Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Chương 18

Tác giả: Thư Dứu

“Yểu Nhiên?” Diệp Tống Tống vừa ra khỏi phòng bệnh thì gặp Yểu Nhiên đang vẻ mặt hốt hoảng mở cửa thông từ cầu thang vào, kinh ngạc hỏi, vì kể từ ngày Yểu Nhiên theo Kỷ Ngân Viễn đi, Diệp Tống Tống chưa gặp lại cô lần nào nữa.
Nhưng vẻ mặt Yểu Nhiên hiện giờ.... ..... là sao đây?
Diệp Tống Tống khép bệnh án lại, đi tới chỗ Yểu Nhiên.
“Yểu Nhiên.......”
“Tống Tống cứu mạng!”
Yểu Nhiên vừa thấy Diệp Tống Tống thì tựa như thấy cứu tinh xuất hiện, chạy nhanh đến, kéo chặt áo bluose của Diệp Tống Tống.
“Cậu làm gì.... ....”
“Tới rồi, tới rồi!”
Căn bản là không có thời gian cho Yểu Nhiên giải thích, người đàn ông áo đen đeo kính đen đã xuất hiện trước mặt cô. Diệp Tống Tống bị cô kéo mạnh, sém chút nữa là ngã, bèn giơ tay gõ ót cô một cái, “Cậu bình tĩnh một chút đi!”
Đứng im nói không được sao, giật tới giật lui làm gì ?!
Đau.... ....
Cơn đau từ sau ót khiến Yểu Nhiên bình tĩnh lại trong nháy mắt, cô vừa xoa xoa chỗ bị gõ vừa nói nhỏ, “Tống Tống, có biến thái đuổi theo mình.... ......”
Dù dưới tình huống nào, cũng không được chọc giận Diệp Tống Tống.
Đây là kinh nghiệm xương máu Yểu Nhiên đã kiên trì quán triệt từ khi thân với Diệp Tống Tống đến nay.
Hả?
Biến.... ... Biến thái?!
Mày Diệp Tống Tống càng nhíu chặt, cái cậu này, quả nhiên luôn chọc phải những người ‘không bình thường’!
Chỉ chốc lát, người đàn ông áo đen kia đã đến, nhìn lướt qua Diệp Tống Tống một cái, sau đó không nói một lời, trực tiếp đưa tay túm lấy Yểu Nhiên.
Yểu Nhiên nhanh nhẹn né qua phía bên kia của Diệp Tống Tống.
Đồng thời, Diệp Tống Tống nổi giận, cầm bệnh án đập thẳng vào tay người đàn ông kia, “Anh làm gì đó?”
Diệp Tống Tống vừa nói vừa nhanh tay mở cửa phòng bệnh bên cạnh, đẩy Yểu Nhiên vào.
“Tống Tống.... ....” Cửa phòng bệnh ngăn mất tiếng kêu của Yểu Nhiên.
Diệp Tống Tống lạnh lùng nói, “Tôi không biết anh là ai, nhưng nơi này là bệnh viện, cấm gây ồn ào.”
Từ cử chỉ của anh ta có thể nhìn ra được, anh ta không chỉ đơn giản là biến thái như lời Yểu Nhiên nói, nhưng mặc kệ anh ta là ai, muốn động đến bạn của Diệp Tống Tống cô, không có cửa đâu!
Người đàn ông áo đen liếc Diệp Tống Tống một cái, lách người muốn tiến vào phòng bệnh, nhưng đã bị Diệp Tống Tống ngăn lại.
“Tránh ra.”
Diệp Tống Tống không hề nhúc nhích.
Có lẽ cục diện bế tắc này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu, nếu người đàn ông này chân chính ra tay, lúc đó sợ là mười Diệp Tống Tống cũng không ngăn được. Nhưng anh ta không làm vậy, cũng không định làm như vậy.
Nguyên nhân chính là vì, nơi đây là bệnh viện đa khoa của thành phố S, là nơi Tổng tư lệnh quân khu thành phố B dưỡng thương.
Trước khi đi, Thư Yểu Ninh đã dặn bọn họ, đi bắt Thư Yểu Nhiên nhưng ngàn vạn lần không kinh động đến tư lệnh Kỷ,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mặc kệ là vì lý do gì, chuyện như vậy nếu để cấp trên biết, hậu quả không ai lường được.
Nhưng Diệp Tống Tống cũng không biết điều này, vừa lạnh lùng liếc người đàn ông trước mặt, vừa thầm nghĩ thật nhanh phương pháp xử lý.
Tại sao Yểu Nhiên lại chọc tới người này, Diệp Tống không cần biết, nhưng nếu lúc này mà để Yểu Nhiên rơi vào nguy hiểm, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Bác sĩ Diệp?”
Một giọng nam mang chút khẩn trương truyền đến, nhưng Diệp Tống Tống không dám lơ là, ngay cả quay đầu lại xác nhận xem người đến là ai cô cũng không dám, chỉ sợ vừa lơ mắt đi, người áo đen này sẽ bắt Yểu Nhiên đi mất.
Có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chạy đến, sau lưng dẫn theo không ít bảo vệ.
Người đàn ông vừa gọi có thân hình cực kỳ cao lớn, một đầu tóc vàng sáng, khuôn mặt cũng không giống người châu Á.
Anh ta vọt đến bên cạnh Diệp Tống Tống, đẩy người đàn ông áo đen ra, chen vào giữa hai người, ngạo nghễ quát, “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông áo đen lui ra sau hai bước, còn Diệp Tống Tống lại bị đẩy ᴆụng vào cửa phòng bệnh.
Diệp Tống Tống không thèm quan tâm tới cơn đau nhói sau lưng, cô vội vã bắt lấy cánh tay bác sĩ nam kia, ý bảo anh ta bình tĩnh.
Diệp Tống Tống cũng không muốn xảy ra xung đột, có thể giải quyết một cách hòa bình dĩ nhiên là tốt nhất, “Duy Sâm, vị này không biết cửa ra ở đâu.... .....”
“Hỏi đường?” Không đợi Diệp Tống Tống nói xong, người đàn ông được gọi là Duy Sâm đã ngạc nhiên cắt ngang, “Bộ dáng vừa rồi của anh ta giống đang hỏi đường sao?!”
Nghe giọng nói không dám tin của Duy Sâm, người bác sĩ nam còn lại khẽ nheo mắt đánh giá người đàn ông áo đen kia.
“Nếu vị này không biết đường, vậy để bảo vệ dẫn đường cho anh đi.” Mấy người bảo vệ nghe vậy, lập tức tiến lên, ‘dắt’ người đàn ông áo đen đi.
Người đàn ông áo đen khẽ hừ một tiếng, Thư Yểu Ninh đã nói không thể làm lớn chuyện, tình hình hiện tại, trừ xông vào không còn cách nào khác, nhưng như thế có thể sẽ kinh động đến tư lệnh Kỷ ở lầu trên. Nghĩ đến đây, anh ta cũng không kiên trì nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Diệp Tống Tống thấy anh ta rời đi, thở phào một hơi, người này rõ ràng là kiêng sợ điều gì đó, nếu không cô đã không có cơ hội gọi người tới.
Thật may!
Diệp Tống Tống quay đầu lại nói với hai người tới, “Cảm ơn hai anh nhiều!”
“Đừng khách sáo, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?” Duy Sâm cau mày nói, “Người đàn ông kia là ai? Anh ta định làm gì?”
“Duy Sâm.” Người bác sĩ nam còn lại lắc đầu với Duy Sâm một cái, sau đó lo lắng nói với Diệp Tống Tống, “Cô không sao chứ?”
Diệp Tống Tống lắc đầu, “Các anh đến rất đúng lúc, nếu không chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi.” Dừng một chút, cô cười nói, “Nếu rảnh, tôi mời hai anh ăn cơm!”
Hai người bác sĩ kia không từ chối.
Diệp Tống Tống xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra. Yểu Nhiên lập tức nhào tới, “Tống Tống, Tống Tống! Cậu không sao chứ?”
Yểu Nhiên nắm tay Diệp Tống Tống, nhìn lên nhìn xuống một hồi, xác định cô không bị gì mới thở phào một hơi, ôm chặt lấy cô.
Thật may là Tống Tống không có việc gì, nếu không dù cô có ૮ɦếƭ một vạn lần cũng không đủ tạ tội!
Diệp Tống Tống chờ cô an tĩnh lại, mới nhíu mày nói, “Những lời này phải là mình hỏi cậu mới đúng!”
“À.... ...” Yểu Nhiên biết Diệp Tống Tống đang muốn hỏi tại sao người đàn ông áo đen kia lại đuổi theo cô, từ từ lui về sau, nhỏ giọng nói, “Cái đó.... ... Mình.... ...”
Có thể không nói hay không?!
Diệp Tống Tống bất đắc dĩ gõ bệnh án lên ót Yểu Nhiên lần nữa, “Lần này bỏ qua cho cậu.”
Mắt Yểu Nhiên lập tức sáng lên, nhào tới, “Tống Tống, cậu thật tốt!”
Mặc dù ót bị gõ rất đau.... .......
Trong lòng mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, cho dù là bạn thân nhất cũng sẽ có việc muốn giấu, Diệp Tống Tống dù nhìn khá mạnh mẽ, nhưng vẫn rất hiểu chuyện.
“Nhưng,” Diệp Tống né khỏi cái ôm của Yểu Nhiên, nghiêm mặt nói, “Cậu phải hứa, lần sau không để xảy ra chuyện như vậy nữa!”
Yểu Nhiên vuốt vuốt mũi, tất nhiên hiểu Diệp Tống Tống đây là lo lắng cho cô, bèn nở nụ cười sáng lạn nói, “Dĩ nhiên! Lần này là ngoài ý muốn mà thôi.... ...”
“Tốt nhất là ngoài ý muốn!” Diệp Tống Tống lườm cô một cái xong, xoay người đi về hướng hành lan, “May nhờ đồng nghiệp của mình tới kịp, cậu cũng nên tỏ vẻ một chút chứ ?!”
“Hả?” Yểu Nhiên khoác lên tay Diệp Tống Tống, “Không phải cậu nói muốn mời bọn họ ăn cơm sao?” Vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô cũng nghe thấy.
Diệp Tống Tống cười híp mắt, “Đúng, nhưng mình mời, cậu trả tiền!”
“Hả?!!!”
Một chiếc máy bay quân dụng từ từ hạ cánh, trong sân huấn luyện của đại đội không quân, các chiến sĩ không quân đang lần lượt bước xuống, từng ngày trải qua huấn luyện gian khổ hình thành nên nét cương nghị đặc trưng của người lính trên mặt họ.
Trong phòng làm việc, Thư Yểu Ninh cúp điện thoại của quản gia trong nhà, nhìn thẳng về phía Kỷ Ngân Viễn, “Doanh trưởng Kỷ, xem ra tôi phải đổi cái nhìn về anh.” Vừa rồi, trong điện thoại quản gia đã báo cáo về thất bại cho anh ta.
Khóe môi Kỷ Ngân Viễn cong lên một độ cực nhỏ.
Kết quả này này, anh cũng không ngờ tới.
“Anh thật là một đối thủ đáng gờm.” Tất cả hung ác trong mắt Thư Yểu Ninh như biến đi trong chớp mắt, chỉ còn lại tán thưởng vài hài lòng, “Tôi rất mong đợi lần đấu sau.” Nói xong, anh ta đứng lên bước thẳng ra ngoài.
Cái lạnh của người đàn ông này từ trong xương tủy mà ra, cũng đã từng có ấm áp, nhưng đã bị chính bản thân anh ta chôn vùi.
Nếu hỏi có hối hận không.... ...
Hừ, Thư Yểu Ninh này sao có thể hối hận!
“Đây xem như là lời khiêu chiến?” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên hỏi.
Từ lúc bắt đầu thái độ của Thư Yểu Ninh đã là lạ, nếu anh ta thật muốn bắt Yểu Nhiên về, tuyệt đối sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy.
Nói là lùng bắt, chi bằng nói là thử dò xét thì đúng hơn.
Thư Yểu Ninh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Kỷ Ngân Viễn, anh rất thông minh, nếu quan hệ giữa chúng ta không phải ở thế đối lập, tôi thật sự rất muốn kết bạn với anh.”
Nói xong câu đó, Thư Yểu Ninh đã tự cười trước.
Thư Yểu Ninh biết rõ, giả thiết này không thể nào tồn tại. Bởi vì Yểu Nhiên, bọn họ mới phải đứng ở thế đối lập, nhưng nếu không có Yểu Nhiên, vậy giữa họ cũng sẽ chẳng có quan hệ gì hết.
Cho nên, quan hệ giữa họ chỉ có thể là đối thủ!
“Thư Yểu nhiên nói không sai,” Thư Yểu Ninh chậm rãi xoay người, lạnh lùng nói, “Tôi thích người khác phải thần phục, chịu sự không chế của tôi, kẻ nào phản kháng, tôi sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn!”
Đây là ác độc chôn sâu trong lòng Thư Yểu Ninh, anh ta tưởng rằng có thế áp chế nó cả đời, nào ngờ một Tống Quân đã khiến những cố gắng của anh ta mất hết!
Kỷ Ngân Viễn lẳng lặng nhìn Thư Yểu Ninh không nói.
“Tôi thích người thông minh, loại người này vừa có dũng khí, vừa cũng rất ngạo mạn, tự tin, bọn họ tuyệt không cam lòng khuất phục bất kỳ ai, mà chính vì vậy, phá hủy họ....... Mới càng tuyệt vời.”
Giống như Tom và Jerry, mới đầu cho bọn họ chút ngon ngọt để bọn họ tự phụ cho rằng bẫy rập chỉ đơn giản như thế, hồn nhiên không biết rằng họ đã rơi sâu vào cái bẫy đó, mình chỉ cần đứng đó nhìn bọn làm ầm ĩ trong cái Ⱡồ₦g giam của mình, cho đến khi bọn họ hiểu ra, cái gọi là thắng lợi cũng đều là do Thư Yểu Ninh mình ban cho, mỗi bước đi của bọn họ đều nằm trong dự tính của mình. Sự thật này, đối với một người thông minh kiêu ngạo mà nói.... .... Tuyệt đối là thứ có thể phá nát hoàn toàn tín ngưỡng bấy lâu của họ!
Thực lực Kỷ Ngân Viễn đủ mạnh, hơn hẳn những tên trong quá khứ, là người duy nhất Thư Yểu Ninh thừa nhận đủ tư cách làm đối thủ.
Cho nên.... ...
Thư Yểu Ninh nở nụ cười đầy ẩn ý.
Kỷ Ngân Viễn, phần kiêu ngạo kia, anh nên giấu cho kỹ đi.
Mấy ngày sau, sinh viên mới của Đại học Quốc Phòng nghênh đón một tháng học quân sự tập trung. Lần này, Kỷ Ngân Viễn là người phụ trách.
Kỷ Ngân Viễn đi rồi, Yểu Nhiên càng thấy chán rõ, bình thường có anh bên cạnh cô không thấy gì, nhưng giờ nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác thật khó chịu. Cũng may, Kỷ Ngân Tĩnh hiểu rõ điểm này, cho nên lúc Yểu Nhiên mở miệng nói muốn cô dọn lại đây thì đồng ý ngay.
Ngày Kỷ Ngân Tĩnh dọn tới, tư lệnh Kỷ cũng xuất viện, căn nhà vốn vắng lạnh, bỗng náo nhiệt lên hẳn. Yểu Nhiên chạy xuống siêu thị dưới lầu, mua thiệt nhiều đồ, chuẩn bị ăn mừng một phen.
Yểu Nhiên vừa ôm một đống lớn đồ ăn về nhà, vừa suy nghĩ chuyện mấy hôm trước, càng nghĩ càng thấy kỳ. Thư Yểu Ninh bên kia chợt im hơi lặng tiếng, thật ngoài dự đoán của cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay anh ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới cô, trận lùng bắt trước có thể là vì anh cả về nên làm bộ làm tịch chút thôi, hiện giờ anh cả đã về đơn vị lại, nên chắc anh ta cũng không muốn phí công làm gì nữa.... ....
Trước giờ dù mang tiếng sống chung một thành phố nhưng mấy năm qua Yểu Nhiên cũng chưa từng tình cờ gặp Thư Yểu Ninh lần nào, nếu không phải cố ý, thì khả năng gặp nhau là rất nhỏ.
Thật ra như vậy cũng tốt, cả đời không qua lại, là cách tốt nhất cả hai người họ.
Rì rì
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Yểu Nhiên cố gắng dồn tất cả đồ sang một tay, để tay còn lại rảnh lấy điện thoại, vừa nhìn thì thấy người gọi là Mục Thiếu Liên đã lâu không gặp.
Kể từ lần trước đi tìm anh ta hỏi về tung tích của Kỷ Ngân Viễn thì cô cũng không gặp lại lần nào, không biết khoảng thời gian này tự nhiên chạy đi đâu rồi.
“Alô?”
“Con gái ngoan, là ba đây.......” Dù cách điện thoại Yểu Nhiên cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt đáng đánh đòn hiện giờ của Mục Thiếu Liên,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-ncô nhíu mày, không nói gì, dứt khoát cúp máy.
Chẳng bao lâu, Mục Thiếu Liên đã gọi lại, Yểu Nhiên nhanh chóng ςướק lời, “Nói chuyện chính!”
“Rảnh không, mời em đi ăn!”
Cũng may Mục Thiếu Liên rất biết thời biết thế, Yểu Nhiên khẽ hừ một tiếng.
Lảm nhảm nhiều làm gì, nói thẳng thế này có phải nhanh hơn không!
Yểu Nhiên tiện tay thả điện thoại vào túi đựng đồ, định về nhà cất đồ xong sẽ đi gặp Mục Thiếu Liên.
Yểu Nhiên vừa chào tư lệnh Kỷ, ra khỏi cửa xong, tư lệnh Kỷ đã lập tức lại gần Kỷ Ngân Tĩnh, “Yểu Nhiên đi gặp bạn hả? Trai hay gái?”
Kỷ Ngân Tĩnh đang đút cho Tiểu Quai ăn thịt, thấy thế nghiêng đầu nghĩ một chút, nói, “Con chỉ biết người đó tên là Mục Thiếu Liên.”
Tư lệnh Kỷ sờ sờ cằm, “Nghe thì giống tên con trai......”
“Ông nội định làm gì?” Kỷ Ngân Tĩnh vừa thấy ánh mắt tư lệnh Kỷ đã cảm thấy căng thẳng.
Mỗi lần có ý xấu gì, mắt ông nội đều sẽ sáng rỡ thế này.
“Đi theo xem thử!” Tư lệnh Kỷ vừa nói vừa tìm cặp kính râm đeo lên.
“Ấy ấy......” Kỷ Ngân Tĩnh vội vàng kéo ông lại, “Ông nội lại muốn làm gì vậy? Chị Yểu Nhiên ra ngoài gặp bạn của chị ấy, ông đi theo làm gì?”
Nói đến đây, Kỷ Ngân Tĩnh nhíu chặt mày, nghi ngờ nhìn ông, “Chẳng lẽ....... Ông nội không tin chị Yểu Nhiên?”
“Ông chỉ muốn thăm dò giúp anh con,” tư lệnh Kỷ nghiêm trang nói, “Hơn nữa, ở nhà riết cũng chán, đi nhìn thử xem sao! Không được à.... .....”
“Tất nhiên là không được!” Kỷ Ngân Tĩnh lập tức cự tuyệt, tính chị Yểu Nhiên tốt vậy mà sao mà ông nội cứ luôn thích bới lông tìm vết, “Ông nội lúc nào cũng vậy! Anh ghét nhất là có người nhúng tay vào chuyện của mình, nếu để anh biết thì làm sao?”
“Con không đi, ông đi một mình!” Tư lệnh Kỷ giả bộ không nghe thấy, kéo cửa bước đi.
“Ông nội........ông nội!” Kỷ Ngân Tĩnh rất bực mình, nhưng lại không cách nào thật để ông nội đi một mình, “Ông nội!”
Cô tức giận dậm chân, đấu tranh tư ưởng hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ ôm Tiểu Quai đuổi theo.
Mục Thiếu Liên hẹn Yểu Nhiên trước cửa công viên.
Yểu Nhiên vừa xuống xe bus đã thấy Mục Thiếu Liên đang đứng dựa vào xe jeep, trời cực nóng, mà anh ta còn mặc một bộ rằn rì vô cùng kín, khiến cô không thể không bội phục.
Người này thật không biết thế nào là nóng mà.... ...
Yểu Nhiên bước qua đường tới trước mặt Mục Thiếu Liên, bĩu môi nói, “Anh định đứng đây mời tôi ăn bụi sao?”
Mục Thiếu Liên vui vẻ cười nói, “Đi, vào bên trong.”
Bên cạnh công viên có một tiệm kem, lúc hai người vào, bên trong đã ngồi kín hết, Mục Thiếu Liên mua cho cô một cây kem vị trái cây, cộng thêm mấy cái bánh ngọt tinh xảo. Trong lúc Yểu Nhiên tập trung liếm kem, thì Mục Thiếu Liên cầm bánh ngọt theo sau.
Tư lệnh Kỷ đẩy đẩy mắt kính trên mặt, thấy hai người vào công viên, định đi theo, thì bị Kỷ Ngân Tĩnh kéo lại, “Ông nội, con cũng muốn ăn kem.”
Tư lệnh Kỷ quay đầu lại nhìn cô cháu gái tạo hình giống mình, mũ che nắng thật to, và kính râm, thì thấy Kỷ Ngân Tĩnh cầm nói phẩy phẩy, tầm mắt rơi vào tiệm kem Yểu Nhiên vừa mới bước ra.
Trước ánh mắt khát vọng của cô cháu gái nhỏ, tư lệnh Kỷ chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.
Dưới trời hè nóng bức, ăn một cây kem, cộng thêm bước đi dưới hàng cây xanh tốt, không khí trong lành kèm theo mùi cỏ tự nhiên theo gió thổi qua, quả thật thấy mát hơn hẳn.
“Anh tìm tôi, không phải chỉ vì mời tôi ăn kem chứ?” Yểu Nhiên giải quyết xong một ngụm kem cuối cùng, liếm liếm khóe miệng, ném que kem vào thùng rác.
Không có chuyện sẽ không tìm tới cửa. Mà cô biết Mục Thiếu Liên cũng chẳng có thời gian rảnh để đi ăn kem chơi thế này.
Mục Thiếu Liên cười cười, tìm một cái ghế dài sạch sẽ ngồi xuống, “Thế nào, ba ba chỉ đơn thuần muốn mời con gái ngoan ăn kem cũng không được sao?”
Giờ là khoảng ba bốn giờ chiều, trên con đường rợp bóng cây xanh có vài người đang thong thả đi lại, cách hai người không xa, cũng có vài cặp đang ngồi trên ghế dài hoặc nhỏ giọng tâm sự, hoặc an tĩnh ngắm cảnh, hưởng thụ nhàn nhã khó được sau giữa trưa hè.
“Mục Thiếu Liên, đến lúc nào anh mới có thể thoát khỏi ảo tưởng của chính mình?” Yểu Nhiên cúi đầu lục túi đồ ăn, móc ra một cái bánh ngọt sô cô la, “Đừng có lúc nào cũng tự xưng là ba ba, tôi không phải con gái anh!”
Cùng lúc đó, trong một bụi cây to phía sau, tư lệnh Kỷ đang cầm ống nhòm theo dõi hai người, bên cạnh là Kỷ Ngân Tĩnh tích cực liếm kem. Bỗng một con nhện đen từ trên trời giáng thẳng xuống hộp kem trong tay cô, con nhện càng giãy giụa thì càng bị vùi sâu xuống dưới lớp kem trắng mịn.
Kỷ Ngân Tĩnh bình tĩnh nhìn.
Rất tốt, bị chôn kín rồi.
“Ông nội.......”
Tư lệnh Kỷ vẫn ngồi im bất động, nhìn thẳng về mục tiêu phía trước. Tiểu Quai thì nhàn nhã đuổi theo một con bướm xinh đẹp.
Kỷ Ngân Tĩnh mất hứng dùng muỗng nhựa gõ lên thành hộp, “Ông nội!”
“Qua một bên chơi đi!” Đừng quấy rầy đến người đang theo dõi tình hình quân địch.
“... ......” Kỷ Ngân Tĩnh đứng dậy, “Con đi mua kem đây.”
Tư lệnh Kỷ phất tay một cái, ý ‘đi nhanh về nhanh.”
Tiểu Quai vừa thấy Kỷ Ngân Tĩnh bước ra khỏi bụi cây liền bỏ lại con bướm vội vàng chạy theo cô.
Kỷ Ngân Tĩnh tức giận xé mấy miếng dán chống mũi trên người xuống, chỉ hận bây giờ không thể tố cáo ngay với anh trai, ông nội đang làm gì.
Thiệt là, người ta đi gặp bạn, ông nội bon chen theo làm gì chứ?!
“A, con gái thật lạnh nhạt...... Chẳng lẽ do ăn nhiều kem quá sao?” Mục Thiếu Liên cười nói.
“Anh mới ăn nhiều đó!” Yểu Nhiên đáp trả lại một câu, không hề phát hiện trên khóe miệng cô giờ đang dính khá nhiều vụn bánh ngọt, rất tổn hại hình tượng.
Mục Thiếu Liên không nín được cười, móc ra một chiếc khăn tay đưa cô, “Lau miệng đi, định để dành vụn bánh ngọt ăn thay cơm tối sao?”
Yểu Nhiên nghe vậy, trực tiếp dùng tay quẹt miệng, hoàn toàn không thèm để ý đến chiếc khăn tay trước mặt, “Mục Thiếu Liên, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Nụ cười trên mặt Mục Thiếu Liền dần tắt, hiển nhiên đã nhận ra Yểu Nhiên có gì đó là lạ.
Yểu Nhiên tiếp tục cắn một miếng bánh ngọt sô cô la, nhai nhai rồi nuốt.
“Anh không cảm thấy.... ..... Chúng ta quá thân thiết sao?!”
Mục Thiếu Liên từng là đàn anh thời đại học, từng là người bạn tốt nhất của cô, nhưng giờ người bạn tốt nhất này lại cưới người cô ghét nhất, trở thành chồng của người kia.
Hai người đó mới phải là người thân thiết nhất.
Mà cô.......
Yểu Nhiên vẫn tiếp tục cắn cái bánh kia, ở góc độ này có thể giúp cô che giấu được tâm tình thật của mình,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không để Mục Thiếu Liên phát hiện, “Anh và Thư Yểu Khởi đã kết hôn một năm rồi, cũng nên giữ khoảng cách với tôi.”
Gió chợt thổi mạnh làm bay mái tóc dài của cô, thậm chí có một sợi còn vươn trên má Mục Thiếu Liên.
Mục Thiếu Liên vẫn nhìn về phía trước, giọng trống rỗng, “Cho nên.... ....”
“Cho nên, đừng sử dụng những xưng hô làm người ta cảm thấy kỳ cục nữa!”
Cái gì mà, ‘ba ba, con gái ngoan’, chỉ là những lời đùa thời sinh viên thôi.
Mục Thiếu Liên trầm mặc.
Quan hệ đã biến, hai người họ còn kiên trì...... A, không đúng, chỉ còn một mình mình kiên trì, thì có ý nghĩa gì đâu?
“Yểu Ninh đi nước ngoài một thời gian, trong lúc đó sẽ không về.” Hồi lâu sau, Mục Thiếu Liên mới mở miệng, nghe có vẻ tản mạn, nói về một người khác không liên quan với chủ đề.
Dĩ nhiên, đây cũng là mục đích Mục Thiếu Liên tìm Yểu Nhiên lần này.
“Anh muốn nói gì?” Yểu Nhiên cau mày, Thư Yểu Ninh đi đâu làm gì đâu có liên quan gì cô.
Mục Thiếu Liên thở dài, trông bộ dáng này của cô sợ là hoàn toàn không biết Thư Yểu Ninh đang chuẩn bị đối phó với Kỷ Ngân Viễn rồi. Nhưng nói cho cô biết cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ tổ làm cô lo lắng thêm, “Em cứ nói vậy với Kỷ Ngân Viễn, những chuyện khác đừng hỏi.”
“Hả?” Cô là người truyền lời sao?
“Về phần chuyện em vừa nói...... Anh hiểu rồi.” Mục Thiếu Liên nhìn lên ngọn cây, không biết nghĩ tới điều gì, nở nụ cười, “Đã tốt nghiệp lâu rồi.... ..... Mà cứ cảm giác như mới hôm qua.”
Vẫn có thể nhớ rõ ràng từng ký ức xanh tươi đó, vẫn cảm thấy người đó gần gũi như có thể chạm tay đến, nhưng khi thực sự vươn tay ra thì người đó đã biến thành ngôi sao trên trời, tiêu tán trong nháy mắt.
Một chút dấu vết cũng không còn.... ...
Yểu Nhiên thấy vẻ mặt Mục Thiếu Liên lúc này biết là anh ta đang nhớ lại trước kia, bàn tay đang cầm túi đồ ăn bỗng siết mạnh, giọng cô nhẹ như làn gió phất qua mặt nước, “Mục Thiếu Liên, anh có từng nhớ tới chị ấy không?”
Cô rũ mắt xuống, “Còn tôi thì rất nhớ chị ấy, rất nhớ, rất nhớ.... ....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc