Đoạn Trường Thân Ái - Chương 14

Tác giả: Ngọc Thơ

Thằng Tý đỗ đến hết chai dầu hỏa thì cũng là lúc ngọn lửa bùng lên dữ dội. Thằng Bình nhìn cảnh đó gương mặt lạnh tanh nhếch lên nụ cười hả dạ. Còn thằng Tý lại thở phào, vì nó biết cậu Trọng đã làm rất tốt rồi…
Xong việc thằng Bình kéo thằng Tý chạy về thật nhanh vì xung quanh người dân nghe tiếng cháy nổ đã chạy ùa ra dập lửa, tiếng người ồn ào khắp một xóm, họ bất ngờ và xót thương e ngại cho tính mạng của ông Hảo và con trai ổng.
Bình và Tý về đến nhà đã quá giữa đêm, thằng Tý e dè đi vào trước, còn thằng Bình nán lại ngoài sân sau để tắm rửa cho sạch sẽ. Nhưng khi Bình vừa cởi chiếc áo trên người ra chưa kịp múc gáo nước xối lên người thì bất ngờ chính quyền ập đến, họ còng tay Bình lại trong sự ngỡ ngàng của thằng Bình nên hắn cứ vùng vẫy la lên.
-Mấy người là ai tại sao lại bắt tôi. Lý do gì?
-Lý do gì thì anh ngó vào nhà sẽ biết.Phóng hoả đốt nhà, cố ý Gi*t người hai tội này đủ để anh ngồi tù mọt gông rồi. Đừng có lớn giọng vô ích.Lên đồn rồi giải trình.
-Chúng mày điên rồi. Thả tao ra…
-Câm mồm!
Thằng Bình tức giận trừng mắt nhìn bọn chính quyền đang bắt ép mình trái phép rồi lại bực dọc nhìn vào trong nhà xem thử là đang xảy ra chuyện quái quỷ gì
Nhưng ánh mắt Bình vừa chạm đến cửa thì hai chân hắn rung đến mức muốn khụy gối xuống khi thấy ông Hảo đứng hiện diện trước mắt Bình trong hình hài vẹn toàn.
-Ông...ông...là người hay ma.
Ông Hảo bình tâm đi tới,dùng chút sức mọn thẳng tay tát vào mặt Bình một cái hết cỡ
Chát
Bên mặt Bình in hằn dấu tay. Tiếng ông Hảo căm phẫn vang lên
-Thằng chó mày ác độc lắm, cha con tao đã làm gì, gây thù oán gì mà mày lại muốn thiêu sống cha con tao hả?
Thằng Bình sững sờ, trong lúc này hắn vô cùng chột dạ khi nghĩ đến chuyện ông Hảo tại sao còn sống, và sự có mặt của ông Hảo lúc này là có ý đồ gì?
Bình đau một bên mặt nên liền trừng mắt với ông Hảo vẫn còn mạnh miệng nên gắt lên
-Ông bị điên à, chuyện gia đình ông liên quan gì đến tôi?
Chát
Một cái tát tiếp theo rơi vào mặt Bình vẫn là đến từ tay của ông Hảo.Ông gằn lên trong bức xúc
-Mày dám làm nhưng không dám chịu à? Thứ khốn nạn, thứ bất nhân.
Ông Hảo kích động định nhào đến đánh thằng Bình nhưng chính quyền không cho. Một người trong số họ đứng ra nghiêm giọng ra lệnh
-Các người im cả đi. Có chuyện gì về đồn giải quyết.
Bình không phục nên cứ vùng vẫy, tẩm lưng trần lực lưỡng tuôn đầy mồ hôi và luôn miệng hét lên
-Mấy người bị điên hay sao mà bắt tôi. Không thấy ông ta đánh tôi à. Muốn bắt người thì đưa bằng chứng phạm tội của tôi ra đây.
Thằng Bình vừa dứt lời thì từ trong nhà lại có tiếng bước chân đi ra, đó là Trọng và thằng Tý. Lần này thằng Bình không còn lớn giọng nữa mà trong lòng hắn một dự cảm bất an dâng lên.
Bỏ qua Trọng hắn nhìn thằng Tý trân trân.hai hàm răng nghiến lên ken két
-Mày phản tao à Tý?
Thằng Tý im lặng, nó không dám nhìn thằng Bình nên chỉ biết cúi đầu như một lời xin lỗi. Bình và nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau , làm việc cùng nhau nên sự việc ngày hôm nay, dù thằng Bình gây ra lỗi nhưng thằng Tý laj là kẻ tội đồ phản bạn.
Trọng ẫm bé Lượm trên tay, bình thản đi tới gần thằng Bình. Cậu hìt một hơi thật sâu rồi gằng giọng lên tiếng hỏi hắn
-Nói cho tao biết mày và Lam chưa bao giờ ᴆụng chạm nhau có đúng không hả Bình?
Thằng Bình cười nhếch môi, cơ bắp nổi lên cuồng cuộn như đang dùng hình thể để cố trấn an lòng hắn và dọa nạt người đối diện sau đó câng mặt trả lời Trọng,
-Thì sao? Cuộc đời tao hôm nay coi như đã hết, nhưng mày biết không Trọng việc tao vui nhất đó là mày và con Lam phải rời xa nhau đó. Đúng là tao cũng có thương con Lam, nhưng ai bảo nó yêu mày nên tao phải dùng nó làm vật thí chốt để từng bước phá tan nát cái gia sản nhà mày… ha ha nhìn nhà mày càng lúc cànv suy tàn, tao hả dạ lắm đó Trọng.
-Khốn nạn, con người mày vô ơn bội nghĩa nên mới nghĩ ra cách trả thù tàn bạo đó đấy.Mày có biết vì mày mà đời Lam, đời tao phải tan nát hay không hả?
-Vậy gia đình mày bắt ép gia đình tao, bắt tao từ nhỏ sang đây làm nô lệ. Tại sao mày và con mẹ mày không thương hại tao đi.
-Vì vậy mà mày sinh thù hận à?thế mày đã tìm hiểu mọi chuyện thế nào chưa hả thằng Ngu. Mày là con rơi của cha mẹ mày, trước đó họ muốn đá mày ra khỏi nhà nhưng giữa đường mẹ tao cứu giúp nên mày mới bình an đến hôm nay.Vậy mà này lại lấy oán để trả ơn mẹ tao thế à?
Nghe Trọng nói hết câu Bình thất thần đứng chôn chân luôn tại chỗ,trong phút chốc hai mắt hắn đỏ ngần rồi tuôn rơi dòng lệ. Hắn không tin, không tin thân phận hắn lại thế này...
Trọng chỉ nhếch môi cười lạnh, ôm chặt bé Lượm vào lòng cậu đau lòng, nhìn thằng Bình nghẹn giọng lên tiếng tiếp.
-Còn nữa, mày nói mày cũng từng thương Lam đúng không? Chẳng có ai thương một người mà lại hại cho người ta sống không ra sống, ૮ɦếƭ không ra ૮ɦếƭ đâu Bình. Mày ác lắm, Lam bây giờ điên dại là vì mày đó.
Trọng dứt câu, Mắt cậu cũng ửng đỏ rồi nấc lên, bé Lượm trong lòng cậu thấy cảnh tượng chửi bới thằng bé cũng sợ lắm nên bật khóc theo. Còn thằng Bình giờ phút này nó ngã quỵ luôn, trong đầu nó không hình dung ra những chuyện hắn đã làm đổi lại cho hắn điều gì trong lúc này nữa.Hắn hối hận nhưng đã muộn lắm rồi. Vì hắn nghĩ đến những ngày khi mới đặt chân vào gia đình này, nhớ không lầm bà Dần chưa từng đối xử tệ bạc với hắn.
….
Nghe tiếng ồn Bà Dần ho lên mấy tiếng rồi lật đật đi ra ngoài xem thử tình hình. Trọng vì sợ ảnh hưởng sức khỏe của mẹ mình nên cậu liền nói với bên chính quyền về trước, mai sáng cậu sang sẽ lo việc thằng Bình sao?
Vì nhân chứng vật đứng đầy đủ nên bên chính quyền họ đồng ý với Trọng, và cũng vì quá khuya nên họ không ở nữa, đưa tờ giấy tường trình vụ án cho Trọng ký tên sau đó tích tắc chính quyền nhanh chóng còng tay và dẫn thằng Bình đi luôn.
Không gian chìm trong bóng đêm u ám, có tiếng thở dài,và tiếng thằng Bình kêu gào thảm thiết hắn vùng vẩy trong sự ân hận đến thê lương
Lộc...cộc tiếng bước chân đi vội
Bà Dần mặc bộ bà ba màu tím, tóc chải xước ra sau rồi 乃úi gọn, trên trán bà băng vết thương một vòng lại bằng vải y tế. Bà mệt mỏi đi ra, gương mặt trắng bệch thều thào hỏi
-Có chuyện gì vậy tụi bây?
Thằng Tý thấy bà ra liền đi vào nhà ngoài sân chỉ còn Trọng ,ông Hảo và bé Lượm thôi.
Bế bé Lượm đi tới Trọng nhìn mẹ mình. Cậu lên tiếng
-Không có chuyện gì đâu. Mẹ yên tâm đi!
Bà Dần gật đầu nhưng khi thấy Trọng đang bế trên tay đứa bé bà liền ngạc nhiên hỏi
-Đứa bé này là ai vậy Trọng?
Lần này Trọng thở dài, lòng cậu bất chợt chùng xuống. Để cho tất cả thoải mái Cậu lên tiếng bảo mẹ và ông Hảo đi vào nhà rồi nói chuyện.Xong đâu đấy khi tất cả đã ngồi yên xuống ghế. Cậu mới lên tiếng hỏi ý mẹ mình
-Mẹ thấy thằng bé này giống con không mẹ?
Trọng hỏi xong không chỉ có bà Dần ngạc nhiên mà ông Hảo cũng trố mắt bất ngờ không kém
-Sao con lại hỏi vậy hả Trọng?
-Cậu hai...cậu nói vậy là ý gì?
Trọng ôm bé Lượm trong lòng, một cảm giác lạ lắm vây lấy trái tim cậu. Khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên gò má của bé Lượm, sau đó Trọng đưa tay gỡ nhẹ sợi dây trong cổ thằng bé ra,Nhìn mẹ mình Trọng bình thản nói
-Sợi dây này là sợi dây ngày trước con đã tặng cho Quỳnh Lam,thằng bé lại không phải con ruột của anh Hảo đây. Theo mẹ mẹ hiểu con đang nói gì không mẹ?
Bà Dần nhìn sợ dây, hai mắt bà nhòe đi vì bất ngờ xúc động? Sau đó bà nhìn kỷ thằng bé Lượm từ đầu tóc, cặp mắt mũi miệng.Quả thật bà nhìn giống hình ảnh của Trọng lúc nhỏ lắm. Bất ngờ đến mức kích động mạnh, bà Dần gục đầu xuống hai tay đập manh xuống bàn rồi hét lên trong nức nở.
-Trời ơi. Tôi là kẻ có tội mà...Chính tôi tôi đã hại gia đình tôi, hại con, hại cháu.. Là tại tôi.
Bà Dần khóc nên bé Lượm cũng khóc theo. Trọng thấy mẹ mình xúc động mạnh sợ ảnh hưởng sức khỏe bà nên cậu đưa bé Lượm sang cho ông Hảo bế. Còn cậu đỡ mẹ mình lên, đưa khăn cho bà lau nước mắt.cậu lên tiếng khuyên nhủ bà
-Mẹ bình tĩnh đi nè? À Con đang nghĩ bé Lượm là con của Lam với thằng Bình mẹ ạ. Nên thằng bé mới có sợi dây này. Bây giờ Lam đang điên loạn, thằng Bình thì….(Trọng im lặng) con có ý này hay là mẹ cho con đưa bé Lượm về đây nuôi dưỡng. Anh Hảo ở lại làm việc cho gia đình mình. Mẹ thấy được không mẹ?
Ông Hảo đang dỗ bé Lượm nghe Trọng nói vậy không ngừng vui mừng.ông cứ cảm ơn Trọng rối rít. Còn bà Dần thì lại khóc nhiều hơn nữa. Bà nhìn Trọng, gào lên tiếng bi ai
-Thằng bé...thằng bé nó là con ruột của con đó Trọng ơi...hu hu hu….
Trọng sững người, nhìn thẳng mẹ mình Trọng run run hỏi lại.
-Mẹ! Mẹ nói gì vậy mẹ?
Bà Dần nghẹn ngào. Đi tới bế lấy bé Lượm, đặt lên đùi mình, bà nói trong nước mắt.
-Thằng bé là con con! Ngày xưa mẹ phân biệt giàu nghèo nên mẹ ghét con Lam, mẹ xúi thằng Bình cho con Lam uống thuốc mê rồi nằm cạnh để con về con thấy rồi con hiểu lầm tụi nó. Sau cái ngày con cưới vợ, mẹ mới biết con Lam nó cũng có thai. Mẹ sợ nó phá vỡ hạnh phúc của con nên ngày con Lam sinh xong, mẹ sai thằng Bình và thằng Tý bắt con của con Lam về đây cho mẹ...Nhưng thằng Bình nó đi giữa đường nó bảo nó té xuống sông nên thằng bé ૮ɦếƭ luôn rồi. Trọng ơi má không ngờ đứa bé đó nó vẫn còn sống mà thằng Bình nó lại muốn hại đời trẻ thơ thế này.
Bà Dần nói xong trong lòng bà đã cảm thấy phần nào tội lỗi đã vơi đi. Nước mắt bà lại chan hòa thương cho đứa cháu thơ bị bà hãm hại, cũng may nó còn sống chớ nếu nó đã ૮ɦếƭ chắc phần đời sau này nhìn Trọng dang dỡ cuộc đời chắc bà sẽ hối hận lắm.
Trọng gần như muốn ngã khuỵ. Cậu không tin lời mẹ mình nói, cũng như không nghĩ bà lại ác độc đến mức thế này nên cậu liền gấp gáp gọi thằng Tý lên để tra hỏi gấp
Nắm lấu cổ áo thằng Tý, Trọng đanh mặt nhìn nó hỏi
-Mày nói thật cho tao biết , có phải mày và thằng Bình làm cái việc thất đức như mẹ tao vừa nói hay không hả Tý?
Thằng Tỷ này giờ đứng bên trong bên đã nghe tất thảy cuộc trò chuyện nên nó cũng không bất ngờ trước phản ứng này của Trọng. Nó im lặng không nói gì chỉ biết cúi đầu
-Xin lỗi cậu.
Trọng sững sờ buông thằng Tý ra, hai mắt cậu đỏ lên nhìn mẹ mình. Cậu nghẹn buông giọng trách móc trong đau đớn
-Con không nghĩ mẹ lại ác độc đến thế, Quỳnh Lam có tội gì hả mẹ, hay vì Lam nghèo, nghèo có phải cái tội đâu mẹ.Trời ơi là trời. Con tôi, con tôi có tội tình gì lại phải sống đời cơ cực thế này...Tại tôi là do tôi nhu nhược nên Quỳnh Lam mới chịu cảnh trái ngang, con tôi phải khổ… Quỳn hLam ơi. Anh xin lỗi…
Trọng khóc, nước mắt của một thằng đàn ông nhu nhược vì không bảo vệ được người mình yêu, không bảo vệ được con mình đang từng giọt rơi xuống bất lực. Nhưng vô thức trong lúc này cậu nhớ đến chuyện Quỳnh Lam đang điên dại không biết rồi cô đã đi đâu trong lúc trời tối thế này. Sợ Quỳnh Lam gặp chuyện chẳng lành, Trọng chẳng nói chẳng rằng chạy vội ra ngoài đi tìm. Bỏ lại phía sau là sự lo lắng cả tiếng gọi Trọng thống thiết của bà Dần và ông Hảo dành cho cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc