Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 06

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Khuôn mặt Cố Lan San đỏ lên hết cả.
Thịnh Thế không hề xấu hổ một chút nào. Anh cứ đứng nguyên ở chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh, phong thái tao nhã vô cùng. Lời của anh vừa thốt ra, đúng là có bao nhiêu đáng giận liền có bấy nhiêu đáng giận, “Chúng ta giao ước một lần là mười ngàn. Tôi chỉ đi vào một lần, đi ra một lần, đừng có tính thời gian tôi ở trong đó bao lâu rồi tính số lần. Tóm lại, tất cả đều là một lần, mười ngàn đồng này không đúng sao?”
Cố Lan San không thể ngờ được là Thịnh Thế lại dám nói ra một cách trắng trợn như vậy. Tuy cô quen biết đám bạn của anh từ năm chín tuổi, bọn họ điên khùng tới mức nào cô đều biết, nhưng cô vẫn có chút gì đó ngại ngùng. Sau một hồi sửng sốt, đối mặt với những lời lẽ của kẻ tên là Thịnh Thế này, cô vẫn không biết chống đỡ thế nào.
Ánh mắt Thịnh Thế dần trở nên lạnh như băng. Anh chậm rãi cúi đầu, kề sát vào hai gò má của Cố Lan San, đôi môi tựa như muốn dán lên hai gò má ấy. Từng câu từng chữ của anh tiếp tục vang lên, không hề có chút nhượng bộ, “Tôi nói thật nhé. Bắn ba lần, tiền mười ngàn, tôi die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cảm thấy có hơi mệt đó!”
Nói xong, Thịnh Thế đứng thẳng dậy, không hề có chút ngại ngùng nào rồi bỏ đi. Anh giống hệt như một vị thần cao quý, tao nhã rời khỏi Cố Lan San.
Cố Lan San đứng yên tại chỗ. Nhìn tờ chi phiếu trong tay, cô nhíu mày mất nửa ngày.
Trước đây, cô cũng từng chọc giận Thịnh Thế. Khi đó, anh không trở về nhà nhiều ngày liền. Nhưng chỉ cần cô đến tìm anh, cơn giận dữ lập tức tan biến.
Cô cứ nghĩ giờ đây cũng giống như vậy, chỉ là sau một màn vừa rồi, hình như không có vẻ gì giống với tưởng tượng của cô cả..
Cố Lan San đột nhiên cảm thấy, những ngày sắp tới sẽ khó mà vượt qua.
Tiền quả là ngày càng khó kiếm.
........................................
Thịnh Thế tới Shangri-La rồi mới phát hiện mình quên mang theo chìa khóa xe. Anh muốn trở về lấy, nhưng chợt nghĩ tới chuyện vừa rồi với Cố Lan San, đáy lòng cảm thấy có chút nghẹn, đành lấy di động ra, gọi điện thoại cho tài xế, báo địa chỉ của mình ra đứng chờ bên ngoài vệ đường.
Dưới ánh đèn vàng vọt, dáng người của Thịnh Thế rất được, vừa cao vừa ốm, khí chất xuất chúng, khiến không ít người qua đường phải ghé mắt nhìn.
Bây giờ đang là tháng Tư, buổi tối ở thành Bắc Kinh hơi lành lạnh.
Có cơn gió nhẹ thổi qua. Lồng иgự¢ Thịnh Thế như có một luồng khí bị nghẹn, mãi mà không tiêu tán được.
Một hồi sau, anh mới ý thức được rằng ban nãy mình không kiềm chế nổi, đã nói với Cố Lan San mấy lời quá đáng.
Rất quá đáng.
So với lúc trước, mấy lời vừa nãy của anh phải nói là... vô sỉ, hạ lưu!
Liệu cô có đau lòng bởi những lời ấy không?
Khoảnh khắc nghĩ đến điều này, Thịnh Thế đột nhiên cười một tiếng giễu cợt.
Đau lòng?
Nên nói là anh suy nghĩ hơi quá rồi.
Cố Lan San đó biết gì mà đau lòng? Dù lời của anh khó nghe đến mức nào đi chăng nữa, cô chỉ cần tiền, có tiền là được, không phải sao?
Thật ra, sau khi “đi vào cô”, anh liên tục “lên” ba lần, không rời thân thể của cô một khắc, đó là vì thân thể cô quá ấm, lại mềm mại, ôm chặt lấy cả người anh. Cảm giác thoải mái trào dâng, anh không muốn rời đi một phút nào cả.
Chỉ là lúc anh thấy cô cứ im lặng mà bỏ đi, đáy lòng mới phát ra lửa, giận quá mất khôn mà nói những lời đó.
Cô coi anh là cái gì hả?
Cô coi anh là cái gì hả?
Ngủ xong thì liền bỏ đi.
Chẳng khác nào khách làng chơi với gái qua đường?
Anh biết cô tìm đến anh là vì tiền, nhưng cô đâu cần phải rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức khiến anh cảm thấy buồn cười.
Từ sau “một lần đó”, anh liền tịch thu toàn bộ chi phiếu và tiền của cô.
Mặc dù cô chỉ là con nuôi nhà họ Cố từ năm chín tuổi, cô vẫn được đối xử như một tiểu thư nhà giàu thực sự, ăn ngon mặc đẹp, có xe hơi BMW sang trọng, chưa bao giờ sống một ngày thiếu tiền.
Lúc ấy, anh chỉ muốn khiến cô khó xử, nhân tiện dùng tiền để buộc cô tận tình với mình. Về tiền lương của cô, anh sớm đã rõ ràng hết thảy, anh biết cô nhất định sẽ chịu không nổi rồi tìm tới anh.
Nhưng mà anh không hề ngờ tới, trừ bỏ tiền thuốc men cho em trai, còn những việc khác, cô không hề xòe tay xin anh một đồng.
Có đôi khi, cô không kiếm đủ tiền thuốc cho em mình ở chỗ của anh, đành lấy tiền lương của mình để bù vào.
Trong ký ức của Thịnh Thế, Cố Lan San rất thích dạo phố, mua sắm quần áo thời trang, ăn mặc thật đẹp, thích người khác khen ngợi mình, nếu không thì sẽ giậm chân giận dữ.
Từ lúc anh không cho cô tiền tiêu, cô liền ít đi dạo phố hẳn. Thậm chí cho tới bây giờ, quần áo cô mặc đều là quần áo cũ.
Anh thật sự không hiểu làm sao cô có thể trải qua những tháng ngày như vậy.
Cô quả nhiên không hề tìm anh để xin một đồng.
Còn anh thì sao?
Từ nhỏ, anh đã được sống an nhàn sung sướng, sĩ diện rất cao, kiêu ngạo vô cùng, sao có thể cho cô tiền DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tiêu được?
***********
Cố Lan San tát hai cái vào mặt nữ diễn viên nổi tiếng Tô Kiều Kiều,.... Tổng biên tập bắt cô phải có tin tức nóng hổi trước ngày mười lăm tháng này, bằng không thì cút đi!
Cô đã thiếu tiền rồi, không thể mất luôn cả công việc!
Cô sắp xếp cho đám phóng viên của mình, bảo họ chọn thời cơ thích hợp để lấy được những tin tức dậy sóng xảy ra gần đây nhất!
Từ tháng trước đợi tới bây giờ, rốt cuộc thì Cố Lan San cũng nhận được điện thoại của Diệp Ly. Nghe nói là có một đại gia nào đó sắp mở tiệc, người được mời đến đều là ngôi sao ca nhạc, người mẫu và vài đại gia nổi tiếng trong ngành!
Kiểu tiệc tùng mà có mời ngôi sao ca nhạc, người mẫu, đại gia thế này, bề ngoài thì gọi là sự kiện, ăn tiệc, thực chất chính là cơ hội cho đám đại gia và kiều nữ gặp nhau. Nhìn qua thì chỉ là một bữa tiệc xa hoa, lộng lẫy, kỳ thực trong đó ẩn giấu rất nhiều những giao dịch ngầm.
Chỉ cần Cố Lan San trà trộn vào đó, lưu ý một chút liền có thể phát hiện manh mối từ đám đại gia, kiều nữ, ngôi sao, người mẫu; không chừng còn có thể chụp được những hình ảnh hot.
Ngàn năm mới có một cơ hội. Đối với một người đang cần tin tức trang bìa nóng hổi như Cố Lan San, tuyệt đối sẽ không buông tha cho bữa tiệc này!
Muốn trà trộn vào đó, dĩ nhiên cần có thiệp mời.
Cố Lan San là con nuôi của nhà họ Cố, muốn có thiệp mời là việc không khó.
Tất nhiên, cô còn cần phải chuẩn bị lễ phục.
Cố Lan San không có tiền mua lễ phục, nhưng sống ở Bắc Kinh nhiều năm, lại ở trong cái vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, mặc dù không thích ra ngoài xã giao nhiều, cô vẫn biết được một số nhân vật.
Trong số đó, có một người tên là Triệu Lị*, từng là du học sinh, học về thiết kế thời trang ở bên Pháp. Sau khi về nước, cô ta mở một cửa hiệu rất có tiếng ở thành phố, nhiều ngôi sao đã từng tìm đến để may quần áo.
*Lị nghĩa là Hoa nhài.
Cố Lan San chọn ngày chủ nhật có thời tiết mát mẻ, lái xe đến chỗ Triệu Lị.
Cô ngừng xe, vừa bước vào bên trong, một cô gái đã tiến lên, cười tươi, “Cô Tô, cô tới rồi!”
Cố Lan San cười, gật đầu, “Triệu Lị đâu?”
Cô gái kia đáp, “Cô chủ đang giúp khách thử quần áo. Cô ấy dặn cô vào trong đợi một chút.”
Cố Lan San đáp một tiếng “được”, sau đó nói tiếp, “Cô làm việc của mình đi, tôi ngồi đó một mình được rồi.”
"Cô Cố, nếu cần cái gì, cô cứ gọi tôi là được.” Cô gái kia nói rất khách khí, sau đó đi làm việc của mình.
Cố Lan San ngồi trong phòng, gần bên cửa sổ. Cô chọn một quyển tạp chí trên kệ rồi mở ra xem.
Không lâu sau, từ trong phòng thay đồ truyền đến một tiếng cười thanh thúy, sau đó là một giọng nói ra vẻ quyến rũ, “Anh tìm em có việc gì không?... Bây giờ à?... Em có thời gian... À, em đang thử quần áo ở chỗ cô Triệu... Anh ở gần đây à? Được, em đi ra ngay...”
Kế tiếp sau đó, cửa phòng thay đổ mở ra. Một cô gái mặc váy trắng dài, dáng người thướt ta, khuôn mặt đẹp rạng ngời xuất hiện. Cô ta vừa tắt điện thoại, vừa lấy bộ đồ từ trong túi ra, “Cô Triệu, phiền cô tính tiền bộ tôi vừa thử và mấy bộ trước nữa.”
Cố Lan San hơi nghiêng đầu. Khuôn mặt kia có chút quen quen. Một lát sau, cô chợt giật mình, đó không phải là Tô Kiều Kiều sao?
Triệu Lị nhìn thấy Cố Lan San thì gật đầu với cô, sau đó tính tiền cho Tô Kiều Kiều ở quầy. Dường như Tô Kiều Kiều có việc gấp nên không có chú ý tới Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn qua cửa sổ. Có một chiếc xe Audi A8 vừa mới đỗ lại.
Không tới một phút, Tô Kiều Kiều đã rời cửa hiệu của Triệu Lị, thong thả bước ra ngoài.
Cửa xe ngay chỗ lái của chiếc Audi A8 da.nlze.qu;ydo/nnDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn hạ xuống, lộ ra khuôn mặt kiêu ngạo đến chói mắt của Thịnh Thế.
Cách một lớp cửa sổ bằng kính, Thịnh Thế cảm thấy có người nhìn trộm mình. Anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tầm mắt của Cố Lan San.
Ánh mắt hai người bỗng chốc giao nhau.
Không ai nói với ai câu gì, cứ lẳng lặng nhìn nhau mãi.
Không có một chút dấu hiệu chào đón nào.
Ánh mắt của Cố Lan San cứ nhìn chằm chằm, không chớp lấy một cái. Một hồi sau, cô cảm thấy khó chịu. Cô do dự, mình có nên dời tầm mắt hay không... Tô Kiều Kiều đi tới trước cửa xe, Thịnh Thế rốt cuộc là người đầu tiên quay mặt đi. Anh nhìn Tô Kiều Kiều, sau đó hai người cười vui vẻ với nhau, nói vài câu rồi Tô Kiều Kiều lên xe.
Khoảng một giây trước khi khởi động xe, Thịnh Thế chợt quay đầu, bình thản nhìn qua cửa sổ bằng kính phía xa, sau đó đạp chân ga, chở Tô Kiều Kiều rời khỏi.
Cố Lan San thấy anh khởi động xe, cô nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy Triệu Lị sớm đã ngồi trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe Audi A8 kia, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cố Lan San cười cười, nói, “Cô làm ăn rất khá đấy.”
Triệu Lỵ không hiểu nổi, tại sao sau khi nhìn thấy chồng mình trắng trợn mang theo phụ nữ khác rời đi, Cố Lan San còn có thể cười ra tiếng, cô không nhịn được giận dữ nói: "San San, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy!"
Cố Lan San nghe được lời nói đầy châm chọc của Triệu Lỵ, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là nói vào vấn đề chính của mình: "Tiểu Lỵ, mấy ngày nữa mình phải tham gia một bữa tiệc, cậu cho mình mượn một bộ lễ phục để mặc nhé!"
Thịnh Thế có tiền như vậy, Triệu Lỵ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không hiểu tại sao Cố Lan San lại thiếu tiền như vậy, chỉ là Cố Lan San cũng đã lên tiếng, cô nhất định là muốn mượn, nhưng cũng khó tránh khỏi nói nhảm một chút: "San San, có phải cậu ngại xài tiên của anh ta không? Cậu là vợ của anh ta, tiền của anh ta cũng là tiền của cậu, cậu đừng cảm thấy áy náy, bằng không tiền của anh ta cũng sẽ cho những thứ oanh oanh yến yến bên ngoài kia thôi, mới vừa Tô Kiều Kiều đã mua hết gần trăm vạn tiền quần áo, nếu mình đoán không nhầm thì đó chính là tiền của chồng cậu!"
Tiền của Thịnh Thế, sao có thể là tiền của cô......
Nếu để cho Triệu Lỵ biết, bây giờ cô nghèo nà đến nỗi trên người cũng không có đến 5000 tiền mặt, không biết cô ấy sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa!
Triệu Lỵ nói một chút, trong lúc bất chợt liền yên lặng, cô bình tĩnh nhìn Cố Lan San nửa ngày, bất ngờ mở miệng, hỏi một vấn đề: "San San, cậu có hối hận khi gả cho Thịnh Thế không?"
Cố Lan San đang cúi đầu uống cà phê, nghe vấn đề như thế, ngón tay hơi dừng một chút, rồi tiếp tục uống cà phê.
Triệu Lỵ cắn cắn môi dưới, thận trọng lại hỏi: "San San, trước kia cậu và Thịnh Thế không phải như vậy, rốt cuộc giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì, mới biến thành như bây giờ?"
************
Thịnh Thế dẫn theo Tô Kiều Kiều tham gia một bữa tiệc buôn bán.
Thịnh Thế có rất nhiều cuộc làm ăn, thật ra thì đều là người khác chủ động đưa tới cửa.
Nếu nói chủ động đưa tới cửa, chính là lôi kéo anh đầu tư cổ phần, một phân tiền cũng không đưa vào, chỉ chờ phân chia.
Chuyện đưa tới cửa trắng trợn, còn buôn bán kiếm bộn không bị lỗ vốn, cũng chỉ người có bối cảnh xuất thân như Thịnh Thế mới có thể làm.
Cuộc trao đổi ngày hôm nay, là về một mảnh đất thuộc về Thành Đông, dự tính quy hoạch thành một tiểu khu toàn thể bao gồm nhà ở, trường học và trung tâm thương mại, bây giờ đã bắt đầu xây dựng những bước đầu.
Bữa cơm này là của người chịu trách nhiệm xây cất mảnh đất trống đó, tên là Lưu Chí Cường, dáng dấp hơi có chút mập, mắt rất nhỏ, mỗi khi cười một cái lại biến thành hai khe hẹp.
Mảnh đất trống kia hơi lớn, đầu tư rất cao, nhưng tiền cảnh lại rất tốt, rất nhiều người muốn hợp tác với Lưu Chí Cường, nhưng ông ta cố tình chọn Thịnh Thế, còn chia cho Thịnh Thế năm mươi phần trăm cổ phần, ý đồ chính là bối cảnh của Thịnh Thế.
Đúng lúc, Thịnh Thế cũng coi trọng tiền cảnh tương lai của mảnh đất này, nên có ý hợp tác, vì vậy đã sinh ra bữa tiệc của buổi trưa hôm.
Lúc Thịnh Thế mang theo Tô Kiều Kiều tới, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, trước giờ tướng mạo của Thịnh Thế chói mắt, làm người khác chú ý, đã thế bên cạnh còn dẫn theo một thiên hậu Tô Kiều Kiều, hiện đang là một ngôi sao có tiếng và có thế lực, dáng vẻ như trong tranh, phong cách cao ngạo, kim đồng ngọc nữ, lại ngồi cùng với một bàn người, nhìn thế nào cũng có vẻ không hợp.
Mọi người rối rít dùng thái độ xu nịnh chào hỏi Thịnh Thế, sau đó liền gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, mở rượu ngon ra, rối rít kính, sau mấy lượt rượu, mọi người đều rất hăng say, liền ầm ĩ tán chuyện.
"Anh Thịnh, phần hợp tác này chúng ta cứ như vậy mà định nhé? Chia đôi! Anh cứ ngồi yên đó chờ nhận lợi nhuận thôi!" Lưu Chí Cường kính Thịnh Thế một ly rượu, khách khí nói.
"Anh Thịnh, phần hợp tác này chúng ta cứ như vậy mà định nhé? Chia đôi! Anh cứ ngồi yên đó chờ nhận lợi nhuận thôi!" Lưu Chí Cường kính Thịnh Thế một ly rượu, khách khí nói.
Thịnh Thế bưng ly rượu lên, giơ giơ, uống một hơi cạn sạch, chỉ là gật đầu một cái, không nói gì.
Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên đều ở đây.
Hạ Phồn Hoa ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế, liền liếc mắt quan sát Thịnh Thế một chút, sau đó mở miệng cười nói: "Tứ thiếu mới nhất của thủ đô xuất hiện rồi, Nhị Thập, sắp xếp theo giá trị con người, cậu nói xem sao cậu lại không có chứ!"
Tô Kiều Kiều đặc biệt quan tâm chọn món ăn cho Thịnh Thế, đưa đến khoé miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế nghiêng đầu há mồm nuốt vào.
Quý Lưu Niên bưng ly rượu chậm rãi lắc lư hai cái, cười châm biếm mở miệng nói: "Tứ thiếu của thủ đô sao có thể có Nhị Thập, nếu đề cử chọn Tứ mỹ nhân, dám chắc Nhị Thập trúng tuyển."
Tiếng nói của Quý Lưu Niên vừa dứt, liền rước lấy một ánh mắt hàm chứa cảnh cáo của Thịnh Thế.
"Cậu chán sống rồi à!" Hạ Phồn Hoa lập tức chỉ vào Quý Lưu Niên hả hê cười to: "Nhị Thập ghét nhất người khác nói cậu ấy là mỹ nhân!"
Vẫn tựa vào bên cạnh Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều khéo léo nhu thuận nâng mắt, cẩn thận quan sát Thịnh Thế một cái.
Ngồi trong một nhóm người ở đây, rõ ràng thân phận anh hiển hách, tuy nhiên lại không có bất kỳ dáng vẻ đứng đắn nào, nhất định duy trì tư thế phong độ nhanh nhẹn, từng cử động cực kỳ kín kẽ.
Rất dễ nhận thấy, anh đang cố ý duy trì khiêm tốn.
Sắc mặt của anh có chút nhạt nhẽo, đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm giờ phút này đang kéo chặt khuôn mặt có chút lạnh cứng, toàn thân tản ra hơi thở người rảnh rỗi chớ quấy rầy, nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến sự tuấn mỹ của anh.
Đó là một loại tuấn mỹ độc nhất.
Đôi mắt sáng, sóng mũi cao, hình dáng lập thể, vóc người hoàn mỹ, khí chất cao quý.
Anh đến nơi nào, liền có thể tạo phong cảnh hồn nhiên của nơi đó thành chói mắt, làm cho người ta trong phút chốc dừng chân trầm ngâm, quên thở, quên tồn tại.
Chói mắt và khiêm tốn, từ ngữ hai thái cực, lại trình diễn trên người đàn ông này vô cùng thần kỳ.
Tô Kiều Kiều nhìn có chút mất hồn, quả thật dung mạo của Thịnh Thế rất xuất sắc, tuy nhiên nó không phải là kiểu đẹp của xinh đẹp.
Trong lúc Tô Kiều Kiều đang nghi ngờ, Quý Lưu Niên lại mở miệng, giải quyết nỗi băn khoăn: "Lúc Tiểu học và Trung học cơ sở, dáng dấp của Nhị Thập trắng trắng mềm mềm, mi thanh mục tú, giống hệt như một cô gái, lúc ấy mấy người chúng tôi nói giỡn đều gọi cậu ấy là người đẹp, sau đó trưởng thành, da cũng đen đi một chút, cũng không còn hơi thở giống phụ nữ nữa, chỉ là thật sự rất muốn chọn ra tứ mỹ nhân của thủ đô, Nhị Thập có chọn hay không không quan trọng, nhà cậu ấy nhất định có thể đưa ra một người."
"Cố Lan San sao?" Vẫn trầm mặc không nói gì, Lưu Chí Cường chợt mở miệng chen vào một câu.
Tô Kiều Kiều nghe thấy tên Cố Lan San, lập tức dựng lỗ tai lên.
Khi cô ta và Thịnh Thế quen nhau, Thịnh Thế chỉ cho cô ta một điều kiện, chính là không cho phép trêu chọc Cố Lan San.
Sau đó, cô ta phí nhiều công sức tức mới biết được, Cố Lan San chính là vợ của Thịnh Thế.
Cho tới nay cô ta đều muốn nhìn thấy Cố Lan San, nhưng không chỉ không nhìn thấy, mà ngay cả một chút tin tức về Cố Lan San cũng không tìm hiểu được.
Thịnh Thế vẫn trầm mặc chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lưu Chí Cường.
Hạ Phồn Hoa không nghĩ tới thế nhưng nơi này sẽ có người biết Cố Lan San, lập tức thuận miệng hỏi: "Cậu quên Lan San?"
Thịnh Thế giống như vô tình ngồi một bên, lúc nghe nói như vậy, ngón tay nắm chặt ly rượu trong tay.
"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học chung một trường." Lưu Chí Cường thành thật trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc