Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu - Chương 13

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Bụng Tiểu Nhân So Lòng Quân Tử
Liên Sơ thầm nghĩ: Việc này để cô ra mặt, nếu để cho Thù Thành chẳng phải trở thành anh hùng cứu đại mỹ nhân.
Khi cô vào tới, trong phòng làm việc có bảy tám người vây thành một vòng, ở giữa còn có một nam một nữ đang đứng giằng co đến mức đỏ mặt tía tai, những người khác chỉ nhìn bọn họ tựa như chế giễu. Cái người gọi là Lưu Tân Dã càng mắng càng tùy tiện: “Cô còn không phải là kỹ nữ đê tiện ზáɳ ԃâɱ, đắc chí làm cái gì? Coi cô là người cô còn thật sự tự coi mình là bà chủ!”
Tống Ca dù có giỏi giang thế nào cũng chỉ là một cô gái trẻ chưa kết hôn, bị người ta nhục mạ như vậy cũng chỉ có thể tức giận đến nỗi cơ thể phát run, nước mắt đảo quanh mà không thốt được nên lời.
Đúng lúc này, Liên Sơ chợt cao giọng nói: “Quản lý Tống, đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói không lớn nhưng lại ép được cả phòng yên tĩnh. Mọi người quay lại nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ bỗng nhiên xuất hiện cũng ngẩn cả ra. Tống Ca càng giật mình, cô dù thế nào cũng không nghĩ đến người xuất hiện không phải Bùi Thù Thành mà là Kỳ Liên Sơ.d∞đ∞l∞q∞đ
Cô tự ép mình lấy lại bình tĩnh, giọng nói thật tự nhiên: “Chào cô, tổng giám đốc Kỳ.”
Lưu Tân Dã quan sát Liên Sơ với vẻ nghi hoặc, lấy giọng điệu kiêu ngạo hỏi: “Cô là ai?”
Tống Ca trả lời: “Chị ấy chính là vợ của tổng giám đốc Bùi, Kỳ Liên Sơ.”
Mọi người lúc này mới chính thức cả kinh, nhất thời luống cuống nhìn lẫn nhau.
Liên Sơ nhìn về phía Lưu Tân Dã cười nhạt: “Là quản đốc Lưu đúng không? Ông có thể gọi tôi Tiểu Kỳ, Thù Thành có chút việc bận nên bảo tôi tới trước một chút.”
Lưu Tân Dã lúc này mới kịp phản ứng, vội vã cười nói: “Đâu có đâu có, lần đầu tiên gặp mặt mong tổng giám đốc Kỳ thông cảm bỏ qua.”
Liên Sơ cười cười, mặt không biến sắc, “Phải rồi, mới vừa rồi quản đốc Lưu và quản lý Tống lớn tiếng như vậy là có chuyện gì xảy ra à?”
Lưu Tân Dã không khỏi lúng túng, nghĩ lại đúng lúc gặp được phu nhân chủ tịch quả là cơ hội tốt, vội cười nói: “Thật sự khiến cô phải chê cười, thật ra thì…Ai, chủ yếu là quản lý Tống ỷ vào tổng giám đốc Bùi…tin tưởng, làm xằng làm bậy một chút. Tôi nhất thời kích động nói hơi quá lời, khiến tổng giám đốc Kỳ hoảng sợ, tôi thật sự xin lỗi.”
Tống Ca tức giận đến đỏ mặt, “Rốt cuộc ai mới làm xằng làm bậy…”
Liên Sơ cắt đứt: “Quản đốc Lưu, vừa rồi tôi với Thù Thành mới đi dạo quanh dãy phía Tây một lát, khu vực khai thác mỏ thứ nhất đúng là làm việc khí thế ngất trời.”
Sắc mặt của Lưu Tân Dã khẽ biến, “Tổng giám đốc Kỳ, tôi đang muốn bàn luận chuyện này với chủ tịch, đình chỉ khai thác một ngày là công ty phải chịu tổn thất một ngày, tôi cũng chỉ vì lợi ích của công ty…”
“Tôi không nói với ông chuyện này”, Liên Sơ lạnh lùng nói, “quản đốc Lưu, cái khu vực khai thác mỏ kia từ ngày nhận được thông báo ngừng việc khai thác trở đi vẫn chưa nghỉ một ngày. Nhưng mà, số liệu báo cáo của ông gửi về tổng công ty cũng không thực tế, sản lượng khai thác chỉ có 60%, phần khoáng sản dư lại đã chạy đi đâu rồi hả?”
Lưu Tân Dã biện bạch nói: “Tổng giám đốc Kỳ, cô nhất định có chỗ hiểu lầm...”
Ánh mắt Liên Sơ bỗng rét lạnh, “Lưu Tân Dã, tôi dám nói vậy đương nhiên là nắm đủ chứng cứ. Ngày 23 tháng 2 ông bán cho công ty Thành Đạt 30 tấn quặng chì, ngày 17 tháng 4 bán cho công ty Vĩ Lâm 2 tấn quặng thiếc, ngày 30 tháng 4, cũng là công ty Vĩ Lâm, lần nữa lấy từ tay ông 1,5 tấn quặng thiếc…Có cần tôi phải kể tiếp không?”
Cả phòng làm việc nhất thời yên tĩnh, giọng nói của Liên Sơ lạnh lùng, quyết liệt chẳng khác nào sét đánh ở bên tai. Trước cái nhìn áp bách của cô, Lưu Tân Dã bất giác cúi thấp đầu, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Liên Sơ có vẻ ngoài xinh đẹp, nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất trẻ nhưng giờ phút này ánh mắt của cô đột nhiên biến đổi, sự nghiêm túc và lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt với đường nét mềm mại kia lại khiến người ta hít thở không thông. Khí thế như vậy Tống Ca chỉ từng thấy qua ở Bùi Thù Thành, không hiểu sao trong lòng cô lúc này bỗng nhiên buồn bã.
Ánh mắt Liên Sơ lẳng lặng quét qua mọi người, âm thầm suy tính. Lúc ở trên máy bay, cô và Thù Thành đã nói qua chuyện này, Thù Thành vẫn có khả năng khống chế được chính là vì thu thập đủ chứng cứ có liên quan. Chuyện bây giờ đã nắm vững tương đối rõ ràng, nhưng rốt cuộc muốn xử lý thế nào thì anh vãn chưa nói.
Cô do dự một lát rồi nói: “Quản đốc Lưu, năm đó, trong những người đi theo Thù Thành đào ra được mỏ thiếc đầu tiên ở dãy phía tây chắc cũng có ông?”
Lưu Tân Dã cúi đầu, “Đúng vậy.”
“Thù Thành vẫn nhớ đến tình cảm trước kia lúc mọi người đồng cam cộng khổ nên đã cho ông cơ hội. Trước đó, anh ấy đã đặc biệt nhắc nhở ông, hy vọng ông có thể dừng lại trước khi quá muộn nhưng mà ông không những không biết hối cải ngược lại càng tệ hại hơn. Nếu đã vậy…Nếu vậy chúng ta gặp nhau trước tòa!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
Liên Sơ chậm rãi nói: “Lưu Tân Dã, hôm nay tôi dám nói những lời này với ông dĩ nhiên không sợ ông ôm tiền chạy trốn. Nếu không tin ông cứ chạy một chút thử xem. Đúng rồi, nếu như thật sự muốn chạy như vậy cũng đừng quên mang theo tất cả già trẻ lớn bé ở trong nhà, đặc biệt là cậu con trai sắp được lên đại học. Kỳ Liên Sơ tôi việc khác không làm được nhưng khiến chọ bọn họ đời này không có đất cắm dùi ở thành phố Đồng này vẫn có khả năng làm được.”
Sắc mặt của Lưu Tân Dã trắng bệch, lúng túng vâng dạ mất nửa ngày mới nói: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Thù Thành đứng ở trước cửa chậm rãi đi tới, nét mặt âm trầm: “Ông muốn gặp tôi làm gì?”
Lưu Tân Dã thấy anh đi vào, sắc mặt không những không vui mà ngược lại càng thêm lo sợ, đờ đẫn nửa ngày mới lập tức quỳ xuống trước mặt cầu xin: “Tổng giám đốc Bùi, là tôi nhất thời hồ đồ, cậu nể tình tôi đã tận tâm tận lực vì công ty một thời gian dài mà thả tôi lần này đi.”
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm, giọng điệu trầm thấp, bình tĩnh hỏi lại: “Ông vừa nói cái gì?”
Lưu Tân Dã sửng sốt.
Ánh mắt Thù Thành bỗng nhiên tối lại, lặp lại lần nữa: “Ông vừa nói cái gì?”
Đầu óc của Lưu Tân Dã chợt lóe, lập tức phản ứng lại, quay mặt tự tát mình một cái bạt tai nói: “Tổng giám đốc Kỳ, quản lý Tống, vừa rồi đầu óc của tôi có chút hồ đồ nên mới nói năng lộn xộn, các cô đại nhân đại lượng(19) thá thứ tôi một lần.”
Liên Sơ không nói lời nào, Tống Ca ngoảnh đầu rơi lệ.
Lưu Tân Dã quay mặt lại cầu xin: “Tổng giám đốc Bùi, bằng mọi giá tôi nhất định sẽ đem đủ tiền trả lại công ty, xin cậu để lại cho tôi cái mạng này đi. Hai đứa con của tôi đều còn đi học.”
Những người bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của ông ta cũng muốn đứng ra nói đỡ vài câu, nhưng bọn họ vừa theo Lưu Tân Dã đến đây gây sự, cũng không biết anh sẽ xử lý thế nào, trong lòng càng không nắm chắc nên nhất thời tất cả mọi người cũng chỉ câm như hến.
Thoáng chốc trong phòng yên tĩnh.
Thù Thành chậm rãi lên tiếng: “Tổng giám đốc Kỳ, ý của em thế nào?”
Liên Sơ tự nhiên bị điểm danh, nét mặt nghiêm túc thiếu chút nữa là giữ không được. Cô hơi ngập ngừng một lát lại nói: “Nếu đã vậy, xin quản lý Tống trước phái hai nhân viên tài vụ phối hợp với quản đốc Lưu đêm tiền trả về, hôm nay có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, phần còn lại hãy trả đủ trong vòng một tuần.”
Chuyện còn lại cũng xử lý rất ổn thỏa, Thù Thành dựa theo kết quả điều tra đề bạt một số người, cũng xử lý một số người, uy chấn thi hành, mạnh mẽ vang dội, rất nhanh đã đem mọi chuyện trở lại như bình thường.
Liên Sơ vốn định muốn nhân dịp này nghỉ ngơi thật tốt, ai biết Thù Thành việc lớn việc nhỏ, đại hội tiểu hội đều kéo cô theo. Cô cũng không có việc gì chỉ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, có cảm giác bản thân mình giống như thị vệ(20) bên cạnh hoàng đế cổ đại.
Có một lần cô lại phủng mệnh(21) cùng anh tham dự một cái hội nghị của các trưởng bộ phận, nghe báo cáo đến nỗi nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là vụng trộm vẽ tranh lên bản sao của biên bản hội nghị, vẽ một Thù Thành hoành đao lập mã(22), vẻ bản thân mình lưng đeo kiếm lớn đứng ở phía sau, còn chú thích rõ ràng: nữ thị vệ mờ nhạt xinh đẹp!
Trong lúc cô đang tự tán thưởng mình, Thù Thành đột nhiên đứng lên cầm lấy ly trà đang đặt trước mặt cô, đi tới chỗ bình trà rót thêm một ly rồi đặt lại trước mặt cô, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt không đổi tiếp tục nghe báo cáo.
Không khí trong phòng họp tự nhiên ngừng lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nín thở một giây, thân phận của Liên Sơ trong mắt mọi người từ chỗ thị vệ mờ nhạt biến thành vị thái hậu cao cao tại thượng(23).
Nán lại cho đến đến buổi tối mới về đến nhà, Thù Thành đã xử lý xong tất cả mọi chuyện. Ngày mai hai người lại có thể trở về thành phố A rồi.
Căn phòng này thật ra vốn là phòng ở trước đây của bọn họ. Năm đó Thù Thành đã bán nó đi để lấy tiền mặt, sau đó lại mua lại với giá rất cao.
Liên Sơ không rõ những năm vừa qua anh đã sống ở đây với tâm trạng thế nào, anh cứ như vậy tự làm khổ mình, luôn luôn chờ đợi một chỗ.
Thù Thành bước ra từ phòng vệ sinh đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chua xót của Liên Sơ đang đờ đẫn vuốt vuốt ga trải giường. Bộ ga trải giường màu trắng thêu hoa cùng với tất cả đồ dùng trong nhà này đều được mua khi bọn họ kết hôn, bây giờ màu trắng đã nhạt đi rất nhiều. Thù Thành hơi khựng lại một chút, lại bước tới ôm lấy cô từ phía sau.
Liên Sơ ngả về phía sau tựa mình vào vòng tay mạnh mẽ của anh nói: “Anh thật ngốc, sao phải ở lại nơi này?”
Thù Thành hơi cười khổ, “Dù sao cũng không thể quên được, ở chỗ nào cũng vậy cả thôi.”
Trong lòng Liên Sơ đau xót, nghiêng đầu hôn xuống cánh tay của anh, da thịt của anh giống như được bao bởi một lớp nham thạch, cảm giác khi sờ vào thật tốt.
Bắp thịt của anh căng đầy như sắt, giam chặt cô trong иgự¢ thật gắt gao. Anh cúi đầu hôn xuống cần cổ có đường nét xinh đẹp của cô, hơi thở nóng hổi gần như thiêu đốt da thịt cô.
“Thù Thành.”
“Ừ.”
“Ngày mai chúng ta sẽ về chứ?”
Cơ thể của anh hơi khựng lại, do dự một chút, sau đó quay mặt cô lại.
“Liên Sơ, em không có gì muốn hỏi anh sao?” Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
“Hỏi gì?”
“Chuyện Lưu Tân Dã đã nói ấy, trong lòng em không nghi ngờ dù chỉ một chút sao?”
Liên Sơ bật cười hì hì, “Anh yên tâm, em đã trưởng thành, không cần nghi vấn.”
Thù Thành cũng nhịn không được, cánh tay dài của anh vừa thả ra lại ôm chặt cô vào trong иgự¢, còn giải thích: “Em đừng nghe những người đó ăn nói lung tung, Tống Ca ngồi lên được vị trí này là bởi vì cô ấy thích hợp, giữa anh và cô ấy không hề có loại tình cảm mập mờ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Em biết, dùng người trước tiên phải chọn người trung thực đáng tin cậy, nhất là phải trông chừng cả một cái núi tiền thế này, người có lai lịch như cô ấy có thể dùng được. Nhưng mà, khó tránh khỏi sẽ có một Lưu Tân Dã thứ hai. Xét về mặt quyết đoán, Tống Ca có lẽ còn thiếu một chút nữa nhưng cô ấy lại trung thành, cẩn thận, năng lực cũng tốt, nếu muốn giữ lại bên cạnh thì cô ấy đúng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà”, Liên Sơ dừng lại một chút, “Cô ấy vẫn cảm mến anh, để cô ấy ở lại chi nhánh của công ty, giữ khoảng cách với anh, công tư phân minh chính là phương án tốt nhất.”
Thù Thành im lặng, Liên Sơ quả nhiên vẫn sáng suốt như vậy.
Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Cô ấy quả thực từng có ý định với anh, anh đã nói chuyện với cô ấy rất rõ ràng, bảo cô ấy công tư cần phải phân biệt giới hạn…Bất quá…Nếu em thực sự không thích, anh sẽ bảo cô ấy nghỉ việc.”
“Làm vậy anh có áy náy không?”
Đương nhiên là áy náy, dù sao Tống Ca cũng đã theo anh từ giai đoạn công ty gặp khó khăn nhất cho tới bây giờ. Anh thở dài một hơi nói: “Chỉ có thể bù đắp về mặt kinh tế nhiều hơn một chút.”
“Nhưng mà cô ấy chắc sẽ không nhận đúng không?” Liên Sơ cười cười, “Một người vợ lại đi ép buộc chồng làm việc trái với lương tâm không phải là người vợ tốt. Cho nên, không cần á.”
Thù Thành giật mình, sau đó lại nhéo mũi của cô thở dài, “Liên Sơ nhà chúng ta đúng là lớn thật rồi, bao dung, độ lượng như vậy.”
Liên Sơ lạnh lùng nói: “Đừng có khặng định quá sớm, nếu để em phát hiện anh còn có một nửa cái đinh ốc ý định mập mờ với cô ấy, anh xem em còn có thể độ lượng nữa được không.”
Thù Thành cau mày hỏi lại: “Còn có? Sao lại nói là còn có?”
“Chẳng lẽ không phải, một cô gái dịu dàng si tình như vậy vẫn chấp nhận ở lại bên cạnh anh trong những thời điểm khó khăn nhất, chẳng lẽ anh không có động lòng dù chỉ một chút? Ít nhiều vẫn có một chút đi? Nếu là em khẳng định sẽ không khống chế được”, Liên Sơ dụ dỗ, “Thừa nhận đi, không sao, em có thể hiểu, chỉ cần bây giờ không có nữa là được.”
Thù Thành thực bất đắc dĩ nhìn cô, “Liên Sơ, em nghĩ ai cũng có thể dễ dàng động lòng được à? Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng lời nói ra lại khiến nụ cười trên mặt hai người bỗng nhiên khựng lại.
Đây là một vấn đề bế tắc mãi không ra.
—— Một cô gái dịu dàng si tình vẫn chấp nhận ở lại bên cạnh anh trong những thời điểm khó khăn nhất, chẳng lẽ anh không có động lòng dù chỉ một chút?
—— Cho nên, Liên Sơ, em cứ như vậy động lòng? Khống chế không được nữa rồi sao?
“…Liên Sơ, em có yêu hắn không?”
_____________
(19) Đại nhân đại lượng: người lớn hay người ở vị thế cao thì có lòng vị tha.
(20) Thị vệ: một chức vị, chỉ người bảo vệ thân cận của hoàng đế ngày xưa.
(21) Phủng mệnh: tuân mệnh, vâng mệnh
(22) Hoành đao lập mã: chỉ hình ảnh tay cầm νũ кнí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiến trên sa trường.
(23) Cao cao tại thượng: Bề trên, ở trên cao, cao hơn mọi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc