Bẫy Liên HoànLúc Liên Sơ gần tan ca thì nhận được điện thoại Thù Thành gọi tới: “Bà xã, tối nay xin phép một bữa nha. Mấy chiến hữu cũ tới đây, buổi tối phải cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Đi đi, nhớ đừng uống quá nhiều.”
“Yên tâm, bảo đảm không nhiều hơn nửa cân.”
Liên Sơ hừ một tiếng: “Nói được rất trơn, đừng có thừa dịp ở sau lưng em mà vụng trộm.”
Thù Thành bật cười: “Biết rõ, Bà Quản Gia.”
Liên Sơ ngập ngừng một lát, hỏi: “Phải rồi, Lâm Trí đến không?”
Thù Thành nhíu mày nói: “Cũng không biết tên tiểu tử này thế nào, mấy hôm nay hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cậu ta.”
Liên Sơ âm thầm thở phảo nhẹ nhõm, mặc dù không tiện nói ra, nhưng cô không muốn Thù Thành và Lâm Trí vẫn tiếp tục gắn bó khăng khít như trước kia nữa.
Mặc kệ hôm đó Lâm Trí nói được đường hoàng thế nào, lúc anh ta cường hôn cô, môi lưỡi tham lam cuồng nhiệt, cùng với cơ thể tràn ngập Dụς ∀ọηg gắt gao chống đỡ ở cô, cô có thể cảm nhận được.
Liên Sơ dừng một lát, dịu dàng nói: “Về sớm một chút, em đợi anh.”
“Ừ.”
***
Tám giờ tối, Thù Thành đi vào một nhà hàng yên tĩnh và lịch sự, lên lầu hai, đẩy cửa bước vào một phòng riêng. Người bên trong vừa nhìn thấy anh lập tức đứng dậy, trong ánh mắt lạnh như sao lộ ra một vẻ hưng phấn: “Đội trưởng Bùi.”
Thù Thành không khỏi bật cười, lâu rồi không được nghe người khác gọi qua cái tên này, anh vỗ vỗ cánh tay đối phương, “Viên Ngạn.”
Viên Ngạn là bạn thân kết giao không cạn của anh, cũng không hẳn là chiến hữu. Trước kia, khi Thù Thành đảm đương chức vị đội trưởng đội đặc nhiệm thì cậu ta là phó đội trưởng. Sau đó, cậu ta thế chỗ Liên Sơ trở thành đội trưởng đội bốn của đội phòng chống Mα túч. Nửa năm trước, cậu ta được điều đến thành phố A đảm đương chức vụ phó cục trưởng chi cục cảnh sát Vĩnh Thanh.
Mặc dù hai người đều ở thành phố A nhưng bình thường công việc bận rộn nên rất ít gặp, bây giờ gặp mặt dĩ nhiên là hết sức vui mừng. Sau khi trò chuyện vài câu, Thù Thành hỏi: “Viên Ngạn, nghe nói nửa năm nữa là cậu có thể thăng chức rồi hả?”
Viên Ngạn sững sờ, lắc đầu cười cười nói: “Chẳng qua là giúp thái tử luyện binh mà thôi, thăng chức tuyệt đối là cậu hai nhà thị trưởng Nhạc.”
Thù Thành nói: “Vậy cũng chưa chắc. Đúng lúc tôi có một lễ vật lớn muốn tặng cho cậu.”
“Cái gì?”
Thù Thành lấy ra một túi hồ sơ từ cặp táp của mình ném lên bàn, “Tự mình xem”.
Viên Ngạn nghi ngờ mở túi hồ sơ, lấy tài liệu trong đó ra, càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thù Thành: “Chuyện này…”
Thù Thành mỉm cười nói: “Thế nào, cái này đủ để cậu đè ép Nhạc công tử một phen chứ.”
***
Vài ngày sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.
Chập tối ngày hôm nay, Thù Thành và Liên Sơ ăn tối xong mang theo Khê Đình ra ngoài tản bộ. Khê Đình thấy con đường mòn giữa núi cực kỳ hưng phấn, cả quảng đường đều sôi nổi đi ở đằng trước. Liên Sơ nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của cô bé lúc này không khỏi lộ ra mỉm cười.
Bàn tay của cô bỗng nhiên bị nắm chặt có chút đau đớn, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Thù Thành sắc mặt không đổi nói: “Cả đường đều chỉ nhìn phía trước, không liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.”
“…”
Người này, còn ghen với cả đứa trẻ nữa đấy? Liên Sơ thỏa mãn yêu cầu của anh, khinh bỉ liếc anh một cái.
Thù Thành không nhịn được bật cười, quay lại nói vào việc chính: “Liên Sơ, mấy ngày nữa chính là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta rồi.”
Liên Sơ thở dài: “Đúng vậy, thất niên chi dương(33) – sau bảy năm là ngứa ngáy rồi.”
“Anh có một món quà muốn tặng cho em.”
“Đồ tốt sao?” Thù Thành ít khi tặng quà cho cô, nhưng mà chỉ cần ra tay chính là đắt đến dọa người. Ai, nói anh có đặc tính của nhà giàu mới nổi thật đúng là chẳng oan uổng anh.
Thù Thành cười nhạt một tiếng, lấy ra một chiếc phong thư đặt vào tay cô, cô mở ra xem, thế nhưng lại chỉ là vé máy bay.
Cô nhìn điểm đến, “Đi Mỹ”.
“Đúng vậy”, trong ánh mắt dịu dàng của anh mang theo vài nét buồn bã, “Chúng ta kết hôn đã nhiều năm như vậy mà chưa từng chân chính cùng nhau du lịch được một lần, ngày mai anh phải đến Mỹ làm một số việc, em theo anh cùng đi nhé. Mọi việc xong rồi, anh sẽ tận lực theo em.”
Trong lòng Liên Sơ chợt thấy ấm áp, gật đầu một cái, “Được”.
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy Khê Đình…”
“Nếu em muốn thì cứ đưa cô bé cùng đi, nếu như không muốn, anh sẽ tìm một nơi giúp chúng ta chăm sóc mấy ngày.”
Liên Sơ cân nhắc một chút, lại nói: “Vẫn là đi cùng đi, dù sao anh cũng phải đi làm việc, con bé lại có thể ở cạnh em.”
***
Ngày hôm sau, ba người cùng lên máy bay, bởi vì Thù Thành còn có công việc nên kế hoạch của bọn họ là tới New York trước, sau đó mới đi Toronto, Hawai và cuối cùng là Las Vegas.
Đến New York, Thù Thành không hề vội vã làm việc mà trước là đưa bọn họ đi dạo khắp nơi một ngày. Đại lộ số 5, tòa nhà Empire State, Kinh đô điện ảnh, tượng Nữ Thần Tự Do,…Liên Sơ và Khê Đình là lần đầu tiên đến New York nên cực kỳ hưng phấn, từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối mà tinh thần vẫn phấn chấn vô cùng.
Buổi trưa, Thù Thành đưa họ đến một nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của tòa cao ốc để dùng cơm, lúc đang ăn thì trời bất chợt đổ mưa to, nước mưa đánh vào nóc nhà bằng tấm thủy tinh trong suốt của phòng ăn văng lên từng hạt nhỏ li ti giống như là bọt nước, nhìn rất đẹp cũng rất vui tai.
Bọn họ vào ở khách sạn The Ritz-Carlton tại công viên Trung tâm của New York. Thù Thành sắp xếp để ngày hôm sau Liên Sơ dẫn Khê Đình đi dạo một vòng ở công viên Trung tâm, còn anh thì đi làm việc.
“Ngày mai nhớ đừng chạy quá xa, với trình độ tiếng anh gà mở của em anh thật sự lo lắng.” Anh vừa nói vừa hôn xuống vành tai nuột nà của cô.
Liên Sơ bị anh làm cho ngứa ngáy, nhắm hai mắt lại không nhịn được đẩy anh: “Biết rồi, mệt ૮ɦếƭ đi được, đừng có làm rộn nữa.”
“Được rồi, không lộn xộn, ngủ đi.” Anh thả cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc của cô.
Ngón tay thon dài được cắt tỉa rất gọn gàng xuyên vào mái tóc của cô, vuốt ve qua lại làm cô hết sức thoải mái, chỉ một lát cô đã ngủ thi*p đi.
Thù Thành có vẻ suy tư, nhìn cô say giấc, nhỏ giọng nói: “Hôm nay có thể bỏ qua em, ngày mai tuyệt đối không được.”
***
Ngày hôm sau, tại số 99 đường 249 Tây New York.
Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa một căn nhà ba tầng, mấy người đàn ông Châu Á lần lượt bước xuống xe, tất cả đều có thân hình cường tráng, hơi vạm vỡ. Người đứng đầu cũng khoảng bốn mươi, đi giày tây, ánh mắt hiện lên nét nhẫn. Hắn nhấn vào chuông cửa, chỉ một lát sau đã thấy một người đàn ông nhỏ bé dáng vẻ lanh lợi chạy tới mở cửa, gật đầu chào hỏi: “Anh Johnny khỏe chứ!”
Johnny dáng vẻ ngoài cười trong không cười nói: “A Tiêu à, đã lâu không gặp, gần đây theo lão Đại của các cậu đi tới chỗ nào phát tài rồi hả?”
Vẻ mặt A Tiêu tràn ngập ý cười, đáp: “Ha ha, lão Đại thu nạp em là may rồi, em chỉ là côn đồ tép riu thôi. Đúng rồi, lão Đại và anh Thành đều ở trên đó chờ anh đấy.”
Johnny không biết “anh Thành” này là ai, chỉ biết chắc chắn đó là người đã thông qua James hẹn hắn hôm nay tới để nói chuyện làm ăn.
Johnny mang theo vệ sĩ đi vào, chỉ thấy hai người ngồi trong đại sảnh, thấy hắn đi vào, hai người đó cũng không hề nhúc nhích.
Hắn cười ha ha nhìn về phía một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đường nét sâu xa nói: “James, đặc biệt gọi tôi tới là có việc muốn làm sao?”
James nói: “Johnny, ngồi xuống lại nói.”
Johnny lúc này mới ngồi xuống, ba người vệ sĩ xếp thành một hàng đứng ở sau lưng.
James chỉ vào người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh anh ta nãy giờ không nói chuyện nói: “Johnny, hôm nay gọi anh tới là muốn giới thiệu cho anh một người bạn, Bùi Thù Thành.”
Bùi Thù Thành? Cái tên này nghe có vẻ quen tai, chỉ là nhất thời hắn không nhớ nổi. Johnny cười nói: “Nếu là bạn của James, vậy dĩ nhiên cũng là bạn của tôi, anh Thành sau này có gì chỉ giáo xin cứ việc nói thẳng.”
Bù Thù Thành khẽ mỉm cười: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là có việc muốn được thỉnh giáo thôi.”
“Nói thử xem.”
Thù Thành chậm rãi nói: “Khoảng năm năm trước, có phải có người muốn mua cái mạng của tôi từ tay anh?”
Johnny đột nhiên biến sắc: thì ra là anh ta!
Năm năm trước, quả thật có người từng muốn mua mạng người này từ hắn ta, lúc đó, hắn đã phái hai thuộc hạ đắc lực đi ám sát người này, không nghĩ tới lại bị anh ta xử lý sạch. Càng đặc biệt hơn chính là, cái người họ Bùi này bị nhốt nửa năm sau tự nhiên lại được thả ra vì vô tội.
Không khí trong phòng chợt khẩn trương, Thù Thành cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, không phải tôi tới đây để tính nợ cũ, chỉ là việc làm ăn.”
Sắc mặt Johnny hơi hòa hoãn, hết ngạc nhiên lại nghi ngờ hỏi: “Việc làm ăn gì?”
“Nghe nói mấy năm nay Mα túч từ Mexico tràn vào nước Mỹ cũng không ít, mua một gói heroin có độ tinh khiết cao từ tay bọn họ cũng chỉ tốn 10 đô la, Johnny, buôn bán như vậy còn có cái gì để làm nữa, anh có nghĩ tới việc đổi nghề không?” Thù Thành lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn, “Đây là hai mỏ khoáng sản tôi mới mua được ở Nam Phi, anh giúp tôi hoàn thành một việc, tất cả sẽ là của anh.”
Johnny khó tin nhìn anh, tiêu hóa một hồi lâu, hỏi lại: “Việc gì?”
Thù tђàภђ ђạ giọng nói: “Rất đơn giản, năm đó ai muốn mạng của tôi, tôi liền muốn mạng của hắn.”
Johnny nhíu mày lại: “Nhưng hắn lại không ở Mỹ.”
Trong mắt Thù Thành xẹt qua một tia rét lạnh, bình tĩnh nói: “Không sao, hắn sẽ tới nhanh thôi.”
***
Khoảng hai giờ chiều, Thù Thành trở về khách sạn.
Buổi sáng, Liên Sơ và Khê Đình chỉ đi dạo một lát, ăn xong bữa trưa, hiện tại đang ở trong phòng chơi máy tính.
Khê Đình không nghe hiểu tiếng Anh, Liên Sơ liền mở trang web có “Tom và Jerry”, hai người vùi ở trên giường vừa xem vừa cười ha hả.
Thấy Thù Thành quay lại, Liên Sơ đang định nói chuyện, lại thấy anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Khê Đình, mau về phòng ngủ trưa đi.”
Cả hai chợt ngẩn người, Khê Đình nhu thuận leo xuống giường, trở lại phòng của mình.
Liên Sơ cau mày nói: “Anh làm gì vậy…Ừmh…”
Còn chưa nói xong đã bị anh tiến lên, nghiêng người chặn lại.
Cô ra sức vùng vẫy, nhỏ giọng nói: “Đừng…Cửa…”
Thù Thành thuận tay kéo cô dậy, một tay ôm người cô bước ra khóa trái cửa lại, sau đó đè cô ở trên tường hôn xuống, một tay tiếp tục ôm cô, một tay vội vàng thoát ra chướng ngại giữa hai người, giữa bắp thịt rắn chắc của anh ẩn chứa Dụς ∀ọηg và sức mạnh như muốn nổ tung.
Cô thở dốc nói: “Sao anh lại vội vã như vậy…Ban ngày…A!”
ҨЦầЛ ŁóŤ ở dưới váy của cô thật sự không dễ cởi, bị anh dứt khoát xé toạc ra. Lập tức, Dụς ∀ọηg cứng rắn của anh đột nhiên tiến vào.
“A…A…”
Cô bị anh đẩy vào đến mức Dụς ∀ọηg quay cuồng, đè thấp giọng nói: “Anh điên rồi à? Vội vã như vậy?”
Anh hôn xuống cần cổ xinh đẹp của cô, khàn giọng đáp: “Liên Sơ, biết không? Bây giờ đã hai giờ rồi?”
“Ừ, thì thế nào?”
“Ở thành phố A cũng là hai giờ, buổi tối.”
Liên Sơ đang định cười, lại bị anh đánh mạnh một cái làm cho khoái hoạt đến run lên.
Anh càng thêm mãnh liệt tiến vào, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm đôi mắt màu đen diễm lệ của cô, nói: “Liên Sơ, từ nay về sau, em chỉ thuộc về một mình anh là đủ rồi.”
***
Nửa đêm, tại thành phố A, Dạ Nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Hắn nhìn số gọi đến, “A Minh, chuyện gì?”
“Anh, vài địa điểm của chúng ta vừa rồi đột nhiên bị bao vây, bọn Hứa Khánh đã bị bắt vào, anh tạm thời lánh mặt trước đi.”
____________
(33) thất niên chi dương: bảy năm là ngứa ngáy. Người ta thường dùng “thất niên chi dương” để ám chỉ giai đoạn đôi lứa yêu nhau hoặc cặp vợ chồng kết hôn đến năm thứ 7 như là một cái “dớp”. Nếu vượt qua được cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, hạnh phúc suốt đời.