Việc Yểu Nhiên tự động bỏ công việc trở về thành phố S, tổng biên tòa soạn biết cũng không la mắng gì, nhưng trừ hết tiền thưởng tháng này xem như trừng phạt.
Thật ra tiền lương ở tòa soạn chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là tiền thưởng rất cao, nhưng bây giờ.......
Lại có nhiều thứ không thể mua rồi!
Tiền không có, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải tiếp tục, vì vậy Yểu Nhiên phải nhanh chóng tới thành phố B làm nốt.
Tiểu Triệu nghe tin Yểu Nhiên tới, đã sớm chờ ở cửa Đại học Quốc Phòng.
Ngày đó nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, Yểu Nhiên mới không nói tiếng nào mà về thành phố S gấp như vậy, huống chi ngay sau đó doanh trưởng Kỷ cũng biến mất theo...... Một lát nữa thấy cậu ấy phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới được!
Chỉ tiếc, Tiểu Triệu không cách nào thực hiện được mộng đẹp. Vì hiện thực luôn rất tàn khốc.... ...
Yểu Nhiên hạ cửa xe xuống, thò đầu nhìn dòng xe dài đằng đẵng phía trước, quả quyết trả tiền xuống xe. Mức độ khủng khi*p của kẹt xe ở thành phố B cô đã lĩnh hội nhiều lần, nên thay vì ngồi trong xe chờ, không bằng xuống đi bộ cho rồi.
Bỗng sau lưng vang lên một tiếng kêu, “Cô Thư!”
Yểu Nhiên quay đầu lại, không thấy ai quen hết. Vì vậy, cô xoay người định đi tiếp, ai ngờ, lại bị kêu, “Đợi chút!”
Một người chạy tới trước mặt Yểu Nhiên, anh ta mặc quân phục màu xanh lá, gương mặt khá thân thiện, nhưng cô lại không hề có ấn tượng.
Người này biết mình?
“Anh là.....”
Người nọ mỉm cười, “Cô Thư không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Diệu.”
Lâm.... ... Diệu? Là ai?
Thấy cô không nhớ, người nọ giải thích, “Mấy ngày trước chúng ta đã gặp qua, ở tiệm cơm đặc sản.”
“À.....” Nghe vậy, Yểu Nhiên bỗng nhớ ra, “Anh là bạn của Kỷ Ngân Viễn.”
Ngày đó, trong đám bạn của Kỷ Ngân Viễn, Yểu Nhiên chỉ có ấn tượng với người sĩ quan nóng tính và người đã nói giúp Kỷ Ngân Viễn...... Vị sĩ quan Lâm Diệu ở trước mắt này.
Lâm Diệu cười rất thân thiện, nên nếu Yểu Nhiên chỉ ngây ngốc nhìn sẽ quá thất lễ, vì vậy cô mỉm cười nói, “Anh tìm Kỷ Ngân Viễn sao? Hiện giờ anh ấy không ở thành phố B.”
Lâm Diệu chỉ nói, “Cô Thư, bây giờ cô có rảnh không?”
Hả? Không phải tìm Kỷ Ngân Viễn sao?
Yểu Nhiên thầm ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy di động ra xem giờ, thấy còn sớm, bèn gật đầu.
Lâm Diệu càng cười tươi hơn, “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện chút đi!”
Yểu Nhiên mới đến đây nên không quen đường, đành đi theo Lâm Diệu. Lâm Diệu đậu chiếc việt dã cách đó không xa, dẫn cô tới, mở cửa xe, ý bảo cô lên.
Lâm Diệu vừa bẻ tay lái, vừa làm như vô tình hỏi, “Đường Như đã tới tìm cô?”
Yểu Nhiên hơi cảnh giác, nhìn Lâm Diệu một cái.
“Đường Như rất thích Ngân Viễn, từ lúc nhỏ đã vậy rồi.” Lâm Diệu mỉm cười nói tiếp, “Giờ Ngân Viễn có bạn gái, trong lòng cô ấy rất khó chịu.”
Đều chơi chung với nhau từ nhỏ, tính cách Đường Như ra sao hắn còn không biết? Cô gái này trông có vẻ yếu đuối, hoàn toàn không phải đối thủ của Đường Như.... ......
“Cho nên, anh tới là để ra mặt thay Đường Như?”
Giọng Yểu Nhiên rất bình tĩnh khiến Lâm Diệu hơi kinh ngạc, và câu nói kia của cô càng làm Lâm Diệu mở rộng tầm mắt.
Ra mặt thay Đường Như? Ý là Đường Như đã bị bại?
“Cũng không phải.” Lâm Diệu nhìn Yểu Nhiên nói, “Tôi biết Ngân Viễn chỉ xem cô ấy là bạn.”
Nghe vậy, Yểu Nhiên hơi ngạc nhiên, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, mấy người bạn của Kỷ Ngân Viễn đều bất bình giùm Đường Như.
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Tôi cũng không phải người không hiểu chuyện. Chủ yếu là do thái độ của Ngân Viễn đối với Đường Như thật sự có hơi quá.” Nhưng nói đi nói lại, cũng do Đường Như quá tự tin, cứ quả quyết là Ngân Viễn thích mình, cho nên mới có nhiều rắc rối sau này.
“Anh nói với tôi những điều này làm gì?”
Nụ cười trên mặt Lâm Diệu hơi cứng lại, một lúc sau mới thở dài nói, “Chúng tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Ngân Viễn, tôi chỉ muốn cô biết, chuyện Ngân Viễn quyết tâm muốn làm, cho tới bây giờ sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi.”
Yểu Nhiên cúi đầu nghĩ một hồi rồi nói, “Ý anh là chuyện Đường Như?”
Nghe giọng điệu của anh ta, hình như là đứng về phe cô.... ....
“Không chỉ chuyện Đường Như,” Lâm Diệu lắc đầu, “Có có chúng tôi.”
Yểu Nhiên không hiểu, “Ý anh là?”
“Như vừa rồi tôi đã nói, Ngân Viễn đối với Đường Như rất lạnh lùng, nên trong bọn mới phê bình kín đáo cậu ấy, Ngân Viễn không thích giải thích, cũng lười giải thích, vì vậy quan hệ ngày càng nhạt dần.”
Đến mức bỏ tới thành phố S luôn!
Từ trước tới giờ Kỷ Ngân Viễn làm việc luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, Lâm Diệu cũng biết rõ, anh rời khỏi thành phố B không hẳn chỉ vì bọn họ. Nhưng giờ Lâm Diệu nghĩ phải kéo Kỷ Ngân Viễn về lại thành phố B mới được.
“Cô Thư, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.” Lâm Diệu nghiêm túc nói, “Cô có thể giúp khuyên nhủ Ngân Viễn, để cậu ấy gặp mặt nói chuyện thẳng thắng với mọi người được không?”
Không đợi Yểu Nhiên trả lời, Lâm Diệu đã nói tiếp, “Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ thuyết phục những người khác, để mọi người bình tĩnh giải quyết vấn đề.”
Đều là bạn bè chơi chung từ nhỏ, Lâm Diệu không hi vọng quan hệ giữa mọi người càng ngày càng xa.
“Như anh vừa nói, chuyện Kỷ Ngân Viễn đã quyết tâm làm, cho tới giờ không ai có thể thay đổi được.” Vậy cô khuyên có ích gì? ! Anh luôn xem lời kháng nghị của cô là gió thoảng bên tai! Tất nhiên những lời này, Yểu Nhiên chỉ có thể oán thầm trong lòng.
“Đó là trước kia.” Từ thái độ của Kỷ Ngân Viễn với Yểu Nhiên, Lâm Diệu chắc chắn cô có tư cách đi khuyên.
“Cô Thư, đối với Ngân Viễn, cô nhất định là đặc biệt.”
“... ..... Anh đang nói đùa sao!” Kỷ Ngân Viễn luôn xem cô là con khỉ mà chọc thì có!
“Ha ha.... ....” Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Yểu Nhiên, Lâm Viễn bỗng cười to.
Yểu Nhiên càng đen mặt hơn, “Tôi nghe người ta nói, có vài người lúc cười ‘ha ha’, trong lòng đều đang suy nghĩ Mã Lệ sát vách.”
“Hả?” Lâm Diệu không hiểu.
Mã Lệ sát vách là cái gì?
“... ....... Không có gì, chỉ là một câu ngạn ngữ mà thôi.” Yểu Nhiên trộm lau mồ hôi, không ngờ mình lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra câu này.
Lâm Diệu càng khó hiểu, có câu ngạn ngữ thế này sao?
Thôi, đây không phải là trọng điểm.
“Được rồi, trở lại chuyện chính, cô có đồng ý giúp tôi chuyện này không?”
Yểu Nhiên lập tức nói, “Không!”
“... .......” Thật quá trực tiếp, “Trao đổi đi, tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu của cô.”
Yểu Nhiên vẫn kiên quyết, “Dừng xe ngay chỗ góc đường trước mặt đi, tôi muốn về Đại học Quốc Phòng.”
Hừ, cô chẳng có yêu cầu gì cần anh ta thỏa mãn hết!
“Nhà họ Kỷ.” Lâm Diệu chậm rãi nói, “Cô Thư, tôi có thể nói cho biết về gia đình Ngân Viễn.”
“... .......” Yểu Nhiên chần chờ chỉ hai giây, sau đó lập tức lôi di động ra.
Nói thật, cô rất hứng thú với chuyện nhà họ Kỷ.
Yểu Nhiên là phóng viên, nên có sự tò mò nhất định đối với các bí mật, và tất nhiên cao hơn người thường gấp mấp lần.
Cô muốn biết hết tất cả bí mật có liên quan đến Kỷ Ngân Viễn!
Đường Như thất bại là vì giọng điệu vui sướng muốn chờ xem kịch vui của cô ta, giống như Yểu Nhiên chỉ là một con hề. Vì vậy tự ái của Yểu Nhiên không cho phép cô đồng ý. Cô muốn biết về nhà họ Kỷ, nhưng không phải trả giả bằng tự ái bị người ta đạp dưới chân!
Còn giờ, với Lâm Diệu là mối quan hệ trao đổi, hơn nữa giọng điệu của Lâm Diệu ở trong phạm vi Yểu Nhiên có thể chấp nhận được.... ....
Yểu Nhiên nhanh chóng nhấn số điện thoại Kỷ Ngân Viễn, may mắn điện thoại đã thông sau mấy giây đổ chuông.
“Kỷ Ngân Viễn, tôi có một nhiệm vụ vĩ đại và vinh quang muốn giao cho anh, có lòng tin hoàn thành nó hay không ?!” Yểu Nhiên kích động nói.
Kỷ Ngân Viễn nghe vậy buồn cười, không biết Yểu Nhiên lại có ý xấu gì đây, “Em nói trước đi.”
“Đây chính là khảo nghiệm sự rộng lượng của anh! Với một cô gái có tấm lòng quảng đại như tôi, muốn xứng đôi.... .....”
“Em có người đàn ông khác?”
Yểu Nhiên nghẹn họng.
“Anh nói bậy gì đó!” Yểu Nhiên giận dữ, quyết định nói thẳng, “Đám bạn cũ của anh muốn gặp anh nói chuyện, câu trả lời của anh chỉ có thể là đồng ý, không cho phép phản đối!”
“... ........” Trực tiếp hạ mệnh lệnh thế này chính là khảo nghiệm ?!
Kỷ Ngân Viễn im lặng mấy giây, chỉ cho là bọn Lâm Diệu tìm Yểu Nhiên, nhưng không biết giờ cô đang ở thành phố B, “Bọn họ lấy gì trao đổi với em?”
Kỷ Ngân Viễn hiểu Yểu Nhiên rất rõ, nếu không có thứ gì có thể đánh động cô thì chắc chắn cô sẽ không quan tâm. Nói cách khác, muốn cô giúp đỡ thì phải trả ‘thù lao’ không thấp!
“Trao đổi mà tôi rất hài lòng!” Yểu Nhiên nôn nóng hỏi, “Nói nhanh, anh có đồng ý hay không?”
Dù không thấy mặt, Kỷ Ngân Viễn vẫn có thể hình dung ra vẻ mặt Yểu Nhiên lúc này, anh cười nhẹ nói, “Giúp em hài lòng một lần vậy!”
Yểu Nhiên sửng sốt mấy giây, rồi mừng như điên nói, “Anh đồng ý?!”
“... ........” Tiếng 乃út máy viết trên mặt giấy bỗng dừng lại, Kỷ Ngân Viễn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, “Em đã lên tiếng, tôi có thể không đồng ý sao!”