Yêu Anh Ấy Chính Là Niềm Vinh Hạnh Của TôiChẳng lâu sau, tình trạng vết thương của Thù Thành đã không còn đáng ngại, anh chính thức trở lại đi làm. Hiện tại, công ty ở thành phố Đồng như rắn mất đầu, mà cuộc chiến tranh giành quyền khai thác mỏ quặng cũng đến hồi quan trọng, Thù Thành chưa thể trở lại thành phố A mà phải tiếp tục trụ lại ở thành phố Đồng.
Liên Sơ cũng là một người bận rộn, sau khi thương thế của anh đã lành, cô liền dẫn Khê Đình trở về thành phố A, bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người.
Thù Thành khó nhịn được nỗi nhớ nhung, hễ hơi rãnh rỗi một chút lại bay về, cố gắng thuyết phục cô tạm thời gác lại công việc để đến thành phố Đồng cùng anh. Ai biết, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị cô đánh đòn phủ đầu: “Bùi Thù Thành, anh có thể quay về, hôm nay đã về thì đừng đi nữa.”
Thù Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười, ôm lấy cô nói: “Sao vậy, nhớ anh?”
Liên Sơ đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Đừng có làm loạn, chúng ta còn ở văn phòng đấy.”
Đúng vậy, bây giờ bọn họ đang ở trong phòng làm việc của chủ tịch nhà hàng Hạnh Vũ Nam. Thù Thành về tới lúc Liên Sơ còn chưa tan việc, anh liền đuổi thẳng đến công ty của cô. Lúc ấy, Liên Sơ còn đang bố trí công việc cho cấp dưới của mình, Thù Thành đứng ở một bên chờ đợi, nhìn xem cô, càng xem càng thấy dáng vẻ thanh sương ngạo tuyết(41) kết hợp với phong thái đoan trang quả quyết của vợ mình thật đúng là…chọc người.
Hiện tại, cô còn chưa nói dứt lời, thú tính của anh đã nhất thời bộc phát, đột nhiên ôm chặt lấy cô, đẩy cô ngã lên chiếc bàn gỗ tử đàn rộng rãi xa hoa, ép chặt vào cô, nảy sinh tà ác nói: “Phòng làm việc thì thế nào? Cũng muốn ăn em!”
Liên Sơ cố gắng đẩy anh ra, giận dữ mắng: “Tránh ra, càn quấy.”
Bộ dáng này của cô cũng thật đoan trang, mái tóc được 乃úi lên gọn gàng thanh thoát, bộ quần áo công sở trang nhã chỉnh tề, gương mặt sạch sẽ được trang điểm kĩ càng, thật sự đúng là dáng vẻ tri thức lại có uy lực của nữ cường nhân. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, hình tượng trang nghiêm này của cô đã hoàn toàn bị hủy, anh lập tức vén váy của cô lên, đôi chân dài đầy đặn được giấu trong cặp vớ mỏng mịn màng kia hoàn toàn bại lộ. Ánh mắt của anh tối sầm lại, cánh tay mò mẫm đi vào nắm ở hai đầu chiếc tất da trong suốt, dùng sức xé cả hai bên __ sắc mặt Liên Sơ thoáng chốc ửng hồng.
Mặc dù bọn họ cũng có lúc cực kỳ phóng túng, nhưng tất cả đều là khoảnh khắc mê đắm của ban đêm, lãng mạn dưới trăng hoặc là dưới ánh đèn mờ ảo. Không giống như hiện tại, giữa ban ngày ban mặt, dùng tư thế khiến cho người ta xấu hổ thế này.
Cô có chút rụt rè, có chút giận dữ, cũng có chút mặt đỏ tim đập nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức giãy giụa, chẳng qua là, cô càng giãy giụa, cảnh tượng rơi vào mắt anh lại càng diễm lệ khôn cùng. Anh cúi đầu xuống, cô không kìm được thét chói tai, anh cũng hoàn toàn không nhịn được, tiến lên đè chặt cô nằm ngửa trên bàn, cúi đầu tham luyến hôn môi, một tay giữ chặt bàn tay đang phản kháng của cô kéo lên đè lại trên đỉnh đầu, một tay trượt dọc theo ҨЦầЛ ŁóŤ để thăm dò, ngón tay thon dài trêu chọc chốn đào nguyên trơn mịn, ướƭ áƭ của cô.
Cô cáu giận khẽ hô: “Đừng, ghét, không thể ở chỗ này!”
Anh dừng lại một chút, khó hiểu nhìn cô.
Cặp mắt long lanh sáng rực của cô tràn đầy uất ức: “Chủ tịch trước kia của chỗ này là một lão sắc lang, không biết ông ta ngủ qua với bao nhiêu người phụ nữ ở trên chiếc bàn này, anh cũng muốn làm cái việc ấy với em ở ngay chỗ này sao?”
Thù Thành lập tức đông cứng lại, cảm thấy chán nản cực kỳ, vội vã buông cô, nhẹ nhàng giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó áy náy hôn xuống gò má của cô, nói: “Thật xin lỗi, bảo bối, anh thật không ngờ.”
Cô vẫn nghiêm mặt không trả lời.
Thù Thành không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng dỗ cô, mất nửa ngày, cô mới nở nụ cười, giơ chân nhẹ nhàng chà xát nơi cứng rắn vẫn còn nóng hổi của anh, vẻ mặt đào hoa liếc xéo anh: “Vậy nơi này của anh phải làm thế nào?”
Lúc này, Thù Thành coi như đã nhận ra, hóa ra, người phụ nữ này căn bản là cố ý để giày vò anh.
***
Nửa giờ sau, hai người bước ra khỏi phòng làm việc. Thù Thành đột nhiên tiến lên một bước dùng sức nắm chặt tay cô, nói: “Ngày mai nhớ đem tất cả đồ đạc trong phòng làm việc kia đổi hết lại cho anh.”
Sắc mặt Liên Sơ đỏ lên, gạt không ra, đành để cho anh nắm, chống lại ánh mắt thèm thuồng của anh bước ra khỏi nhà hàng.
Đến bãi đậu xe, vào xe của Liên Sơ, Thù Thành vừa lái xe ra, lập tức có mấy chiếc xe trờ tới.
Liên Sơ lập tức trợn tròn mắt: “Thấy rồi chứ? Nhìn thấy rồi chứ? Anh mau giải quyết hết những người này đi. Nếu không, anh đừng mong trở lại thành phố Đồng.”
Thù Thành bật cười: “Thì ra không muốn anh đi là vì cái này à? Anh còn nghĩ là em không bỏ được anh đấy! Đồ không có lương tâm!”
Liên Sơ nói: “Anh đừng có xía vào việc em có hay không có lương tâm, trước tiên đuổi hết những người này cho em, em bị họ làm cho phát điên rồi. Bùi lão đại, anh cũng đừng quá đáng!”
Thù Thành công nhận, anh quả thật là hơi quá phận.
Lúc trước, vì lo lắng cho sự an toàn của Liên Sơ, anh sẽ bố trí một hai người theo để bảo vệ cô từ xa. Dù sao thì có cũng như không, không ảnh hưởng tới cô làm việc, cô tựa hồ cũng coi là không nhìn thấy. Nhưng giờ ngược lại, kể từ lúc anh đến thành phố Đồng, người đi theo bảo vệ cô từ một hai người đã biến thành hai chục người, từ lén lút trực tiếp biến thành quang minh chính đại. Hiện tại, ai cũng biết cô cả ngày mang theo một dàn vệ sĩ hùng hậu để đi làm.
Nhìn vẻ mặt phẫn uất của Liên Sơ, trong lòng Thù Thành hơi áy náy, nhưng mà anh cũng hết cách rồi. Mặc dù đã lâu không có tin tức của Dạ Nhiên, nhưng ngộ nhỡ hắn còn chưa ૮ɦếƭ, ngộ nhỡ hắn lại thừa dịp anh không có mặt làm ra chuyện gì…Thù Thành không có can đảm gánh vác sự mạo hiểm này.
Thù Thành do dự một lát, lại nói: “Hay là thế này, em theo anh về thành phố Đồng, nếu anh tự mình bảo vệ em sẽ không cần đến nhiều người như vậy.”
Liên Sơ lườm anh: “Về thành phố Đồng vậy ở đây phải làm thế nào? Chúng ta trứng chim không thể đặt cùng một giỏ, ngộ nhỡ công ty Sở Thịnh sụp đổ không phải chúng ta còn phải dựa vào nhà hàng Hạnh Vũ Nam để nuôi sống cả gia đình sao?”
Thù Thành im lặng.
Liên Sơ thừa dịp nói: “Em nghĩ là anh nên trở về thành phố A mới phải, anh vừa tiếp nhận công ty của Lâm Trí, còn rất nhiều việc phải làm. Hiện tại, việc quan trọng nhất ở thành phố Đồng không phải là chuyện đấu thầu để lấy được quyền khai thác mỏ quặng ư? Thật không biết tại sao anh phải lo lắng nhiều như vậy, tình thế rất rõ ràng, nếu không phải Sở Thịnh lấy được thì chính là Đỉnh Việt lấy được. Sở Thịnh lấy được là của anh, Đỉnh Việt lấy được đến lúc nhận tổ quy tông cũng sẽ là của anh, không biết anh tổn thất gì? Tự dưng phí hoài tinh lực!”
Suy nghĩ của phụ nữ thật đúng là khác hẳn với đàn ông, thói quen của Thù Thành là bất cứ việc gì cũng luôn luôn tự mình thực hiện, nắm giữ trong lòng bàn tay,. Anh chưa từng nghĩ tới phải dựa vào cái gọi là “nhận tổ quy tông” gì đó để lấy được quyền khai thác mỏ, ý tưởng của Liên Sơ đúng thật là một con đường tắt. Nhưng mà, anh không thể không thừa nhận ý tưởng của anh và cô có lại chung một điểm: hiện tại, điều quan trọng nhất chính là tìm được Nhi*p Bá Khôn chứ không phải tranh giành với Đỉnh Việt. Sở Thịnh chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là đủ rồi, những mánh khóe đặc biệt khác thôi thì cứ bỏ đi.
Anh khẽ mỉm cười: “Đợi anh bố trí được người thích hợp phụ trách công việc bên đó xong sẽ trở về.”
Liên Sơ giật mình: “Bố trí người? Không phải đã có Tống Ca? Còn bố trí ai vào đây nữa?”
Nét mặt tươi cười của Thù Thành thoáng ngưng lại: “Anh cảm thấy cô ấy không còn thích hợp để tiếp tục ở lại công ty nữa.”
Liên Sơ định hỏi tại sao, sau một khắc liền hiểu được: Tống Ca không phải là không thích hợp ở lại công ty mà là không thích hợp ở lại bên cạnh anh.
Cô thầm thở dài một hơi, cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Mặc dù, đối với cô mà nói, sự tồn tại của Tống Ca cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng nhất thời lại không nhịn được khẽ lung lay.
Một người phụ nữ gần 30 tuổi đau khổ chờ đợi một tình yêu vô vọng, ngay cả sự nghiệp mà cô ấy đã dốc lòng phấn đấu cũng không còn nữa, khác nào bỏ hết tuổi thanh xuân lại không thu hoạch được gì. Thật sự là quá tàn khốc.
Liên Sơ biết Thù Thành cũng không hề nghĩ sẽ đi đến bước này, anh vẫn muốn Tống ca có thể từ bỏ ý nghĩ và hy vọng của mình, từ từ bước ra. Dù sao, đối với anh mà nói, Tống ca không chỉ là một thuộc hạ mà còn là một người bạn đã từng chung hoạn nạn. Nhưng bây giờ, có lẽ không có khả năng.
Cô trầm mặc hồi lâu, nói: “Thù Thành, em nói thế này có lẽ là rất tàn nhẫn, nhưng mà, sa thải cô ấy đúng là lựa chọn sáng suốt nhất. Cô ấy ở lại chỉ có thể càng lún sâu, có người phụ nữ nào chờ đợi bên cạnh anh mà có thể thay lòng đổi dạ? Tuyệt đối không có khả năng!”
Anh bẻ tay lái dừng xe lại ven đường, quay đầu lại nhìn cô: “Liên Sơ, đây là lời nói thật?”
Ánh mắt của cô nhìn anh có thể làm cho người ta chói mắt, cô trả lời: “Đúng vậy, em yêu anh, ngày càng yêu.”
***
Vài ngày sau, Tống Ca trở lại công ty. Cô đi tới phòng làm việc của chủ tịch, gặp Thù Thành, hai người đều giữ vẻ trầm mặc.
Thù Thành nhã nhặn nói: “Thân thể cô thế nào? Khôi phục lại rồi chứ?”
Tống Ca gật đầu đáp: “Vâng.”
“Ngồi xuống hãy nói.”
Tống Ca ngồi xuống, dừng một chút lại nói: “Tổng giám đốc Bùi, thật xin lỗi, chuyện lần này là tôi thất trách, khiến công ty gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, tôi…”
Thù Thành lắc đầu cắt lời cô: “Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô được, chẳng ai có thể chu toàn. Chỉ là, một người phụ nữ như cô phải một mình gánh vác công việc vừa cực khổ vừa nguy hiểm thế này cũng không tiện.”
Tống Ca ngẩn người.
Thù Thành tiếp tục nói: “Thật ra thì tôi vẫn muốn nói chuyện này với cô, tôi cực kỳ cảm tạ cô vì mấy năm qua đã cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của công ty, nhưng mà, tôi lại càng hy vọng cô có được một công việc thích hợp với bản thân mình hơn.”
Tống Ca sửng sốt mất nửa ngày, nói: “…Anh muốn sa thải tôi?”
Thù Thành chậm rãi trả lời: “Đúng vậy, thật xin lỗi. Cho đến nay, công việc của cô đều hoàn thành đúng phận sự, cũng rất xuất sắc, lần này sa thải cô thuần túy là lý do cá nhân. Tôi sẽ thông báo cho bộ phận tài vụ kết toán sáu mươi tháng tiền lương nghỉ việc cho cô, cộng với tiền thưởng cuối năm của cả năm này.”
“Không cần”, cô cắt đứt lời anh, gượng gạo nói: “Theo hợp đồng của công ty, sa thải nhân viên chỉ bồi thường hai mươi tháng tiền lương nghỉ việc là đủ. Hơn nữa, lần này là tôi thất trách trước, công ty sa thải là việc phải làm, không cần phải bồi thường bất cứ một khoản nào.”
Nói xong, cô âm thầm siết mạnh lá thư từ chức ở trong tay, thả lại trong túi.
Quả nhiên là như vậy!
“Tống Ca”, Thù Thành không khỏi nhức đầu nói: “Cô đừng cố gắng quật cường như vậy, những thứ này là cô đáng được hưởng. Tôi sẽ không quên lúc trước là cô dưới tình hình mấy tháng không có lương bổng vẫn không hề oán hận theo sát tôi, lần này coi như là tôi nợ cô. Tôi đã đề cử cô đến Lăng Thị làm việc, nếu cô đồng ý thì đó chính là một cơ hội tốt.”
Tống Ca trầm mặc hồi lâu, rũ mắt nói: “Không cần. Bình thường anh đã đối đãi với tôi rất hậu hĩnh rồi. Lúc công ty được đưa ra thị trường cũng đã phát hành cổ phiếu cho tất cả nhân viên, anh không hề nợ tôi thứ gì.”
Thù Thành thở dài, không nói nữa.
Tống Ca ngẩng đầu lên nói: “Tổng giám đốc Bùi, trước lúc đi tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Cô nói đi.”
“Tôi muốn gặp tổng giám đốc Kỳ một lần.”
Sắc mặt Thù Thành khẽ biến: “Cô gặp cô ấy để làm gì? Đây là quyết định của tôi, không liên quan tới cô ấy.”
Nhìn thấy sắc mặt của anh khẽ biến, Tống Ca không nhịn được cười khổ một tiếng: “Ngài đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn tìm cô ấy nói chuyện một chút thôi. Ngài về hỏi thử tổng giám đốc Kỳ một tiếng, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý gặp tôi.”
Nói xong, cô gật đầu một cái đứng dậy rời đi.
Thù Thành suy nghĩ một lát, lại đem lời ấy nói lại với Liên Sơ. Liên Sơ mỉm cười, nói: “Em biết rồi.”
***
Ngày hôm sau, tại một quán trà nho nhỏ độc đáo và thanh tịnh gần nhà hàng Hạnh Vũ Nam.
Liên Sơ ngâm trà Thiết quan âm, cách một lớp sương mù nghi ngút thoang thoảng mùi hương trà dịu nhẹ, yên lặng chờ đời.
Chẳng lâu sau, Tống Ca xuất hiện.
Cô hơi gầy, giữa chân mày lộ ra vẻ thanh nhã, giống như hương trà phảng phất vào lúc này, có một vẻ đẹp thanh đạm làm người khác khó quên. Phụ nữ như vậy có lẽ thích hợp nhất với loại tình cảm lâu ngày thấm sâu, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, Liên Sơ lại không nhịn được mà nghĩ, nếu như trước đó mình không chiếm giữ trái tim của Thù Thành đến nỗi khắc cốt ghi tâm thì Tống Ca này có thể trở thành người phụ nữ cuối cùng bên cạnh Thù Thành không?
Nghĩ tới đây, Liên Sơ không nhịn được cười trộm: nếu không có mình, người kia có lẽ là Tống Ca, cũng có thể là Lâm Hiểu Nam, hoặc có lẽ là một người nào khác. Nhưng mà, nếu như mình đã xuất hiện, người kia cũng chỉ có thể là mình.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tống Ca, mời ngồi.”
Tống Ca ngồi xuống, gật đầu: “Chào chị, tổng giám đốc Kỳ.”
Liên Sơ nói: “Cô cứ gọi tôi là Liên Sơ đi, không cần lúc nào cũng gọi tổng giám đốc Kỳ, tổng giám đốc Kỳ. Muốn uống gì đó không?”
Tống Ca không trả lời câu hỏi của cô…mà lẩm bẩm nói: “Liên Sơ…Cái tên này thật dễ nghe. Lần đầu tiên tôi được nghe thấy tên này là hai năm trước, hôm đó tôi cùng mấy người đồng nghiệp thức đêm làm thêm giờ, tôi đem tài liệu mới làm xong đưa vào cho tổng giám đốc Bùi xem, kết quả anh ấy đã ngủ trước. Tôi nhịn không được lấy bộ vest đắp lên người anh ấy, lại nghe anh ấy đang lẩm bẩm nhắc đến cái tên này.”
Liên Sơ trầm mặc.
Tống Ca nói: “Liên Sơ, tôi hẹn chị đến đây là muốn gặp mặt xin lỗi chị, nhiều năm như vậy tôi vẫn yêu chồng chị. Tôi lấy tất cả tuổi xuân của mình để yêu anh ấy, mặc dù không được đáp lại nhưng mà tôi không hề hối hận, tôi cảm thấy mình may mắn vì đã yêu một người đàn ông tôn kính và đáng giá được yêu. Yêu anh ấy, chính là niềm vinh hạnh của tôi.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Liên Sơ lộ ra vẻ xúc động, dịu dàng nói: “Tôi biết, tôi hiểu.”
Khóe mắt Tống Ca không nhịn được ướƭ áƭ, mặc dù cô rất ghen tị với người phụ nữ này nhưng trên đời này có ai có thể hiểu được cô bằng cô ấy? Còn có ai có thể hiểu được tình cảm của cô ấy bằng cô?
Tống Ca nức nở nói: “Chúc hai người hạnh phúc. Thật xin lỗi, tôi không biết liệu mình có thể quên anh ấy được không…”
Liên Sơ bước tới nắm lấy bả vai của cô ấy: “Sẽ, cô gái ngốc, sẽ. Cô có nhìn thấy cây sồi xanh tốt ở ngoài cửa sổ kia không? Chồi mới mọc ra lá khô sẽ rụng xuống. Cô yêu anh ấy, đó là tình cảm tốt đẹp. Có lẽ, một ngày nào đó cô mới chân chính hiểu được thế nào là lưỡng tình lương duyệt(42), đến lúc đó cô mới biết cái gì gọi là hạnh phúc thực sự.”
_________
(41) Thanh sương ngạo tuyết: tinh khiết như giọt sương, cao ngạo như tuyết. Cụm từ này thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ vừa tinh khiết vừa cao ngạo.
(42) Lưỡng tình lương duyệt : tình yêu đến từ hai phía.