Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu - Chương 22

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Rơi Xuống
Thù Thành cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu.
Mặc dù trong điện thoại Johnny đã lặp đi lặp lại đảm bảo với anh rằng Dạ Nhiên tuyệt đối không thể sống sót được, thế nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện này chỉ e không thể thuận lợi như vậy.
Sau khi James biết được tình huốn, giận dữ mắng: “Đem mọi việc biến thành như vậy hắn lại còn dám đòi tiền, đừng cho hắn nửa phân, để tôi nói chuyện với hắn.”
Thù Thành thản nhiên nói: “Đương nhiên phải cho hắn, còn đặc biệt thay hắn chuẩn bị.”
Johnny rạo rực chạy đến Nam Phi tiếp nhận khu mỏ, chẳng lâu sau liền xảy ra xung đột kịch liệt với mấy người khai thác quặng trái phép của địa phương, cuộc bắn nhau đã khiến nhiều người mất mạng, trong đó có cả Johnny.
“Thù Thành, mau ra đây nhìn thử này!” Liên Sơ đứng ở ngoài cửa hô.
Thù Thành đáp lại một tiếng, thuận tay đóng lại trang web ở trên máy tính.
Trong sân nhà, Liên Sơ đi một đôi ủng không thấm nước đứng trên bậc thềm ở cạnh hồ cá mới xây: “Tới xem con cá em vừa mới câu được này, cá mè, là cá mè thật đấy.”
Thù Thành lập tức chạy tới cầm lấy chiếc vợt ở bờ hồ, vốc một cái, một con cá mè bộ dạng uy mãnh, vây như vương miện đang tự do bơi lội đã bị vớt lên. Anh đứng dậy trừng cô: “Em không biết cá mè ăn thịt à? Thả nó xuống hồ là muốn để nó ăn hết mấy con cá ngọc trai Mexico mà anh vừa mới thả xuống hả?”
Liên Sơ sững sờ hỏi: “A? Vậy làm thế nào bây giờ?”
Thù Thành do dự nhìn con cá mè béo ụ nằm trong chiếc vợt màu xám một lát, quyết định: “Cái này…Dĩ nhiên chỉ có thể hầm cách thủy cho em dùng trong bữa tối rồi.”
Ba tháng trôi qua, mọi thứ vẫn tốt đẹp mà bình lặng.
***
Tại phòng họp công ty Sở Thịnh.
Sau khi báo cáo xong những nhiệm vụ trong thời gian sắp tới, Tống Ca nói: “…Quyền khai thác mỏ quặng ở dãy núi phía Tây của chúng ta cuối năm là hết hạn. Sắp tới, thành phố sẽ kêu gọi các nhà đầu tư đấu giá quyền khai thác mỏ quặng, tôi đã hỏi thăm được một chút, đăng ký tham gia cạnh tranh lần này ngoài công ty chúng ta còn có Tương Nguyên, Nhạc Hâm, Đạt Thành, Đỉnh Việt…”
Thù Thành đang nhìn tài liệu trong tay lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một tia khác thường: “Đỉnh Việt?”
“Đúng vậy, công ty này là một công ty bất động sản mới, trụ sở đặt tại thành phố A, trước đây chưa từng có hoạt động liên quan đến việc khai thác mỏ nên có thể ngài chưa từng nghe nói. Bất quá, tôi cho rằng nó là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta, tôi đã chuẩn bị sẵn một chút tài liệu cụ thể, đợi lát nữa sẽ gửi cho ngài xem.”
Thù Thành khẽ gật đầu: “Được”.
***
Tại Mạc Hồ, khu biệt thự của Nhi*p Bá Khôn.
Nhi*p Bá Khôn đi vào thư phòng, Dạ Nhiên và Ngu Minh đang trò chuyện với nhau cũng ngừng lại, Dạ Nhiên mỉm cười chào hỏi: “Cha”.
Đóng cửa ở nhà tu dưỡng mấy tháng nay, làn da của hắn lại càng không tốt, trắng đến nỗi không nhìn thấy một tia huyết khí nào, chỉ có đôi mày đen nhánh và sống mũi cao thẳng mới làm cho dáng vẻ anh khí của hắn được lộ ra.
Nhi*p Bá Khôn âm thầm thở dài: dáng dấp của đứa bé này thật không giống mình tí nào, ngược lại giống mẹ của nó thôi, chỉ là, tính cách ngoan độc kia ngược lại rất giống, vừa giống mình lại giống người phụ nữ kia. Rốt cuộc thì người phụ nữ kia có tướng mạo thế nào? Thoáng một cái đã ba mươi năm, thế nhưng nhất thời mình lại không nhớ được. Lúc trước, khi người phụ nữ ấy bỏ đi còn dứt khoát đến mức ngay cả một tấm hình cũng không để lại.
Dạ Nhiên thấy ông ta nhìn mình chằm chằm cũng hơi hoảng hốt, lại gọi một tiếng: “Cha”.
Nhi*p Bá Khôn hồi phục tinh thần lại nói: “A Thành, hôm nay thân thể của con thế nào?”
Mỗi lần nghe đến cách gọi này, Dạ Nhiên vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng trên mặt vẫn sáng lạn cười nói: “Gần như đã khôi phục hoàn toàn rồi.”
Nhi*p Bá Khôn cau mày: “Không thể khinh thường được, con bị thương đến иộι тạиg, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ để lại di chứng cả đời.”
Nói xong, ánh mắt của ông ta trở nên ngoan độc, nghiến răng nói: “Cái tên họ Bùi kia cư nhiêm dám giở thủ đoạn, lão tử sẽ không để hắn ૮ɦếƭ một cách tử tế được.”
Dạ Nhiên khuyên nhủ: “Chuyện này cứ từ từ thôi, không vội. Cha, cha nói với bọn Lý Dũng chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Họ Bùi kia không phải là người chỉ cần thuê mấy kẻ lưu manh phục kích là có thể Gi*t được.”
Nhi*p Bá Khôn sững sờ: “Vậy con nói phải làm thế nào?”
“Muốn đối phó một người phải động từ gốc rễ của hắn động lên, gốc rễ của Bùi Thù Thành chính là khu mỏ quặng.”
“Việc này con cứ yên tâm, Đỉnh Việt đã tham gia đấu thầu, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cha nhất định sẽ lấy được quyền khai thác mỏ quặng ở dãy núi đó.”
Dạ Nhiên chậm rãi lắc đầu: “Tài chính của Sở Thịnh rất hùng hậu, danh tiếng ở thành phố Đồng cũng cực tốt, hơn nữa, mối quan hệ cá nhân giữa Bùi Thù Thành với gia đình của thị trưởng Lâm cũng không cạn, chúng ta liều mạng cũng không có phần thắng.”
“Vây con nghĩ phải làm thế nào?”
Dạ Nhiên mỉm cười một cách thâm thúy: “Không có chỗ nào dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn ở dưới mỏ quặng, nếu hắn đã coi trọng nó như vậy, đó chính là nơi tốt nhất để chôn hắn. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù hắn có thể tránh được kiếp nạn này, nhưng nếu công ty xảy ra sự cố về an toàn, chắc chắn sẽ bị thiệt hại.”
***
Ngày 30 tháng 9, trời mưa to. Thù Thành dẫn theo đoàn người tiến vào khu vực khai thác mỏ quặng để tiến hành kiểm tra an toàn.
Kể từ khi thành lập công ty Sở Thịnh, Thù Thành đã cực kỳ coi trọng vấn đề an toàn. Thông thường, các cuộc kiểm tra an toàn và nghiệp vụ an toàn mỗi ngày đều được thực hiện rất quy củ. Sau này, mặc dù trụ sở đã chuyển đến thành phố A, anh vẫn định kỳ hoặc không định kỳ quay trở về khu mỏ quặng để kiểm tra sự an toàn.
Mấy hôm nay trời liên tục mưa to nên rất dễ xảy ra sự cố thấm nước ở dưới tầng hầm. Anh đã dặn dò Tống Ca phải tiến hành kiểm tra an toàn một cách toàn diện, sau đó lại không yên lòng, đành phải tới đây tự mình xem xét.
Khi kiểm tra đến đường hầm số 1458 phía nam thì phát hiện ở chỗ trũng có nước đọng hơn nữa lượng nước ngày càng gia tăng, sắc mặt của quản đốc Nhạc khẽ biến đổi: “Đây là chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua đã kiểm tra rồi mà?”
Thù Thành quyết định rất nhanh: “Trước tiên mọi người rút lui đến đường hầm số 1456 còn khô để quan sát, Nhạc Quốc Hưng, anh sắp xếp người đến tận nơi tiến hành kiểm tra lại.”
Mười lăm phút sau căn bản đã xác định được có kẽ nứt ở vùng lân cận, nước sông thẩm thấu qua kẽ nứt ngấm vào tầng hầm.
Thù Thành lập tức thông báo cho tất cả nhân viên đang làm việc dưới hầm rút lui khỏi hiện trường. Trong tầng hầm thoáng chốc ầm ĩ, nhân viên bắt đầu lần lượt rút lui.
Quản lý Ngô đi cùng nói: “Tổng giám đốc Bùi, quản lý Tống, hai người cũng mau đi.”
Sắc mặt Thù Thành nghiêm nghị nói: “Để công nhân đi trước.”
Quản lý Ngô không khỏi khó xử nhìn Tống Ca: “Quản lý Tống, cô xem chuyện này…”
Tống Ca lạnh lùng đáp: “Quản lý Ngô, ông cũng lên trước đi, còn phải chru trì công việc trên mặt đất nữa. Không sớm kiểm tra để phát hiện ra tình huống nguy hiểm là trách nhiệm của tôi, tôi không thể nào lên trước.”
Quản lý Ngô do dự chốc lát, thở dài, theo cả đội đi vào thang máy của tầng hầm.
May mắn là, việc bị thấm nước lần này được phát hiện rất kịp thời, trước khi nước bị thấm trên diện rộng thì toàn bộ nhân viên đã rút khỏi rất an toàn.
Cả tầng hầm số 2 đã không còn nhân viên nào ở lại, Tống Ca bật bộ đàm hỏi thắm: “Quản đốc Nhạc, tình huống ở bên kia thế nào?”
Quản đốc Nhạc Quốc Hưng trả trời qua bộ đàm: Quản lý Tống, người bên này đã rút lui toàn bộ rồi.”
Tống Ca đáp lại: “Tốt”.
Cô quay đầu lại nói với Bùi Thù Thành: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta cũng lên thôi.”
Thù Thành gật đầu một cái, bước vào thang máy bỏ trống của tầng hầm, Tống Ca cũng bước vào ngay sau đó.
Thang máy từ từ đi lên khỏi tầng hầm tĩnh mịch, dây kéo phát ra tiếng động kẽo cà kẽo kẹt, từ từ đi lên được một nửa, đột nhiên bắt đầu đi xuống.
Thù Thành đột nhiên biến sắc, đè nút điều khiển ở bên cạnh cửa, không có động tĩnh gì. Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, Tống Ca hoảng sợ ngồi xổm trên mặt đất thét lên.
Thù Thành lạnh lùng quát: “Đứng lên! Nắm chặt thanh an toàn!”
Cô không nghe rõ được gì, chỉ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất không ngừng hoảng sợ thét chói tai. Tư thế này của cô chỉ khiến cho trọng tâm không vững, cả người té xuống gãy xương mà ૮ɦếƭ.
Sắc mặt Thù Thành chợt xanh mét, dứt khoát xốc cô lên, sau đó để cô dựa vào thanh an toàn, quát: “Năm chặt tay vào, hít thở, đầu gối cong lại, hai chân kiễng lên.”
Đồng thời bản thân cũng tận lực làm tốt tư thế bảo vệ.
Tống Ca mờ mịt làm theo, Thù Thành mới thở phào nhẹ nhõm, thang máy kêu “Rầm” một tiếng ngừng lại.
***
Liên Sơ đang chủ trì hội nghị thường kỳ, thư ký bước vào nói: “Tổng giám đốc Kỳ, điện thoại của chị.”
Liên Sơ nhận lấy điện thoại, mới nghe được một câu, sắc mặt lập tức tái nhợt. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc