Thư Yểu Ninh đi khá chậm, dường như là cố ý để Yểu Nhiên theo kịp.
Một trước một sau cứ đi mãi, dần dần đã lệch khỏi đường lớn đến nơi có vẻ hoang vu, cỏ dại mọc đầy đường nhỏ quanh co. Thư Yểu Ninh luôn giữ vững một khoảng cách không xa không gần với Yểu Nhiên, đến khi tới một khu nhà hoang mới dừng lại.
“Trong nhà sao rồi?” Thư Yểu Ninh đưa lưng về phía Yểu Nhiên hỏi. Yểu Nhiên lấy lại bình tĩnh nói, “Anh cả đã về, ba thì vẫn trong quân đội.”
Mặc dù bị giám thị nhưng vẫn có thể tự do hoạt động. Tuy nhiên, chắc chắn trải qua chuyện này ba và anh cả sẽ bị liên lụy rất lớn.
“Còn Khởi Khởi?”
“Trốn trong nhà khóc!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau từng ấy năm giằng co, hai người có thể nói chuyện hòa bình như vậy. Yểu Nhiên từ từ đến gần Thư Yểu Ninh, vừa quan sát bốn phía, vừa nói, “Khó trách sao bọn họ lại không tìm được anh, thì ra anh núp ở nơi vắng vẻ thế này.”
“... ........” Thư Yểu Ninh không nói gì, thong thả đi vào tòa nhà hoang, rồi đóng cửa lại.
Yểu Nhiên chậm một bước nên bị ngăn ở ngoài.
Xem ra, gặp được anh ta cũng không phải là trùng hợp. Vì muốn biết tình hình trong nhà mới mạo hiểm tìm mình?
Nhưng vậy cũng không đúng, chẳng lẽ anh ta không sợ mình để lộ tung tích của anh ta sao?
Trước giờ hai người vẫn luôn chán ghét nhau, làm sao mình có thể giúp anh ta giữ bí mật?
Hoặc, đây chỉ là nơi anh ta ở tạm, mình vừa đi anh ta cũng sẽ trốn tới nơi khác?
Yểu Nhiên ôm đầu, thiệt là, càng nghĩ càng phức tạp.... .....
Sao lại nhiều khả năng như vậy chứ!
Thôi, cứ trực tiếp hỏi anh ta cho xong, tiết kiệm chất xám!
“Nếu anh muốn biết trong nhà thế nào, sao không trực tiếp tìm bọn họ?” Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mặt là mùi dầu rất gắt, lúc này cô mới phát hiện thì ra khu nhà này là một nhà máy dầu đã bỏ hoang.
Thư Yểu Ninh đang ngồi dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt trời chiếu trên mặt anh ta khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng có vẻ nhu hòa hơn.
“Tại sao lại tìm tôi? Anh không sợ tôi nói cho quân đội tới bắt anh sao?” Yểu Nhiên hỏi to.
“... .......” Thư Yểu Ninh vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói. Xem ra là cố tình xem Yểu Nhiên như người vô hình.
“Hừ!” Yểu Nhiên bị thái độ của Thư Yểu Ninh chọc giận, lập tức rút di động ra gọi cho Kỷ Ngân Viễn.
Điện thoại vừa thông, một cánh tay bỗng xuất hiện, giật đi chiếc điện thoại trên tay Yểu Nhiên.
Thư Yểu Ninh dập máy, cười lạnh, “Xem ra, cô rất tin tưởng Kỷ Ngân Viễn.”
Yểu Nhiên không do dự phản bác, “Việc này không liên quan gì với anh.”
Thư Yểu Ninh cười nhạt, “Quả thật không liên quan với tôi, nhưng.... ...” Thư Yểu Ninh vừa quơ quơ di động vừa cười lạnh nói, “Cô hiểu rõ anh ta không?”
“Buồn cười, tôi không hiểu thì ai hiểu, anh sao ?!” Yểu Nhiên khinh thường nhìn Thư Yểu Ninh một cái. Thư Yểu Ninh vẫn không giận, cười nói, “Nói không chừng.... ..... Đúng là tôi hiểu rõ anh ta hơn cô đó!”
“Bậy bạ!”
Thư Yểu Ninh quay đầu lại nhìn Yểu Nhiên, lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Không tin phải không.... ....
Rất tốt.
