờ với chuyện chồng mình ở ngoài ăn chơi đàng điếm đến đêm cũng không về thì thể hiện cái gì đây?
Một người phụ nữ cũng không nhõng nhẽo, ghen tuông hay cãi nhau, cố tình gây sự, quản đủ thứ chuyện của chồng mình, thì chứng tỏ cái gì?
Đến lúc đó, anh mới dần dần hiểu được, cho đến bây giờ, Cố Lan San biết điều, chăm sóc anh đều vì cố gắng làm tốt vai Thịnh thiếu phu nhân không liên quan đến anh.
Trong lòng cô, anh là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thịnh Thế biết, cô không thích anh..... Đến bây giờ cũng không yêu..... Nhưng giờ cô đã là vợ anh, sẽ sống cùng anh suốt cả cuộc đời này vậy vì sao cô không giả vờ chứ?
Anh cũng không cần gì nhiều, chỉ muốn đêm nào anh không về thì cô gọi cho anh một cuộc hỏi ‘Sao đêm nay anh không về?’ Lúc anh đứng bên cạnh những người phụ nữ khác thì cô hỏi một câu ‘Cô ta là ai?’
Anh chỉ muốn những điều đơn giản vậy thôi. Đáng tiếc, cô không chịu cho!
Trái tim cô không có chỗ cho anh. Nhưng anh lại yêu cô, thương cô nên đành yên lặng chịu đựng. Trời biết, anh cố gắng như thế nào khi nói sẽ chinh phục cô. Cho dù mọi thứ có đổi thay như thế nào, trái tim anh luôn có cô.
Nhưng cho đến “lần đó” anh mới biết được, trái tim cô sẽ không bao giờ có chỗ cho anh.
Vì vậy, anh càng tệ hơn, anh buông thả bản thân. Tất cả mọi người lại cảm thấy thương vợ anh. Kỳ thật bọn họ không biết, cô không cần những điều đó. Cho dù anh như thế nào, cô cũng không để ý. Anh làm như vậy cũng đang chà đạp bản thân mình.
Dù sao, cô cũng đâu cần, không phải sao?
——
Thịnh Thế càng lúc càng siết chặt vô lăng nhưng khuôn mặt anh chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc gì, càng lúc càng lạnh lùng khiến người ta hơi sợ hãi.
Anh cũng không biết mình rốt cuộc đi bao lâu đợi đến khi anh hoàn hồn thì xe đang trên đường về khu biệt thự Ngự Thự Lâm Phong.
Anh dần giảm tốc độ, do dự không biết có nên quay đầu hay không. Nhưng cuối cùng vẫn lái đến cửa nhà mình.
Anh xuống xe, đứng trong sân rất lâu. Ngọn đền đêm nhàn nhạt chiếu xuống bóng dáng anh càng khiến bóng dáng đó trở nên ưu thương. Sau thật lâu, anh mới ấn mật mã đi vào nhà.
Người hầu đều ngủ cả, cực kỳ yên tĩnh. Anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ trên tầng hai, khẽ đẩy cửa đi vào.
Cố Lan San im lặng nằm trên giường, anh đứng ở cửa, nhờ ánh đền ngoài hiên mà ngắm nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh đến bên cạnh giường, nhìn cô ngủ say, ánh mắt anh lấp lánh, giả vờ như cô đã tỉnh lại, tự lừa bản thân nhỏ giọng nói một câu: “Sở Sở, anh về rồi! Tối nay anh đi ăn cơm cùng đối tác. Sau đó, cùng đi đến Spa rồi đến Kim Binh Huy Hoàng chơi mạt chược. Anh không tìm phụ nữ..... Anh cũng không liếc nhìn họ một chút..... Em phải tin tưởng anh!”
“ San San, anh về nhà rồi... Đêm nay anh cùng mấy người đối tác đi ăn cơm, cơm nước xong đi làm SPA một cái, sau đó đi Kim Bích Huy Hoàng đánh mạt trượt một lúc, anh không có tìm phụ nữ.... Anh cũng không có liếc mắt nhìn bọn họ một cái.... Em phải tin tưởng anh....”
Thịnh Thế nhẹ giọng nói những lời này, giọng nói của anh trầm thấp, ở trong phòng yên tĩnh vô cùng dễ nghe, giống như là tiếng đàn vi-ô-lông đại học G.
Thâm tình của anh, cực kỳ dịu dàng, giống như là đối với châu báu mềm mại quan trọng nhất trên thế giới này.
*************
Ngày hôm sau là thứ bảy, Cố Lan San không cần đi làm, dậy có chút trễ, cô rửa mặt xong, nghĩ đến buổi sáng hôm nay cũng không có chuyện gì, cũng không ra ngoài, đơn giản mặc áo ngủ ra khỏi phòng, dự định xuống dưới lầu ăn bữa sáng.
Cố Lan San mới vừa mở cửa, liền thấy bà quản gia bưng một ly cà phê ở trước mặt.
Bà quản gia gật đầu với Cố Lan San, mỉm cười: “San tiểu thư, cô thức dậy? Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, muốn đồ ăn Trung Quốc hay vẫn là cơm Tây?”
“Đồ ăn Trung Quốc.” Cố Lan San đáp lại một câu, thuận tiện nhìn thoáng qua bà quản gia bưng cà phê.
Bà quản gia luôn luôn ở nơi này sống, giỏi về xem xét sắc mặt, nhìn thấy biểu tình Cố Lan San liền lập tức trả lời: “ Cà phê này là Thịnh tiên sinh muốn.”
Cố Lan San nghe nói như thế, ngược lại sửng sốt: “Thịnh Thế trở về khi nào?”
“Tôi không biết.” Bà quản gia thành thật trả lời: “ Buổi sáng lúc ngủ dậy, thấy Thịnh tiên sinh đậu xe ở trong sân.”
Cố Lan San gật gật đầu, không hỏi lại cái gì.
Bà quản gia bưng cà phê vòng qua Cố Lan San, liền hướng về thư phòng đi đến.
Cố Lan San lại đột nhiên lên tiếng, “ Để tôi bưng qua cho Thịnh Thế.”
Bà quản gia sửng sốt một phen, liền mặt mày hớn hở, lập tức đem khay đưa cho Cố Lan San, đáy lòng nhớ lại, San tiểu thư rốt cục cũng thông suốt, biết đi lấy lòng Thịnh tiên sinh rồi....
Cố Lan San tiếp nhận khay, đợi sau khi bà quản gia đi xuống lầu, cô nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lại trở về phòng ngủ.
Cô mở tủ ra, đem tất cả áo ngủ khoét sâu của mình lấy ra, sau đó chọn một bộ áo ngủ có vẻ có vẻ tương đối hở hang, mặc lên trên người.
Đó là một bộ váy ngủ màu trắng, cô mua lúc học đại học, sau khi mua xong, một lần cũng không mặc. Lúc ấy bộ иgự¢ của cô không có lớn như hiện tại, cho nên khi mặc vào, cũng không như hiện tại tràn đầy mị hoặc!
Cố Lan San nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, thuận tiện đem tóc dài quăn màu đen kéo lại một bên, buông xuống ở trước иgự¢, lại đưa tay lên, nắm lấy hai lần, làm cho lộn xộn mà lại khêu gợi, thuận tiện đem dép lê chính mình đá rơi xuống, lúc này mới hài lòng bưng cà phê lên, một lần nữa hướng tới thư phòng.
Cố Lan San đi tới trước cửa thư phòng, tay nâng lên lại buông xuống nhiều lần, cuối cùng hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong liền truyền đến một giọng nói, ngắn ngủi, trực tiếp: “Tiến vào.”
Cố Lan San đẩy cửa thư phòng ra, liền liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trước bàn sách đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính một cái.
Có thể nguyên nhân là bởi vì ở nhà, anh mặc một bộ T-shirt thoải mái, cao quý trộn với vài phần tùy ý.
Dáng vẻ anh hết sức chuyên tâm, lông mi dài hơi rũ xuống, mi tâm nhíu lại, lâu lâu giơ tay lên chuyển động máy tính vài cái.
Cố Lan San nhẹ nhàng đem cà phê để ở trên bàn viết.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn nhìn ở trên máy tính, mí mắt không nâng một chút.....