Trong bộ sách “Lonely Planet: Australia” nổi tiếng được xưng là “Thánh kinh của lữ hành” miêu tả quốc gia xinh đẹp này:
“Đúng vậy, cuộc sống cấp thấp ở địa cầu không đổi… Đối mặt bạn chính là phong cảnh vòm trời xanh thẳm vô biên vô hạn từ màu vàng kim biến thành đỏ sẫm. Ngoài ra còn có văn hoá của dân bản xứ cổ xưa, khiến người ta choáng váng với hồ nước mặn, loài bò sát quỷ dị khó lường, hẻm núi gập ghềnh và vực sâu cổ xưa… Dường như những điều này còn chưa đủ, bọn họ còn trực tiếp đến quần đảo Whitsunday, cộng thêm Great Barrier Reef to lớn, ở dưới nước cùng muôn vàn loài cá cảnh nhiệt đới, cá mập khổng lồ, rùa biển thật lớn cùng cá heo tinh nghịch…”
Hai năm trước, khi Tri Kiều đặt chân lên lục địa này lần đầu tiên, cô từng đặc biệt si mê màu sắc xanh thẳm nông sâu không đồng nhất trên bầu trời kia… Nhưng lúc này đây, cái cô có thể cảm nhận được, chính là nóng bức, cùng với mùi hương nóng cháy toả ra trong không khí khi ánh mặt trời chiếu xuống đất.
“Được rồi, tôi nghĩ các vị đã nhìn thấy, trạm thứ nhất của chúng ta là Melbourne. Đầu tiên chúng ta hãy tiến hành lượt rút thăm thứ nhất,” ban nãy khi ở trên máy bay người dẫn chương trình vì tiếng ngáy quá lớn của mình mà bị những người khác trách cứ, lúc này anh ta đã thay áo thun trắng và quần đùi, đứng tại khoảng trống của đại sảnh sân bay Tullamarine nói, “Nội dung rút thăm là để bố trí một người quay phim riêng cho từng đội thí sinh, người quay phim riêng này sẽ theo sát toàn bộ hành động của thí sinh, đương nhiên ngoại trừ đi toilet, tắm rửa, ngủ, và…ngoáy mũi.”
“…”
“Xin nhân viên phía dưới lấy hộp rút thăm ra đây, tôi sẽ rút ra theo thứ tự tên của người quay phim, chia ra tương ứng với mười đội.” Người dẫn chương trình vẫy tay, nhân viên đưa hộp lên, sau đó anh ta lần lượt thông báo tên trên tờ giấy, cho đến khi tờ giấy thứ chín được mở ra. “Như vậy, người quay phim cuối cùng, vị nào còn chưa được gọi tên có thể giơ tay lên một chút không?”
Lão Hạ tiến lên một bước, thật thà giơ tay mình lên.
“Tốt, ông là người quay phim riêng của đội dự thi số mười.”
Lão Hạ khuôn mặt tươi vui đi đến phía sau Tri Kiều và Chu Diễn.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói gì đó, Tri Kiều nhịn không được quay đầu lại thấp giọng hỏi: “Chú mưu tính trước rồi phải không?”
“Cô đoán xem?”
“Chú đút lót thằng nhóc phụ trách chuẩn bị hộp rút thăm?” Chu Diễn cũng lặng lẽ tham gia vào.
“Không, vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì cái này rất giống tác phong của chú.” Chu Diễn vừa đối diện người dẫn chương trình vừa nói.
“Quả thực tôi có động tay chút ít, nhưng tôi muốn tạm thời giữ bí mật mánh khoé của mình.” Lão Hạ cười thần bí.
Tri Kiều đảo mắt, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc chú làm gì hả?!”
“…Tôi đút lót thằng nhóc phụ trách chuẩn bị hộp rút thăm.”
“…”
“Để tôi xem đồng hồ một chút, hiện tại đã là bảy giờ tối, cuộc thi bắt đầu từ lúc này,” người dẫn chương trình giao mười phong thư khác nhau cho từng đội thí sinh, “Bên trong có manh mối của khách sạn đêm nay các vị ở lại, bảy giờ sáng mai chúng ta tập hợp tại đại sảnh của khách sạn, vì vậy thí sinh giành được chiến thắng đêm nay sẽ nhận được…thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn những người khác. Chúc các vị may mắn.”
