Vô ĐềBên trong kho để hàng hóa không một tiếng động, Hàn Đông ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn một màn xảy ra trước mặt này.
Chỉ thấy Ngu Nhan cầu xin: “A Nhiên, bỏ qua hắn đi, tôi chỉ cầu xin cậu lần này.”
Dạ Nhiên không trả lời, vẻ mặt không chút gợn sóng, cứ như vậy thờ ơ hờ hững đứng tại chỗ đó. Không ai biết anh nghĩ cái gì, cũng không ai biết một giây kế tiếp anh sẽ làm gì.
Ngu Nhan cắn răng nói: Hàn Đông, anh đi đi, đừng gây chuyện nữa, cũng đừng có trở về nữa.”
Cô không nhìn hắn, từ đầu tới cuối, cô cũng không nhìn hắn một cái.
Hàn Đông vật lộn đứng dậy, chung quanh cũng bắt đầu rục rịch một trận. Dạ Nhiên vẫn không lên tiếng, không có người dám tùy tiện tiến lên.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Hàn Đông nhìn Ngu Nhan chằm chằm, cổ họng phát ra giọng nói cực kì thô sáp khàn khàn: “Sao lại không nói với tôi?”
Ngu Nhan rũ mắt khẽ cười một tiếng, trong nụ cười ấy lờ mờ hiện lên vẻ đẹp lúc đầu khiến hắn kinh ngạc và hít thở không thông. Cô nhẹ giọng nói: “Nói cho anh biết sẽ có gì khác sao?”
Sắc mặt Hàn Đông một mảnh màu xám tro.
Quả thật không có gì khác.
Hắn vẫn không tin tưởng cô, đương nhiên là, cũng không bỏ qua cô.
Hắn khó khăn mở miệng: “Ngu Nhan, chúng ta cùng đi.”
Ngu Nhan rốt cuộc cũng chậm rãi quay đầu nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Hàn Đông, năm đó anh cứu tôi từ đám lưu manh đó, hôm nay tôi trả lại cho anh một lần, từ nay về sau chúng ta ân oán trả xong. Anh hãy biến mất đi, đừng quay về nữa…Nếu anh còn trở lại hoặc là tiếp tục gây chuyện nữa, như vậy tôi sẽ ૮ɦếƭ trước mặt anh.”
Hàn Đông nhào tới: “Ngu Nhan ___”
Dạ Nhiên nâng súng, bắn một phát vào đùi hắn, Hàn Đông khuỵu gối quỳ trên đất.
Ngu Nhan biến sắc, “A Nhiên ___”, cô theo bản năng muốn chạy tới.
“Bụp” một tiếng, Dạ Nhiên lại bắn thêm một phát xuyên vào bả vai của Hàn Đông, lạnh lùng nói: “Nếu còn bước qua anh liền bắn ૮ɦếƭ hắn.”
Ngu Nhan không tự chủ ngừng lại, Ngu Minh chớp lấy cơ hội tiến lên đoạt súng của cô lại, giữ chặt cô. Ngu Nhan dàn dụa nước mắt nói: “A Nhiên, cầu xin cậu.”
Họng súng đen ngòm dí chặt trên trán Hàn Đông, đỉnh kim loại phía trước cứa rách da mặt, đầu của hắn từ từ bị kéo lên, đập vào mắt hắn chính là một đôi mắt còn lạnh lẽo, u tối hơn cả họng súng màu đen.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Hàn Đông, hai phát súng này coi như mày trả tao, một phát tao còn lưu lại. Hôm nay, chị tao đã lấy tính mạng của mình ra bảo vệ, tao sẽ để lại cho mày một con đường sống. Nhưng mà, mày nhớ rõ cho tao, nếu như mày còn làm ra chuyện đáng ૮ɦếƭ nào nữa, mày và chị ấy, một người tao cũng chẳng bỏ qua.”
Hàn Đông sắc mặt tái xanh nhìn Dạ Nhiên, một lát sau quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, cắn răng vật lộn đứng dậy, lê từng bước đi tới phía cửa chính của kho hàng.
Mọi người im lặng nhìn hắn bước từng bước ra khỏi kho hàng, bóng lưng biến mất trong màn đêm.
Ngu Nhan lập tức xụi lơ trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “A Nhiên, thật xin lỗi…”
Đôi mắt Dạ Nhiên lạnh như băng, cất bước sượt qua người cô rời đi.
Ngu Minh nhẹ nhàng đỡ Ngu Nhan dậy, diu dàng nói: “Chị, em dẫn chị về.”
Ra tới cửa, Dạ Nhiên khẽ quay đầu lại nháy mắt với người vệ sĩ bên cạnh.
Người vệ sĩ áo đen gật đầu một cái, mặt không biến sắc nhảy lên một chiếc xe khác.
***
Đêm khuya, Ngu Minh bước vào căn phòng của Dạ Nhiên, Dạ Nhiên đang trầm tư suy nghĩ ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị ấy thế nào?”
“Đã nghỉ ngơi.”
“Vết thương trên mặt chị ấy là chuyện gì xảy ra.”
Ngu Minh do dự một chút, nói: “Chị ấy vẫn không chịu nói.”
Ánh mắt Dạ Nhiên cứng lại, hừ lạnh nói: “Nhất định là tên tạp chủng kia làm.”
Ngu Minh hỏi: “Anh, anh thật sự tính bỏ qua cho hắn vậy sao? Tên kia giữ lại sớm muộn gì cũng gây họa.”
“Anh biết rồi, chuyện này anh đã bảo bọn Vương Phong xử lý rồi. Chỉ là, Hàn Đông cũng được coi là người có thực lực, lần này để cho hắn trốn được, muốn bắt lại e rằng cũng phải tốn một chút công phu.”
“Hắn nhất định không trốn được xa. Hắn không thể nào trốn nổi hai giới hắc bạch, người lại mới bị thương thành như vậy, chúng ta cứ lật tung cái thành phố A này lên thể nào cũng bắt được hắn.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on. Chỉ là…Hắn sẽ không thật sự phản bội chúng ta chạy đi tìm cảnh sát chứ?”
Dạ Nhiên trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: “Không biết được, chỉ bằng hắn phạm phải những lỗi kia ăn máy viên đạn cũng đủ ૮ɦếƭ rồi. Hàn Đông là một kẻ ham sống sợ ૮ɦếƭ, hắn sẽ không lưới rách cá ૮ɦếƭ tự mình nhảy lên khỏi mặt nước đâu.”
Ngu Minh ngạp ngừng một chút lại hỏi: “Vậy chị ấy phải làm thế nào? Nếu chúng ta lại xử lý Hàn Đông, chị ấy có thể lại náo loạn đòi tìm đến cái ૮ɦếƭ không?”
Việc này khiến cho Dạ Nhiên khẽ cau mày lại: “Việc này chúng ta phải nghĩ chút biện pháp…”
***
Cuộc sống của Liên Sơ lại khôi phục yên tĩnh.
Ngày đó, Thù Thành bảo cô đem chuyện đó kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối một lần, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không bỏ. Đợi cô kể xong, anh mới gật đầu bảo: “Tốt, anh hiểu rồi, đừng lo lắng nữa.”
Liên Sơ cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên lại có thể bỏ xuống những lo lắng đã chất chứa nhiều năm qua. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là kết quả tệ nhất cô cũng không sợ nữa.
Từ hôm đó, hai người họ không hề nhắc lại chuyện kia.
Hôm nay, buổi sáng tinh mơ, sương mù buổi sáng lại như có như không bao phủ núi Thanh Sơn, Thù Thành và Liên Sơ dắt theo Khê Đình bước ra khỏi cửa giống như mọi ngày.
Anh và cô sóng vai chạy bộ vào buổi sáng sớm, Khê Đình chỉ là vui đùa một chút đùa giỡn theo sát phía sau bọn họ.
Chạy bộ buổi sáng đã thành thói quen nhiều năm của Thù Thành. Năm đó, lúc bọn họ còn ở thành phố Đồng, Thù Thành thường thức dậy rất sớn chạy bộ một vòng, mua xong bữa sáng về nhà lúc Liên Sơ còn làm ổ ở trên giường. Lần này lại ở chung một chỗ, Thù Thành phát hiện trong việc rèn luyện, tố chất thân thể của Liên Sơ đã không bằng trước nữa.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Vì vậy, mỗi buổi dáng anh đều phải cứng rắn thúc ép Liên Sơ dậy sớm cùng anh chạy bộ, trong khí đó, Liên Sơ lười biếng đã quen, rất không tình nguyện rời khỏi ổ chăn ấm áp, vẫn là cơm đưa tới miệng giống hệt năm đó, mỗi lần đều liều ૮ɦếƭ ăn vạ để chống cự một phen. Chẳng qua là, cái uy danh huấn luyện viên ma quỷ của Thù Thành năm đó vẫn còn, cô bình thường chỉ là uốn éo cánh tay lại đến bắp đùi, bất đắc dĩ vẫn bị ép.
Thù Thành nhìn thấy thái độ lấy lệ của cô, trên mặt vẫn lạnh lùng hà khắc, bất quá vẫn ngấm ngầm hòa hoãn một chút.
Qua một thời gian, hai người dần dần tạo thành thói quen ba ngày ngủ nướng bốn ngày chạy bộ một tuần. Dĩ nhiên, ba ngày nghỉ vận động này Thù Thành cũng sẽ không nhàn rỗi, vận động buổi sáng vẫn làm, chỉ là thay đổi phương thức.
Sau khi quen thuộc với hoàn cảnh, Khê Đình ngày càng cởi mở hẳn lên, nhìn thấy bọn họ ra cửa vào buổi sáng cũng cảm thấy mới lạ, ầm ĩ đòi theo, Thù Thành còn chưa kịp nghiêm mặt cự tuyệt thì Liên Sơ đã lại đồng ý rồi.
Vì vậy, sáng sớm ở dưới đồi mai thường xuyên xuất hiện bóng dáng ba người bọn họ.
Liên Sơ ngoảnh lại thấy Khê Đình bị rơi lại phía xa chợt nói nhỏ với Thù Thành: “Anh chạy một mình trước đi, để em đi xem con bé.”
Thù Thành cực kỳ không hài lòng hừ lạnh một tiếng: không để cô ấy mang theo cô bé cô ấy liền mang, đừng thấy tiểu nha đầu kia còn nhỏ, khả năng làm kỳ đà cản mũi quả thật cũng không nhỏ.
Liên Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của anh không nhịn được bật cười, ôm cổ của anh hôn một cái: “Không phải Bùi lão đại đang ghen chứ? Ừ, ông xã, em thích nhất là dáng vẻ này của anh đấy.”
Thù Thành nổi cáu lôi kéo cô lại ra sức giày xéo một phen, nảy sinh tà ác nói: “Tối nay ném con bé lại cho Hứa Yến, chúng ta ăn tối xong xong xuôi mọi việc rồi hãy trở lại nhé.”
Liên Sơ nhịn cười gật đầu phối hợp nói: “Được.”
Lúc này, Thù Thành mới thôi hậm hực, bất đắc dĩ buông tay.
***
Con đường nhỏ này quả thực rất thích hợp để dạo chơi. Dọc theo đường đi, tiếng chim nhỏ hót líu lo trên cành, hai bên đường mọc đầy những bông hoa dại, một con bọ rùa chậm rãi bò trên một chiếc lá xanh mơn mởn, Khê Đình ngồi xổm truwos mặt nó, đếm trên lưng nó xem rốt cuộc có mấy vì sao. Đột nhiên, có một bàn tay ở bên cạnh vươn ra bắt nó nắm trong lòng bàn tay.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Khê Đình nhảy dựng lên: “Dì Liên Sơ, sao dì lại bắt nó? Cháu muốn nhìn.”
Liên Sơ mở hai tay, chỉ thấy con vật nhỏ kia nằm trong lòng bàn tay không động đậy.
Vẻ mặt Khê Đình như muốn khóc: “Dì Ϧóþ ૮ɦếƭ nó rồi hả?”
Liên Sơ khẽ mỉm cười, ném con bọ rùa nhro vào trong bui cỏ, nó bất chợt đập cánh ông ông rồi bay đi mất.
Khê Đình há miệng, Liên Sơ lại cười nói: “Bọ rùa thất tinh là loài bọ rùa giảo hoạt nhất, nó có một tuyệt chiêu lớn nhất chính là giả ૮ɦếƭ.”
Khê Đình thở dài nói: “A, ra là như vậy, dì nói cho cháu biết còn gì khác nữa không.”
“Việc này…Chúng ta đuổi theo chú Bùi, dì sẽ nói cho cháu biết nhé.”
Vì vậy, hai người lại chạy nhanh về phía trước.
Cách đó không xa, trogn một chiếc xe bình thường, Dạ Nhiên nói với Ngu Nhan: “Chị không muốn xuống nhìn một chút sao? Dù sao bọn họ cũng không biết chị.”
Ngu Nhan ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của hai người, qua một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Không, dáng vẻ của chị bây giờ sợ rằng sẽ hù con bé sợ.”
Dạ Nhiên khẽ thở dài, nói: “Đừng gấp, sẽ quen dần thôi. Sớm muộn gì em cũng đưa được Khê Đình trở về sống cùng với chúng ta.”
Phía trước, Khê Đình đã bất động, thở gáp nói: “Dì Liên Sơ, cháu chạy hết nổi rồi.”
Liên Sơ suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống: “Thôi vậy, cõng cháu để huấn luyện chịu đựng sức nặng cũng được lắm.”
Nói xong, cô cõng Khê Đình lên, mỉm cười sải bước chạy nhanh về phía trước.
Từ xa, Ngu Nhan nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ không ngừng nhảy nhót, cảnh tượng trước mắt từ từ mơ hồ.
“…Không, như vậy cũng tốt, đây chính là cuộc sống mà chị muốn Khê Đình được trải qua. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một bé gái chính là sạch sẽ, nếu để con bé theo chị, chị không làm được.” Cô chậm rãi nhắc lại một lần: “Như vậy cũng tốt.”
Dạ Nhiên cười lạnh nói: “Chị, chị đã trải qua nhiều chuyện như vậy sao vẫn còn ngây thơ vậy nhỉ? Chị cho rằng ngoài em ra còn ai có thể đối xử tốt với con bé được chứ? Chị muốn tạo cho con bé có một hoàn cảnh trong sạch, cho nên vừa sinh nó ra đã dùng trăm phương ngàn kế tìm một gai đình có điều kiện phù hợp. Hai vợ chồng đó đều là giáo viên, dòng dõi thư hương. Nhưng kết quả thế nào?dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com. Ban đầu cũng không tệ, chỉ là, sau một năm bọn họ phát hiện Khê Đình bị bệnh máu trắng bẩm sinh, bọn họ liền quay ngoắt 180 độ. Chờ em tìm được Khê Đình thì bọn họ đã bỏ qua trị liệu chờ con bé ૮ɦếƭ.”
Sắc mặt Ngu Nhan lập tức tái xanh: “Cậu nói cái gì? Khê Đình con bé…”
Dạ Nhiên nói: “Đúng vậy, Khê Đình có thể không có khả năng sống được đến lúc trưởng thành.”
Sắc mặt Ngu Nhan trở nên trắng bệch nhưu tờ giấy, ánh mắt không ngừng run rẩy.
Dạ Nhiên nói tiếp: “Bây giờ bọn họ đối xử với Khê Đình cũng không tệ, nhưng nếu bọn họ có con của mình thì sao? Hơn nữa, lúc Khê Đình lớn thêm một chút còn phải có người thân ghép tủy, cho nên, con bé phải trở lại bên cạnh chúng ta…Chị, Khê Đình rất cần chị.”