“Thư Yểu Nhiên, em đến bên tôi, khiến tôi thấy rất vui.”
Giọng anh trầm thấp, từng từ vang rõ bên tai Yểu Nhiên, như có ma lực làm tim cô đập nhanh lên.
Giữa trưa hôm sau, Yểu Nhiên ngồi đỡ má nhìn ra cửa sổ than thở.
Anh thấy rất vui sao?
Trước mắt Yểu Nhiên lại hiện ra vẻ mặt mỉm cười của Kỷ Ngân Viễn lúc đó, mặt cô đỏ lên, lại đổi tay khác chống cằm tiếp.
Trông dáng vẻ kia.... ..... Chắc là thật rồi.... ........
“Yểu Nhiên, giữa trưa mà cậu ngồi than thở cái gì vậy?” Tiểu Triệu ngồi đối diện Yểu Nhiên, ngẩng đầu lên hỏi, thấy mặt Yểu Nhiên đỏ rần, mỉm cười hỏi tiếp, “Cậu thấy nóng lắm hả? Mặt đỏ rần.... ......”
“Hả? ... .......” Yểu Nhiên giật mình, sờ sờ mặt mình. Quả đúng là....... Nóng ghê gớm!
“... .....Ặc, có thể là do......, là do cà phê nóng quá!”
“Hả?”
“Ủa, cậu đang xem gì vậy,” Yểu Nhiên thấy lý do của mình quá kỳ cục, vội vàng nói sang chuyện khác, “Nãy giờ thấy rất chăm chú.... ....”
Cũng may Tiểu Triệu không hỏi tới, chỉ hưng phấn ôm tạp chí vào trong иgự¢, cười thần bí nói, “Cậu đoán thử xem, mình thấy được ai!”
“... .... Làm sao mình đoán được!” Yểu Nhiên bưng cà phên lên uống một hớp. Mình có phải cái gì cũng biết đâu, nếu thực sự linh đến mức nói đâu trúng đó thì đi làm thầy bói mất rồi.
“Phó Khâm Úy đó!” Tiểu Triệu kích động la lên.
Yểu Nhiên trợn mắt nhìn. Phó Khâm Úy? Là ai?
Tiểu Triệu thấy vậy, vội đẩy tạp chí tới trước mặt Yểu Nhiên, “Chính là cậu sinh viên chúng ta thảo luận ngày hôm qua ở nhà ăn đó, cậu sinh viên trong tờ báo kia!”
“À......” Yểu Nhiên nhớ ra, “Một triệu bảng Anh.”
Tiểu Triệu gật đầu liên tục, “Cậu xem, gốc nhà cậu ta không nhỏ đâu!”
Yểu Nhiên cúi đầu mình tạp chí, đập vào mắt cô là một khuôn mặt to đùng, còn chưa kịp xem kỹ, đã bị ai đó rút đi.
“Xem ra, hai người cảm thấy rất hứng thú về tôi.... ...” Một giọng nam ưu nhã vang lên, chiếc ghế bên cạnh Yểu Nhiên bị kéo ra, một gương mặt như trong tạp chí xuất hiện trước mặt cô.
Tiểu Triệu duy trì tư thế vừa nãy, ngơ ngác nhìn Phó Khâm Úy.
Người thật....... Xuất hiện ?!
Phó Khâm Úy nghiêng đầu nhìn Yểu Nhiên, mỉm cười nói, “Xin chào, lại gặp rồi!”
“... ......” Yểu Nhiên yên lặng quay đầu uống một hớp cà phê.
Tiểu Triệu nuốt một ngụm nước miếng, mặt cố nặn ra nụ cười, còn cánh tay dưới bàn thì ra sức kéo ống tay áo Yểu Nhiên.
Thành thật khai báo, làm sao cậu biết cậu ta ?!!
Yểu Nhiên thấy vẻ mặt kích động của Tiểu Triệu chỉ đành thở dài. Mới gặp mặt một lần, căn bản không tính là quen biết.
Tiểu Triệu thật vọng, còn tưởng là có bí mật thú vị gì chứ.... ....
Tiểu Triệu buông tay áo Yểu Nhiên ra, xoay mặt đối diện với Phó Khâm Úy, “Hai người đã nhau ?”
“......” Thật là một câu hỏi ‘đầy sáng ý”. Yểu Nhiên giật giật khóe miệng, tiếp tục uống một hớp cà phê nữa.
“Đúng, đã gặp rồi.” Phó Khâm Úy trả lời, cười tiếp, “Còn có ấn tượng rất sâu sắc.... ....”
Yểu Nhiên nghe vậy, hơi cau mày.
“Xem ra có chuyện thú vị gì đây!” Tiểu Triệu nói xong, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Phó Khâm Úy cười khẽ một tiếng, “Một hiểu lầm thú vị ngoài ý muốn. Cho nên mới may mắn quen được quý cô đáng yêu này.”
“... .......” Làm ơn đừng có buồn nôn như vậy được hay không? Da gà cô rớt đầy đất rồi này! “Không, là một người bị hoang tưởng đang phát bệnh, thì bị mình bắt gặp!” Yểu Nhiên khoát tay, ý bảo Tiểu Triệu đừng hỏi nữa.
Tiểu Triệu khó hiểu nhìn hai người, cách nói khác nhau một trời một vực, khiến người ta không biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng trong lòng Tiểu Triệu thì đã chắc chín phần là lời Phó Khâm Úy đúng hơn, bởi vì...... Cậu ta nói lãng mạn hơn.
“Con trai bây giờ ai cũng biết cách nói chuyện vậy sao !?” Tiểu Triệu ha ha cười.
Phó Khâm Úy mỉm cười, nắm tay Tiểu Triệu, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay cô một cái, “Xin cho phép tôi lấy tư cách là một người đàn ông tiếp nhận lời khen nay!”
Tiểu Triệu kinh ngạc nhìn Phó Khâm Úy. Quả nhiên không hổ là người tình hoàn mỹ, một cái hôn tay cũng có thể ưu nhã như thế, khiến mình......hơi hơi rung động rồi.
Phó Khâm Úy vẫn cười tươi như hoa.
Tim Tiểu Triệu đập bùm bùm.
Yểu Nhiên nhìn hai người họ, gân trán nổi lên, “Này, cậu đang dụ dỗ đồng nghiệp của tôi đó hả?”
“... .....” Cái.... .... Cái gì?
Dụ dỗ ?!
Phó Khâm Úy sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên có người đem sức hút với phái nữ của cậu ta nói thành ‘dụ dỗ’.
Chỉ sai một chữ thôi, ý nghĩa đã khác xa ngàn dặm!
“Yểu Nhiên!” Tiểu Triệu đá nhẹ Yểu Nhiên một cái, “Nói bậy gì đó!”
Cử chỉ ưu nhã như vậy, lại bị cô cho thành ‘dụ dỗ’!
Yểu Nhiên bĩu môi, chẳng lẽ cô nói sai? Vừa rồi không biết hồn cậu ta bay đi đâu rồi.... ....
“... .......” Phó Khâm Úy nhíu mày. Yểu Nhiên ?
Dường như nhớ ra điều gì, Phó Khâm Úy bắt đầu quan sát kỹ mặt mũi của Yểu Nhiên, nhìn chăm chú đến nỗi, chỉ còn kém đặt cô dưới kính hiển vi mà soi.
“Cô là, Thư.... .... Yểu Nhiên ?” Phó Khâm Úy do dự hỏi.
“Sao?” Yểu Nhiên bị Phó Khâm Úy nhìn như máy quét hồng ngoại cảm thấy mất tự nhiên cả người.
“Là người thành phố S?”
“Cậu tra hộ khẩu hả? Mắc gì tôi phải nói ?!”
Tiểu Triệu vội vàng đáp thay, “Đúng đúng, hai tôi đều là người thành phố S.”
“... .......” Tiểu Triệu, sao cậu vội vàng quá vậy ?!
Phó Khâm Úy lại nở nụ cười, nhưng nụ cười này có vẻ thật lòng hơn nụ cười lúc nãy vài phần, “Vậy cô còn nhớ.... ......”
metruyen.com/data/photo/metruyen.com-2013-12-17-20-10-44-pm-Chuong-169.svg
“Cô Thư!”
Một giọng nữ xa lạ cắt ngang lời Phó Khâm Úy. Yểu Nhiên theo tiếng quay đầu lại thì thấy Đường Như đang đứng đó, “Có rảnh không, nói chuyện một chút đi!”
Vẻ mặt Yểu Nhiên lập tức trở nên hết sức khó coi. Cô nhớ rất rõ, người này chính là Đường Như, người đã tự xưng là trong hàng ngũ theo đuổi Kỷ Ngân Viễn, còn ra uy với cô, “ Cô thấy đấy, giờ tôi đang bận bàn công việc với đồng nghiệp.”
Cô mới không thèm giao thiệp với người có ý xấu với mình!
Tiểu Triệu lập tức hiểu ý, “Ngại quá, hiện giờ Yểu Nhiên không thể đi được.”
Đường Như trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, “Không sao, tôi có thể đợi đến khi mấy người bàn xong.”
Tại sao lúc nào mình cũng ᴆụng phải mấy người da mặt dày quá vậy ?!
Yểu Nhiên thầm siết chặt nắm tay, “Hay là thôi đi, có cô ở đây bọn tôi cũng bàn không được.”
Đường Như hoàn toàn không có ý nhượng bộ, chỉ mỉm cười nói, “Vậy, phiền cô Thư đi theo tôi một chút rồi!”
Ra khỏi quán cà phê, bị cái nắng bỏng rát của mùa hè đập vào mặt, Yểu Nhiên bỗng có kích động bỏ chạy vô lại.
Nóng quá.... .....
Trên đường phố chỉ có vài ba người đi, giữa trưa nắng chang chang mà còn đi dạo trên đường thế này, trừ hai người bọn họ chắc không còn ai muốn.
Đường Như nói ngay vào điểm chính, “Chắc cô đã biết quan hệ giữa tôi và Ngân Viễn.”
Lại muốn ra uy?
“Biết chứ, là bạn bè!” Yểu Nhiên dừng một chút rồi bổ sung thêm, “Chơi với nhau từ nhỏ!”
Câu trả lời này hiển nhiên khiến Đường Như không vừa ý, hắng giọng nói, “Tôi biết Ngân Viễn đã hai mươi mấy năm rồi, không chỉ có đám bạn kia, mà chính người nhà của Ngân Viễn cũng cho chúng tôi là một đôi. Tôi dám tuyên bố, trên đời này, không ai có thể hiểu rõ Ngân Viễn bằng tôi!”
Biết tính Ngân Viễn lạnh lùng không thích nói chuyện, thích hoàn cảnh làm việc tuyệt đối an tĩnh, không có đặc biệt yêu ghét thứ gì.... ....
Tất cả, tất cả mình đều không cần nghĩ cũng có thể nói ra vanh vách, đây chính là kết quả tích lũy nhờ chơi với nhau từ nhỏ. Nhưng cô ta.... ... Chỉ là ‘người ngoài’, mới biết Ngân Viễn có mấy tháng!
“Vậy thì sao?” Yểu Nhiên nhún vai, không thèm quan tâm, “Mặc dù tôi không hiểu rõ Kỷ Ngân Viễn bằng cô, nhưng ngày tháng sau này còn dài, không có gì phải vội!”
... ..... Hơn nữa, tại sao cô phải đi hiểu rõ Kỷ Ngân Viễn, mà không phải Kỷ Ngân Viễn đi tìm hiểu cô? Đã nói hiện giờ anh ta phải chịu trách nhiệm với cô!
“Vậy sao? Nhưng theo tôi biết, cô và Ngân Viễn ở cùng nhau, chẳng qua là vì.... .... Say rượu ‘lỡ lầm’thôi!” Đường Như đã điều tra rõ, Yểu Nhiên sau khi say rượu xảy ra ‘tình một đêm’ với Ngân Viễn xong mới ở lại bên cạnh anh, nói cách khác, Ngân Viễn chính là vì phụ trách, chứ căn bản không yêu cô ta!
“Cô không cảm thấy cứ băn khoăn về vấn đề này, rất vô nghĩa sao?” Mặc kệ Kỷ Ngân Viễn chỉ là vì phụ trách hay cái gì khác, hiện tại cô cũng đã là bạn gái của anh!
“Cô lầm rồi!” Đường Như mỉm cười, chắc thắng nói, “Tôi chỉ muốn cho cô nhận rõ sự thật, Ngân Viễn không yêu cô, hơn nữa, người nhà họ Kỷ cũng sẽ không đồng ý cho hai người bên nhau.”
Gia cảnh nhà Thư Yểu Nhiên không nhỏ, nhưng cô có vết nhơ, với tính tình của tư lệnh Kỷ, tuyệt đối sẽ không cho phép cô ta trở thành con dâu nhà họ Kỷ.
“Từ đầu đến giờ, cô cứ nói chuyện bên lề, luôn một câu là người lớn nhà họ Kỷ, một câu là bạn bè của Kỷ Ngân Viễn,” Yểu Nhiên giận quá hóa cười, phản kích, “Vậy còn ý tưởng anh ấy đâu, chẳng lẽ cô chắc chắn đúng như lời cô nói ?”
Rất khó chịu, cực kỳ khó chịu! Tính tình cô ta sao lại đáng ghét như vậy, thái độ tự cho mình đúng kia là sao chứ ?!
“Bởi vì tôi hiểu Ngân Viễn rất rõ.” Chỉ một câu nói ngắn ngủn, nhưng lực sát thương rất lớn.
Đúng như lời Đường Như nói, Yểu Nhiên cũng không hiểu rõ Kỷ Ngân Viễn, nhưng điều này cũng không thể làm Yểu Nhiên lùi bước. Cô rất kiêu ngạo, rất kiên cường, đặc biệt, trước mặt tình định càng thêm không chịu yếu thế nửa phần.
“Hai người biết nhau hai mươi mấy năm, không rõ mới là lạ!” Yểu Nhiên dừng một chút lại tiếp, “Chẳng qua, tôi tin, về sau tôi sẽ càng hiểu anh ấy rõ hơn cô.”
“Tôi nghĩ cô hiểu sai rồi.” Đường Như đen mặt nói, “Hiện tại, nhờ nhà họ Kỷ không biết đến sự tồn tại của cô, nếu không cô đã sớm phải rời đi rồi.”
“Ồ..... Vậy à!” Yểu Nhiên gật đầu một cái, rồi thành khẩn nói, “Cám ơn đã nhắc nhở.”
“Cô.... ....” Đúng là nhanh mồm nhanh miệng! Đường Như bực mình hồi lâu, cuối cùng chỉ đành hừ lạnh nói, “Tóm lại, tự cô suy nghĩ đi!”
Người nhà họ Kỷ là trở ngại lớn nhất giữa hai người, nếu Ngân Viễn thích cô ta thì ra may ra có thể thay cô ta ngăn trở hết mọi bất lợi, nhưng quan hệ của hai người lại thành lập trên quan hệ ‘tình một đêm’, nên nói cách khác, đối với cô ta, Ngân Viễn chỉ có áy náy chứ không hề có tình yêu! Cho nên, mình còn có cơ hội, đoạt Ngân Viễn về lại!
Nghĩ đến đây, Đường Như cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, bèn xoay người đi trở về, quẳng Yểu Nhiên ở đằng sau.
“... ......” Grừ!! Yểu Nhiên nhìn theo bóng lưng Đường Như, tức giận đến mức suýt nữa mắng to, cái gì mà, ‘tôi là người hiểu rõ Ngân Viễn nhất’, ‘nhà họ Kỷ sẽ không chấp nhận cô’... ....
Hừ hừ vừa nghĩ đã thấy tức!
Yểu Nhiên chống nạnh đi đi lại lại vài vòng, liên tục hít sâu mấy hơi xong sải bước tới sạp báo bên cạnh. Hiện tại cô cần dời lực chú ý đi một cách khẩn cấp, nếu không cô không xác định mình có đi tìm Kỷ Ngân Viễn đập anh ta một trận cho hả giận không nữa.
Chuyện vớ vấn gì chứ ?! Sao cái con nhỏ thanh mai trúc mã kia lại đáng ghét quá vậy!
Ông chủ sạp báo thấy mặt Yểu Nhiên hung hăng, cũng không dám nói cô nhẹ tay giùm, chớ làm rách báo.
Viết thế này mà cũng đòi bán!
Yểu Nhiên tức giận tìm một tờ khác, tầm mắt của cô bị ‘Tuần san Quân sự’ hấp dẫn vì hàng chữ to đùng trên đầu nó đập vào mắt.
‘Chính ủy bộ tư lệnh một tay che trời! Bao che cho hành vi Gi*t người của con mình! Thế gian còn chân lý hay không?’
Trưa ngày 14 tháng 9, bảo vệ phân khu quân sự thành phố S đột nhiên bao vây nhà chính ủy Thư của bộ tư lệnh, theo nguồn tin, con thứ hai của chính ủy Thư, Thư Yểu Ninh bị nghi là giam cầm người phi pháp, dẫn đến tử vong.... ......
Tờ báo trong tay Yểu Nhiên rơi xuống đất, cô không còn tâm tư nhặt lên, đè lại quả tim đang nhảy điên cuồng, vội vàng tìm một tờ báo khác.
‘Quân Sự X’
Đoàn trưởng phân khu thành phố S, dính vào kiện tụng.
‘Tin nóng Quân Sự’
Biết luật còn phạm luật! Sĩ quan cao cấp giam cầm người phi pháp đến một năm rưỡi!
Tất cả các tờ báo đều đưa tin về nhà họ Thư. Mục Thiếu Liên...... Bắt đầu hành động sao?
Anh ta....... Nghiêm túc!
Làm sao...... Giờ cô phải làm sao.... ......
Yểu Nhiên cảm thấy đau иgự¢ đến khó thở, sắc mặt trắng bệch.