Mưu Kế Của Hoàn TửBuổi tối hôm đó, Ba Diệp và Mẹ Diệp không có về nhà, Kỷ Lâm dĩ nhiên là ngủ nhờ nhà họ Diệp, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, thơm ngát chui vào trong giường của Diệp Chi, muốn dùng sắc đẹp hấp dẫn Diệp Chi.
Kết quả Diệp Chi lại làm như không thấy cơ bụng rắn chắc và gương mặt đẹp trai của anh, vừa chui vào trong chăn đã bắt đầu ngủ, Kỷ Lâm cố ý làm ồn cô cũng không nghe.
Đoàn trưởng Kỷ uất ức cắn góc chăn, nơi bụng còn có một ngọn lửa cháy hừng hực, nhưng đành phải chịu đựng, sắc mặt đã đen nay còn đen hơn. Thật khó khăn mới ngủ được.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Lâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã cảm thấy trong иgự¢ mình có một thứ mềm mại giống như một cái gối ấm áp.
Anh nhếch khóe môi lên, cười trộm giống như hồ ly. Nhìn đi, anh đã nói Diệp Chi rất thích anh mà, thừa dịp anh ngủ thi*p đi chui vào иgự¢ anh ngủ.
Cánh tay của anh ôm chặt thêm một chút, nâng người trong иgự¢ lên, vừa định hôn một cái chào buổi sáng thì trong lòng cảm thấy có gì không ổn.
Nếu như người trong иgự¢ là Diệp Chi thì sao lại nhỏ như vậy, anh chỉ ôm một tay đã đủ, nghĩ tới đây thì Kỷ Lâm vội vàng mở mắt, cúi đầu nhìn lại, người trong иgự¢ không phải là Diệp Chi mà chính là Hoàn Tử.
Đứa trẻ đang chui ở trong lòng anh ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng phác phác, cặp mắt giống anh như đúc đang khép thật chặt, lông mi vừa đen lại cong lên, nhìn giống trẻ con hơn, khác hẳn với sự lạnh lùng lúc tỉnh táo.
Hoàn Tử sao lại chạy đến ngủ trong иgự¢ anh rồi? Kỷ Lâm lục lọi lại trí nhớ nhưng cũng không làm trở ngại tâm tình của anh, thừa dịp con trai còn chưa tỉnh, hôn tới tấp lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu.
Ngày hôm qua sau khi Kỷ Lâm nói cho Hoàn Tử biết mình là ba ruột của cậu, Hoàn Tử mặc dù biểu hiện lạnh lùng, nhưng kỳ thật trong lòng đứa trẻ cũng không giữ được bình tĩnh.
Ba ruột, huấn luyện viên Kỷ là ba ruột của cậu. Cậu cũng có ba. Không phải là tự cậu đi tìm, mà cậu vốn có ba rồi.
Hoàn Tử vừa về tới phòng của mình cứ vui vẻ lăn lộn ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Cậu từ nhỏ tâm tư đã nặng trĩu, không như những đứa bé khác. Nằm trên giường thật lâu cũng không ngủ được, dứt khoát ôm gối nhỏ bằng bông của mình len lén đi đến phòng của mẹ.
Nhẹ nhàng bò lên giường, chui vào trong иgự¢ Kỷ Lâm, Ⱡồ₦g иgự¢ này với của mẹ hoàn toàn khác nhau, cậu lấy tay lặng lẽ sờ lên người của Kỷ Lâm, tất cả bắp thịt đều cứng rắn không có mềm mại như mẹ nhưng trong lòng của Hoàn Tử lại hết sức vui mừng.
Từ nay về sau, cậu cũng có thể cưỡi trên cổ ba rồi, ba còn có thể dẫn anh đi xem bóng đá, chơi điện tử. . . . . .
Hoàn Tử rúc vào trong иgự¢ Kỷ Lâm, nghĩ tới có ba cũng có chỗ tốt rồi vui vẻ ngủ.
“Gọi Hoàn Tử dậy đi, một lát nữa cậu còn phải học.” Diệp Chi đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kỷ Lâm đang cẩn thận ôm con trai mình nhìn tới nhìn lui, không nhịn được trêu nói: “Con trai đẹp như vậy sao?”
“Dĩ nhiên.” Kỷ Lâm gật đầu, dương dương tự đắc “Con anh đương nhiên là đẹp trai.”
“Anh thật chảnh chọe.” Diệp Chi cười, đi tới vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Hoàn Tử “Hoàn Tử, dậy thôi.”
“Hoàn Tử tối hôm qua ngủ rất muộn, hôm nay để cho cậu nghỉ học một bữa. Dù sao năm nhất tiểu học có đi hay không cũng không sao.” Kỷ Lâm đau lòng nhìn con trai, ôm đứa trẻ không buông tay.
Diệp Chi liếc mắt “Thật may là con trai không cho anh nuôi, nếu không không biết biến thành cái dạng gì.” Cô nhìn lông mi khẽ run của Hoàn Tử, nhỏ nhẹ gọi: “Hoàn Tử, dậy nhanh nếu không sẽ bị muộn học đó.”
Những lời này cô vừa nói ra, chỉ thấy Hoàn Tử còn đang ngủ lập tức mở mắt, cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc đã chạy mất không còn bóng dáng, bò dậy mặc quần áo, thực hiện động tác liên tiếp nhanh chóng mà lưu loát, làm Kỷ Lâm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đợi đến khi Hoàn Tử đi vào toilet đánh răng, Kỷ Lâm mới tiến tới trước mặt Diệp Chi hỏi “Hoàn Tử rất thích đi học?”
“Không phải thích học, chủ yếu là chứng cưỡng chế.” Diệp Chi thở dài “Một bữa cũng không được vắng mặt, lần trước chuyện kem đánh răng anh còn không nhớ sao?”
Diệp Chi liếc anh một cái, sờ soạng cơ bụng Tʀầռ tʀʊồռɢ của anh cười híp mắt “Hôm nay em mà không gọi đứa nhỏ xuống giường, trong nhà đoán chừng lại như trời sập.”
Đứa nhỏ này thật sự là có bao nhiêu chứng bệnh lạ nữa chứ. Gì mà chứng cưỡng chế, đứa con nhà mình quả nhiên khác biệt so với những đứa nhỏ khác. Kỷ Lâm cười bắt được tay nhỏ của Diệp Chi đang làm loạn trên người của anh, cúi đầu hôn một cái rồi liếm liếm “Vừa sáng sớm đã trêu chọc anh?”
“Ai bảo huấn luyện viên Kỷ thanh tú làm gì.” Mắt Diệp Chi hơi cong cong, mắt cô giống như gió bắt đầu thổi trên mặt hồ nhẹ nhàng lay động, Kỷ Lâm nhìn thiếu chút nữa mất khống chế, nếu không phải Hoàn Tử lúc nào cũng có thể đi vào thì đã sớm đè cô ra làm rồi.
Ăn điểm tâm xong Hoàn Tử và Diệp Chi nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, Kỷ Lâm đưa hai mẹ con đi xong thì đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.
Nhà anh một lớn một nhỏ ai cũng bận rộn, giống như chỉ co mình anh là vô công rỗi nghề, nhưng anh còn có mấy ngày nữa phải trở về bộ đội, đến lúc đó sợ rằng cơ hội gặp mặt sẽ ít hơn. Không được phải suy nghĩ ra biện pháp làm cho Diệp Chi mang theo Hoàn Tử dọn đến ở chung với anh.
Đoàn trưởng Kỷ nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, dần dần trong đầu nảy ra ý hay.
Sắp đến giờ tan tầm, Diệp Chi đang ngồi trước máy vi tính để làm nốt đơn đặt hàng cuối cùng, thì nghe đồng nghiệp đứng ở cửa gọi vào “Diệp Chi, có người tìm.”
Cô quay đầu nhìn lại thì bắt gặp nụ cười của Kỷ Lâm
“Anh…Anh tới đây làm gì?” Diệp Chi vội vàng chạy đến bên cạnh Kỷ Lâm, cầm tay anh nhỏ giọng hỏi.
“Đón em về.” Kỷ Lâm cười híp mắt trả lời một câu rồi đặt hộp lớn đang xách trên tay đặt lên trên bàn, lớn tiếng nói: “Chào mọi người, tôi là bạn trai Diệp Chi, Diệp Chi nhà tôi đã phiền mọi người chăm sóc, tôi xin mời mọi người ăn bánh Trung thu, ngàn vạn lần đừng khách khí nha.”
Nói xong thì đôi tay nhanh chóng mở hộp bánh Trung thu đẹp đã ra, lần lượt chia từng cái ra bàn.
“Kỷ Lâm. Anh làm cái gì vậy?” Diệp Chi bị anh làm cho mặt đỏ bừng, hung dữ trợn mắt nhìn anh, mắc cỡ thiếu chút tông cửa chạy ra ngoài.
“Chia đồ ăn.” Kỷ Lâm chia xong cái bánh Trung thu cuối cùng. Lúc này mới bị Diệp Chi đẩy ra ngoài “Trung thu đến rồi, mời đồng nghiệp của em ăn bánh Trung thu thì có làm sao đâu.”
“Anh.” Diệp Chi bị tức đến nhe răng trợn mắt, anh hồi lâu mới khó khăn từ trong cổ họng nặn ra một câu “Anh làm thế này là khua chiêng múa trống cho mọi người biết?”
“Giải sầu.” Kỷ Lâm vuốt vuốt đầu của cô “Dù sao khi biết chúng ta kết hôn thì bọn họ cũng sẽ muốn gặp anh.”
“Người nào cùng anh kết hôn.” Diệp Chi hung hăng đẩy Kỷ Lâm ra, gương mặt đỏ bừng có thể nhỏ ra máu.
Kỷ Lâm biết da mặt cô mỏng, cũng không trêu chọc cô, chỉ cầm tay của cô thật chặt, mang theo cô đi đến đại học C với Hoàn Tử.
Bạch Kỳ đã trở lại, sau khi nghe nói Hoàn Tử là con trai của Kỷ Lâm chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại lẩm bẩm khoe khoang, nói bản thân đã dự đoán điều này trước rồi, lần đầu tiên gặp đã thấy Hoàn Tử giống Kỷ Lâm.
Đến khi thấy Diệp Chi, anh gọi cô từ mẹ Hoàn Tử biến thành chị dâu, làm Diệp Chi đỏ bừng cả mặt.
Khi bọn họ về nhà, ba Diệp và mẹ Diệp đã về, nhìn thấy Kỷ Lâm còn hết sức nhiệt tình chào hỏi, không hề bất ngờ.
Khi Kỷ Lâm và Diệp Chi thấp thỏm nói rõ chân tướng cho ông bà biết, ba Diệp và mẹ Diệp chậm chạp mở lớn miệng không thể khép lại được, qua thật lâu mới phản ứng.
Mẹ Diệp nước mắt như những hạt châu cuồn cuộn rơi xuống, không phải đau lòng mà là vui mừng, không ngờ trên thế gian có chuyện trùng hợp như vậy. Con gái khổ sở nhiều năm rồi, cuối cùng sau này cũng có thể sống những ngày tươi đẹp.
Còn ba Diệp đặt kính lão xuống bàn, đi tới phòng bếp đem lấy rượu bảo vật trân quý của ông, la hét muốn cùng Kỷ Lâm uống đến không say không nghỉ.
Ba vợ muốn uống rượu Kỷ Lâm làm sao dám không nghe lời. Lập tức lên bàn, đổ đầy ly rượu cho ba Diệp và mình rồi cụng một cái, một hơi uống cạn ly rượu đầy tràn đó.
Tửu lượng của Kỷ Lâm là do ở trong quân đội luyện thành, ba Diệp có thúc ngựa rượt theo cũng không kịp, uống một hồi đã không chống cự nổi, nhưng ông lại sĩ diện hảo, không muốn mình bị con rể hạ gục.
Con ngươi đảo vòng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh, gọi Hoàn Tử ở bên cạnh vào, đưa cho đứa nhỏ một vỏ chai rượu “Hoàn Tử, cháu len lén này đem nước lọc đổ vào trong chai này, một lát ông ngoại gọi cháu lấy rượu, cháu mang chai này đưa cho ông ngoại, biết không?”
Hoàn Tử ôm bình rượu lớn trầm mặc một lát rồi nhìn ba Diệp nói: “Ông ngoại, ông nói láo lừa gạt huấn. . . . . . ba sao?”
Ba Diệp lúng túng ho khan “Cái này của ông ngoại gọi là mưu kế, ha ha, mưu kế.”
“A…” Hoàn Tử gật đầu rồi ngẩng đầu trợn to hai con ngươi nhỏ dài kia nhìn ba Diệp “Vậy cháu giúp ông ngoại nói láo, ông ngoại sẽ thưởng cho cháu cái gì?”
“Thưởng. Dĩ nhiên sẽ có phần thưởng.” Ba Diệp vội vàng đồng ý “Ông ngoại sẽ mua cho Hoàn Tử thật nhiều KFC.”
“Có thật không?” Ánh mắt của Hoàn Tử sáng lên “Vậy cháu chẳng những giúp ông ngoại nói láo, còn giúp ông ngoại để cho ba uống say, ông ngoại còn có thể cho rất nhiều rất nhiều phần thưởng hơn không?”
“Éc. . . . . .” Ba Diệp cảm thấy đã trót đâm lao đành phải theo lao. Nghĩ lại, Hoàn Tử nhỏ như vậy có lẽ không chú ý nhiều nên sảng khoái đồng ý nói: “Được.”
“Tốt.” Hoàn Tử vui mừng ôm bình rượu đi châm nước.
Ba Diệp đứng tại chỗ vỗ vỗ đầu, trong lòng chợt có một dự cảm xấu, đứa nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc ba Diệp trở lại phòng bếp, Diệp Chi và mẹ Diệp cũng sớm rời bàn đi xem TV rồi, trên bàn chỉ còn lại có một người là Kỷ Lâm.
“Ba, ba đã về rồi, chúng ta tiếp tục uống.” Kỷ Lâm đẩy tới trước mặt ba Diệp một ly, vui vẻ nói.
Aizzz u, tiểu tử này thậm chí đã gọi một tiếng ba. Trong lòng của ba Diệp chợt không nỡ gã con gái, nhìn Kỷ Lâm cũng càng ngày càng không vừa mắt. Hơn nữa tiểu tử này không có việc gì tự nhiên uống nhiều như vậy làm cái gì? Nhường ông một chút không được sao, giả bộ say không được sao.
Nhưng trên mặt vẫn không biến sắc nhận lấy ly rượu của anh, cố sảng lãng cười “Uống....uố...ng.”
Hai người lại một lần nữa uống cạn y rượu, Kỷ Lâm lại đưa tay lấy rượu bình nhưng phát hiện bên trong không có rượu, vừa định khui bình rượu cuối cùng trên bàn.
Thì nghe thấy ba Diệp hô to “Hoàn Tử, đem rượu của ông ngoại ra đây.” Nói xong, nhìn Kỷ Lâm “Tiểu Kỷ, chúng ta uống mỗi người một bình đi. Dùng cái ly nhiều chán lắm, chai này cho cậu.”
Kỷ Lâm sửng sốt một lát, ngay sau đó lập tức gật đầu phụ họa “Được, chúng ta cùng nhau uống một bình.”
Lúc này, Hoàn Tử ôm này bình rượu trắng trước đó ba Diệp đã đưa cho cậu tới. Đứa nhỏ đem bình rượu đặt xuống trước mặt ba Diệp, chẳng những không rời đi mà ngược lại xưa nay chưa thấy lộ ra nụ cười lại hì hục bò lên chân Kỷ Lâm, hai con tay nhỏ bé ôm cổ của Kỷ Lâm, điềm nhiên hỏi: “Huấn luyện viên Kỷ, chú muốn cháu gọi chú là ba sao?”
Kỷ Lâm bị Hoàn Tử đột nhiên tới nói ngọt ngào như viên đạn bọc đường, ngu ngơ sững sờ gật đầu, muốn. Thế nào lại không muốn, nằm mộng cũng muốn.
Hoàn Tử nhìn ly rượu trên bàn rồi lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng anh cọ xát “Vậy chú uống một chén cháu gọi một câu có được không?”
Vẫn có chuyện tốt như vậy? Kỷ Lâm nhéo một cái lên trên đùi mình, không phải nằm mơ. Hoàn Tử thật sự sẽ gọi mình là ba. Đồng ý. Kẻ ngu mới không đồng ý.
“Được. Nhưng Hoàn Tử không được gạt ba.”
“Dĩ nhiên.” Hoàn Tử đưa tay cho Kỷ Lâm móc quéo, đuôi cáo nhỏ quoe quẩy “Huấn luyện viên uống nhanh đi, uống xong cháu sẽ gọi.”
Ba Diệp giương mắt nhìn vẻ mặt như ‘Ta chiếm được tiện nghi’ Kỷ Lâm, nhìn cháu ngoại cười rạng rỡ. Nhưng sau lưng bỗng ớn lạnh, đứa nhỏ này. . . . . . Quả thực là thành tinh rồi.