Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu tại sao Thịnh Thế đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy.
Lưu Chí Cường lau máu mũi, khuôn mặt sưng vù lên cũng không hiểu anh ta đã đắc tội với anh Thịnh chỗ nào?
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Lưu Chí Cường, “bộp” một tiếng ném vợt tennis trong tay xuống đất, xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi, lấy điện thoại và chìa khóa xe định rời đi. Đi được hai bước, như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Hủy bỏ hợp tác!”
Thực ra, việc hợp tác giữa hai bên đã được thỏa thuận xong, chỉ là chưa ký tên và đóng dấu mà thôi, không có chút sơ xót nào. Sao đột nhiên Thịnh Thế lại thay đổi ý định như vậy?
Miệng của Lưu Chí Cường sưng vù, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Anh Thịnh có gì không hài lòng hay sao? Là vấn đề về cổ phần sao? Nếu không chia 50:50 được thì chúng ta chia 40:60 đi. Chúng tôi 40 còn anh Thịnh 60.
Trong đôi mắt đen của Thịnh Thế lóe lên sự lạnh lẽo, môi mỏng mấp máy: “Không có hứng thú!”
“Vậy 30:70 đi! Chúng tôi 30, anh Thịnh 70!”
Thịnh Thế không nói gì, chỉ lườm Lưu Chí Cường một cái, lạnh lùng bước đi.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa thấy người kia chẳng chút chần chờ mà bỏ đi, không biết làm thế nào chỉ đành day trán rồi cũng đi theo.
Lúc Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa tìm thấy Thịnh Thế thì anh đang ngồi uống cà phê. Dáng vẻ thoải mái, không để lộ ra bất kỳ tâm trạng gì.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa ngồi xuống bên cạnh anh, anh chỉ hơi ngước mắt nhìn mà không nói gì.
Hạ Phồn Hoa châm một điếu thuốc, từ từ nhả khói. Trong làn khói mờ, anh ấy nhìn chằm chằm Thịnh Thế một lúc rồi nói: “Dự án kia tốt như vậy, không phải cậu vẫn quan tâm đến nó sao? Bây giờ tiền đã dâng tận cửa sao lại từ chối chứ? Công trình đó mà hoàn thành thì lợi nhuận cũng lên đến trên trăm triệu tệ đó! Từ trước đến giờ, không phải cậu đều có muốn kiếm thật nhiều tiền sao?”
“Trăm triệu thì sao? Ngay cả ngàn triệu thì mình cũng không hợp tác!” Trong đôi mắt Thịnh Thế lộ ra vẻ tức giận, trong giọng nói cũng thấy cơn giận chưa nguôi: “Lưu Chí Cường cứ mở miệng là Cố Lan San, rõ ràng cho thấy tên đó vẫn nhớ thương bà xã mình, mình sao có thể hợp tác với tên đó? Mình là đàn ông đấy! Tiền này không cần kiếm!”
Thịnh Thế càng nói càng cảm thấy trong lòng cực kỳ tức giận.
Giữa trưa có nhiều người ăn cơm như vậy, anh không thể nổi giận với Lưu Chí Cường nên lấy cớ đi toilet. Ai biết được, lúc quay về lại nghe thấy anh ta nói Cố Lan San không đáng giá! Cố Lan San là người phụ nữ của anh, có đáng giá hay không cũng không tới phiên anh ta bình luận.
Thịnh Thế càng nghĩ càng cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, đột nhiên anh hung dữ nói với Hạ Phồn Hoa: “Không phải trước kia Lưu Chí Cường có dự án nhà hàng sao? Sau một trận mưa lớn thì sập khiến hai người bị ૮ɦếƭ. Tin tức kia bị anh ta đã dùng tiền để bưng bít. Cậu tìm lúc nào đó thích hợp rồi thả tin tức đó ra!”
Thịnh Thế nói xong câu này thì Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa cũng hiểu ý anh.
Thật ra, hợp tác với Lưu Chí Cường thì mảnh phía đông thành phố kia có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng bây giờ chỉ vì Cố Lan San, Thịnh Thế cũng chẳng cần mấy trăm triệu tệ đó, nhưng Thịnh Thế cũng không để mặc cho Lưu Chí Cường thản nhiên kiếm tiền như vậy!
Anh đã không cần cái gì thì người khác đừng nghĩ có thể dễ dàng nuốt được. Anh sẽ khiến cho người kia khổ sở hơn. Nếu không anh làm sao có thể hết giận chứ?
Anh đã không cần cái gì thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ có thể dễ dàng nuốt được. Anh sẽ khiến cho người kia khổ sở hơn. Nếu không anh làm sao có thể hết giận chứ!
Lúc này Thịnh Thế mới cảm thấy sự tức giận trong lòng dẽ chịu đôi chút, anh cầm tách cafe Blue Mountain trên bàn lên, tầm mắtanh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn ta ngoài cửa sổ náo nhiệt phồn hoa, khóe mắt lóe lên một vầng sáng sâu xa, cực kỳ sáng chói, hồi lâu, ngoài ý muốn anh mở miệng, nói: “Hoa Tử……Cậu không phải mới vừa nói đối với việc kiếm tiền tôi luôn có dã tâm bừng bừng sao?”
“Thật ra thì, không phải như vậy, tôi đối với việc kiếm tiền không có dã tâm gì, chỉ là rất nhiều chuyện buôn bán đều do mọi người chủ động đưa tới cửa.”
“Nếu như nói thật thì trong cái thế giới này tôi có dã tâm, vậy chỉ có một……”
“Chính là cô ấy…….Cố Lan San.”
Cô là người anh có dã tâm bừng bừng.
Đúng như Lưu Chí Cường nói trong bữa tiệc buổi trưa, Cố Lan San đã từng là nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, chín mươi phần trăm nam sinh toàn trường đều nhao nhao lên mơ tưởng muốn theo đuổi cô, cô chính là người trong lòng của những thiếu niên trong trường “Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi.”
Đúng là “ Những năm đó, cô gái ấy chúng ta đã từng cùng theo đuổi “ nhưng cuối cùng lại trở thành vợ của anh.
Những người biết cô là vợ của anh đều nói trước kia Thịnh Thế đối với Cố Lan San không phải như vậy……..Thịnh thế trước kia đối với Cố Lan San như thế nào đây?
Nhưng bọn họ nào biết……………Trước kia Cố Lan San cũng không phải là như vậy…………
Cố Lan San trước kia như thế nào đây?
Thịnh Thế từ từ nhắm hai mắt, trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh của Cố Lan San trước đây.
Thông minh lại xinh đẹp, kiêu ngạo lại mạnh mẽ, vênh váo tự đác đứng ở đó, muốn bao nhiêu khí thế có bấy nhiêu khí thế!
***************
Mặc dù Tô Kiều Kiều bị Thịnh Thế nói những lời khó nghe như vậy, nhưng lại không cam lòng, vì sao cô ta cùng Thịnh Thế lại phải đoạn tuyệt quan hệ không qua lại nữa.
Thậm chí buổi tối hôm đó cô ta còn gọi điện thoại lại cho Thịnh Thế, thuyết phục anh thật tốt bằng giọng nói mềm mại, êm ái.
Tô Kiều Kiều nằm ở trên giường lăn lộn nhưng không thể nào ngủ được, cái tên Cố Lan San này vẫn cứ hiện lên trong đầu cô ta, trước kia cô ta cũng rất muốn có cơ hội được một lần gặp mặt Cố Lan San nhưng vẫn chưa có biện pháp. Nhưng hôm nay lại ᴆụng phải người biết Cố Lan San là Lưu Chí Cường, cho nên Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi cho Lưu Chí Cường một cuộc điện thoại.
Giữa trưa hôm sau, Lưu Chí Cường nhắn tin cho cô ta một số điện thoại di động, phía sau ghi tên Cố Lan San.
Tô Kiều Kiều lấy được số điện thoại của Cố Lan San so với việc trúng năm trăm vạn còn hưng phấn hơn.
Có lẽ tất cả tiểu tam đều như vậy, đều muốn một lần gặp cái người phụ nữ bị chính mình đoạt chồng để xem có hình dáng thế nào!
Nếu nhìn tốt hơn mình thì mình có thể tự đắc nghĩ, tướng mạo sử dụng cái rắm gì, người đàn ông của ngươi không phải cũng bị ta đoạt mất sao?
Nếu nhìn khó coi hơn mình thì có thể tự đắc tiếp tục nghĩ, đàn ông nha, quả thật đều cùng một dạng, gặp người đẹp đều mất gốc!
Cho nên, Tô Kiều Kiều cố tình chọn thời gian vào một buổi tối rảnh rỗi, ngồi ở cửa sổ lớn trong khu nhà xa xỉ, cầm điện thoại di động gọi cho Cố Lan San.
………………
Tối nay Thịnh Thế lại không về nhà.
Cố Lan San ở trong phòng ngủ chỉnh sửa bài tin tức của mình.
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San.”
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới giọng nói của Cố Lan San lại dễ nghe như vậy, thanh nhã lại mềm mại, cô ta lập tức ngồi thẳng người lên, ho khan một cái lấy giọng, mở miệng, âm điệu cố ý nghe kiều mỵ nhất: “Xin chào, tôi là Tô Kiều Kiều.”
Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nghĩ đến việc mình đã đánh người phụ nữa kia.
Tới tính sổ với cô sao?
Cố Lan San trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tô Kiều Kiều rất thông minh ném ra một câu: “Trong điện thoại di động của anh Thịnh có số của cô gọi đến, cho nên anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô.”
Lúc này Cố Lan San mới buông lỏng phòng bị, thì ra không phải đến tìm cô tính sổ, là vì Thịnh Thế……..Cô chậm rãi cầm cốc nước ấm trên bàn lên, uống một hớp, sau đó có vẻ như có chút không để ý trả lời một câu: “À.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới việc Cố Lan San lại lạnh nhạt như vậy, bình thường khi người vợ nghe như thế thì nên có chút phản ứng chứ?
Tức giận hoặc là khóc lóc dù sao cũng phải có phản ứng chứ!
Nhưng cô lại chỉ nhẹ nhàng trả lời “À”, làm Tô Kiều Kiều vốn đã chuẩn bị tốt tất cả sức chiến đấu trong nháy mắt đều không sử dụng được.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất: “Cô Cố, tôi với chồng cô ở cùng một chỗ.”
Giọng nói Cố Lan San vẫn như cũ “Ừ” một tiếng, sau đó bật loa ngoài điện thoại đặt một bên lên bàn, còn mình thì tiếp tục làm việc với máy vi tính, gõ bàn phím chỉnh sửa bài tin tức của mình.
“Anh Thịnh đối với tôi rất tốt, rất nhiều quảng cáo đại diện anh ấy đều để tôi làm, thường mang tôi đi tham gia một vài bữa tiệc, dù sao nhờ anh ấy mang theo tôi nên tiền cát xê của tôi cũng được tăng gấp đôi rồi.”
“Anh Thịnh rất ít khi về nhà, này thì đại đa số anh ấy đều ở chỗ tôi, thật ra thì có rất nhiều người phụ nữ được gả vào gia đình giàu có cũng không có gì đáng được ăn mừng, chồng mình bên ngoài mỗi ngày chơi bời không về nhà, có lẽ cuộc sống trôi qua cũng rất bi thảm!”
Tô Kiều Kiều lảm nhảm nói một chuỗi dài như vậy mới phát hiện Cố Lan San bên kia không có phản ứng nào, cô chỉ “Ừ” một tiếng.
Căn bản tất cả tầm mắt của Cố Lan San cũng không có rời khỏi màn hình máy tính, nghe thấy Tô Kiều Kiều nói “Này” với mình mới lập tức tỏ thái độ, giọng bình tĩnh: “Ừ, tôi đang nghe, cô nói đi.”
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói vậy trợn to hai mắt, cô ta nói một chuỗi dài như vậy, khoe mẽ, đắc ý, mỉa mai như vậy thế nhưng chẳng những cô không có phản ứng, hơn nữa còn có bộ mặt nghiêmtúc trả lời cô ta một câu, tôi đang nghe, cô nói đi.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Cố Lan San hoặc là quá tự tin, hoặc là khinh thường việc chiến đấu với mình, vì vậy cô liền đảo mắt, nói một câu tự cho là rất quá đáng: “Cô biết tại sao cô không chiếm được tình cảm của chồng mình không? Bởi vì anh ấy nói, cô trừ xinh đẹp ra thì những thứ khác không có một chút tác động nào, trên giường như một con cá ૮ɦếƭ, căn bản không có chút tình thú nào, chỉ nằm thẳng tắp ở đó làm anh ấy như làm chuyện đó với xác ૮ɦếƭ vậy, căn bản là không thỏa mãn được anh ấy. Đơn giản mà nói, chính là người phụ nữ trông xinh đẹp nhưng cũng chẳng để làm gì!”
Từ trước tới giờ Cố Lan San không phải là không bị người khác sỉ nhục, trước những lời nói đó của Tô Kiều Kiều cũng không công kích được cô.
Trong lúc bất chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Cố Lan San vươn tay cầm điện thoại di động, thấy là một số lạ, cô dừng lại một chút mới nghe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới giọng nói của Cố Lan San lại dễ nghe như vậy, thanh nhã lại mềm mại, cô ta lập tức ngồi thẳng người lên, ho khan một cái lấy giọng, mở miệng, âm điệu cố ý nghe kiều mỵ nhất: “Xin chào, tôi là Tô Kiều Kiều.”
Tô Kiều Kiều?
Cố Lan San nghĩ đến việc mình đã đánh người phụ nữa kia.
Tới tính sổ với cô sao?
Cố Lan San trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tô Kiều Kiều rất thông minh ném ra một câu: “Trong điện thoại di động của anh Thịnh có số của cô gọi đến, cho nên anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô.”
Lúc này Cố Lan San mới buông lỏng phòng bị, thì ra không phải đến tìm cô tính sổ, là vì Thịnh Thế……..Cô chậm rãi cầm cốc nước ấm trên bàn lên, uống một hớp, sau đó có vẻ như có chút không để ý trả lời một câu: “À.”
Tô Kiều Kiều không nghĩ tới việc Cố Lan San lại lạnh nhạt như vậy, bình thường khi người vợ nghe như thế thì nên có chút phản ứng chứ?
Tức giận hoặc là khóc lóc dù sao cũng phải có phản ứng chứ!
Nhưng cô lại chỉ nhẹ nhàng trả lời “À”, làm Tô Kiều Kiều vốn đã chuẩn bị tốt tất cả sức chiến đấu trong nháy mắt đều không sử dụng được.
Tô Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui liền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất: “Cô Cố, tôi với chồng cô ở cùng một chỗ.”
Giọng nói Cố Lan San vẫn như cũ “Ừ” một tiếng, sau đó bật loa ngoài điện thoại đặt một bên lên bàn, còn mình thì tiếp tục làm việc với máy vi tính, gõ bàn phím chỉnh sửa bài tin tức của mình.
“Anh Thịnh đối với tôi rất tốt, rất nhiều quảng cáo đại diện anh ấy đều để tôi làm, thường mang tôi đi tham gia một vài bữa tiệc, dù sao nhờ anh ấy mang theo tôi nên tiền cát xê của tôi cũng được tăng gấp đôi rồi.”
“Anh Thịnh rất ít khi về nhà, này thì đại đa số anh ấy đều ở chỗ tôi, thật ra thì có rất nhiều người phụ nữ được gả vào gia đình giàu có cũng không có gì đáng được ăn mừng, chồng mình bên ngoài mỗi ngày chơi bời không về nhà, có lẽ cuộc sống trôi qua cũng rất bi thảm!”
Tô Kiều Kiều lảm nhảm nói một chuỗi dài như vậy mới phát hiện Cố Lan San bên kia không có phản ứng nào, cô chỉ “Ừ” một tiếng.
Căn bản tất cả tầm mắt của Cố Lan San cũng không có rời khỏi màn hình máy tính, nghe thấy Tô Kiều Kiều nói “Này” với mình mới lập tức tỏ thái độ, giọng bình tĩnh: “Ừ, tôi đang nghe, cô nói đi.”
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói vậy trợn to hai mắt, cô ta nói một chuỗi dài như vậy, khoe mẽ, đắc ý, mỉa mai như vậy thế nhưng chẳng những cô không có phản ứng, hơn nữa còn có bộ mặt nghiêmtúc trả lời cô ta một câu, tôi đang nghe, cô nói đi.
Tô Kiều Kiều cảm thấy Cố Lan San hoặc là quá tự tin, hoặc là khinh thường việc chiến đấu với mình, vì vậy cô liền đảo mắt, nói một câu tự cho là rất quá đáng: “Cô biết tại sao cô không chiếm được tình cảm của chồng mình không? Bởi vì anh ấy nói, cô trừ xinh đẹp ra thì những thứ khác không có một chút tác động nào, trên giường như một con cá ૮ɦếƭ, căn bản không có chút tình thú nào, chỉ nằm thẳng tắp ở đó làm anh ấy như làm chuyện đó với xác ૮ɦếƭ vậy, căn bản là không thỏa mãn được anh ấy. Đơn giản mà nói, chính là người phụ nữ trông xinh đẹp nhưng cũng chẳng để làm gì!”
Từ trước tới giờ Cố Lan San không phải là không bị người khác sỉ nhục, trước những lời nói đó của Tô Kiều Kiều cũng không công kích được cô.
Từ trước đến giờ, Cố Lan San chưa bao giờ bị người khác bắt nạt. Tô Kiều Kiều nói những lời này cũng không công kích được cô. Thật ra, cô không thèm để ý tới, vậy mà cô ta vẫn cố tình bắt nạt, Cố Lan San nhớ lại, hai cái tát kia còn hơi ít!
Bàn tay đang gõ máy tính của Cố Lan San hơi dừng lại, nghĩ một chút, rồi chậm rãi cầm điện thoại, nói từng chữ: “Vậy sao? Nếu cô có thể có thể sử dụng sắc đẹp và mị lực của bản thân giữ chặt Thịnh Thế thì tại sao cô gọi cho tôi làm gì?”
Tô Kiều Kiều bị Cố Lan San nói một câu khiến cô ta không còn lời nào để nói.
Cô ta siết chặt di động, mặt đỏ lên, khẽ cắn môi rồi mượn lời thoại kinh điển mà các tiểu Tam hay dùng để nói với vợ cả: “Tôi gọi điện vì muốn lúc nào đó có thể trực tiếp nói chuyện với cô. Bởi vì, tôi mang thai, là con của anh Thịnh!”
Mang thai? Ý muốn đuổi cô đi sao?
Cố Lan San không nói gì, vừa nhìn điện thoại và màn hình máy tính suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Mấy tháng rồi?”
Tô Kiều Kiều cảm thấy thỏa mãn, rốt cuộc Cố Lan San cũng có phản ứng rồi!
Tô Kiều Kiều cười cười, cảm giác như mình thật sự mang thai, giọng nói làm ra vẻ bối rối: “Ba tháng, là con trai, đã thành hình rồi. Dù sao đó cũng chính là máu thịt của anh Thịnh. Con cái sinh ra không thể không có cha. Cố tiểu thư, không biết khi nào cô có thời gian ra ngoài nói chuyện với tôi một chút không?”
Đột nhiên Tô Kiều Kiều cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục lại bổ sung thêm một câu: “Anh Thịnh nói là anh ấy ngại mở lời với cô cho nên tôi mới gọi điện!”
“Cô chờ một chút!” Đột nhiên Cố Lan San cắt lời Tô Kiều Kiều. Sau đó, để điện thoại ở chế độ tắt tiếng.
Tô Kiều Kiều không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Cô ta thấy điện thoại vẫn không bị ngắt, chỉ chống cằm, kiên nhẫn chờ.
Chừng một phút sau, giọng nói của Cố Lan San ở đầu dây bên kia lại vang lên: “Tô tiểu thư, xin hỏi cô còn đó không?”
Tô Kiều Kiều vội vàng nhỏ giọng đáp một tiếng: “Tôi đây!”
Giọng nói Cố Lan San cực bình tĩnh, chậm rãi nói từng chữ: “Tô tiểu thư, tôi vừa gọi điện thoại liên hệ với bác sĩ khoa phụ sản ở bệnh viện Thành Phố, cũng đã đăng ký cho cô rồi. Cô xem bao giờ có thời gian đến đó bỏ đứa bé đi!”
Giọng nói Cố Lan San vô cùng bình tĩnh từ trong điện thoại gằn từng chữ truyền tới: “ Tô tiểu thư, tôi vừa mới gọi điện thoại, liên hệ với bác sĩ tốt nhất khoa phụ sản trong bệnh viện thành phố, đã đăng kí cho cô, cô xem ngày nào đó có thời gian, đi vào trong đó phá thai, đem đứa nhỏ lấy ra đi!”
Tô Kiều Kiều suy nghĩ, khi người vợ nghe được chồng của mình ở bên ngoài làm người phụ nữ khác bụng lớn, có con của anh ta, đều sẽ bị tin tức này đả kích đến suy sụp đi!
Thậm chí, cô ta vừa rồi còn suy nghĩ, Cố Lan San để cho cô ta chờ một chút, là vì để bình tĩnh sau khi nghe tin tức đột ngột này, sau đó nhân tiện muốn cùng cô ta gặp mặt một lần, thậm chí còn giống như người vợ trong phim truyền hình, hổn hển đánh cô ta một trận.
Nhưng mà, cô ta thật không ngờ, Cố Lan San thế nhưng đã dứt khoát giúp cô ta đăng kí cho bệnh viện, để cho cô ta trực tiếp đi lấy ra đứa bé!
Chuyện này, hoàn toàn không giống như là phản ứng một người vợ phải làm!
Tô Kiều Kiều cả người đều đã ngây dại, ngây người khoảng nửa phút, cô ta mới chớp chớp mắt, từ từ phục hồi lại tinh thần, mang theo vài phần không thể tin hỏi lại: “Cô... Để cho tôi đem đứa bé lấy ra?”
“Có cái gì không bình thường sao?” Giọng nói Cố Lan San vẫn như cũ như cũ cực kỳ nhẹ nhàng.
“...” Tô Kiều Kiều nhất thời không biết trả lời như thế nào, Cố Lan San nói không có gì không bình thường, nếu cô ta thật sự có đứa bé, cô ta không nghĩ sẽ để lộ thân phận tình nhân của mình. Quả thật cô ta nên đem đứa bé lấy ra!
Nhưng mà mục đích đêm nay cô ta gọi cú điện thoại kia, là muốn gặp mặt Cố Lan San một lần, hơn nữa, rõ ràng chính mình dùng thân phận tiểu tam đối với vợ hợp pháp diễu võ dương oai, vì cái gì hiện tại rơi vào kết cục cực kỳ xấu hổ lại là mình?
Tô Kiều Kiều nghĩ nghĩ, liền mỉm cười, thanh âm ngọt ngào nói: “ Cố tiểu thư, có một số việc, chúng ta nói qua điện thoại không thể rõ ràng, không bằng hẹn một thời gian nào đó, gặp mặt nói đi. Lại nói, tôi hoài thai đúng là đứa bé của Thịnh Ca, mà cô cùng Thịnh Ca kết hôn đã hơn hai năm, cho tới bây giờ cũng không có đứa bé, hơn nữa tôi cùng Thịnh Ca là thật tâm yêu nhau...”
Cố Lan San nghĩ thầm rằng, thiên hậu Tô Kiều Kiều hát đúng là rất êm tai, âm thanh hoàn mỹ, nhưng mà ở bên tai cô huyên náo nói chuyện thế này, cho dù thanh âm tốt cũng sẽ biến thành trở thành tạp âm!
Cố Lan San nhìn nhìn thời gian, đã mười một giờ tối, bài tin tức của nàng còn thiếu rất nhiều, không thể cùng Tô Kiều Kiều tiêu hao thời gian như vậy, nhất thời hít một hơi, ngắt lời Tô Kiều Kiều nói: “Tô tiểu thư...”
Tô Kiều Kiều dừng lại lời nói lải nhải của mình.
Cố Lan San duỗi duỗi thân thể, chọn một tư thế thoải mái, ngồi ở trong ghế dựa, không có một chút lời nói vô nghĩa, mở miệng nói rõ ràng: “Tô tiểu thư, tôi không biết cô gọi điện thoại tìm đến tôi mục đích là cái gì, nếu là vì nói cho tôi biết, cô dựa vào cái thai, muốn đem người vợ là tôi bức vua thoái vị, tôi đây dứt khoát nói cho cô biết, muốn ςướק vị trí này của tôi, cô tuyệt đối là không có khả năng!”
“Không nói đến tôi cùng Thịnh Thế tình cảm có bao nhiêu không tốt, nhưng mà thân phận phu nhân là của tôi, nếu là thứ thuộc về tôi, tôi liền tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào từ trong tay của tôi ςướק đi!”
Cố Lan San từ trước đến nay không phải cái loại phụ nữ nhu nhược, tiểu tam ỷ vào có thai tới cửa ầm ĩ, đừng hòng cô ngồi chờ ૮ɦếƭ, chắp tay nhường cho!
Thứ thuộc về cô, cô một bước cũng không nhường!
Hơn nữa, cô làm sao cho phép mình lại mất mặt trước tiểu tam?