Sâu Trong Kí ỨcMột ngày kia, Thù Thành xử lý xong toàn bộ công việc chất đống của mình đã là bảy giờ tối. Anh cử động động cánh tay cứng ngắc của mình một chút, cầm di động trên bàn lên bắt đầu gọi điện cho Liên Sơ.
Bên kia điện thoại, Liên Sơ còn đang tất bật trong phòng bếp, tiếp điện thoại không nhịn được nói vài câu đã muốn cúp: “Xong chưa, em cúp điện thoại, xương cá đang chờ em thả nó vào nồi đấy.”
Thù Thành nở nụ cười: “Canh cá à, xem ra hôm nay anh lại có lộc ăn.”
Liên Sơ khẽ hừ một tiếng: “Anh về nhà sớm một chút, về trễ không để phần lại cho anh.”
“Xương cá còn chưa có bỏ vào nồi đâu, ít nhất cũng phải hầm 30 phút, anh nhất định về trước lúc em đặt nó lên bàn cơm.”
“Không được tăng tốc đâu đấy.”
“Yên tâm, canh cũng sắp bị nấu cạn rồi.”
Liên Sơ ‘a’ một tiếng, cúp điện thoại cái rụp.
Thù Thành không nhịn được bật cười, cầm áo khoác đặt trên ghế dựa lên, đứng dậy ra cửa.
***
Theo thang máy đi xuống tầng hầm đậu xe, cách đó không xa, một nhân viên bảo an lập tức bước ra khỏi trạm gác chào hỏi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.Thù Thành khẽ gật đầu, lấy xe, lưu loát lái xe chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Lái qua khúc cua, một bóng đen từ trước cửa sổ xe chợt lóe. Thù Thành giảm tốc độ, nghiêng đầu, nhìn qua kính xe, xa xa chỉ thấy một người đàn ông quần áo bẩn thỉu che vành nón đang đứng ở gần khúc cua.
Thù Thành ngừng xe lại gần đó, mặt không biến sắc xuống xe, tùy ý đi dạo trên đường, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ váng vẻ.
Anh quay người lại, quả nhiên người đàn ông quần áo bẩn thỉu theo sát ở phía sau.
Người đàn ông đó ngẩng đầu lên, vành nón hạ xuống lộ ra một gương mặt tiều tụy nhưng không kém phần cao ngạo. Hắn trầm giọng nói: “Bùi tiên sinh, tôi có việc muốn cùng anh nói chuyện một chút, chắc là anh sẽ thấy cực kỳ hứng thú…”
Thù Thành cắt ngang lời hắn: “Hàn Đông.”
Gương mặt Hàn Đông nhất thời biến sắc: “Anh biết tôi?”
Thù Thành khẽ mỉm cười: “Đương nhiên biết, bây giờ ở thành phố A, anh là nhân vật mà cả hai giới hắc bạch chạm tay vào có thể bỏng.”
Quả thật là chạm ty vào có thể bỏng, tội phạm truy nã chạm tay vào có thể bỏng.
Sắc mặt Hàn Đông chợt cứng đờ, hơi khàn giọng nói: “Nếu Bùi tiên sinh đã biết rõ ràng như vậy, chắc hẳn cũng biết tôi tìm anh là vì cái gì.”
Đôi mắt y hệt hố sâu lạnh lẽo của Thù Thành hơi trầm xuống, trấn định nói: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta chuyển sang chỗ khác rồi nói.”
Thù Thành dừng xe lại ở đầu một con hẻm khác, Hàn Đông cảnh giác liếc nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng bước lên xe.
Thù Thành nhìn chân trái cứng đờ của hắn, hỏi: “Trên người anh có thương tích.”
Hàn Đông hơi sững sờ: “Đúng vậy.”di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Thù Thành chẳng nói thêm gì cả, im lặng nổ máy xe.
***
Nửa giờ sau, Thù Thành mang hắn đến một khu biệt thự ở lưng chừng núi, kết cấu ba tầng rất phổ thông, thiết bị trong nhà đơn giản, không hề trang trí thêm, đập vào mắt chỉ là bốn vách tường trơ trọi.
Hai người vừa mới ngồi xuống bộ ghế so pha màu đen, điện thoại Thù Thành bất chợt vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói có phần tức giận của Liên Sơ: “Sao giờ này còn chưa trở lại?”
Thù Thành ôn hòa đáp: “Trước khi ra khỏi công ty xảy ra chút việc gấp, bây giờ còn đang xử lý, chưa kịp báo với em.”
Liên Sơ ngừng một chút, hỏi: “Vậy lúc nào thì anh mới trở lại?”
“Nhanh thôi, anh còn chưa ăn tối đâu, để phần cho anh nhé.”
Liên Sơ ‘ừ’ nhẹ một tiếng, lại bất mãn nói: “Em vất vả lắm mới hầm xong canh…Phiền ૮ɦếƭ được, anh trở về sớm một chút.”
Gương mặt lạnh lẽo của Thù Thành lộ ra một tia sáng dìu dịu, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Được” rồi cúp điện thoại.
Ngẩng đầu, thấy Hàn Đông đang nhìn anh như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt mang theo một tia dị thường.
Thù Thành cất điện thoại, hỏi hắn: “Hàn tiên sinh có chuyện gì cần giúp? Nói thử coi.”
Hàn Đông hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vị vừa rồi chính là đội trưởng Kỳ”
Hắn không gọi tổng giám đốc Kỳ, cũng không gọi chị Bùi mà gọi “đội trưởng Kỳ”. Thù Thành thu lại nụ cười, đáp: “Đúng vậy.”
Hàn Đông nói: “Đội trưởng Kỳ là người phụ nữ tôi bội phục nhất trong cuộc đời tôi, người phụ nữ anh hùng hào kiệt chân chính. Chỉ là…Người phụ nữ như vậy thế mà lại bị người khác…Tổng giám đốc Bùi chắc hẳn phải rõ, lúc ở Mỹ, người cố ý tìm người mưu sát anh chính là Dạ Nhiên. Sự cố ngồi tù, mối hận ςướק vợ, tôi không tin tổng giám đốc Bùi anh có thể nhịn được.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Nét mặt Thù Thành hơi lạnh lùng, hỏi: “Trên tay anh nắm điểm yếu của hắn?”
Hàn Đông lắc đầu: “Không có. Họ Dạ kia rất cẩn thận, chuyện gì cũng để cho người khác đứng mũi chịu sào, không dễ dàng tóm được sơ hở như vậy.”
Khóe môi Thù Thành thoáng hiện lên một nụ cười hết sức lạnh lùng nghiêm nghị: “Vậy anh nói những chuyện này có ích lợi gì?”
Hàn Đông đáp: “Tổng giám đốc Bùi, chắc hẳn anh cũng có một ít chuyện không tiện tự tay làm, dù sao thân phận của chúng ta cũng khác biệt, hơn nữa, sao lại không thể không để ý đến sai lầm của đội trưởng Kỳ? Không bằng, những chuyện kia cứ để tôi làm. Tuy là hiện tại tôi không động đến được hắn, nhưng sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đem món nợ mà hắn nợ anh, nợ tôi đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Ánh mắt Thù Thành âm trầm dừng lại ở hắn, im lặng không nói một lời.
Hàn Đông ngừng lại một chút, nói: “Tổng giám đốc Bùi, tin rằng anh cũng hiểu, tôi thật sự cùng đường mới đến gặp anh. Hiện tại, tên họ Dạ kia gần như là đuổi tận Gi*t tuyệt tôi, nếu ngay cả con đường này của anh tôi cũng không đi được…Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đi gặp cảnh sát rồi. Tuy nói sớm muộn gì cũng bị ăn súng, bất quá nếu khai ra được vụ án gì quan trọng, có lẽ tôi còn có đường sống…”
Thù Thành chợt vươn tay nhấn mạnh lên vết thương ở trên đùi hắn một cái, một trận đau đớn tê dại lập tức truyền tới, Hàn Đông đau đến mức ngã ra khỏi ghế khuỵu xuống quỳ trên mặt đất, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Thù Thành ôn tồn hỏi: “Bên trong còn có mảnh đạn?”
Hàn Đông chịu đựng đáp: “…Đúng vậy.”
Khóe môi Thù Thành hiện lên một nụ cười không rõ là vui hay giận, rút tay lại, thong thả đứng dậy: “Anh tạm thời nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai tôi sẽ gọi bác sĩ tới đây.”
Hàn Đông không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn.”
Thù Thành không nói một lời, cất bước rời đi.
***
Biệt thự lưng chừng núi này kỳ thật cũng nằm ở khu vực núi Mai, Thù Thành lái xe dọc theo sườn núi chạy chậm về phía trước, ngôi nhà của họ từ từ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Căn biệt thự cao lớn đồ sộ mà lại trang nhã an tĩnh tọa lạc ngay tại cuối con đường hoa màu tím, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng, anh dường như có thể xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ mờ ảo, nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách mỉm cười.
Nhờ có nụ cười ấy, một căn nhà tù lạnh lẽo tù túng biến thành nơi ở ấm cúng, tự do.
Vì ngọn đèn dầu trước mặt lúc này đây, anh phải suy tính kỹ càng hơn một chút, không thể chấp nhận một bước sai lầm.
***
Khi Thù Thành bước vào nhà, Liên Sơ còn dựa vào ghế sô pha, chiếc bàn ăn ở bên cạnh đã bày sẵn ba món mặn và một món canh rồi.
Có lẽ cô cực kỳ mệt mỏi, cuộn tròn trên ghế so pha ngủ thi*p đi, tạp chí trong tay cũng rơi xuống mặt đất.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Thù Thành đi tới nhẹ nhàng ôm lấy người cô, cô tỉnh lại, đang định nói đã bị anh chặn môi lại.
Anh ôm cô chậm rãi bước lên từng bậc thang, đi vào phòng ngủ, cứ thế sâu cạn hôn nhau.
Qua hồi lâu, cô nâng đầu tựa vào bả vai của anh, nhẹ giọng cười nói: “Anh vừa hút thuốc lá.” Môi và răng của anh còn lưu lại hương vị của thuốc lá nhàn nhạt, thật dễ chịu.
Anh cũng cười khẽ: “Anh đi tắm.”
“Ừ.”
“Liên Sơ.”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta cùng tắm.”
***
Cho dù đã trần trụi đối mặt vô số lần nhưng giờ phút này, Lên Sơ vẫn không nhịn được mà ngượng ngùng, xấu hổ.
Trong bồn tắm, người đàn ông cao lớn hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta đầu óc choáng váng, miệng đắng lưỡi khô.
Bờ vai rộng rãi, da dẻ bóng loáng, cơ иgự¢ mạnh mẽ phập phồng lên xuống, lại còn thắt lưng cường tráng ẩn chứa cả năng lượng vô tận.
Anh tiến gần hơn, đường cong rõ ràng của chiếc cằm và hầu kết phập phồng lên xuống ở gần ngay trước mặt. Cô muốn chủ động hôn anh, lại không biết vì sao mà rụt lại. Mới vừa lui về phía sau một bước người đã bị đột ngột kẹo lại, rơi vào một Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng.
ภђũ ђ๏ค mềm mại của cô chống đỡ nơi Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn như nham thạch của anh, nhịp tim hòa lẫn vào nhau, trống иgự¢ của cô càng lức đập càng mạnh. Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng và môi lưỡi ập tới, hơi thở nam tính xâm nhập làm cô choáng váng mặt mày. Anh vuốt ve từng tấc thịt yêu kiều mềm mại đang phập phồng của cô, kích tình mãnh liệt như lửa, điên cuồng khống chế thắt lưng của cô, nâng lên khỏi mặt nước, đặt lên bàn đá cẩm thạch.
Cô giống như một đóa thủy tiên nở rộ bên bờ nước.
Anh dồn dập hôn xuống bờ môi kiều diễm ướƭ áƭ của cô, nhẹ nhàng di chuyển xuống cặp ภђũ ђ๏ค trắng mịn như tuyết, ʍúŧ lấy nụ hoa hồng nhuận phía trên, lại xuống, xẹt qua bụng dưới hồng hào trắng mịn, đến bụi hoa mềm mại như tơ, cuối cùng, cuồng nhiệt ʍúŧ hôn ở nơi bụi hoa chứa đầy chất lỏng…Cô giãy giụa ngâm nga, thống khoái lại khổ sở mê loạn. Anh chặn lại đôi môi thất hồn lạc phách của cô, đầu lưỡi ở trong quấn quýt điên cuồng không dứt.
Thân thể cứng rắn rốt cuộc tiến vào cô, theo dòng nước đánh thẳng vào trong dồn dập.
Thế giới gần như mất khống chế rồi hôn mê.
Giọng nói của anh khàn khàn: “Thật tốt, thật tốt…Từ trước tới nay, chúng ta chưa từng như vậy.”
Cô đột nhiên sợ hãi, mở mắt ra.
Chưa từng có sao?
Gương mặt nghiêm nghị lấm tấm mồ hôi ở trước mặt, trong cơ thể, cứng rắn cuồng nhiệt như lửa điện kia đánh thẳng vào, xung quanh là dòng nước dịu dàng vây chặt lấy cô…Tất cả ở đây sao lại rõ ràng quen thuộc đến vậy?
Rõ ràng là anh! Sao lại nói là không phải?