Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 03

Tác giả: Diệp Phi Dạ

"Được, tôi sẽ gọi người chuẩn bị xe cho cô.” Nói xong, bà quản gia bước xuống lầu.
Lúc Cố Lan San rời khỏi phòng, xe đã khởi động xong xuôi cả rồi. Tài xế thấy cô bước tới gần, vội vàng mở cửa cho cô. Cô ngồi vào xe, tài xế liền đóng cửa, ngồi vào ghế lái, hỏi, “Cô San, cô muốn đi đâu ạ?”
"Kim Bích Huy Hoàng.”
Lái xe không nói gì, im lặng lái xe.
Cố Lan San ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa xe.
Kim Bích Huy Hoàng là câu lạc bộ – hộp đêm cao cấp nhất của thành phố Bắc Kinh.
Rượu ngon bậc nhất, cách trang hoàng, bày trí bậc nhất, gái đẹp bậc nhất. Dĩ nhiên, giá tiền phải trả cũng là bậc nhất.
Kim Bích Huy Hoàng này do một tay Thịnh Thế gầy dựng nên.
Thịnh Thế là thiên chi kiêu tử*.
*Con cưng của trời
Từ lúc anh được sinh ra, dường như cả thế giới đều vây quanh một mình anh.
Ông nội của anh là một vị tướng già về hưu. Cả đời ông có sáu đứa con, hai trai bốn gái.
Bọn họ đều là người nổi tiếng, tài năng xuất sắc, làm việc cực tốt, hơn nữa còn có địa vị. Mấy người chị họ của Thịnh Thế đều được gả vào hào môn.
Vì vậy, nhìn bề ngoài Thịnh gia, ai nấy đều thấy đó là một dòng dõi phú quý, cao sang.
Nhưng mà Thịnh gia lại gặp phải một chuyện không tốt, chính là âm thịnh dương suy.
Bác của Thịnh Thế có ba người con, ba người đều là nữ; ngay cả ba của anh, dù sinh được năm con, trong đó đã có bốn người dfienddn lieqiudoon là con gái.
Cũng còn may, bốn bác gái của Thịnh Thế sinh ra được vài người con trai.
Suy cho cùng, dù là con gái, rất thương rất chiều, rốt cuộc vẫn phải gả cho người khác, họ cũng theo họ người khác. Đối với gia tộc Thịnh Thế mà nói, bọn họ hy vọng có một đứa con nối dõi tông đường. Trách nhiệm đó được đặt lên vai Thịnh Thế. Vì vậy, anh trở thành huyết mạch duy nhất của cả dòng họ.
Ông nội anh vì muốn nhà họ Thịnh trông thật đông người, cho nên dựa theo ngày tháng năm sinh, sắp xếp trình tự từ con đến cháu. Thịnh Thế nhỏ nhất, đứng thứ hai mươi.
Cả nhà đều gọi anh là Nhị Thập.
Mặc dù trong nhà có anh họ, nhưng anh họ lại không giống như Thịnh Thế, mang huyết mạch ruột thịt với Thịnh gia*.
*Mấy người anh họ không mang họ Thịnh, đều do bác gái của Thịnh Thế sinh ra.
Thịnh Thế trở thành người thừa kế duy nhất của Thịnh gia, là huyết mạch sống còn của cả gia tộc.
Vì vậy, ngay từ khi được sinh ra, anh muốn mưa được mưa, muốn gió được gió. Toàn bộ Thịnh gia, già trẻ lớn bé đều vây xung quanh anh.
Vừa sinh ra, Thịnh Thế đã là đứa con của trời.
Ngàn vạn sủng ái tại một thân, đích thực là đứa con của trời.Tập ngàn vạn sủng ái cho một thân cái loại này thiên chi kiêu tử.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả đều xảy ra ở trên người anh.
Anh là một Hỗn Thế Ma Vương, tất cả bạn bè cùng lớn lên, không ai dám động đến anh, bởi vì anh có rất nhiều anh họ và chị họ.
Vì vậy, thường xuyên có người kéo con của mình tới cửa để mách với ba anh đủ thứ chuyện.
Ban đầu là con trai, sau đó là con gái.
Ba của Thịnh Thế giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn dạy dỗ anh.
Thịnh Thế không sợ, vì anh còn có ông nội.
Anh là đứa cháu đích tôn. Ông nội coi anh như khối thịt trong lòng, vận mệnh sống còn của cả gia tộc. Ông nội anh còn là chủ của Thịnh gia, bác anh và ba anh đều không dám thở ra một hơi nào trước mặt ông.
Mỗi khi Thịnh Thế khi dễ người khác, chuyện đến tai ba anh, anh liền đi tìm ông nội. Chỉ cần ông nói một câu, ba anh không dám đánh anh cái nào.
Vì vậy, Thịnh Thế cứ tùy ý như vậy cho đến khi trưởng thành.
Đến khi học trung học, Thịnh Thế biết yêu sớm, mới còn nhỏ mà đã lái xe hơi thể thao, rêu rao khắp nơi trong trương. Mỗi một lần, anh đều chở một cô gái, có lần còn chở hai cô.
Mặc dù là vậy, nữ sinh trong trường, nữ sinh trường ngoài đều bị anh làm cho điên cuồng.
Cho nên mỗi lần Thịnh Thế ở bên ngoài ức Hi*p người khác, lọt đến tai ba anh ta, anh ta liền đi tìm ông nội của anh ta, chỉ cần ông nội anh ta nói một câu, ba anh ta một cái rắm cũng không dám thả.
Vì vậy, cứ như thế, Thịnh Thế muốn làm gì thì làm đến lúc trưởng thành.
Lúc lên trung học, Thịnh Thế liền học yêu sớm, tuổi còn nhỏ mà đã lái xe thể thao ở trong sân trường rêu rao khắp nơi, mỗi một lần nữ sinh ngồi trên xe đều không giống nhau, có khi còn chở đến hai người.
Mặc dù như thế, nhưng tất cả nữ sinh trong trường, thậm chí là nữ sinh bên ngoài trường, đều vì anh mà có chút điên cuồng.
.........
"Cô San, đã đến nơi rồi."
Tài xế ở đằng trước nói một câu, đánh thức Cố Lan San từ trong suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu một cái, đẩy cửa xe ra.
"Cô San, tôi có cần chờ cô không?" Đang lúc Cố Lan San sắp xuống khỏi xe, tài xế mở miệng hỏi.
Cố Lan San suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái nói: "Không cần, anh về nhà đi."
Sau đó cô liền đóng cửa xe, đi thẳng về phía bên trong Kim Bích Huy Hoàng.
Kim Bích Huy Hoàng đúng thật là kim bích huy hoàng, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi tối, ánh đèn sáng chói khắp nơi, càng lúc càng xa hoa lóa mắt.
Cố Lan San có thẻ hội viên cao cấp ở nơi này, cho nên một đường đi thẳng vào trong không có chút trở ngại nào.
Dọc theo con đường lát đá đi thẳng vào trong một căn biệt thự, đó chính là một cung điện xa hoa, thời gian qua Thịnh Thế và bạn của anh ta luôn thích tụ tập ở nơi đây.
Dọc theo đường đi Cố Lan San chạm mặt không ít người hầu rượu và bồi bàn của Kim Bích Huy Hoàng, những đại gia quanh năm trà trộn ở chốn này, gặp qua các loại mỹ nữ, đã sớm nhàm chán, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Cố Lan San, không nhịn được chăm chú nhìn thêm một chút.
Thịnh Thế coi như là ông chủ của bọn họ, bọn họ đều rất quen thuộc, bọn họ cũng biết Thịnh Thế đã kết hôn rồi.
Bối cảnh gia đình của Thịnh Thế khá đặc thù, cho nên rất nhiều chuyện không thể quá phách lối xa xỉ, cho nên hôn lễ của anh và Cố Lan San cũng chỉ tổ chức đơn giản.
Mà sau khi cưới Cố Lan San vẫn ru rú trong nhà, rất ít người biết cô chính là thiếu phu nhân của nhà họ Thịnh trong tin đồn!
Cố Lan San vừa tới cửa, đã nghe được bên trong có từng đợt tiếng cười truyền ra, Cố Lan San buông rèm mắt xuống, hít sâu một hơi, liền đẩy cửa ra.
Xà nhà cung điện rất cao, trang trí trên trần nhà không theo phong cách Châu Âu tráng lệ, mà là Mãn Thiên Tinh Quang (bầu trời đầy sao).
Bên trong cũng bài trí rất đơn giản, không gian rất lớn.
Một nhóm người ngồi trên ghế sofa, mọi người đang nói chuyện phiếm.
Quý Lưu Niên là người đầu tiên nghe được tiếng giày cao gót truyền đến, quay đầu, nhìn thấy Cố Lan San, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười đứng lên, khẩu âm Bắc Kinh liền cất lên: "Ô, Lan San, sao em lại tới đây! Gần đây thật là càng ngày càng xinh nha!"
Quý Lưu Niên vừa cất tiếng, những người khác cũng đều nhao nhao nhìn về phía Cố Lan San.
Những người ngồi ở nơi đó khoảng chừng bảy tám người nữ có nam có, trong đó có hai người Cố Lan San quen biết, một là người mới vừa chào hỏi cô Quý Lưu Niên, người còn lại là Hạ Phồn Hoa, bọn họ đều là bạn nối khố từ nhỏ lớn lên trong đại viện quân khu với Thịnh Thế, khi Thịnh Thế còn là Hỗn Thế Ma Vương thì hai người bọn họ chính là hai cánh tay đắc lực của anh!
Hạ Phồn Hoa ngồi trên ghế sofa có chút xa, vẫy vẫy tay với Cố Lan San, nói: "Lan San, em nên đổi tên thành mỹ nhân đi!"
Quý Lưu Niên quay sang lườm Hạ Phồn Hoa một cái, mắng: "Rốt cuộc miệng cậu có biết nói chuyện hay không, cái gì mà đổi tên thành mỹ nhân, nên đổi tên thành tuyệt thế mỹ nhân mới đúng!"
Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng một câu, khinh thường bĩu môi, ôm vai một cô nàng ở bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: "Lan San, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi!"
Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng một câu, khinh thường bĩu môi, ôm vai một cô nàng ở bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: "Lan San, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi!"
Quý Lưu Niên vội vàng khoác lên bả vai Cố Lan San, ấn cô ngồi xuống ghế sofa, bưng trà rót nước hỏi: "Muốn uống gì? Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?"
Cố Lan San mỉm cười, thuận theo nói một câu: "Gì cũng được ạ."
Quý Lưu Niên liền đưa cho Cố Lan San một ly Hồng Trà, "Hôm nay sao rảnh mà lại đến đây chơi thế?"
Cố Lan San nhận lấy trà, nói một tiếng "Cám ơn", nhấp một ngụm, hai mắt nhìn quanh trong phòng một vòng, Quý Lưu Niên rất nhanh liền biết Cố Lan San đang tìm ai, cười hì hì nói: "Tìm Nhị Thập hả...... Cậu ấy chưa tới đâu, mới vừa gọi điện thoại nói công ty có chút việc sẽ đến muộn một chút, nếu không để anh gọi điện thoại giục cậu ấy nhé?"
Vừa nói, Quý Lưu Niên vừa cầm điện thoại lên, Cố Lan San vội vàng lắc đầu một cái, ngăn cản: "Không cần, tôi chờ anh ấy một lát cũng được." Dừng một chút, lại nói: "Các anh cứ chơi đi."
Cố Lan San vừa nói dứt tiếng, cửa liền bị người đẩy ra.
Thịnh Thế mặc một bộ đồ vest màu đen, ở bên trong mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt màu đen, ngũ quan tuấn mỹ, vóc dáng rất cao, phong độ sáng ngời, giống như một vị đế vương ngự trị giang sơn, trên mặt anh không có biểu tình gì, cánh tay còn đang ôm một người đẹp vóc dáng cao gầy quyến rũ thản nhiên đi vào.
Người đẹp kia hận không thể dán cả thân thể mình lên trên người của Thịnh Thế, cô ta thỉnh thoảng còn nhón chân lên, hôn lên gương mặt của Thịnh Thế hai cái.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa biết Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế, thấy một màn như vậy, không nhịn được khụ khụ hai tiếng, lúc này Thịnh Thế mới nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua những người có mặt trong phòng, sau đó tầm mắt liền nhìn thẳng đến một góc ghế sofa mà Cố Lan San đang ngồi.
Vừa lúc Cố Lan San cũng nhìn về phía anh.
Bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt của Thịnh Thế có chút lạnh nhạt, cũng không có ý muốn nói chuyện với cô, rất nhanh liền dời đi, giống như hoàn toàn không quen biết cô, nhưng cánh tay dài duỗi một cái, liền kéo người đẹp đang dán trên người vào trong иgự¢ của mình, không coi ai ra gì mà cùng người phụ nữ trong иgự¢ tán tĩnh nhau, giống như Cố Lan San hoàn toàn không tồn tại.
Cố Lan San biết Thịnh Thế còn đang tức giận, từ nhỏ đến lớn anh đã quen tự cho mình là cao quý nhất, không bao giờ chấp nhận chuyện có người chọc giận, không nể mặt mình, cô biết rất rõ anh là người không đắc tội nổi, nhưng cố tình cô không cẩn thận đã đắc tội rồi.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bây giờ Thịnh Thế càng dễ nổi giận hơn trước kia......
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ như vậy, nếu hôm nay cô đã chủ động tìm tới anh, đương nhiên đành phải cúi đầu.
Nghĩ tới đây, Cố Lan San liền để ly trà trong tay xuống, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên, chỉnh lại váy của mình một chút, liền đi đến chỗ Thịnh Thế và cô gái kia đang ngồi.
Thịnh Thế ngồi ở bên này, mặc dù đang cùng người phụ nữ trong иgự¢ đánh thương mắng yêu, nhưng luôn luôn chú ý mọi cử động của Cố Lan San, đợi đến khi cô đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, thân thể anh hơi ¢ươиg ¢ứиg một chút, nhưng vẫn như cũ làm như không có chuyện gì xảy ra cùng người phụ nữ trong иgự¢ trầm thấp nói chuyện.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đã thấy mình nhưng cố ý làm lơ.
Cô cũng không giận, rất bình tĩnh quay đầu, nhìn sườn mặt của Thịnh Thế, nhân tiện nhìn lướt qua người đẹp đang thẹn thùng đỏ mặt trong иgự¢ anh, chậm rãi mở miệng, gọi một tiếng: "Thịnh Thế."
Lần này Thịnh Thế lại có phản ứng, anh chầm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San một cái.
Mỹ nữ trong иgự¢ Thịnh Thế nghe được tiếng Cố Lan San, mở to hai mắt, đầu nhỏ cọ cọ vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thịnh Thế, mềm mại cất lời:
"Anh Thịnh,cô ta là ai vậy chứ!"
Cô ta vừa vào, liền chú ý ngay đến Cố Lan San.
Bởi vì cô quá đẹp.
Đẹp đến mức chỉ cần cô ta liếc mắt nhìn một cái là đã cảm thấy hết sức ghét.
Thật ra thì loại chán ghét này cũng coi là ước ao ghen tị!
Hiện tại rốt cuộc cô cũng tìm tới Thịnh Thế, vì vậy cái loại chán ghét đó lại càng sâu hơn!
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của mỹ nữ trong иgự¢, chỉ có bàn tay hơi vuốt ve phần lưng trần của cô ta.
Mỗi ngày phụ nữ dán lên người Thịnh Thế nhiều không kể xiết.
Có thể đứng ở bên người anh, tự nhiên không phải tuyệt sắc thì cũng là không tầm thường.
Mỹ nữ này cũng là một người thông minh, một đôi mị nhãn câu hồn, bên trong lóe ra ánh sáng như tơ, nâng ngón tay sơn màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thong thả vẽ vài vòng trước иgự¢ Thịnh Thế, ngọt ngào nói:
"Anh Thịnh,sức quyến rũ của anh thật đúng là lớn. Đi tới chỗ nào cũng đều có mỹ nữ tiến vào lòng, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên."
Thịnh Thế nghe lời này, biếng nhác cười khẽ một tiếng, bắt lấy ngón tay mỹ nữđặt ở trước иgự¢ mình, nhu nhu nắm nắm trong lòng bàn tay.
Mỹ nữ kia thấy bộ dạng của Thịnh Thế như vậy, đáy lòng cũng vui vẻ lên.
Rõ ràng là Thịnh Thế thấy vẻ đẹp của người kia cũng không màng tới chút nào, mình nói như vậy nhưng Thịnh Thế cũng không có chút động tác nào.
Sợ rằng trong lòng Thịnh Thế, sức nặng của cô gái này còn không bằng bản thân nữa đấy.
Dù có đẹp bao nhiêu, nếu không có được sự chào đón sủng ái của Thịnh Thế, toàn bộ đều là công cốc cả thôi.
Lập tức, tâm tình mỹ nữ kia khá ngay, một bộ không coi ai ra gì vùi trong lòng Thịnh Thế, dùng hết tất cả vốn liếng vừa trêu chọc, vừa quyến rũ Thịnh Thế.
Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa liếc nhìn nhau, nghĩ thầm rốt cục Thịnh Thế đang diễn cái gì vậy chứ?
Lúc trước, Cố Lan San cũng tới nơi này tìm anh. Nhưng mà mỗi lần thấy cô, mặt mày Thịnh Thế liền cực kỳ hớn hở, không đợi Cố Lan San mở miệng nói chuyện, người nọ cũng đã dán lên, sao hôm nay lại thay đổi thành một người khác như vậy? Cố Lan San dán lên người nên anh bắt đầu làm giá hả?
Nhưng mà, dù sao cũng là chuyện vợ chồng người ta, bọn họ cũng không tiện nói gì.
Cố Lan San trầm mặc ngồi một bên. Những lời mị hoặc của mỹ nữ kia truyền vào tai cô không sót một từ.
Cô lại thấy vẻ mặt Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa, là cái vẻ như đang vừa đồng tình vừa thương hại một khí phụ là cô đây, đáy lòng cô cũng hơi có chút xấu hổ.
Thật ra thì Cố Lan San cũng không phải là người bình tĩnh. Từ trước đến giờ, cô tuyệt đối không để mình chịu uất ức, không để mình mất mặt. Người khác khi phụ cô, cô còn muốn ăn miếng trả miếng một trận mới thôi!
Nếu không phải vì tiền thuốc thang của em trai, Cố Lan San cũng không dễ dàng tha thứ cho Thịnh Thế như vậy đâu.
Trong phòng này có mấy người là biết cô là vợ Thịnh Thế.
Ở trước mặt cô, anh thân thiết với người phụ nữ khác khiến Cố Lan San xấu hổ không thể ta.
Như thế nào đi chăng nữa cô cũng là vợ hợp pháp của Thịnh Thế. Cây cần vỏ người cần thể diện, anh bỏ rơi cô đi tình chàng ý thi*p với kẻ khác, rõ ràng là đang vũ nhục cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc