Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 02

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Môi của anh kề sát miệng cô, đột ngột đè mạnh xuống một cái. Đợi đến khi cô không còn giãy dụa nữa, Thịnh Thế cạy miệng cô ra, tùy ý làm bậy trong đó.
Cái hôn của anh càng sâu, càng chặt, cô càng cảm thấy khó thở.
Sự lo lắng tận đáy lòng của Cố Lan San đã vơi đi phần nào, bởi vì biểu hiện này của anh đã nói cho cô biết, cô sắp kiếm được mười ngàn đồng.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, hai người dienndnle,qu.y don dần dần bình tĩnh lại.
Trong phòng vô cùng im lặng, hơi thở của Thịnh Thế có dần trở nên nặng nề.
Cố Lan San biết đây là dấu hiệu hăng hái của anh.
Không phải anh muốn làm thêm một lần nữa chứ?
Cố Lan San còn đang chìm trong suy nghĩ, Thịnh Thế đã có động tác.
Cô sợ mình không chịu nổi. Vả lại, ngày mai cô còn phải đi làm...
Vì thế, lúc Thịnh Thế chuẩn bị bắt đầu, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Thịnh Thế...”
Cô rất ít khi gọi tên anh. Thịnh Thế chợt ngừng lại hành động, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, có chút không vui, “Hả?”. Sau đó, anh tiếp tục với động tác của mình.
Cố Lan San có chút ngại ngùng, nếu nói cả thân người mình đau đớn hết cả thì thật không hay. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng, từ chối một cách dịu dàng nhất, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Cố Lan San có chút ngại ngùng, nếu nói cả thân người mình đau đớn hết cả thì thật không hay. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng, từ chối một cách dịu dàng nhất, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Thịnh Thế nghe xong, cánh tay ôm ngang eo cô đột nhiên dùng sức. Cố Lan San nhíu mày. Cô biết anh mất hứng, vì vậy liền dịu dàng, nói, “Anh uống rượu... Nghỉ ngơi một chút đi, nếu không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu lắm.”
Đối với một người đàn ông, chuyện mất hứng nhất chính là bị cắt ngang khi đang hứng trí bừng bừng, chuyện đáng giận nhất chính là lúc chuẩn bị “lên” thì bị người ta cự tuyệt, chẳng khác gì con vịt quay béo bở đột nhiên vụt khỏi tay mình!
Huống hồ, rõ ràng ban đầu là do Cố Lan San quyến rũ anh, rồi sau đó, người khiến anh mất hứng khi đang ở thời điểm hưng phấn nhất cũng là cô!
Đáng giận hơn nữa, rõ ràng là cô không muốn tiếp tục, vậy mà lại cố tình giả mù sa mưa, ra vẻ quan tâm anh để cự tuyệt anh!
Thịnh Thế nóng đến nghẹn cả người, cảm thấy bản thân mình như vừa bị hất văng từ thiên đàng xuống địa ngục. Vẻ mặt nặng nề của anh nhìn Cố Lan San. Thịnh Thế khịt mũi, hừ hừ mấy tiếng rồi cười lạnh, nói, “Cố Lan San, cô đúng là tiến bộ hơn trước, còn dám ầm ĩ kêu ngừng! Tháng này cô kiếm đủ tiền, lo tiền thuốc men cho em trai cô! Nhưng mà cô quên rồi à, còn tháng sau và rất rất nhiều tháng kế tiếp sau đó, cô không muốn kiếm tiền nữa à?”
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng. Anh là người luôn tự cho mình là đúng, lúc nào cũng nghỉ bản thân là một bề trên cao cao tại thượng, không thích ai làm trái ý mình.
Tính cách của anh có bao nhiêu đáng giận, có bao nhiêu khó chịu, cô đều hiểu hết.
Chọc đến anh, cô sẽ không có một ngày bình yên.
Nhưng mà cô rất mệt, rất đau. Huống hồ, nếu cứ tiếp tục cùng anh làm chuyện đó, nơi ấy của cô sẽ bị tổn thương, phải nghỉ ngơi mất một khoảng thời gian, không thể kiếm tiền tiếp để lo cho em trai. Mất nhiều hơn được.
Vì thế, Cố Lan San im lặng, nằm yên, coi như không nghe thấy Thịnh Thế nói gì, mặc kệ lời anh nói ác liệt hay vô sỉ đến đâu đi chăng nữa!
Dù gì cũng không đau, không ngứa. Đợi anh mắng dfienddn lieqiudoon xong rồi, mắng đủ rồi, phát hết cơn giận rồi, anh sẽ không gây ra chuyện gì nữa!
Thịnh Thế nhìn vẻ mặt bình thản, lạnh lùng của Cố Lan San, đột nhiên liền cảm thấy tức cười. Lời của anh từ nãy tới giờ giống như ném vào thinh không, chẳng có chút hiệu quả gì. Lòng anh tràn đầy lửa giận, càng lúc càng phát hỏa. Thịnh Thế tức đến ૮ɦếƭ, sau đó đứng dậy rời giường, đi đến trước tủ đồ, mặc vào người một bộ quần áo sạch sẽ, lấy từ trong áo khoác ra một cái ví rồi rút tờ chi phiếu, ký một hàng số lên đó. Xong xuôi, anh quay lại giường, nhìn Cố Lan San bằng cái nhìn cao cao tại thượng, ném lên giường rồi quát, “Đồ không biết tốt xấu!”
Sau đó, anh xoay người đi, rời khỏi một cách tiêu sái.
Cố Lan San nằm dài trên giường, nghe tiếng động cơ xe khởi động, tiếng đóng cửa sập lại, để rồi xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Toàn thân cô đau đến mức khó chịu, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào.
Cô cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn hàng số trên đó, bàn tay bất giác nắm chặt, cả thân người có chút run rẩy.
Đây là số tiền đổi lại bằng sự khuất nhục* của cô.
*Khuất nhục: Áp bức và lăng nhục
Đây là số tiền thể hiện cho cái giá mà anh mua cô.
Vợ chồng vốn dĩ ngang nhau, ở bất cứ gia đình nào cũng vậy. Nhưng mà hôn nhân của cô và Thịnh Thế, vĩnh viễn không có hai chữ “ngang nhau” tồn tại.
Cô chỉ như một món hàng, làm sao mà ngang hàng cho được?
Cố Lan San mở to mắt, nhìn chằm chằm tờ chi phiếu trong tay da.nlze.qu;ydo/nn. Ánh mắt cô trở nên mịt mờ, dường như thấy được quá khứ của mình đằng sau dãy số...
........
Cố Lan San vốn không mang họ Cố.
Họ của cô vốn là họ Diệp, tên cô là Sở Sở.
Sở Sở đáng yêu, Sở Sở khiến ai nấy đều động lòng.
Người cũng như tên. Lúc còn nhỏ, cô rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, con ngươi đen huyền, sâu thẳm khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Trước năm chín tuổi, Cố Lan San không ở Bắc Kinh. Cô sống trong một thị trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh đẹp đẽ, không khí mát dịu.
Thân thế của Cố Lan San không được rõ ràng. Cô không biết mặt cha, từ nhỏ đã ở cùng mẹ.
Nghe người ta đồn, mẹ cô trước kia từng học đại học ở Bắc Kinh. Năm nọ, khi bà đang học năm thứ tư thì đột nhiên bỏ ngang, tới thị trấn nhỏ này, tám tháng sau thì bà sinh cô.
Năm Cố Lan San lên bốn tuổi, mẹ cô lấy một thầy giáo dạy trung học ở thị trấn, từ đó cô có ba.
Cố Lan San được năm tuổi, mẹ cô sinh ra một đứa con trai. Cả nhà hòa thuận, vui vẻ đầm ấm.
Năm Cố Lan San sáu tuổi, ba cô đột nhiên lâm bệnh nặng. Tiền chữa trị, thuốc thang kéo dài, gánh nặng kinh tế từ đó chất chồng.
Cố Lan San bảy tuổi đã có thể chăm sóc em trai, nấu cơm, giúp mẹ mình bán chút hàng hóa ở chợ đêm.
Cố Lan San lên tám tuổi, có người khi dễ em trai cô, cô liền đánh cho mấy đứa nhóc cùng tuổi một trận. Từ đó về sau, cô càng lúc càng hung dữ, tuổi nhỏ đi học mà đã biết không để bản thân mình chịu thiệt, ăn miếng trả miếng.
Năm cô lên chín, bệnh của ba cô đột ngột trở nặng, rất cần một số tiền lớn. Mẹ cô ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng nén lòng rồi lên DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bắc Kinh một chuyến. Lúc bà trở về, có một người đàn ông và một người phụ nữ đi theo cùng. Nam thì mặc đồ tây được ủi thẳng tắp, nữ thì mặc váy trắng sang trọng. Bọn họ xem Cố Lan San như một món hàng, nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá. Mãi đến khi người phụ nữ kia hài lòng, người đàn ông mới đưa tờ chi phiếu cho mẹ cô. Mẹ cô nói hai tiếng xin lỗi với cô, sau đó quay người bỏ đi. Kế tiếp, cô bị hai người kia đưa vào một chiếc xe hơi sang trọng.
Chiếc xe ấy đưa cô rời khỏi vùng sông nước Giang Nam, nơi đã nuôi nấng cô từ thuở thiếu thời, rời xa cha mẹ, rời xa em trai còn nhỏ. Cô khóc. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ, dù té đau đến mức nào cũng không thèm khóc. Nhưng mà lúc ấy, cô khóc đến khản cả giọng. Chiếc xe vẫn chạy không ngừng nghỉ, cứ thế mà hướng thẳng tới thành phố Bắc Kinh.
Nơi thành thị hoa lệ ấy có những tòa nhà cao tầng, có những luồng xe cộ đông đúc mà Cố Lan San chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn có những khu biệt thự đẹp đẽ vô ngần.
Ngôi biệt thự xinh đẹp trước mắt chính là nhà mới của cô.
Một căn biệt thự ba tầng, cửa sổ làm bằng kính phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Cố Lan San được hai người kia đưa vào trong. Phòng khách rất lớn, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sô pha. Hai người mang cô vào nhà gọi họ là, “Ông Cố, bà Cố.”
Bà Cố đeo vòng vàng nhẫn bạc, chỗ nào cũng có kim cương lóe sáng, khiến Cố Lan San nhìn đến chói mắt. Không biết qua bao lâu, bà ta mới dịu dàn nói một câu, “Từ nay về sau, con là con gái của nhà họ Cố, tên là Cố Lan San.”

Cố Lan San còn chưa kịp nói gì, tiếng cười khanh khách đã truyền đến từ phía nào. Cô ngẩng đầu lên, thấy một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang nắm tay một cậu bé mặc quần áo màu trắng, đi xuống cầu thang.
Cô bé kia rất đẹp, trắng nõn nà như Bạch Tuyết; cậu bé rất tuấn tú, có phong thái hiên ngang.
Cố Lan San chợt nhớ tới mấy thần tượng mà mình từng xem trên TV.
Cô cảm thấy có chút run sợ, mãi một hồi mà vẫn chưa định thần lại được. Đúng lúc đó, tiếng cười mỉa mai chợt truyền tới. Cố Lan San phát hiện, thì ra còn một cậu bé khác đang nằm bò ở lan can lầu hai.
Dáng vẻ của cậu bé này... Cố Lan San chín tuổi vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một từ để hình dung, xinh đẹp!
Cậu bé nhất định lớn lên rất tuấn tú!
Cậu bé đẹp như họa, so với cặp đôi đang đứng sóng vai nhau tạo thành một bức tranh hoàn mỹ còn đẹp hơn rất nhiều!
Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào người cậu bé, phủ một màu vàng sáng lên khắp người cậu. Gió nhẹ tràn từ bên ngoài vào, lay động mái tóc màu đen của cậu. Đôi mắt đẹp của cậu bé có hơi chớp chớp.
Cậu bé ấy đẹp đến mức không giống một người bình thường!
Trong nháy mắt, Cố Lan San cho rằng mình đã gặp được thiên sứ trong truyền thuyết.
Dĩ nhiên, ý nghĩ này của cô chỉ hiện lên trong chốc lát.
Bởi vì giây tiếp theo sau đó, cậu bé có khuôn mặt đẹp đẽ chợt cất tiếng cười, thốt ra ba chữ mang ý nghĩa ác liệt, “Đồ nhà quê!”
Trong chớp mắt, thiên sứ liền biến thành ác ma!
.........
Cố Lan San mở to mắt, nhớ lại từng khoảng thời gian trong quá khứ.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Cố Lan San là người may mắn.
Ở thành phố Bắc Kinh, nhà họ Cố được coi như danh gia vọng tộc. Ai nấy nhìn vào đều thấy họ làm nhiều việc thiện, ví dụ như nuôi dưỡng Cố Lan San chẳng hạn, trong khi sự thật là họ mua cô.
Nhà họ Cố tính ra cũng chưa từng bạc đãi cô, đối xử với cô khá tốt, cho cô ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ cuộc sống giàu sang.
Chỉ là đối với Cố Lan San mà nói, từ cái đêm cô rời trấn nhỏ ở miền sông nước Giang Nam để bước vào đô thành Bắc Kinh có lịch sử mấy ngàn năm, đó không phải là chuyện may mắn gì cả. Cuộc đời khiến cô không kịp trở tay, trong một đêm ngắn, mọi thứ xung quanh cô đều biến chuyển.
Cô biết mẹ đã bán mình đi, mẹ cô không cần cô.
Cô biết mình dù là con trong nhà họ Cố, nhưng vẫn là người ngoài cuộc.
Vì vậy, mỗi khi làm bất cứ chuyện gì, cô đều suy nghĩ đắn đo, cân nhắc thật kỹ. Cứ như thế, Cố Lan San dần trưởng thành.
Thời gian càng dài, Cố Lan San càng hiểu chuyện. Cô hiểu rất rõ một đạo lý, trên đời này không có cái bánh nóng nào tự dưng được đưa đến tay mình. Nuôi quân ngàn dặm, dụng binh nhất thời. Muốn có được thứ này, tất phải đánh đổi thứ khác.
Nhà họ Cố nuôi dưỡng cô, mục đích của họ là muốn giữ một quân cờ.
Bọn họ đối xử tốt với cô, chính là để đến một ngày nào đó, cô sẽ thành một quân cờ hữu dụng, một công cụ để kết thông gia.
Từ đầu tới cuối, Cố Lan San chỉ là một món hàng, bị người ta đem đặt lên bàn cân, cò kè mặc cả.
************
Kể từ ngày đó, Cố Lan San không dám làm ra động tác gì lớn. Phải mất đến năm sáu ngày, cô mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Mà sau đêm hôm ấy, Thịnh Thế chưa hề trở về nhà một lần.
Chỉ là mỗi ngày khi xem ti vi, đọc báo, coi tin tức dinendian.lơqid]on giải trí, Cố Lan San đều thấy bóng dáng anh trên đó.
Mười ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tháng sau. Trong tay Cố Lan San không còn tiền, mà bệnh viện cũng chẳng có tin tức gì về việc đóng viện phí, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa.
Trong tay Cố Lan San không còn tiền, mà bệnh viện cũng chẳng có tin tức gì về việc đóng viện phí, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa.
Vì vậy, ngày hôm nay đi làm, Cố Lan San thường xuyên mất hồn.
Cô cắn cắn ngón tay, lúc đặt 乃út xuống viết bản thảo cũng không viết được chữ nào, rốt cuộc đành phải ném 乃út trở lại trên bàn.
Không khí trong văn phòng vô cùng im lặng. Tiếng động mà Cố Lan San gây ra khiến cho mọi người đồng loạt kinh ngạc. Bọn họ đều nhìn về phía cô.
Cố Lan San vốn đã xinh đẹp, lại có khí chất cao quý trời sinh, bất cứ việc gì đều được cô làm một cách lưu loát, ai nấy nhìn vào đều thấy cô rất tháo vát, nhanh nhẹn. Một động tác vô ý vừa rồi của cô liền khiến mọi người chú ý. Cô đang phiền lòng, liền cau mày lại, đảo mắt nhìn khắp đám đồng nghiệp của mình. Ánh mắt cô vừa chạm vào mắt họ, tất cả mọi người liền ngoan ngoãn quay đầu đi, làm tiếp công việc của mình.
Văn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh lúc đầu. Cố Lan San cứ ngồi im lặng một hồi lâu. Xem ra, Thịnh Thế đây là muốn cô tự mình kêu anh về nhà. Cô thở dài một tiếng, sau đó cầm lấy di động, gọi một cú d,0dylq.d điện thoại, “Này Tĩnh Hảo, tôi là Lan San, đêm nay Thịnh Thế có đi đâu không?... Ừ, được rồi, tối tôi sẽ qua đó... À... Không cần nói cho anh ấy biết... Những cái khác không có gì cả... Ừ, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Cố Lan San nhìn đồng hồ rồi nghĩ ngợi. Cô đóng dấu văn bản, gửi mail, sau đó hắng giọng, nói bằng giọng cấp trên, “Trang bìa của tạp chí kỳ này đã được ấn định, ngoài ra còn có nội dung cùng với việc sắp xếp từng bài một. Mỗi người phụ trách một việc, tôi đã lên kế hoạch cả rồi. Email đã được gửi cho từng người một. Tất cả hãy xem cho kỹ về công việc mà mình phụ trách, mau chóng hoàn thành, sáng mai tôi sẽ tới công ty để xem kết quả!”
Cố Lan San nói xong, gập máy tính lại, cất điện thoại vào túi xách, chụp lấy chùm chìa khóa xe ở trên bàn. Dưới cái nhìn cung kính, lễ phép của nhân viên, cô bước đi ngạo nghễ trên đôi giày cao gót.
Cố Lan San về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ trang phục công sở, sau đó chọn một bộ váy ngang gối màu vàng nhạt, mang giày cao gót vào, uốn xoăn nhẹ mái tóc đen của mình. Cô đứng trước gương, vẻ đẹp duyên dáng yêu kiều, xoay qua xoay lại hai ba vòng, vô cùng hài lòng với dáng vẻ Sở Sở động lòng người của mình, gật đầu mấy cái liền.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy thì đã là sáu giờ tối, bây giờ đang là giờ cao điểm, nếu kẹt xe thì phải mất đến 40 phút, ngược lại thì càng không chắc. Vì vậy, Cố Lan San vội vàng xuất phát.
Cố Lan San mang theo túi xách, rời khỏi phòng ngủ. Bà quản gia bước lên lầu, định hỏi cô muốn ăn gì tối nay, nhưng rồi sau khi thấy dáng vẻ trang điểm của cô, bà liền thức thời hỏi, “Cô San, cô định ra ngoài sao?”
Cố Lan San gật gật đầu.
Bà quản gia lại hỏi, “Cô San, cô muốn tự mình lái hay nhờ tài xế lái ạ?”
Cố Lan San định nói là mình tự lái, nhưng rồi lại trả lời, “Để tài xế đưa tôi đi đi.”
"Được, tôi sẽ gọi người chuẩn bị xe cho cô.” Nói xong, bà quản gia bước xuống lầu.
Lúc Cố Lan San rời khỏi phòng, xe đã khởi động xong xuôi cả rồi. Tài xế thấy cô bước tới gần, vội vàng mở cửa cho cô. Cô ngồi vào xe, tài xế liền đóng cửa, ngồi vào ghế lái, hỏi, “Cô San, cô muốn đi đâu ạ?”
"Kim Bích Huy Hoàng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc