Đoạn Trường Thân Ái - Chương 12

Tác giả: Ngọc Thơ

Trọng bế Lam chạy thẳng một mạch về đến cổng rào nhà mình,khung cảnh xung quanh người ta đông nghẹt đứng xếp hàng trước nhà khiến cậu có chút kinh ngạc không hiểu gia đình cậu đang có chuyện gì? Nhưng vì tình hình của Lam quan trọng hơn và không cho phép cậu chần chừ đứng lại hỏi nên mặc kệ mọi người đang đứng cậu chạy ngang chen lấn bước qua rồi thẳng một mạch vào nhà. Đặc biệt trong lúc chen lấn cậu có lướt ngang qua mặt hai cha con người đàn ông lạ,khoảnh khắc đó tự dưng tim cậu đập mạnh lắm không rõ nguyên nhân.
Đặt Lam nằm xuống giường, cả người Trọng mồ hôi nhễ nhại, cộng thêm mùi máu tanh tưởi đang thấm lên chiếc áo sơ mi sọc của cậu,khiến cậu có chút khó chịu.
Đứng thẳng lưng, Trọng thở dài mấy hơi rồi đưa tay lên trán lau đi mồ hôi, vừa mệt mỏi vừa lo lắng nên cứ đứng cạnh bên giường không chịu rời đi bỏ mặt Lam
-Thằng Tý đâu rồi.
-Thằng Bình đâu
Quan sát thấy Lam thở gấp, Trọng lại thất thần ngó nhanh ra ngoài rồi liên tục cất tiếng gọi lớn.
Cũng may thằng Tý nãy giờ thấy cậu đưa người lạ về nghe lệnh của tên Bình nên nó lén đi theo sau xem xét.Và đang ở bên ngoài, nghe Trọng gọi Tý liền xanh mặt nhanh chóng chạy vào.
-Dạ em có mặt.
-Mày chạy xuống xóm dưới mời thầy ba lên khám bệnh giúp cậu.
-Ủa cậu bệnh chi hả cậu?
-Tao không có bệnh.
-Vậy mời thầy ba chi vậy cậu?
-Cái thằng này tao bảo mày đi thì đi nhanh. Hỏi lắm thế?
Trọng cau mày bực bội quát lên khiến thằng Tý run bần bật cong giò chạy đi không dám hỏi câu nào nữa cả. Không gian bắt đầu chìm trong tĩnh lặng.
Trọng ngồi bên cạnh, từng phút từng giờ trôi qua, Trọng lại thêm phần lo lắng.
Phần vì Lam đang nữa mê nữa tỉnh, Trọng lại sợ cô sẽ không qua khỏi nên cứ ngồi mãi kế bên.
Nhìn Lam nằm đó,tim cậu đang kêu gào,Cậu nhẹ tay vuốt tóc Lam rồi lau mặt cho Lam để lộ ra khuôn mặt tiều tuỵ, bất chợt lòng cậu đau nhói, nắm lấy tay Lam, mắt cậu ửng đỏ thủ thỉ bên cạnh Lam mấy lời.
-Thời gian qua em đã sống như thế nào? Tại sao hôm nay gặp lại em thành ra như thế này hả Lam? Em có biết ngày đó khi mà em và thằng Bình nằm cạnh nhau trên giường anh đã đau lòng như ૮ɦếƭ đi sống lại hay không hả? Nếu có thể anh đã một dao Gi*t ૮ɦếƭ em và nó để rửa nổi sạch hờn ghen trong anh, nhưng anh không thể, anh chấp nhận ra đi, chấp nhận để em cùng thằng Bình nên duyên. Nhưng tại sao em lại không hạnh phúc mà bây giờ thân thể em tàn tạ thế này. Em có biết anh đau lòng vì em lắm không Lam?
Lam vẫn im lặng nằm đó, và Trọng lại kiên nhẫn ngồi nói tiếp
-Em có nghe anh nói không Lam,sao em mãi nằm im thế? Em ngồi dậy đối diện với anh đây nè?
Trọng bất lực,nước mắt cậu chảy dài, nói đến đâu cậu nghẹn ngào và xót xa đến đó, tay cậu cứ siết chặt lấy bàn tay Lam thật mạnh,cậu ngồi im lặng, cánh mũi cứ thông rồi lại nghẹt bét, cậu không thể khóc òa như một đứa trẻ mà chỉ dám chôn chặt nỗi buồn xuống tận đáy lòng mình nhưng dòng lệ trên đôi mắt trũng sâu ấy thì không kìm được vẫn cứ tuôn mãi, giờ phút này không chỉ có hờn trách, mà bao nhiêu nỗi buồn, và có cả tình yêu to lớn của cậu Trọng đều muốn trút hết vào Lam. Cậu không chấp nhận cái cảnh tượng Lam nằm đó im lặng không nói một lời nào trước mắt như vậy, cậu muốn gào lên muốn Lam phải tỉnh lại để cậu trút hết bực tức trong cậu ra cho cô nghe.
Trọng tự trách rồi tự dằn vặt mình, chỉ mình cậu nghe còn Lam vẫn im lặng bên cạnh cậu. Đến khi không còn gì để nói để hờn hai mắt cậu bắt đầu cụp xuống mệt mỏi, bàn tay vẫn nắm chặt tay Lam,sau đó tựa lưng vào thành ghế để chờ đợi thầy ba sang xem bệnh cho Lam.
Bầu không khí tĩnh lặng bắt đầu bao trùm thì bên ngoài lại bắt đầu có tiếng ồn ào. Khiến cho Trọng thoáng giật mình liền mở nhanh đôi mắt khi nghe tiếng thằng Bình chửi nhau xối xả bên ngoài với người khác
-Cái ông này ông có được cấp phiếu không mà tới đây hả? Mau đi về nhanh nhường cho người phía sau họ còn nhận gạo nữa. Tối rồi.
-Cậu ơi cậu làm ơn làm phước cho cha con tôi xin ít gạo. Một chén gạo thôi cũng được cậu à? Mấy hôm rồi cha con tôi nhịn đó, thằng bé sắp trụ không nổi rồi cậu.
-Ơ cái ông này tôi nói về là về nghe chưa? Cha con ông ૮ɦếƭ đói ૮ɦếƭ khát gì thì tuỳ. Liên quan gì đến tôi mà níu kéo hả?Mau tránh ra.
-Cậu ơi làm ơi đi cậu, bà chủ phát gạo cho người nghèo , cha con tôi cũng nghèo phải được nhận chứ cậu. Coi như cậu rũ lòng thương, cho tôi đi cậu?
-Một hạt cũng không? Ông đi nhanh không tôi đánh ông bây giờ?
-Cậu ơi...đừng mà...á…
Tiếng chửi, tiếng khóc của già và trẻ vang lên hỗn loạn khiến cho Trọng không thể làm ngơ được nữa. Cậu đứng bật dậy, đặt tay Lam để yên xuống giường rồi tức tốc cậu nhanh chân đi ra. Cũng may vừa bước khỏi cửa Trọng đã thấy thằng Tý đưa thầy ba sang rồi. Đứng yên căn dặn thầy ba mấy lời sau đó Trọng nghiêm mặt đi một mạch ra sân.
Trước tầm mắt cậu lúc này là một trận hỗn loạn, người khóc người nhìn,người lại sợ hãi. Ngay giữa sân thằng Bình liên tiếp dùng chân đạp mạnh vào người đàn ông nghèo nàn
Hành động của thằng Bình không làm cho Trọng vừa mắt nên nhanh chóng cậu liền đi tới gương mặt cậu đanh lại quắc ánh nhìn khó chịu ném về phía thằng Bình.Cậu lớn giọng
-Dừng tay? Mày định Gi*t người hả Bình?
Thằng Bình đang hăng máu đánh người, vừa nghe tiếng Trọng không những hắn không dừng lại mà còn cố tình đạp mạnh vào người đàn ông đó rồi mới quay lại lại nhìn Trọng. Bình thản nhiên phủi tay trả lời
-Cái thứ người như ông ta phải đánh mới bỏ cái thói đi xin xỏ người khác cậu à?
Trọng cau mày, bắt tay ra sau nét mặt lạnh lẽo nhìn thằng Bình. Cậu hỏi
-Vậy trong nhà này đang tổ chức chuyện gì đây Bình.
-Phát gạo từ thiện nhân mùa Vu Lan đó cậu. Lúc trưa bà đi chùa bảo tôi phát cho mọi người.
-Vậy tại sao người ta tới xin mày không cho?
-Ông ta đâu có phiếu sau mà cho được cậu?
-Mày từ thiện lúc người ta sắp ૮ɦếƭ, hay đợi ૮ɦếƭ mới đem cho hòm hả? Tao thấy gạo trong nhà còn đầy, cho ông ta một phần đâu có thiếu.
-Cậu mới về thì biết gì mà nói. Số gạo đó đã có chủ rồi.
-Số gạo đó có "chủ" và chủ gạo đó là mày đúng không?
-Cậu?
-Mang bao gạo ra đây cho tao?
Ánh mắt Trọng đen thẫm tựa như mặt hồ không đáy nhìn về phía thằng Bình lên tiếng, dù rất khó chịu nhưng thằng Bình bắt buộc phải nghe lời. Nó cầm túi gạo nhỏ đi ra đưa cho Trọng sau đó đánh tiếng bảo những người khác đi sang bên cạnh hắn phát gạo tiếp.
Bỏ lại bên này, Trọng nhìn người đàn ông nằm dài trước sân, còn cậu nhóc nhỏ đang ngồi tận ngoài cổng rào, hai mắt đỏ hoe nhìn vào chỗ cha mình nằm mà khóc thút thít mãi.
...Cầm túi gạo tới bên cạnh, Trọng khuỵu gối đỡ người đàn ông đó lên, thoạt nhìn xa cứ ngỡ ông ấy đã già vì quần áo rách vá đủ chỗ và gương mặt đầu tóc đen đúa bẩn thiểu, nhưng lại gần, khi nhìn kỹ Trọng phát hiện người này chỉ lớn hơn cậu vài tuổi là cùng.
-Anh có sau không? Xin lỗi đã để chuyện xảy ra với anh thế này?
Người đàn ông đó ho lên mấy cái, rồi ngồi thẳng dậy, gương mặt sưng và bầm tím còn ánh mắt thì hướng nhìn Trọng đầy cảm kích
-Cảm ơn cậu, tôi không sao đâu cậu.
Rồi không để Trọng nói lời nào, ông ta liền cố đứng dậy đi khập khiểng tới chỗ cậu thằng nhóc đang ngồi. Ông ta ôm chặt thằng bé vào lòng mình và nói
-Cha không sau con đừng khóc nhé. Thôi người ta không cho thì mình về?
Trông cảnh này, lòng Trọng không giấu được thương cảm, cậu đưa tay vào túi quần mình đang mặc, rút ra mấy tờ tiền giấy chẵn, sau đó đi tới trước mặt họ. Cậu đưa họ túi gạo và tiền rồi nói.
-Tôi có chút quà cha con hai người nhận lấy đem về nhà nấu cơm ăn đi.
Người đàn ông đó đưa tay ra run run cầm túi gạo và tiền,thoáng trong giây phút gương mặt tươi tỉnh lại, vui mừng khôn xiết cảm ơn Trọng rối rít
-Cảm ơn cậu, cậu tốt bụng quá, ơn này tôi không quên đâu cậu?
-Ừ, nếu có khó khăn, cứ sang đây, tôi giúp cho. Công việc không thiếu cho anh làm đâu.
-Dạ, tôi mừng quá, thưa cậu tôi về!
Trọng gật đầu, sau đó nhìn sang thằng nhóc kháo khỉnh với gương mặt lấm lem đang níu tay ba mình,bất giác tim cậu lại đập mạnh bất ngờ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ nhói lên thật đau. Trọng vừa nhíu mày chịu đựng, vừa nghĩ ngợi mình đang mắc bệnh lạ kỳ gì?vừa chủ động đưa tay sang nựng má thằng nhóc đáng yêu một cái. Nhưng cánh tay cậu chưa kịp ᴆụng vào người thằng bé chút nào thì vô tình ánh mắt cậu lúc này lại phát hiện ra sợi dây chuyền quen thuộc nằm trên cổ thằng bé.
CHƯƠNG 13
Trọng ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ thằng bé,cậu đứng hình,Ⱡồ₦g иgự¢ cậu nặng như một tảng đá đè lên? làm sau mà cậu không bất ngờ cho được khi mà sợi dây chuyền này do chính tay cậu đặt mua tặng cho Quỳnh Lam,là sợi dây se kết duyên tơ hồng của đôi lứa ngày đầu yêu nhau, kiểu dáng tuy đơn giản,giá thành cũng chẳng cao nhưng hầu như chẳng ᴆụng hàng với ai cả.Và quan trọng là từ khi đặt làm sợi dây này, cậu đã trao trọn trái tim của cậu vào trong đó. Là một trái tim ấm áp, mang đầy tình yêu chân thành trao đến người cậu thương
Thằng bé thấy người lạ nhìn chằm chằm vào mình liền hoảng sợ ôm lấy cổ cha mình khóc thét. Thấy biểu hiện của cậu Trọng là lạ, ông Hảo liền run run thấp giọng lên tiếng
-Cậu hai sao lại nhìn con tôi? Bộ cậu thấy nó lạ lắm à cậu? Hay là cậu đang chê cha con tôi dơ bẩn hả cậu?
-Không, tôi không có ý đó.Tại tôi thấy thằng bé tôi thương quá thôi, dường như tôi có cảm tình với nó từ lâu lắm rồi.
-Dạ cảm ơn cậu, thế mà tôi lại đang lo rằng cậu nhìn con tôi có chuyện gì đó muốn hỏi?
Trọng liền thu tầm mắt về, cậu nhìn hai cha con họ với ánh mắt khá buồn định chẳng hỏi nữa nhưng trong đầu vẫn khá lăn tăn nên sau đó cậu quyết định lên tiếng nói
-Anh cho tôi hỏi sợi dây chuyền trên cổ thằng bé từ đâu mà anh có vậy hả?
Ông Hảo thấy cậu Trọng nét mặt căng thẳng tưởng đâu có việc gì quan trọng, nhưng khi nghe cậu Trọng lên tiếng hỏi thế này ông Hảo lập tức thở phào,ông bùi ngùi nhớ lại những chuyện ngày xưa sau đó thật tình chậm rãi thuận lại mọi chuyện
-Dạ không giấu gì cậu thằng bé không phải con ruột tôi, 5 năm trước tôi đi đồng về muộn, ngang qua khúc sông vắng có một đứa trẻ bị bỏ rơi trên chiếc nôi thả nằm dưới sông, tôi thương tình nên cứu nó rồi đem về nhà nuôi đó cậu. Khi tôi đem con về trên cổ nó đã có sợi dây này rồi.
Vô thức khi nghe xong câu chuyện, Trọng có vẻ khá bất ngờ, định lên tiếng hỏi ngay nhưng chưa kịp hỏi câu gì tiếp thì bên ngoài cổng xe mẹ cậu về đến, với lại tự dưng như có ai sai khiến, những người đang nhận quà liền ùa ra ngay chỗ cậu đang đứng rồi chen chấn kéo cha con thằng bé đi ra xa khuất luôn tầm mắt cậu, và những lời Trọng vừa định hỏi đã trôi tuột luôn xuống cổ họng vì không còn dịp lên tiếng
Bà Dần vừa xuống xe,trên người mặc bộ đồ áo lam,tóc 乃úi cao trong trạng trọng lắm, bà chấp tay đi vào, ánh mắt quét nhìn một lượt đã thấy cảnh tượng mọi người ùa nhau kéo chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, không hiểu là xảy ra chuyện gì nên bà liền cau mày quát lớn
-Thằng Bình, thằng Tý đâu? Bọn bây phát gạo xong chưa? Tại sao người ta lại chạy loạn xạ thế kia hả?
Thằng Bình thấy bà chủ về liền đi tới bìng thản như chẳng có chuyện gì xảy ra chỉ cúi đầu đáp
-Dạ xong rồi bà, 2 tấn gạo bà giao đã xong? Họ nhận xong thì kéo nhau về thôi bà?
-Có thật không?
-Dạ
-Vậy là mày giỏi. 2 tấn gạo mày phát trong vòng buổi chiều thôi là giỏi lắm đó.Ngày mai tao sẽ thưởng cho 2 đứa bây.
-Dạ con cảm ơn bà!
Thằng Bình quay mặt đi nhếch môi cười nham hiểm khi mà âm mưu của nó đã diễn ra vô cùng trót lọt nhưng biểu cảm đắt ý của nó lúc này vô tình lại lọt vào tầm mắt của Trọng, cậu cau mày nghi ngờ khi mà số liệu gạo mẹ mình đưa ra khá lớn, nhưng từ chiều giờ Trọng chỉ thấy tụi nó phát cho dân nghèo chỉ được một phần.
Bà Dần nói chuyện với thằng Bình xong liền cảm thấy thoải mái trong lòng nên định bước ngay vào nhà nghỉ ngơi nhưng vô tình lia mắt sang trái bắt gặp Trọng đang đứng nơi này, bà không khỏi bất ngờ liền thốt lên câu hỏi
-Ủa Trọng con về khi nào? Còn vợ con con đâu có về không con?
Trọng nghe mẹ hỏi đến mình liền thu tầm mắt nhìn thằng Bình lại rồi bước tới. Cậu trầm giọng đáp
-Dạ con về lúc trưa. Chỉ mình con?
Bà Dần ngắm con trai một lượt, chưa kịp vui mừng thì bất ngờ nhìn thấy vết máu trên áo Trọng,bà sinh lòng lo lắng liền đi tới nắm lấy chỗ áo của Trọng rồi hỏi gấp
-Trọng, tại sao áo con dính máu, con nói mẹ nghe xem, con đánh nhau với ai hả Trọng?
Trọng gỡ tay mẹ ra, thở hắt một hơi thản nhiên trả lời cố trấn an tinh thần của mẹ mình
-Con không sao?thôi mẹ vào nhà đi, từ từ con kể.
Bà Dần nhìn Trọng trong lòng bà cứ bứt rức mãi không yên vì sợ có chuyện ảnh hưởng đến con trai mình, nhưng nghe con trai nói vậy bà ngay lập tức theo Trọng bước vào trong nhà liền.
Mẹ con Trọng đi khuất, trước sân trở lại trạng thái im lặng lạ thường, Bình đứng im tại chỗ, đôi mắt ánh lên sự lo lắng khôn lường, hắn suy nghĩ mãi trong đầu một chuyện sau đó cất tiếng gọi thằng Tý khe khẽ.
-Tý ơi… Tý?
-Tý ơi…
"Bớ Tý mày đâu rồi…
Bình gọi 3 lần Tý mới chạy ra, chiếc quần ống xăn ống xổ đi tới cạnh Bình. Hắn thở hồng hộc trả lời
-Em đây? Có chuyện gì mà anh gọi em ra gấp vậy?
Bình liếc mắt nhìn quanh một lượt, rồi kéo tay thằng Tý nấp nhanh vào tán cây to trước nhà, hắn đắn đo lên tiếng
-Lúc nảy thầy ba tới khám cho ai vậy Tý?
Thằng Tý lúc này không giữ được bình tĩnh liền ghé tai Bình nói khẽ
-Em quên báo anh một tin, người cậu Trọng đưa về là nhỏ Lam đó anh?
-Cái gì? Là con Lam à?
-Dạ là con Lam, em chắc chắn 100%
-Nó bị gì mày có biết hay không?
-Em không rõ do nó xĩu từ lúc vào nhà đến giờ anh ạ?
Nghe thằng Tý thông báo tin này thằng Bình hơi chột dạ, hắn tiếp tục suy nghĩ trong đầu một lúc nữa rồi lại hỏi tiếp thằng Tý
-Nè lúc nảy mày có thấy hai cha con thằng kia tới xin gạo không?
Thằng Tý cau mày suy nghĩ rồi phát ra tiếng ồn ồn
-Là cha con cái ông già nghèo nàn đó hả?
-Ừ, thằng đó không già lắm đây, chắc là dân nghiện rượu nên trông tiều tuỵ lắm thôi. Tý nè? Mày biết hắn ở đâu không hả?
-Biết chứ? Ông ấy...à quên hắn ta tên Hảo. Nhà ở xóm bên, là một tay nát rượu không vợ con. Nghe nói mấy năm nay hắn xin được một đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà đó anh. Mà anh hỏi chi vậy?
-Mày biết nhà nó không?
-Em biết.
-Vậy mày dẫn tao đi tới đó ngay và liền đi…
Thằng Bình ra lệnh thằng Tý không thể không nghe nên nhanh chóng gật đầu rồi đi trước dẫn đường, còn thằng Bình vừa đi trong đầu lại rối ren một cảm giác bất an khi mà lúc nảy hắn nghe sơ qua câu chuyện giữa Trọng và tên đó, và có nghe nhắc đến sợi dây chuyền trên cổ thằng bé. Lúc nhắc đến đó Bình trông Trọng xúc động lắm nên hắn nghĩ đứa bé đó có quan hệ với Trọng.
Trong giây phút Bình liền nhếch môi cười thâm hiểm, nếu như họ có quan hệ tất nhiên Bình sẽ tìm cách thủ tiêu trước khi hai người họ nhận nhau.
...Căn nhà lá xơ xác và xập xệ nằm cặp ven sông, có thể thấy nếu như có cơn gió mạnh thổi qua căn nhà sợ sẽ không giữ nỗi, ấy thế mà bao năm trời mưa qua nắng tới hai cha con ông Hảo đã nương tựa nơi đây sống khỏe qua ngày. Thế nhưng hôm nay sợ không còn kịp nữa rồi.
Vừa xách túi gạo, một tay vừa ẩm con trai, lại lê tấm thân tàn về đến nhà, ông Hảo liều đuối sức, thả con trai xuống đất đứng, ông nằm vật luôn xuống giường rồi ho lên mấy tiếng mệt nhọc.
Thằng bé mới 5 tuổi nhưng thấy cha mình bệnh cũng hiểu chuyện lắm, nó ra cái lu nước sau nhà, múc vô một ca nước đầy, cầm đi tới giường thằng bé bậm bẹ
-Cha uống nước đi cho khỏe?
Ông Hảo dù đang mệt nhưng nghe con trai nói chuyện với mình ông liền ráng gượng ngồi dậy nhìn con, rồi đưa mắt nhìn xuống ca nước con trai đem cho mình, bất chợt lòng ông nghẹn ngào xúc động đến mức nước mắt chảy dài luôn xuống gương mặt mình
-Lượm ngoan, con đói chưa hả?
Nhóc con đứng chân trần dưới đất, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn cha mình sau đó lắc đầu, vừa trả lời rồi vừa xoay qua ngồi bệch luôn xuống đất mà chơi cát
-Con hỗng có đói, con chơi một lúc rồi con ăn cơm với cha.
Hảo cười chua xót, ông đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt.
-Ừ vậy bé Lượm chơi đi, cha nằm nghĩ một lúc rồi cha dậy nấu cơm cho con ăn nha!.
Vừa nói đến đó ông Hảo lại ho tiếp mấy tiếng nữa, cơn ho day dẵn mỗi lúc một tăng không ngừng khiến ông vô cùng khó thở, lại vì cơ thể bị mấy trận đòn lúc chiều Bình đánh nên trông giây phút sức lực ông đã không còn.Nằm vật xuống,im lặng trên chiếc giường tre nhỏ đã sắp mục nát, ông Hảo từ từ thi*p đi, bỏ mặt thằng bé ngồi im dưới đất cạnh bên tự chơi một mình nó.
Bình theo chân thằng Tý đến nhà ông Hảo được một lúc lâu rồi, kịp nghe những lời ông Hảo nói với con trai, và cũng kịp để Bình ngắm kỷ thằng bé, cuối cùng hắn kết luật trong đầu chắc chắn thằng bé là con ruột của Trọng, chắn là vậy bởi vì nó và Trọng cả hai giống nhau tựa y như giọt nước.
Nghĩ đến đó, hai tay Bình tức giận đến mức Ϧóþ chặt vào nhau, miệng hắn nghiến răng giận dữ trách bản thân hắn làm việc quá sơ xuất "Vậy là năm đó chiếc nôi đã không bị nhấn chìm."
Một âm mưu đen tối nhanh chóng bao phủ lý trí của Bình, sau biểu cảm giận dữ hắn ta lại tiếp tục thay đổi sắc mặt, ánh mắt láo liên,khóe môi nhếch lên cười khoái chí sau đó ngoắc tay bảo thằng Tý làm theo ý mình.
-Tý mà muốn xóa giấy nợ của gia đình mày không hả?
Thằng Tý nghi ngờ trong bụng về lời nói của Bình nhưng vẫn gật đầu cái rụp
-Có chứ anh?mà sao anh hỏi vậy?
Bình thâm hiểm lên tiếng dụ dỗ thằng Tý
-Tao nói cho mày nghe chuyện này từ năm năm nay tao đã âm thầm bán đi rất nhiều lúa của bà Dần, một số thì tao ngầm chuyển giao bán trên phố nên bây giờ số tiền tao đang có rất nhiều, và cả một tấn gạo sáng nay tao giấu lại chưa bán đi, một con số tiền bây giờ sẽ có thể cho tao và mấy sống cả đời trong giàu sang phú quý, chẵn những vậy mà từ nay về sau chúng ta còn có thể bòn rút thêm của cải của bà Dần lo cho cha mẹ mình dưới quê được sung túc… nếu như mày nghe tao vụ này, bảo đảm thứ tao có mày cũng có.
Thằng Tý nghe Bình nói vậy thì không khỏi hào hứng, trong đầu nó mường tượng cảnh nó được tự do và sung sướng, gia đình được giàu có như người khác, nghĩ đến bao nhiêu đó thôi nó đã vui đến mức không khép được miệng nên liền gật đầu ngay
-Anh nói đi, nếu như đúng như những gì anh vừa nói là có thể cho gia đình em một cuộc sống sung túc thì chuyện gì em cũng làm.
-Được, vậy bây giờ mày nghe theo tao, chạy về nhà đem tới đây một lít dầu và một cái bật quẹt. Mau nha, khuya nay tao sẽ ở lại đây và hành động?
-Tưởng chuyện gì, chuyện này nhỏ, em làm….
Thằng Tý phấn khởi đồng ý ngay, gì chứ mua dầu và bật quẹt chuyện này quá dễ. Nhưng phấn khởi chưa được mấy giây thì Tý đã liền tái mặt,câu nói nữa chừng cũng liền im bặt đi. Rồi nó nhìn Bình run run dò hỏi
-Nhưng mà anh đem bật lửa đến đây làm chi?
Bình nghe thằng Tý hỏi thì liền nhếch môi cười lạnh, gương mặt hắn ánh lên sự thâm độc vô cùng, lia mắt nhìn vào nhà một lần nữa, rồi lại nhìn thằng bé,mặt hắn đanh lại thản nhiên trả lời thằng Tý một cách rất lạnh lùng
-Đốt nhà và gi.ế.t người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc