Lão Hạ ngủ trong xe một lúc rồi đột nhiên tỉnh lại. Chu Diễn mở cửa xe, nói với người trong xe một câu đơn giản: “Nhanh lên, tôi nhìn thấy cột mốc rồi, ngay trên sườn núi!”
Tri Kiều vội vàng xuống xe, bước nhanh theo Chu Diễn về phía sườn núi. Lúc đó cũng có một đội theo sát bọn họ phía sau, cô liếc mắt, hình như là đội hai ông chủ của công ty thiết kế. Chu Diễn đi rất nhanh, mau chóng đến điểm quan trọng cuối cùng, nhưng cô lại cảm thấy bước chân mình càng lúc càng nặng trĩu, đi lên núi càng lúc càng chậm. Cuối cùng Chu Diễn cũng tới được điểm cuối, người dẫn chương trình đứng cạnh cột mốc cỡ lớn mỉm cười với anh, hai người ở đội phía sau cũng nhanh chóng vượt qua Tri Kiều, đi tới điểm cuối. Lúc chân cô vừa chạm tới vạch đỏ, người dẫn chương trình tuyên bố: Dù Chu Diễn là người tới đầu tiên, nhưng cô ấy (Tri Kiều) lại đến sau một đội khác, cho nên thứ tự xếp hạng của đội này sẽ là —— thứ sáu.
Chu Diễn dù không phục, nhưng vẫn thở hổn hển nói: “À, cũng không tồi.”
Tri Kiều mệt đến mức ngã luôn trên mặt đất, thở không ra hơi. Chu Diễn nhìn cô từ trên cao xuống, cười một cách bất lực.
“Em buồn nôn……” Nói xong, cô xoay người nôn ra sạch sẽ.
Chu Diễn khom lưng xuống kéo cô dậy, nói: “Mau đi lại vài bước, hít sâu, chắc vì đột ngột hoạt động mạnh nên dạ dày co thắt.”
Cô gắng gượng làm theo, một lát sau, cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày cũng dần dần biến mất. Anh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, cười lắc đầu, sau đó ôm bả vai cô dìu cô xuống núi. Trước mặt họ là hai người bạn cùng đi du lịch đang đi tới, sắc mặt Tạ Dịch Quả nhìn vẫn hơi tái, bạn đồng hành của anh ta hùng hổ lao thẳng về phía sườn núi. Lúc Tạ Dịch Quả đến trước mặt bọn họ, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười cảm kích, cô cũng cố gắng mỉm cười đáp lại, hai người đều mệt nói không ra lời.
Chu Diễn dìu cô, tiếp tục đi về bãi đỗ xe, lão Hạ quay camera thẳng về phía bọn họ, trong miệng không biết khi nào đã ung dung ngậm một điếu thuốc.
“Do em ngày thường thiếu rèn luyện đó,” Đến cạnh xe của mình, Chu Diễn buông Tri Kiều ra, không chút khách khí nói, “Mà cuộc thi này đòi hỏi rất cao về thể chất.”
Tri Kiều gật đầu, lau mồ hôi trên trán: “Lúc đầu em nghĩ chỉ cần lái xe đi mọi nơi làm nhiệm vụ là được rồi……”
Chu Diễn làm biểu cảm “Thực sự chịu không nổi em”, sau đó anh lấy chai nước từ trong cốp xe sau, ngửa đầu uống.
Những đội đã hoàn thành xong phần thi của mình đều đứng đợi các đội còn lại đến, Tri Kiều không hề kiêng dè gì mà nằm thẳng xuống ghế sau vốn thuộc về lão Hạ, qua lần vừa rồi, cô lại bắt đầu nhớ lại hamburger thịt bò và cá rán của bữa trưa. Chu Diễn và lão Hạ ở bên ngoài hút thuốc một lúc, lại nhớ tới người trong xe, anh nhìn cô:
“Đây chỉ là bắt đầu thôi, phía sau còn rất nhiều thách thức đang chờ chúng ta.”
“Em biết rồi……” Cô đưa tay che mắt, mỉm cười.
Anh không nhìn cô nữa, lấy bản đồ ra rồi lật xem.
“Chu Diễn,” Một lát sau, cô nói, “Anh luôn nói em không hổ là con của bố em.”
“……”
“Vậy so với ông ấy em còn thiếu chỗ nào vậy?”
“……”
Anh vẫn im lặng, cho đến khi cô chịu không nổi nữa ngồi dậy nhìn anh.
“Một loại…… nghị lực.” Anh lấy một điếu thuốc, châm lửa, làn khói bay xung quanh anh, ngay cả mặt mũi cũng trở nên mờ nhạt, “Bố em là một người có niềm tin về sự kiên cường, thậm chí sự kiên cường của ông ấy còn ảnh hưởng đến người khác, ví dụ như tôi.”
“Em không có niềm tin này đúng không?”
“Đúng vậy,” Anh nhìn cô, hình như đang xem xét gì đó hoặc như suy nghĩ trong lòng, “Chẳng qua là……”
“?”
“Khi em đến tìm tôi, muốn cùng tôi tham gia cuộc thi, tôi dường như nhìn được trên em một vài thứ……”
Tri Kiều ngã vào ghế sau, tiếp tục lấy tay che mắt. Chu Diễn trầm mặc hút thuốc, mùi thuốc lá tràn ngập trong xe, kể cả mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi nước cologne nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Qua một lúc lâu, Tri Kiều bỗng nhiên nói: “Cám ơn anh.”
“?”
“Dù thế nào nữa thì cũng cảm ơn anh…..”
Chu Diễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nét mặt dần trở nên dịu dàng, dường như hiểu được lời cô muốn nói:
“Vậy tôi có phải nên nói, đừng khách sáo.”
Đến lúc mặt trời lặn thì đội cuối cùng mới ủ rũ chạy đến điểm cuối trên sườn núi, điều khiến mọi người sửng sốt là, đội cuối cùng lại là cặp tình nhân vô cùng ăn ý kia. Sự tàn khốc của vòng đấu loại là ở chỗ đó, dù bạn chỉ mắc một lỗi nhỏ không đáng, hoặc chưa thích ứng với hoàn cảnh mới mà gây ra một vài sơ suất không đáng kể, tóm lại, bị loại hoặc bị mất cơ hội vào vòng trong, thì điều duy nhất có thể làm là thu xếp hành lí về nhà.
“Hừ! Tôi muốn suy nghĩ lại quan hệ của chúng ta lần nữa,” Cô gái khoanh hai tay trước иgự¢, đứng trước ống quay, vẻ mặt bất mãn, “Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào cố chấp như anh ta, chúng tôi hoàn toàn không ăn nhịp với nhau.”
“Tôi cũng vậy,” Anh chàng kia sắc mặt không đổi, “Cô ta cả ngày chỉ biết phàn nàn và phàn nàn! Tôi chịu đủ rồi!”
Tất cả mọi chuyện, dường như đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Buổi đó hôm đó tất cả mọi người đều ở tại “nhà dân” (nơi cung cấp chỗ ngủ và bữa sáng) trong thị trấn, nơi này gọi là “B&B”, tức là breakfast và bed, nhưng thực tế đa số “nhà dân” trên Great Ocean Road không chỉ cung cấp chỗ ngủ và bữa sáng, nơi này còn mang tới cho du khách cảm giác “gia đình”, đây là điểm mà rất nhiều khách sạn không có.
Có lẽ vì sau một ngày thể lực bị tiêu hao nên các nhóm đều kiệt sức, hoặc đều nếm được mùi tàn khốc của vòng loại, tóm lại, lúc ở phòng ăn ăn cơm, tất cả mọi người đều im lặng, khác hẳn buổi tối hôm trước náo nhiệt vui vẻ, đa số mọi người tập trung ăn bữa tối của mình, thỉnh thoảng có ai đó thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng phần lớn đều trầm tư hoặc ngẩn người.
“Này,” Tạ Dịch Quả bưng khay đồ ăn đến ngồi cạnh Tri Kiều,“Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào.”
“Không cần đâu,” Miệng Tri Kiều nhét đầy khoai tây chiên, vẫn mỉm cười thân thiện, “Tiện tay thì giúp thôi.”
“Ngày hôm nay cũng quá sức mà, tôi tưởng mình sắp ૮ɦếƭ rồi.”
“Ngày mai trước khi xuất phát anh hãy uống viên thuốc đó……” Cô nói chuyện không rõ ràng, “Như thế sẽ không say nữa ……”
“Cám ơn! Thật sự rất cám ơn cô!” Tri Kiều có thể nhìn thấy sự cảm kích trong ánh mắt anh ta.
“Đừng như vậy,” Cô ra sức nuốt đống đồ ăn nghẹn ở cổ họng, “Chuyện đó không có gì đâu……”
“Hiếm thấy cô gái nào tốt bụng lạc quan như cô.”
“A……” Tri Kiều rất ít khi được người khác khen, cho nên đầu óc lâng lâng, không biết nên nói gì.
“Bởi vì cậu gặp quá ít con gái.” Chu Diễn đang dùng dao cắt miếng thịt bò trong hamburger, nói xen vào.
Tạ Dịch Quả ngẩn người, sau đó gật đầu: “Ừm, cũng có thể.”
“……” Chu Diễn liếc mắt nhìn anh ta, nhét miếng thịt bò vào miệng.
“Hai người thật đặc biệt.” Tạ Dịch Quả nói tiếp.
“Đặc biệt?”
“Ừ, đương nhiên. Rất đặc biệt.”
“……”
“Tôi đã thấy anh,” Câu này là anh ta nói với Chu Diễn, “Tôi đã xem chương trình của các người, vốn không nghĩ người dẫn chương trình nổi tiếng như anh cũng tham gia cuộc thi này —— anh là người chuyên nghiệp, còn chúng tôi đều là dân nghiệp dư . Anh tham cuộc thi này giống như tôi tham gia giải đấu lập trình máy tính.”
Chu Diễn nuốt thịt bò xuống, mặc dù không rõ anh ta khen tặng hay chế nhạo, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại: “Cám ơn.”
“Còn về Tiểu Thái,” Anh ta không biết từ lúc nào đã chuyển sang xưng hô thân thiết với cô, “Tôi vẫn tưởng cô đến để cho đủ số người .”
“……Cám ơn.” Tri Kiều không thể không trả lời giống Chu Diễn.
“Vậy tại sao hai người lại tham gia cuộc thi này?”
“Ừm…… Chúng tôi có mục đích riêng của mình ——”
“—— Là vì tiền.” Khi biết Tri Kiều muốn che giấu, Chu Diễn thẳng thắn nói lý do của hai người.
“……”
“Ngoài mục đích này ra thì còn gì nữa đâu?” Anh nói trắng ra, giọng sắc bén.
“Ờ há,” Tạ Dịch Quả gật gật đầu, “Vậy mục đích của hai người cũng giống hai ông chủ của công ty thiết kế, cũng là vì trả tiền mua nhà?”
“……” Tri Kiều nhếch nhếch khóe miệng,“Không, không phải……”
“Vì để nhiều trạch nam như cậu có thể tiếp tục xem chương trình của chúng tôi.” Khi nói những lời này, vẻ mặt Chu Diễn nghiêm túc nhất từ trước đến nay.
Tạ Dịch Quả há miệng, như muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ với Chu Diễn, cuối cùng, anh ta không biết nói gì, chỉ gật đầu với bọn họ, nghiêm túc nói: “Cố lên!”
Sau đó, anh ta bưng khay thức ăn đi về bàn của mình.
Tri Kiều và Chu Diễn đều không nói chuyện với nhau, tự ăn đồ ăn trong khay của mình, Chu Diễn cẩn thận lựa rau cải bắp lẫn trong hamburger của mình ra, sau đó nói: “‘Tiểu Thái’, hửm?”
“……” Tri Kiều lúng túng nhếch miệng, để bầu không khí dịu đi, cô quyết định học kiểu cười nhạt của Tạ Dịch Quả nói, “Trước đây có một người , tên của cô ấy là Tiểu Thái, ngay sau đó…… cô ấy bị mang đi rồi.”
Chu Diễn quay đầu nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn nét cười trên khóe miệng cô dần cứng đờ rồi kéo xuống, sắc mặt anh vẫn không biểu cảm nói:
“Thật là nhạt nhẽo.”
Ăn cơm tắm rửa xong, Tri Kiều gọi điện thoại cho mẹ.
“Con vẫn khỏe, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.” Cô nói.
“Mẹ không lo lắng,” Giọng bà đương nhiên, “Ba năm trước chẳng phải con vẫn chạy loạn khắp nơi như vậy mà.”
“…… Mẹ có khỏe không, đừng suốt ngày tăng ca mãi thế.”
“Mẹ có chừng mực.”
“Trong tủ lạnh còn có sữa, mỗi ngày trước khi đi ngủ mẹ uống một cốc thì sẽ ngủ ngon hơn.”
“Ừ.”
“Mẹ nhất định phải ăn đủ ba bữa nhé!”
“Biết rồi.”
“……”
“Nếu không có gì thì mẹ cúp máy trước đây.”
“Vâng.”
“Vậy…… Con cũng giữ gìn sức khỏe.” Nữ cường nhân hiếm khi nói được một câu quan tâm.
“Vâng, con biết ạ.”
“Được rồi, tạm biệt.”
Nói xong, mẹ cô cúp máy luôn, làm Tri Kiều không biết nên khóc hay cười.
Chu Diễn từ phòng tắm đi ra, dùng khăn khô lau tóc: “Nghe giọng điệu của em, cứ như là bà mẹ vậy.”
Cô mỉm cười: “Biết làm sao được, mẹ em chính là người làm việc đến bạt mạng luôn.”
“Về điểm này, tôi cho rằng bố mẹ em đều giống nhau.”
Cô cười nhún vai: “Có lẽ đây cũng là lý do hai người họ đến với nhau.”
“Vậy tại sao họ lại chia tay?”
Nét cười trên khuôn mặt Tri Kiều tắt dần, thay vào đó là sự lúng túng: “Có lẽ…… Là vì bọn họ quá giống nhau, hai người giống nhau không thể sống mãi với nhau được.”
Chu Diễn biết mình lỡ lời, nhưng anh cũng không nói xin lỗi gì cả, âm thầm nói lảng sang chuyện khác: “Trên thế giới này, mâu thuẫn không thể thỏa hiệp nhất không phải là mâu thuẫn giữa giai cấp vô sản và giai cấp tư sản, mà là mâu thuẫn giữa đàn ông và phụ nữ, giống như đôi tình nhân kia, hôm qua còn thề non hẹn biển, hôm nay đã chia tay.”
Tri Kiều rũ mắt xuống, có một câu cô vẫn muốn hỏi anh, nhưng chưa có cơ hội cũng như cô không có dũng khí, nhưng hình như hôm nay cơ hội đến rồi, hơn nữa, cô dường như cũng có dũng khí:
“Có phải anh không tin vào tình yêu không?”
“……” Có lẽ anh không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nên hơi sững sờ, không đáp lại.
“Hoặc là anh vốn nghĩ tình yêu chỉ là thứ bỏ đi.”
Chu Diễn ngồi xuống, không nhìn cô, một lát sau, anh mở miệng nói, giọng anh trầm thấp mà ôn hòa: “Tôi chưa bao giờ không tin, chỉ là…… tôi cho rằng không thể tùy tiện được.”
Câu trả lời của Chu Diễn làm Tri Kiều thất vọng, thà rằng anh trả lời, tôi đúng là không tin, như vậy, một xó xỉnh nào đó trong tim cô từng bị anh từ chối có thể lành lại một chút…… Nhưng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, dù anh trả lời thế nào thì đều là từ chối cả. Đối với sự cố chấp của anh, từ chối yêu ai hay từ chối tùy tiện yêu ai cũng đâu khác nhau là mấy, tóm lại anh sẽ không động lòng.
Tri Kiều tùy tiện tìm một cái cớ để ra khỏi phòng, cô men theo sườn dốc đi về phía vịnh, ánh trăng tĩnh mịch chiếu rọi mặt biển, ánh sáng trên sóng biển dập dờn sống động. Cô nằm trên chiếc ghế gỗ dài ven đường, nhìn lên bầu trời. Bầu trời màu xanh đen, không nhìn thấy một vì sao nào cả, chỉ có những đám mây màu xám đang trôi chầm chậm.
Trong đầu cô dần hiện lên từng đoạn ký ức, có vui vẻ, cũng có đau khổ, nhưng sau tất cả, cô lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Chu Diễn. Khi anh im lặng nhìn cô, lúc anh không nói gì mà dùng ánh mắt hỏi cô có ổn không, tim cô luôn không kìm được mà đập rộn ràng.
Khuôn mặt Chu Diễn lại xuất hiện lần nữa, nhưng không phải trong tâm trí cô, mà ở ngay trước mắt. Cô giật mình, phát hiện anh đang khoanh tay trước иgự¢, nhìn cô từ trên cao xuống, dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn của Chu Diễn không hiểu sao lại có một chút…….bất an
Cô nghe thấy giọng nói tràn đầy từ tính của anh nói với cô:
“Khuya rồi, trở về ngủ sớm một chút.”
Vì thế, cô đứng lên, đi theo anh từng bước từng bước một, đi về phía sườn núi.