Có như vậy, trong khoảnh khắc đó anh mới có chút ảo giác, cho rằng cô đang quan tâm anh.
Anh vốn cho rằng mình sẽ luôn hạnh phúc như thế, nhưng ai ngờ, thời gian từng chút từng chút trôi qua, anh mới phát hiện, chỉ có những lúc cô thiếu tiền mới xuất hiện, anh dần dần mất đi cảm giác hạnh phúc lúc ban đầu, anh cảm thấy mình càng ngày càng thật đáng buồn, nếu không phải trong tay anh có chút tiền, đối với Cố Lan San mà nói, anh cũng không được xem là cái gì!
Có một số việc, anh không thể không thừa nhận, trong hôn nhân của anh và cô, cô vĩnh viễn phóng khoáng hơn anh.
Loại ác liệt trong xương của Thịnh Thế lập tức bị khơi dậy, anh liếc xéo Cố Lan San, âm hiểm cười cười, nói ra lời nói rất đả thương người: "Cố Lan San, cô giả bộ cái gì chứ? Thật ra cô tìm tôi, không phải là muốn ngủ với tôi sao? Cô làm gì mà nói uyển chuyển như vậy? Về nhà...... Ha ha...... Nói dễ nghe như vậy......"
Lúc Thịnh Thế cười "Ha ha", ngữ điệu rất trào phúng.
Cố Lan San cũng không biết có phải mình có cảm giác sai lầm rồi hay không, cô cảm thấy bên trong lời nói đó thoáng hiện lên một chút cô đơn.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Thế lại đột nhiên dùng sức rất lớn giẫm lên chân ga, xe lao thật nhanh ra ngoài.
Thật ra anh không phải người cáu kỉnh gì, mặc dù khi còn bé anh là hỗn thế ma vương, nhưng suy cho cùng xuất thân cực tốt, tố chất gia giáo cũng là hạng nhất lưu.
Phải biết rằng, thường thường bối cảnh của người càng tốt, càng xứng với danh quý tộc, tao nhã, lễ độ, cao quý, thanh lịch.
Nhưng khi anh đối mặt với Cố Lan San, anh giống như biến thành một người khác, những thứ như tố chất gia giáo tất cả đều mất sạch, tính tình cáu kỉnh lại bộc phát ra nhiều hơn!
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc mình lại trêu chọc anh ta ở điểm nào, lúc cô lên xe, tổng cộng đã nói có hai câu, một câu"Tôi biết", một câu"Thịnh Thế, đêm nay anh có về nhà không?", câu nói bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng anh ta vẫn cố tình âm dương quái khí châm chọc mình như vậy!
Xe chạy không bao lâu, liền bị Thịnh Thế thắng gấp ngừng lại.
"Xuống xe!" Giọng nói ác liệt của Thịnh Thế cất lên phun ra hai chữ.
Cố Lan San nhìn về phía ngoài cửa sổ, chính là trước cửa khách sạn Shangrila, Cố Lan San cau mày, quay đầu lại nhìn Thịnh Thế: "Không trở về nhà sao?"
Thịnh Thế cảm thấy hai chữ "Về nhà" này rất là châm chọc, giọng nói càng thêm u ám cay nghiệt: "Không phải chỉ ngủ một giấc thôi sao? Cũng không nhất thiết phải về nhà mới có thể ngủ!"
Thịnh Thế nói xong lời này, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe đi thẳng vào trong khách sạn.
Cố Lan San mím mím môi, cũng cởi dây an toàn, đi theo vào.
Thịnh Thế thường xuyên đến nơi này, phòng ở tầng cao nhất quanh năm đều giữ lại cho anh dùng, sau khi đi vào, nhân viên tiếp đãi đều biết anh, nhìn thấy một cái đều quy củ gọi anh một tiếng: "Ông Thịnh."
Thịnh Thế cũng không để ý tới những người đó, chỉ đi thẳng về phía thang máy.
Cố Lan San đi theo Thịnh Thế vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian rất nhỏ, Thịnh Thế đứng ở chính giữa thang máy, Cố Lan San đứng ở một góc thang máy mới vừa bước vào.
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn qua kính trong thang máy, vừa vặn có thể thấy gò má xinh đẹp của Cố Lan San, anh nhìn chằm chằm ngơ ngẩn một hồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Thế liền sải bước đi ra ngoài, Cố Lan San vội vàng theo sát phía sau.
Thịnh Thế quẹt thẻ, mở cửa, cũng không để ý tới Cố Lan San, sau khi đi vào, liền ϲởí áօ khoác, đi thẳng vào phòng tắm.
Thịnh Thế quẹt thẻ, mở cửa, cũng không để ý tới Cố Lan San, sau khi đi vào, liền ϲởí áօ khoác, đi thẳng vào phòng tắm.
Cố Lan San đóng cửa lại, nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, lúc này cô mới đi sang phòng tắm khác.
Sau khi Thịnh Thế tắm xong đi ra, phát hiện Cố Lan San không có ở trong phòng khách khách sạn, anh cau mày đi thẳng vào bên trong phòng ngủ, cũng không thấy Cố Lan San, anh xốc chăn lên, nhìn qua trên giường cũng không có ai.
Trong lòng Thịnh Thế bỗng hỗn loạn lên, bước chân vội vã đi ra bên ngoài phòng khách, nét mặt có phần nôn nóng, anh vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Cố Lan San quấn khăn tắm bước ra từ trong một phòng tắm khác, vừa lúc chạm mặt với anh.
Tất cả hỗn loạn trong lòng củaThịnh Thế liền lắng xuống, anh lẳng lặng thở ra một hơi, thấy Cố Lan San nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, mặt liền đanh lại, sau đó mũi hừ lạnh một tiếng, liền xoay người, đi vào phòng ngủ, vén chăn lên nằm xuống.
Cố Lan San đứng ở cửa phòng ngủ, tạm dừng lại một chút, sau đó vẫn cất bước đi tới, vén phía bên kia chăn lên, liền nằm xuống.
Cô còn chưa nằm xong, Thịnh Thế liền lật người một cái, đè cô xuống dưới thân.
Anh luôn có những hành động bất ngờ như vậy, Cố Lan San vẫn có chút không quen, thân thể cô không nhịn được khẽ run lên một cái, Thịnh Thế hơi dừng một chút mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng hai mắt nhắm chặt chân mày cau lại của cô, đôi mắt chợt lóe lên, lực đạo hôn lên môi cô cũng nhẹ đi rất nhiều.
Thật ra Cố Lan San đã ở cùng một chỗ với Thịnh Thế rất nhiều lần, từ trước đến giờ Thịnh Thế đều chưa từng dịu dàng, luôn hung hăng dữ tợn, mỗi lần đều làm cho cô đau đớn, đối với cô mà nói, cùng anh làm loại chuyện này thật ra rất dày vò, cô hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ cảm giác thoải mái nào, từ trước đến nay, khi hai người bắt đầu làm, cô chỉ mong anh kết thúc nhanh một chút.
Cô cứng ngắc nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, cắn môi dưới, cứng rắn giống như một khúc gỗ, bộ dạng này của cô giống như là ra pháp trường vậy.
Thịnh Thế vốn dâng lên một chút nhu tình, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, liền tan thành mây khói, vẻ mặt anh lạnh xuống, nhịn không được câu môi cười khẽ một tiếng.
Dáng người đẹp như một bức họa của Cố Lan San khiến đáy lòng Thịnh Thế chợt trào lên cơn tức. Vì thế, anh giống như muốn gây sự, dây dưa với cô mãi mà không dứt.
...
Hồi lâu sau, Cố Lan San mới từ từ mở mắt. Nghĩ đến việc ngày mai còn phải đi làm, cô chợt nhớ tới đống tài liệu mình cất ở nhà, ngày mai còn phải đưa nó đến công ty.
Vừa rồi cô không có lái xe. Vốn dĩ đêm nay, Cố Lan San định đợi Thịnh Thế lái xe đưa mình về; nhưng mà hiện tại, hình như anh chưa muốn về nhà. Dù sao thì cũng kiếm được tiền rồi, cô sẽ không làm phiền anh nữa.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, Cố Lan San cảm thấy mình nên về nhà bây giờ thì tốt hơn. Sáng ngày mai, lúc đi làm vào giờ cao điểm, đại lộ Trường An không chừng sẽ kẹt xe cứng ngắc, không xoay trở vào đâu được.
Cô nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Thế. Hơi thở của anh vẫn rất đều đặn, dường như anh ngủ thi*p đi mất rồi. Cố Lan San cứ nghĩ sau khi mình ngủ với anh, anh sẽ cho cô tiền. Do đó, cô cũng chẳng cầu mong thêm cái gì nữa. Không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, cô vén chăn nhẹ nhàng, rón ra rón rén bước xuống giường.
Cố Lan San vơ lấy quần áo, đi vào phòng tắm rồi mặc vào người. Cô buộc gọn lại mái tóc dài, sau đó mới bước từng bước thật nhẹ nhàng ra khỏi phòng tắm. Định bụng sẽ đi ra thẳng cửa, nào ngờ, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng cô, “Mới đó mà đã muốn đi rồi à? Cô không định đòi tiền sao?”
Cố Lan San sửng sốt, dừng bước, quay đầu nhìn qua dáng người đang đứng trước cửa phòng ngủ.
Cô chậm rãi xoay người lại, nhìn Thịnh Thế đang đứng dựa vào cửa trong chiếc áo ngủ khoác vội. Dáng vẻ của anh có chút lười nhác, đôi mắt đen huyền nhìn thẳng vào cô.
Thịnh Thế có vóc dáng khá cao, Cố Lan San lại không mang giày cao gót. Anh rướn cằm, ánh mắt có gì đó trầm xuống. Đứng ở góc nhìn của Cố Lan San, cô cảm thấy ánh mắt của anh hơi lạnh bạc.
Cái nhìn của Thịnh Thế khiến đáy lòng chợt run lên, ngay cả tinh thần cũng trở nên mềm yếu. Cô cười nhẹ, “Anh không ngủ à?”
Thịnh Thế không nói gì.
Ánh mắt thâm thúy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Anh im lặng nhìn cô.
Cô đã mặc đồ rồi, chuẩn bị rời đi sao?
Rời đi cũng không thèm nói với anh một tiếng...
Con ngươi trong mắt Thịnh Thế đột nhiên xoay chuyển.
Cố Lan San suy nghĩ, nói bằng giọng dịu dàng, “Tôi thấy anh đang ngủ, cho nên không định đánh thức anh dậy. Tôi còn tài liệu ở nhà, ngày mai cần phải dùng đến. Tôi sợ sáng mai bị trễ... cho nên bây giờ về nhà...”
Cố Lan San nói rất nhiều. Vẻ mặt của Thịnh Thế chẳng có chút gì thay đổi, khiến người ta cảm thấy khó hiểu là anh có nghe lọt tai hay không.
Anh từ từ đứng thẳng người lên, đi vào phòng ngủ.
Cố Lan San đứng yên tại chỗ, không tiến cũng chẳng lùi.
Cô không biết có nên đi theo anh vào trong hay không? Hay là anh đã đồng ý cho cô về nhà?
Cố Lan San còn đang do dự, Thịnh Thế đã đi ra từ trong phòng ngủ. Anh đã cởi bỏ chiếc áo to sụ khoác bên ngoài, thay vào đó là một bộ quần áo ở nhà khá chỉnh tề, trong tay anh cầm một tờ chi phiếu.
Anh đi đến trước mặt Cố Lan San, đưa tờ chi phiếu cho cô.
Cố Lan San hơi yên lặng một chút, sau đó nhận lấy. Cô cúi đầu, nhìn vào mấy con số hiển thị trên tờ chi phiếu, khẽ nhíu mày.
Rõ ràng là ba lần... Ba mươi ngàn mới đúng... Sao tờ chi phiếu này chỉ có mười ngàn?
Cố Lan Sam cầm tờ chi phiếu mà do dự mãi, không biết phải mở miệng với Thịnh Thế ra sao.
Thịnh Thế vẫn giữ dáng vẻ ung dung trước mắt cô, nhìn thấu hết toàn bộ biểu hiện của cô từ nãy tới giờ. Thấy cô đứng ngây người ra, không nhúc nhích, anh nhếch miệng cười, hỏi, “Có vấn đề gì à?”
Cố Lan San ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Thế, cố gắng tìm lời thích hợp để nói, “Số tiền này... hình như không đúng.”
Thịnh Thế không nói gì, khuôn mặt của anh không có một chút biểu cảm nào. Anh cứ nhìn Cố Lan San rồi đáp, “Sao lại không đúng?”
"Anh đã nói rồi mà... một lần là mười ngàn.” Vẻ mặt của Cố Lan San trở nên ngại ngùng, “Lúc nãy... anh... Rõ ràng ba lần... phải là ba mươi ngàn mới đúng.”
Thịnh Thế nghe vậy thì bật cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Nụ cười của anh đẹp rực rỡ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm muôn phần.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to của Cố Lan San, nói với cô bằng giọng thản nhiên, giống như giữa hai người làm ăn, hoàn toàn không có chút xấu hổ, “Tôi nói một lần là mười ngàn. Đêm hôm nay, tôi làm liên tục một lần mà?”
Cố Lan San trợn mắt, nhìn Thịnh Thế bằng sự kinh ngạc.
Anh rõ ràng làm đến ba lần... Sao cuối cùng lại thành một lần thế này?!
Khuôn mặt của cô trở nên ửng đỏ, khóe môi khẽ giật giật. Chuyện đó... có nói cũng khó mà nói nên lời.
Thịnh Thế cứ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm chằm vào cô, đợi kết quả cuối cùng.
Cố Lan San rốt cuộc lấy hết dũng khí, gào thét một hồi, “Anh rõ ràng... Cái đó tiến đến ba lần...”
Tuy rằng câu nói của cô rất mơ hồ, Thịnh Thế vẫn hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Anh giải thích một cách dứt khoát, “Ý cô là cô cho tôi ba lần ấy à?”