Chu Diễn mở ra phong thư màu trắng, bên trong là một chiếc chìa khoá, trên đó viết “C129”. Các thí sinh khác đều tự bàn bạc, có một số người xách hành lý xuất phát.
“Đây là cái gì?” Tri Kiều hỏi.
“Một chiếc chìa khoá.”
“…Em biết.”
Chu Diễn chỉ nhíu mày, hình như cũng không có đầu mối. Vì thế Tri Kiều quay đầu hỏi lão Hạ: “Vậy…chú có quen biết nhân viên phụ trách đặt phòng không?”
“…” Lão Hạ lắc đầu.
“Chỉ dựa vào một chiếc chìa khoá làm sao chúng ta biết là khách sạn nào chứ?” Tri Kiều nghĩ mãi không ra.
“Cô nói xem cảnh sát có biết không?”
“Tôi cho rằng khó lắm, bọn họ là cảnh sát, mà không phải bình luận viên của ‘Trip Advisor’.”
“Này,” Chu Diễn bỗng nhiên xoay người nhìn bọn họ, “Rốt cuộc là ai tham gia cuộc thi? Là ba người ư?”
“…” Sự nghiêm túc của anh hơi hù doạ Tri Kiều.
“Tôi không nói lời nào,” lão Hạ bắt đầu hí hoáy với máy quay phim cỡ nhỏ của ông ta, “Tôi cam đoan.”
Tri Kiều có chút không vui, đúng là vì sự giúp đỡ của lão Hạ bọn họ mới có thể tham gia cuộc thi này, nhưng hiện tại Chu Diễn lại bảo ông ta tránh ra, làm tốt công việc quay phim của ông ta —— đây coi là gì chứ?
“Tôi biết em suy nghĩ gì, tới khách sạn tôi sẽ nói với em.” Chu Diễn thấp giọng nói.
“Tôi đã bắt đầu quay.” Lão Hạ nhắc nhở.
Tri Kiều nén xuống buồn bực trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười không được tự nhiên, sau đó cô nghe thấy Chu Diễn nói: “Tôi nghĩ đây là chìa khoá của tủ giữ đồ, bình thường chỗ nào có thể dùng đến tủ giữ đồ nhất?”
“Uhm…trường học? Phòng tập thể thao? Hoặc là…ngân hàng!”
Chu Diễn nhìn cô tuyệt vọng mà lắc đầu: “Không, là sân bay, nhà ga hoặc là bến xe đường dài.”
“A…” Cô bừng tỉnh hiểu ra.
“Đi thôi,” anh bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chúng ta đến tủ giữ đồ của sân bay xem trước, mặc dù tôi cảm thấy hy vọng không lớn.”
Nhìn thấy bóng dáng Chu Diễn kéo hành lý đến phía quầy hỏi, Tri Kiều nhịn không được hỏi lão Hạ: “Ánh mắt vừa rồi của anh ấy có ý gì? Cho rằng tôi rất ngu xuẩn?”
“Không,” lão Hạ biết điều tắt máy quay, “Tôi nghĩ cậu ấy chỉ cho rằng cô…hơi ngu xuẩn thôi.”
Tủ giữ đồ của sân bay mau chóng được chứng thực không có thứ bọn họ muốn tìm, vì thế bọn họ xuất phát đến trung tâm giao thông lớn nhất thành phố —— nhà ga Southern Cross.
Xe taxi chạy nhanh trên đường, xa xa bắt đầu trở nên một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn chiếu sáng hai bên phát ra màu cam, tia sáng chói rọi, Tri Kiều nhớ tới hai năm trước bọn họ đã từng đến đây, cô không khỏi có chút phiền muộn. Cô thường hay suy nghĩ một vấn đề thế này: nếu bố vẫn còn sống, ông sẽ làm ra một chương trình như thế nào? Ông muốn thông qua nó để biểu đạt ý tưởng ra sao?
Ý nghĩa của lữ hành ở đâu?
Ngay lúc cô ngẩn ngơ, xe taxi đã chở bọn họ tới nhà ga Southern Cross, Melbourne vào ban đêm có vẻ hơi quạnh quẽ, mặc dù đại sảnh của nhà ga vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng hành khách qua lại hiển nhiên ít hơn ban ngày. Dưới sự trợ giúp của nhân viên, bọn họ nhanh chóng tìm được khu vực chứa tủ giữ đồ, Chu Diễn vừa lẩm nhẩm dãy số trên thẻ chìa khoá, vừa tìm kiếm.
“Là cái này,” anh nói, “C129.”
Tri Kiều đi qua, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Diễn tra chìa vào ổ khoá —— dĩ nhiên mở ra.
Bên trong rỗng tuếch.
“…” Chu Diễn vừa rồi còn tràn đầy tự tin lúc này ngây ngẩn cả người.
“Xem chỗ này!” Tri Kiều chỉ vào phong thư màu trắng dán vào mặt sau của cửa tủ.
Chu Diễn mở phong thư ra, bên trong có tấm danh thi*p… Cám ơn trời đất, là danh thi*p của khách sạn!
“Chúng ta thành công rồi!” Cô mở to mắt, không dám tin, trong lòng bắt đầu vui sướng như được tặng đồ chơi Doraemon phiên bản giới hạn của McDonald.
Chu Diễn nhìn cô, nhưng anh chỉ mỉm cười, trong mắt loé ra tia sáng dịu dàng lại động lòng người.
Trong lúc nhất thời, Tri Kiều có phần nói không ra lời.
“A! Đây là cái tủ của chúng ta!” Tiếng hét của cô nàng đội cổ động viên kéo Tri Kiều quay về hiện thực.
Ngoài bọn họ ra còn có vài đội thí sinh cũng lần lượt tới nhà ga, đang tìm kiếm tủ giữ đồ của mình. Chu Diễn nhìn danh thi*p khách sạn trên tay, nói: “Đi thôi, ngay con đường này, tôi đoán chắc là gần đây.”
Nói xong, anh kéo hành lý đi về phía cửa.
Tri Kiều sững người vài giây, rồi vội vàng đi theo. Cô chợt cảm thấy mình luôn mãi đi theo bước chân của anh, anh kể với cô rất nhiều chuyện liên quan đến bố, anh dạy cô làm công việc của bố thế nào, có đôi khi anh thậm chí sẽ dạy cô sinh sống ra sao —— giống như một người bố vậy —— cô vẫn ở phía sau anh, không phải phía trước, cũng không phải bên cạnh, mà là phía sau.
Cái này không có nghĩa là ngay từ đầu, quan hệ của bọn họ…chẳng phải ngang hàng sao? Cho nên anh mới coi cô như là em gái, mà không phải một người phụ nữ?
Giống như suy đoán của Chu Diễn, khách sạn cách nhà ga hai con phố, đi bộ chỉ cần mười phút. Đó là một toà nhà nhìn qua hơi lâu năm, vách tường màu vàng đất và khung cửa kính màu đen biểu hiện ra tuổi tác của nó, khoảng sân ở cổng nhỏ hẹp, cùng với thiên thần của suối phun hơi cũ, càng khiến người ta có ấn tượng rất lạc hậu.
Đi qua cửa xoay tròn đến chỗ tiếp khách —— nói là chỗ tiếp khách bởi vì ở đó thật sự không đủ lớn để gọi là “đại sảnh” —— một ông lão tóc bạc mặc âu phục màu đen lập tức đứng lên, dùng tiếng Anh dày đặc khẩu âm nước Anh hỏi: “Có gì có thể giúp đỡ không?”
“Đúng vậy,” Chu Diễn lịch sự nói, “Tôi nghĩ đã có người đặt phòng ở đây cho chúng tôi.”
“Được, xin hỏi tên họ của các vị?”
Anh nói ra, cũng đưa hộ chiếu. Từ một chồng giấy A4 ông lão lập tức lục lọi ra hai tờ, vừa thẩm tra đối chiếu vừa nói: “Cậu Chu và cô Thái ở 601, ông Hạ ở 502.”
Lúc này Tri Kiều mới lờ mờ nhớ lại vấn đề cuối cùng nhân viên phỏng vấn đã hỏi —— nói cách khác, cô và Chu Diễn phải ở chung một phòng —— không chỉ là đêm nay, hai tuần sau này đều là như thế!
Nghĩ đến đây, trong đầu cô trở nên trống rỗng. Đợi đến lúc hồi phục tinh thần, Chu Diễn đang cầm thẻ phòng điện tử quơ quơ trước mắt cô.
“Có thể lên chưa?”
“Có, có thể…”
Ba người cùng tiến vào thang máy kiểu cũ, lão Hạ nhắm ống kính ngay bọn họ: “Hãy tổng kết một chút về ngày đầu tiên đi.”
“Tôi nghĩ đây là một bắt đầu không tệ lắm, hy vọng sẽ tiếp tục giữ vững như thế.” Chu Diễn thanh thản nói.
“Tôi, tôi nghĩ…chúng tôi…tôi cảm thấy chúng tôi…”
“—— được rồi, quên đi.” Lão Hạ dường như không có ảo tưởng gì đối với sự ngắt quãng của cô, ông ta trực tiếp tắt máy, vừa đến tầng năm, ông ta xách hành lý của mình đi ra ngoài.
Vì thế một ngày hỗn loạn qua đi, Tri Kiều bỗng nhiên rơi vào cảnh khốn khó khác —— làm sao một mình ở chung với Chu Diễn trong mười tiếng đồng hồ —— sau khi lời thổ lộ ngu xuẩn của cô bị từ chối một cách rõ ràng.
Theo một giọng nhắc nhở tiếng Anh mơ hồ vang lên, tới tầng sáu rồi, bọn họ đi ra thang máy, phát hiện trên mặt đất lót tấm thảm màu đỏ kiểu cũ, tầng lầu quả thực cao như bốn mét, đèn chùm tinh xảo rủ xuống trên đầu, chiếu sáng hành lang không một bóng người.
“Ở đây.” Âm thanh của Chu Diễn lại còn có tiếng vọng nho nhỏ.
Cô đi theo phía sau anh, đi về phía đầu kia của hành lang, nơi này im lặng đến mức chỉ nghe thấy âm thanh ma sát giữa bánh xe va ly trên tấm thảm. Chu Diễn nhanh chóng tìm được phòng số 610, anh dùng thẻ phòng điện tử mở cửa ra, căn phòng vốn tối đen trở nên rất sáng sủa, anh xách hành lý của mình vào, sau đó xoay người nhìn cô, như là đang hỏi, hoặc như là…hối thúc.
Tri Kiều mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, kiên trì đi vào, cửa ở phía sau lập tức được đóng lại.
Căn phòng rất lớn, thậm chí có một phòng bếp cỡ nhỏ cùng với phòng khách độc lập, cô xoay người nhìn về phía giường, nhẹ nhàng thở ra —— là hai chiếc giường đơn!
“Em muốn thu dọn hành lý trước hay là tắm trước?” Chu Diễn vừa nói vừa lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh trong tủ lạnh uống một hớp lớn.
“Em…cái nào cũng được.”
Sau khi uống hết cả chai nước, Chu Diễn nhìn cô, nói: “Vậy em đi tắm trước, tôi thu dọn hành lý, sau đó trao đổi.”
“Được, được rồi.”
Tri Kiều đặt hành lý của mình vào một góc, che che giấu giấu quần áo thay mới cầm trong tay, sau đó mau chóng đi vào phòng tắm.
Cô mở vòi nước, làm cho cả phòng tắm chìm trong tiếng nước chảy ào ào, cô mới từ từ bình tĩnh lại. Nước ấm sinh ra sương mù nhanh chóng làm cho bản thân trong gương trở nên lờ mờ, cô nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy hoang mang đối với quan hệ hiện tại giữa bọn họ.
Cô vẫn thích anh —— đây là sự thật không hề nghi ngờ —— như vậy anh lại cảm thấy cô thế nào? Tưởng rằng một người phụ nữ bị cự tuyệt một lần sẽ hết hy vọng, hay là nói anh không hề quan tâm đến cảm nhận của cô?
Sau khi hơi nước hoá thành nước liền chảy xuống men theo mặt gương, cô đã hoàn toàn không thể nhìn thấy gương mặt mình trên tấm gương, giống như cô không thể nhìn rõ trái tim của Chu Diễn.
Tối hôm nay, dưới sự chỉ huy của Chu Diễn, hai người dùng khoảng nửa giờ dọn xong tất cả hành lý. Mặc dù Tri Kiều nhiều lần khăng khăng đòi giữ lại một hành lý thuộc về cô, nhưng Chu Diễn vẫn bắt đem đồ đạc còn lại của hai người sau khi rút lại vài thứ mà bỏ vào chung một va ly, hai cái khác thì gửi lại khách sạn.
“Tin tôi, làm như vậy là chính xác.”
“Nhưng mà…” Cô hé miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Không có gì phải thẹn thùng,” anh hình như nhìn thấu cô, “Chúng ta tới là tham gia cuộc thi.”
“…”
“Hiện tại, tôi đề nghị chúng ta tốt nhất nên bắt đầu ngủ, bằng không chẳng có gì cam đoan sáu rưỡi sáng ngày mai có thể thức dậy không.”
“Được rồi.” Hình như cô vĩnh viễn chỉ có đồng ý.
Chu Diễn hài lòng gật đầu, anh xoay người tắt đèn, cả phòng lập tức trở nên mờ mịt, chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ nằm giữa hai cái giường đơn vẫn đang sáng. Anh ngồi lên giường mình trước, xốc chăn lên tiến vào, nhìn thấy Tri Kiều vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh bình tĩnh nói: “Thái Tri Kiều, muốn tôi qua đó ôm em sao?”
“Không cần…” Cô lập tức chạy lên giường mình nhanh như chớp, vùi cả người trong chăn, chỉ chừa một mớ tóc bên ngoài.
Chu Diễn nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em không cảm thấy oi bức sao?”
“Không.” Âm thanh cô cách tấm chăn truyền đến, giống như có một đoàn xe lửa đang chạy trong đường hầm.
“Được rồi, vậy ngủ ngon.” Nói xong, anh tắt đèn.
Tấm màn của cửa sổ sát đất làm bằng một lớp vải bố, bởi vậy trong phòng gần như không có chút ánh sáng, ngoại trừ thỉnh thoảng có xe cộ ở bên ngoài đi qua có thể nghe được tiếng động, thì cũng chỉ nghe thấy tạp âm của máy điều hoà phát ra trên đầu.
Một lát sau, Tri Kiều cảm thấy Chu Diễn ngủ rồi, từ trong chăn cô ló đầu ra, hít mấy hơi thật sâu.
“Tôi nói rồi sẽ oi bức mà.” Âm thanh trầm thấp của Chu Diễn lại vang lên phía sau.
“…Sao, sao anh còn chưa ngủ?”
Anh cười nhẹ một tiếng, nói: “Ừm…có chút…không yên lòng nên chẳng ngủ được.”
“…Vì sao?”
“Đương nhiên là vì cuộc thi.”
“Nhưng mà biểu hiện của anh tốt lắm…” Cô dừng một chút, “Ngoại trừ trắc nghiệm ăn ý hôm qua.”
“À, phải rồi, cái kia không thể trách tôi toàn bộ, ý nghĩ của mỗi người khác nhau, em cũng không thể hoàn toàn hiểu biết người khác, làm sao có thể yêu cầu người khác hoàn toàn hiểu biết em.”
“…Được rồi, nếu nói đến việc này, sao anh lại ở sân bay nổi giận với em và lão Hạ?”
“Em phải chấp nhận một quan điểm thế này, cuộc thi là công việc của chúng ta, mà không phải của lão Hạ, công việc của chú ấy là người quay phim, vai trò của chúng ta không thể lẫn lộn.”
“Nhưng anh chưa từng nghĩ tới anh trách móc chú ấy như vậy, chú ấy sẽ buồn bực sao?”
“Chú ấy sẽ không.”
“Có lẽ sẽ có.”
“Chú ấy sẽ không.”
“Nói không chừng sẽ đấy.”
“Chú ấy tuyệt đối không như thế, bởi vì chú ấy là dân chuyên nghiệp.”
“Lại nữa rồi… Đây là điều quái đản của anh, anh cũng không thèm thừa nhận, còn nói bánh bích quy hình gấu gì đó.”
“Trời à, tôi xác định mỗi sáng thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng!”
“…”
“…”
Trong phòng lại trở nên yên lặng, giống như bọn họ đều đã ngủ.
“Kiều,” âm thanh Chu Diễn bỗng nhiên trở nên có chút cảm tính, “Đây là một bắt đầu, trên con đường này em không biết tiếp theo mình sẽ gặp cái gì.”
“…”
“Có lẽ là chuyện tốt, có lẽ là chuyện xấu, không ai biết, giống như tôi không biết tiếp theo giữa chúng ta còn có thể phát sinh tranh chấp gì, nhưng tôi hy vọng chúng ta đều có thể nhớ rõ hai chữ ‘khoan dung’.”
“…”
“…”
“Em có thể hỏi anh một vấn đề không?” Tri Kiều nhìn thấy một tia sáng duy nhất xuyên qua khe hở của tấm màn và bức tường trên trần nhà tối đen, trong lòng có chút không xác định.
“Hỏi đi.”
“Ý nghĩa của lữ hành là gì?”
Nghe vấn đề như thế, Chu Diễn dường như hơi kinh ngạc, anh phát ra một chút tiếng động, Tri Kiều đoán đó là tiếng anh xoay người.
“Trước khi tôi trả lời em, có phải nên biết đáp án của em không?”
“Em? Chính vì em không có đáp án nên mới hỏi anh.”
“Ừm…” Anh khẽ nói, như là đang suy nghĩ, “Thế thì tôi không thể nói với em.”
“?”
“Nếu không sẽ mất đi ý nghĩa.”
Cô kinh ngạc quay đầu về phía anh, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen. Nhưng trong bóng đêm, cô dường như mơ hồ thấy được hình dáng của anh, cùng với đôi mắt kia khiến nhịp tim người khác đập nhanh.
Không biết qua bao lâu, Tri Kiều đột nhiên cảm thấy hai má hơi nóng lên, để che giấu bản thân mình mất tự nhiên, cô lớn tiếng nói: “Có ai đã nói qua con người anh rất khó hoà hợp không?”
“Không có,” anh cười rộ lên, “Đa số người cảm thấy tôi khó hoà hợp thì sẽ tự động cách xa tôi, ngay cả cơ hội nói thật với tôi cũng chẳng có.”
“Thế thì hiện tại em đã nói thật với anh rồi.”
“À, cám ơn!”
“…Đừng khách sáo.”
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát, cho đến khi Tri Kiều nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ trước đây những người phụ nữ qua lại với anh cũng chưa từng nói anh khó hoà hợp sao?”
“Không có,” anh cười rộ lên, “Nếu các cô ấy cảm thấy tôi khó hoà hợp thì sẽ không yêu tôi rồi.”
Nghe câu trả lời như thế, Tri Kiều thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
“Ngủ!” Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, bắt buộc chính mình nhắm mắt lại.
Trong hậm hực và bất an cô nhanh chóng tiến vào giấc mộng. Cô mơ mình biến thành một va ly du lịch, khung nhôm màu bạc và mặt trên màu trắng vây quanh cô, dưới chân là bốn bánh xe, rất uy phong. Khi cô được đưa lên băng chuyền hành lý, cô đã thấy Chu Diễn ở đấy, khung nhôm màu xám bạc và mặt trên màu đen với bánh xe cùng loại —— à đúng vậy, anh cũng là một chiếc va ly —— nhưng anh bị một đám va ly đủ loại màu sắc vây quanh, cô muốn chào hỏi anh, nhưng anh không hề chú ý tới cô, chỉ là im lặng đứng đó tiếp nhận sự hâm mộ và tán dương của các va ly khác, bởi vì —— dưới chân anh có tám bánh xe…