Như vậy, kế hoạch tiếp theo mới thuận lợi được.......
“Cô biết nhà Kỷ Ngân Viễn làm gì sao?”
“... ........” Sự tự tin của Yểu Nhiên nhanh chóng giảm xuống một nửa.
Điều này.... .... Đúng là cô không biết, vì Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ đề cập đến.
“Tôi đã thấy ông nội của anh ấy!”
Thư Yểu Ninh nhướng mày, tiếp tục nói, “Tổng tư lệnh quân khu thành phố B.”
“Hả?”
Lời thư Thư Yểu Ninh không đầu không đuôi, khiến Yểu Nhiên không hiểu gì hết.
Thư Yểu Ninh lặp lại lần nữa, lớn giọng nói như là sợ Yểu Nhiên không nghe rõ, “Ông nội Kỷ Ngân Viễn là tổng tư lệnh quân khu thành phố B.”
“!!!”
Tổng.... ..... Tổng tư lệnh quân khu?
Yểu Nhiên ngạc nhiên há hốc miệng.
Không không không, nhất định là Thư Yểu Ninh đang gạt cô!
Đúng như Thư Yểu Ninh nói, quả thật Yểu Nhiên chưa hiểu rõ Kỷ Ngân Viễn. Với Kỷ Ngân Viễn, anh đã biết cô nhiều năm, nhưng bản thân cô lại không có chút ấn tượng gì, nên với cô, hai người chỉ mới quen mấy tháng ngắn ngủi mà thôi.... ... Cô còn chưa kịp.... .... Tìm hiểu anh.......
“Tôi không tin!” Nực cười, chẳng lẽ anh ta nói gì thì cái đó phải là sự thật sao?
“Muốn tôi chứng minh cho cô xem?”
“Không cần!” Yểu Nhiên nhanh chóng giật lại di động, nói lớn tiếng để che giấu sự bối rối của mình.
Không thể ở nổi chỗ này thêm một giây nào nữa!
Yểu Nhiên tức giận kéo cửa chính ra. Nhưng ngay lập tức cửa chính đã bị một bàn tay ấn lại, “Chuyện này không do cô quyết định!”
Yểu Nhiên bị Thư Yểu Ninh nhốt ở nhà máy dầu.
Khiến Yểu Nhiên ngạc nhiên đó là, trừ ngày đầu canh giữ chặt chẽ, qua ngày thứ hai Thư Yểu Ninh đã cho cô tự do đi lại, nhưng với điều kiện tiên quyết: không được ra khỏi khu vực nhà máy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Bị nhốt hai ngày khiến Yểu Nhiên không nén được tức giận. Với sự hiểu biết của cô về Thư Yểu Ninh, nhất định anh ta đang bí mật làm gì đó, hơn nữa điều này có thể có liên quan đến cô!
Nếu không....... Anh ta sẽ không ‘cầm tù’ cô.
“... ......” Thư Yểu Ninh không hề để ý tới Yểu Nhiên. Anh ta dựa lưng vào bệ cửa sổ, nhìn ra bụi cây sum xuê bên ngoài, khẽ nheo mắt lại.
Rốt cuộc đã tới.
Thư Yểu Ninh từ từ đứng dậy, đi tới góc đặt vại dầu, vươn tay kéo ra một người đang bất tỉnh.
Tóc ngắn rối bù, quân phục bẩn thỉu với cầu vai đung đưa...... Từ góc nhìn của Yểu Nhiên, chỉ có thể thấy như vậy. Cô rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ trong này còn tồn tại người thứ ba.
Thư Yểu Ninh đưa lưng về phía Yểu Nhiên, lấy ra một bình xăng, đổ hết lên thân người kia.dღđ。l。qღđ Mùi xăng gay mũi nhanh chóng phiêu tán trong không khí.
Thư Yểu Ninh tiện tay vứt bình xăng rỗng ra xa, “Chúng ta thí nghiệm thử xem!”
Yểu Nhiên cau mày tiến lên, rốt cuộc thấy được gương mặt của người kia.
Đường Như !?
Người đang bất tỉnh này hẳn là Đường Như!
Yểu Nhiên trợn tròn mắt không dám tin, lui về phía sau, ᴆụng phải vật cứng té bật ngửa.
Tại sao Đường Như lại ở đây ?!
“Không phải cô rất tin tưởng Kỷ Ngân Viễn sao? Vậy hãy chờ xem, trong khoảnh khắc sống ૮ɦếƭ, anh ta sẽ chọn cô hay là cô ta.... ....” Thư Yểu Ninh từ từ đi về phía Yểu Nhiên, vẻ mặt điên cuồng.
Yểu Nhiên sợ ngây người, quả thật không thể tin vào lỗ tai mình.
Anh ta muốn làm gì ?!
“Sao? Không có lòng tin?” Thư Yểu Ninh ngồi xổm xuống trước mặt Yểu Nhiên, ánh mắt khát máu, giống như đang vì chuyện sắp xảy ra mà hưng phấn.
Thư Yểu Nhiên và Đường Như, một là bạn gái trên danh nghĩa, một là bạn thân từ nhỏ, trong hai người, rốt cuộc Kỷ Ngân Viễn sẽ chọn ai ?
Thật khiến người ta mong đợi đáp án......
Yểu Nhiên nhìn Thư Yểu Ninh như nhìn một kẻ điên, dưới bầu không khí kinh khủng này, hai chân cô mềm nhũn không cách nào nhúc nhích được, chứ nói chi là chạy trốn, “Anh....... Anh điên rồi!”
Sự việc đang diễn tiến nhanh chóng theo một chiều hướng không cách nào dự đoán được.
Thư Yểu Ninh cười gằn, “Câu này cô đã nói từ mấy năm trước rồi.” Anh ta bắt lấy tay Yểu Nhiên, kéo cô lại gần, một tay khác thì đưa ra một khối đen đen gì đó.
Đây là.......
“...... Nghi ngờ trong tay đối phương có bom, hiện tại con tin đang bị trói, xin cho chỉ thị.” Một lính trinh sát, trên mặt bôi đấy thuốc màu ngụy trang, mai phục trong rừng cây, báo cáo những điều thấy được cho chỉ huy phía sau.
Cùng lúc đó, bên ngoài khu nhà máy, con đường đã bị phong tỏa, bốn năm chiếc xe quân đội đang đậu, các binh sĩ đã được trang bị đầy đủ, chỉ chờ lệnh của chỉ huy.
Đội trưởng đội cứu hộ nhận được tin tức của chiến sĩ trinh sát, không vội hạ lệnh, mà nhỏ giọng nói với Kỷ Ngân Viễn, “Doanh trưởng Kỷ, đã xác định được thân phận của đối phương, đúng là Thư Yểu Ninh và em gái của anh ta.... ....”
Không đợi đội trưởng nói xong, giọng chiến sĩ trinh sát lại truyền tới, “Báo cáo, không chỉ một con tin!”
Đội trưởng nhíu chặt mày. Không chỉ một con tin ? Còn ai nữa?
“... ..... Con tin còn lại là một nữ sĩ quan! Cũng bị trói, còn bị tạt xăng.”
“Tạm thời yên lặng chờ thời cơ.”
“Rõ!”
Đội trưởng nói tiếp, “Có hai con tin nữ, một bị tạt xăng, một bị.... ...” anh ta ngừng một chút rồi tiếp, “Một bị cột bom!”
Vẻ mặt Kỷ Ngân Viễn tối sầm, tức giận hỏi, “Làm sao anh ta có bom ?”
“Số lượng bom trong kho không giảm, hẳn là do anh ta tự chế.” Thư Yểu Ninh là công binh, nên chế bom đối với anh ta dễ như trở bàn tay.
Kỷ Ngân Viễn giật lấy thiết bị truyền tin, lập tức chạy vào khu nhà máy.
Tốc độ của anh quá nhanh,nên đến khi đội trưởng kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa!
“Hỏng rồi!” Nếu Kỷ Ngân Viễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao mình chịu trách nhiệm nổi?! Đây chính là cháu trai của tổng tư lệnh đó!
Đội trưởng lập tức ra lệnh, “Mau đuổi theo!”
Tít tít tít.... ....
Bên trong nhà máy, Yểu Nhiên đã bị Thư Yểu Ninh nhét vào một góc, quả bom đã khởi động, con số màu đó trên đồng hồ đang không ngừng giảm dần. Bên cạnh là Đường Như vẫn bất tỉnh, cả người bị trói, cứng ngắc dựa vào tường, trước иgự¢ cũng bị cột một khối bom giống như Yểu Nhiên.
Thư Yểu Ninh đứng ở giữa hai người họ, đây là góc có thể tránh được tầm mắt của lính trinh sát, dù cho lính trinh sát có đi tới cửa sổ, cũng không thấy được. Anh ta đã sớm phát hiện bên ngoài có lính trinh sát, nên mới làm vậy với Yểu Nhiên, mục đích là để lính trinh sát báo cho Kỷ Ngân Viễn, chờ anh tự mình đưa tới cửa. Ngược lại, nếu Kỷ Ngân Viễn không xuất hiện, nghĩa là anh yêu Yểu Nhiên không đủ sâu sắc, vậy thử nghiệm lúc nãy Thư Yểu Ninh nói với Yểu Nhiên cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mắt Thư Yểu Ninh sáng như đuốc, chăm chú nhìn vào cửa chính đang khép chặt.
Kỷ Ngân Viễn sẽ xuất hiện, hay sẽ bỏ mặc Thư Yểu Nhiên đây?
Ha ha.... ...
“Anh....... Anh định làm gì anh ấy.......” Yểu Nhiên run run hỏi.
“... ........” Thư Yểu Ninh vui vẻ nói, “Có muốn đánh cuộc không? Nhất định Kỷ Ngân Viễn sẽ cứu Đường Như!”
Lòng tin giữa hai người này, nhất định sẽ tan nát trong tay mình!
“Vậy thì sao......” Sắc mặt Yểu Nhiên trắng bệch, ngay cả môi cũng run run. Không ai có thể giữ bình tĩnh được trước tình hình này, huống chi, cô cũng không muốn ૮ɦếƭ!
“Đường Như vốn vô tội!”
“Hừ! Hi vọng đến lúc đó cô sẽ không khóc lóc cầu xin Kỷ Ngân Viễn chọn cô,” Thư Yểu Ninh nhìn Yểu Nhiên, cười âm hiểm, hạ giọng nói, “Bởi vì, Đường Như sẽ không tỉnh lại.... ... Cô ta bị tôi đánh ngất xỉu.”
“Anh bắt cô ấy đến đây lúc nào?”
“Suỵt.......” Thư Yểu Ninh đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu nói, “Bí mật này, tốt nhất cô đừng biết.”
“... ......” Yểu Nhiên sợ hãi nhìn Thư Yểu Ninh. Bộ dáng hiện tại của anh ta thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Đúng lúc này, cửa chính vang lên một tiếng ken két. Thư Yểu Ninh nở nụ cười quỷ quyệt, khiến Yểu Nhiên càng thêm kinh hãi.
Lại là cái kiểu cười ... .....đáng sợ này!
Cửa chính mở ra hoàn toàn, một người bước vào, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt anh.
Thư Yểu Ninh cười nói, “Doanh trưởng Kỷ xuất hiện thật rồi!”
Một người một súng, thật khiến người ta khâm phục sự dũng cảm của anh.
Kỷ Ngân Viễn từ từ đi vào, “Thả họ!” Giọng anh rất lạnh, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách.
Nụ cười trên mặt Thư Yểu Ninh càng sâu hơn.
Đội trưởng đội giải cứu bị cưỡng chế phải ở ngoài, lòng đang nóng như lửa đốt. Để mặc Kỷ Ngân Viễn đi một mình, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn anh ta gánh không nổi hậu quả.
Nhưng anh ta cũng không cách nào phản kháng lời Kỷ Ngân Viễn, bởi vì nếu làm ngược lại, anh ta cũng không gánh nổi hậu quả.
“Đội trưởng, chúng ta có.......” Một binh sĩ lên tiếng, nhưng chưa nói xong đã bị đội trưởng khoát tay phủ quyết. “Bên trong nhà máy hơi xăng rất nhiều, nếu nổ súng, có thể sẽ khiến nơi này nổ tung. Cấp cứu sắp tới chưa?”
Binh sĩ kia gật đầu.
“Tốt.” Đội trưởng căng mắt nhìn vào trong, chỉ có thể hi vọng Kỷ Ngân Viễn sẽ bình yên trở ra.
“Ha ha, có vẻ doanh trưởng Kỷ còn chưa rõ tình hình.” Thư Yểu Ninh giả bộ kinh ngạc nói, giật giật sợi dây thừng đang trói cổ Đường Như, khiến Đường Như hô hấp rất khó khăn.
Kỷ Ngân Viễn lo lắng, định tiến lên, nhưng vừa bước chân đã bị Thư Yểu Ninh quát ngưng lại.
“Doanh trưởng Kỷ, Thư Yểu Nhiên và Đường Như, anh chỉ có thể chọn một.” Thư Yểu Ninh thả sợi dây ra, Đường Như mềm nhũn té xuống, “Mà người ở lại, chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ.”
Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên, nhưng dường như Yểu Nhiên không hề phát hiện ra, trong mắt cô có khi*p sợ, cũng có cả....... Tuyệt vọng.
Đó là sự tuyệt vọng đối với người ‘anh trai’ này.
Dù có căm hận Thư Yểu Ninh, nhưng Yểu Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới, anh trai ruột của mình....... Lại muốn mình ૮ɦếƭ!
“Doanh trưởng Kỷ, anh xác định anh còn muốn tiếp tục suy nghĩ?” Thư Yểu Ninh cười nhắc nhở, “Thời gian không còn nhiều đâu.”
Đồng hồ bom trên иgự¢ Đường Như đang không ngừng nhấp nháy, chỉ còn lại năm phút.
Kỷ Ngân Viễn quét mắt qua Yểu Nhiên, đồng hồ bom của cô còn ba mươi phút.
Cùng bị cột bom, nhưng một thì bị trói rất chặt, thời gian chỉ còn lại mấy phút; một thì chỉ trói tay và chân, thời gian còn khoảng nửa giờ.......
Quan trọng nhất là, Đường Như bị tạc xăng, còn Yểu Nhiên thì không.
Nếu lựa chọn Yểu Nhiên, như vậy, tuyệt đối sẽ không có thời gian cứu Đường Như, còn nếu chọn Đường Như, lại có đủ thời gian để cứu Yểu Nhiên.... ....
Thư Yểu Ninh cố ý buộc Kỷ Ngân Viễn phải lựa chọn Đường Như!
Hơn nữa, rất dễ nhận thấy, khả năng Thư Yểu Ninh được như ý là rất cao!
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngân Viễn biết được thế nào là cảm giác lòng loạn như ma, không thể thay đổi tình hình. Lý trí tỉnh táo đã giúp anh lựa chọn, nhưng trái tim lại khiến anh chậm chạp mở miệng nói ra lựa chọn này.
Anh không cách nào bỏ mặc Yểu Nhiên, để cô một mình đối mặc với nguy hiểm được!
“Doanh trưởng Kỷ, chỉ còn ba phút.... .....” Thư Yểu Ninh rất vui sướng khi thấy Kỷ Ngân Viễn giãy giụa, “Nếu còn tiếp tục do dự, cô bạn thân từ nhỏ của anh sẽ ૮ɦếƭ đấy.... ......:
“... ...... ...” Kỷ Ngân Viễn vẫn tiếp tục trầm mặc.
Chọn ai đây.... ....
Rốt cuộc nên chọn ai?!
Thư Yểu Nhiên không thể có chuyện được, anh tuyệt đối không cho phép cái gọi là ngộ nhỡ!
“Hai phút rưỡi.” Thư Yểu Ninh thong thả nói.
Kỷ Ngân Viễn biết rõ, Thư Yểu Ninh đang cố tình không cho anh có cơ hội tỉnh táo suy nghĩ, muốn anh phải ra quyết định trong lúc hốt hoảng.
Yểu Nhiên có ảnh hưởng quá lớn đến anh!
“Kỷ Ngân Viễn.... ......” Có lẽ biết anh đã quyết định, Yểu Nhiên thở dài một hơi, ngửa mặt nhìn tường, “Đừng quên, anh là một người lính!”
Thật kỳ lạ, mới vừa rồi rõ ràng cô rất sợ ૮ɦếƭ, nhưng đến giờ khắc này, lòng cô lại rất bình tĩnh.
Đúng vậy, cô tin tưởng anh, vẫn luôn tin tưởng anh, cho nên cô biết, anh nhất định sẽ chọn Đường Như.
Yêu không phải là một lý để cô có thể sống tiếp. Anh còn có trách nhiệm nặng nề hơn!
“... .........” Kỷ Ngân Viễn rũ mắt xuống, thì thào, “Yểu Nhiên.... ...”
Anh hiểu, anh đương nhiên hiểu ý nghĩa những lời này.
Người lính....... Tức luôn phải đặt nhiệm vụ giải cứu con tin ở vị trí hàng đầu!
Cô chặt đứt một chút do dự còn sót lại của anh..... Cũng đang đẩy mình đến bờ vực nguy hiểm!
“Bốp bốp.” Thư Yểu Ninh mỉm cười vỗ tay, “Thật không ngờ! Thư Yểu Nhiên, không ngờ cô lại có tinh thần nhân nghĩa như thế!”
Chẳng lẽ đang cố ý giả bộ thánh nhân để chiếm được sự áy náy của Kỷ Ngân Viễn, mà chọn cô ta?
Ha ha, cũng chỉ vì mình!
“Doanh trưởng Kỷ, anh nhìn này!” Thư Yểu Ninh chỉ vào đồng hồ bom trên иgự¢ Đường Như.
Chỉ còn một phút ba mươi giây!
Không thể tiếp tục trì hoãn nữa.... ......
Kỷ Ngân Viễn siết chặt nắm tay, đến nỗi các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
Không sao, cứu Đường Như ra rồi vẫn còn thời gian cứu Yểu Nhiên. Đội trưởng đội cứu hộ đang ở bên ngoài, chỉ cần giao Đường Như cho anh ta, chậm nhất là nửa phút sẽ gỡ xong bom, hiện tại tiếp tục chần chờ sẽ chỉ làm việc cứu hộ càng thêm khó khăn!
“Đường Như.”
Kỷ Ngân Viễn cố trấn định, gằn từng chữ, “Tôi chọn Đường Như.”
Thư Yểu Ninh nở nụ cười khoái trá.
Rất tốt.
Đây chính là kết quả anh ta đã đoán trước, cũng là kết quả anh ta muốn thấy.
Thư Yểu Ninh đặt Đường Như lên xe đẩy dầu, nhấc chân đá chiếc xe chạy về phía Kỷ Ngân Viễn.
Kỷ Ngân Viễn lập tức ôm Đường Như bước ra ngoài.
Phải tranh thủ được chút nào hay chút đó, Yểu Nhiên còn đang đợi anh!
Lúc ra cửa chính, Kỷ Ngân Viễn quá gấp nên không thấy bậc thang, trượt chân suýt té.
Hai bính lính đang canh ngoài cửa thấy vậy, lập tức tiến lên đỡ Kỷ Ngân Viễn. “Mau, gỡ bom đi!”
Kỷ Ngân Viễn không ngờ ngoài cửa có tiếp ứng, vui mừng xoay người định vào trong lại, chỉ tiếc.... .....
Cửa chính đã bị khóa!
Bên trong nhà máy, Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn Yểu Nhiên đang ngồi dưới đất, cười gằn, “Đây là tin tưởng mà cô nói ?! Kỷ Ngân Viễn đã bỏ cô đi cứu cô gái khác!”
“... .....”
“Sao? Lòng như tro tàn!”
“... ...... ......”
“Sự thật, người Kỷ Ngân Viễn yêu vẫn là Đường Như, còn cô chỉ là con rối để anh ta Gi*t thời gian mà thôi! Tội nghiệp cho cô còn đắc ý, tưởng rằng mình là độc nhất!”
“... ...... ....”
Mặc kệ Thư Yểu Ninh nói thế nào, Yểu Nhiên vẫn lẳng lặng cúi đầu, không nói tiếng nào.
Thư Yểu Ninh lảm nhảm nửa ngày, không thấy Yểu Nhiên phản ứng, mất hứng im miệng, giơ dao nhỏ lên, cắt một đường lên dây thừng buộc quả bom.
Quả bom rơi xuống đất, phát ra một tiếng “Rắc”
Đồng hồ bom nháy mắt dừng lại.
Yểu Nhiên sợ ngây người, trái tim thắt chặt, như có ai đang Ϧóþ lấy.
Cô hoàn toàn không ngờ Thư Yểu Ninh sẽ cho bom nổ tung!
Nhưng, kỳ lạ là.... ....
Quả bom lăn mấy vòng trên mặt đất, mà vẫn không thấy gì.
Trừ đồng hồ bom đã ngưng nhảy.
Yểu Nhiên khó hiểu, chẳng lẽ quả bom này có thể ngừng được?
Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn vẻ mặt sững sờ của yểu Nhiên, giễu cợt nói, “Đây là giả!”