Diệp U không biết vừa rồi mình có hát to hay không, nhưng cô biết chú Hỉ sắp lột da cô rồi. Vì thế Diệp U điên cuồng tự cứu mình: “Chú Hỉ, bà Vạn, chào buổi trưa!”
Khuôn mặt Diệp U tràn đầy ý cười, như thể chỉ cần cô cười đủ rạng rỡ thì chuyện ca hát vừa rồi không tồn tại.
Chú Hỉ lại không bị dáng vẻ này của cô mua chuộc, hiển nhiên muốn nói chuyện đàng hoàng với cô. Diệp U thấy ông đi tới, vội vàng lùi một bước về phía đại sảnh: “Sắp đến 12 giờ rồi, mọi người mau vào đi!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi đến. Người đàn ông cao lớn, bộ âu phục phẳng phiu vừa vặn, thoạt nhìn đã thấy có giá trị, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính hẹp, tròng kính thoáng che giấu vẻ mạnh mẽ trong mắt anh.
Trong khoảng thời gian này Diệp U đã gặp không ít các tổng giám đốc để thu hút vốn đầu tư, nhưng cô phải công nhận, người vừa bước vào cửa mới là bộ dạng của tổng giám đốc trong tưởng tượng của cô, những người trước đây chỉ có thể được gọi là doanh nhân.
Đây là nơi Lục Tẫn mở tiệc chiêu đãi khách quý, người bình thường không thể tùy tiện vào, người đàn ông này nhất định là học sinh mà bà cụ Vạn từng giúp đỡ, hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khải.
Bởi vì anh ta đã đến, những gì chú Hỉ sắp nói đã bị cắt ngang, mọi người cùng nhìn về phía anh.
Dưới ánh mắt của bao người, anh ta không hề mất tự nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười lịch sự, bước nhanh tới: “Xin lỗi mọi người, tôi tới hơi trễ.”
Vừa dứt lời, anh đi đến trước mặt bà cụ Vạn, chào bà: “Bà Vạn, dạo này bà có khỏe không?”
Bà cụ Vạn mỉm cười, trả lời anh: “Sau khi tới sơn trang, quả thật đã khá hơn một chút.”
“Vậy là tốt, nếu bà thích nơi này thì ở thêm vài ngày.” Nói xong, anh cười xin lỗi những người khác, “Quên tự giới thiệu, tôi tên là Chu Quyết, là một trong những học sinh mà bà cụ Vạn và ông cụ Vạn từng giúp đỡ.”
Diệp U lập tức nịnh nọt anh ta, có ý đồ chuyển hướng sự chú ý của mọi người sang anh ta: “Hóa ra là sếp Chu, ông Kim nói không sai mà, quả thật là tuổi trẻ đầy triển vọng!”
Chu Quyết nhìn cô, Diệp U còn đang khen lấy khen để: “Bà Vạn, cháu nói không sai phải không, học sinh mà bà và ông Vạn từng giúp đỡ bây giờ đều thành trụ cột, là niềm tự hào của ông bà!”
Bà cụ Vạn nhìn cô cười, lên tiếng không nhanh không chậm: “Ừ, cô có nói.”
“Cháu đâu có nói nhảm, đúng không.” Cô bước lên trước, đỡ tay trái của bà cụ Vạn đi vô trong, “Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta mở tiệc đi.”
Vấn đề ca hát hoàn toàn bị cô đánh lừa cho qua, mọi người nhấc chân đi vào Dao Hương Thính. Cách bài trí ở Dao Hương Thính cho bữa trưa hôm nay khác với lúc Diệp U tới xin chữ.
Trong đại sảnh, một ít ghế thái sư đã bị dời đi, một chiếc bàn tròn được đặt ở đó. Người phục vụ đang chờ bên cạnh bàn thấy bọn họ bước vào, thấp giọng hỏi Lục Tẫn: “Lục tiên sinh, bây giờ dọn đồ ăn được chưa?”
“Ừm.” Lục Tẫn gật đầu, người phục vụ đi xuống để dọn các món ăn.
Năm người ngồi quanh bàn tròn, Lục Tẫn vẫn ngồi ở hướng chủ nhân. Bà cụ Vạn ngồi bên cạnh anh, giới thiệu với Chu Quyết: “Đây là Lục tiên sinh của sơn trang, bên cạnh là Tiểu Hỉ, quản gia của sơn trang. Cháu có thể gọi cậu ấy là chú Hỉ. Còn đây là……”
Lúc bà cụ Vạn giới thiệu đến chỗ Diệp U thì dừng lại: “Hay là tự cô giới thiệu đi.”
Diệp U hắng giọng, mỉm cười với Chu Quyết: “Xin chào sếp Chu, tôi tên là Diệp U, là bạn của Lục tiên sinh.”
Khi cô nói là “bạn của Lục tiên sinh”, nét mặt của chú Hỉ rõ ràng có vẻ phản đối, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Chu Quyết nhìn Diệp U, cười nói: “Tôi nghe bà Vạn nói, ngày hôm qua cô và Lục tiên sinh chạy thẳng từ sơn trang đến bên thác nước mới tìm thấy bà. Tôi muốn cảm ơn cô và Lục tiên sinh.”
Lục Tẫn mở miệng: “Không cần cảm ơn, nếu anh đã đến thì khuyên bà Vạn đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Bà cụ Vạn nhìn anh không quá hài lòng: “Hôm qua không phải tôi luẩn quẩn trong lòng, chẳng phải do mọi người hiểu lầm hay sao?”
Chu Quyết nói: “Bà Vạn, Lục tiên sinh nói đúng, nếu bà không để lại một bức di thư giả trông như thật, làm sao bọn họ hiểu lầm được?”
Bà cụ Vạn hừ một tiếng, nhìn anh nói: “Tôi biết ngay, cháu mà tới đây rồi, không chỉ Lục Tẫn quản tôi, cháu cũng muốn quản tôi.”
“Bà Vạn, họ quan tâm bà đó.” Diệp U chớp mắt với bà cụ Vạn, “Hai anh chàng đẹp trai vây quanh bà, thật tốt biết bao.”
Bà cụ Vạn nghe vậy, nhìn cô buồn cười, ánh mắt sáng hơn bình thường một chút: “Lời này không sai.”
Diệp U cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, các cô gái khác hâm mộ muốn ૮ɦếƭ.”
Cô phục vụ đứng bên cạnh không khỏi nhếch khóe miệng. Vừa rồi người phục vụ kêu dọn món ăn, cô đi lên trước để phụ.
Bà cụ Vạn nhìn Diệp U cười đầy ẩn ý: “Cô gái khác mà cô đề cập đến không phải là cô đó chứ?”
Diệp U nhìn các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, nói với bà cụ Vạn: “Bà Vạn, đồ ăn được dọn hết rồi, bà đừng trêu cháu.”
Lục Tẫn nói kịp thời: “Ăn thôi.”
Diệp U chờ bọn họ cầm đũa, cô mới cầm đũa lên. Các món ăn trong sơn trang luôn luôn tinh xảo, ngày thường ăn trong phòng một mình, không cảm thấy hoành tráng như vậy. Hôm nay dọn cả bàn lớn, Diệp U quả thật muốn chụp ảnh.
Tuy nhiên cô vẫn kìm lại, gắp một con tôm vào chén. Người phục vụ lại đẩy một xe đồ ăn tới, trên đó có năm thố bí đỏ.
Vừa thấy thố bí đỏ, bà cụ Vạn rất thích thú: “Mọi người phải nếm thử thố bí đỏ này, do chính tay Lục Tẫn nấu đó.”
Diệp U hơi sửng sốt, nhìn Lục Tẫn có chút kinh ngạc: “Anh còn biết nấu ăn nữa à?”
Lục Tẫn gật đầu và ừ: “Ông nội biết nấu, khi còn nhỏ có học với ông một chút.”
“Oa, tôi nhất định phải nếm thử.” Diệp U cũng vô cùng thích thú nhìn thố bí đỏ đưa tới trước mặt cô.
Lục Tẫn thấy cô quá mong chờ, anh hơi lo lắng mùi vị không hợp với khẩu vị của cô: “Không nhất định ngon hơn đầu bếp trong sơn trang.”
Diệp U cầm muỗng, ngước mắt nhìn anh: “Sao vậy được. Chỉ cần trả tiền là có thể ăn đồ của đầu bếp trong sơn trang nấu, nhưng không dễ ăn đồ của anh nấu nha.”
“Lời này hoàn toàn đúng.” Bà cụ Vạn gật đầu đồng ý, “Ông nội của Lục Tẫn chỉ nấu ăn cho bà nội của cậu ấy, đám bạn bè như chúng tôi muốn ăn phải chờ đến buổi tụ tập hàng năm.”
Diệp U cười rạng rỡ: “Cháu dựa hơi bà Vạn mới có thể ăn ké bữa hôm nay.”
“Được rồi, đừng lắm lời, mau ăn đi.” Bà cụ Vạn nói xong, cúi đầu nếm thử thố bí đỏ mà Lục Tẫn làm. Bí đỏ được hầm rất tinh tế, có chút mùi thơm của sữa, ngọt thanh và không bị ngấy.
“Hương vị không tệ, coi như tay nghề của ông nội cháu không bị thất truyền.”
Diệp U nghe bà nói vậy, cũng nóng lòng muốn thử một ngụm, cháo bí đỏ ngọt ngào mềm mại, còn có thể ăn trứng hấp bên trong: “Còn có trứng hấp bên trong!”
“Ừ.” Lục Tẫn thấy cô có vẻ thích nên hơi yên tâm, “Có thể ăn kèm với các loại hạt trong đĩa nhỏ bên cạnh, mùi vị sẽ đậm đà hơn.”
Chu Quyết cũng nếm thử thố bí đỏ, nhìn Lục Tẫn có vài phần khen ngợi: “Lục tiên sinh mới thật sự là tài năng trẻ, không chỉ điều hành một sơn trang lớn, mà còn có tay nghề tốt.”
Diệp U thêm một câu trong lòng, mấu chốt là anh ấy còn đẹp trai nữa!
Lục Tẫn khách sáo: “Anh Chu quá khen.”
Bà cụ Vạn nhìn bọn họ mỉm cười: “Không cần tâng bốc nhau ở đây, mau ăn khi còn nóng.”
Sau đó mọi người không nói nữa, Diệp U yên tĩnh hơn thường ngày, không phải vì quy tắc “Không nói trong lúc ăn”, mà do có quá nhiều món ăn ngon trên bàn, miệng cô đã quá bận rộn.
Cơm nước xong, Chu Quyết lại khách sáo với Lục Tẫn: “Hôm nay được Lục tiên sinh chiêu đãi, ngày khác Chu mỗ mở tiệc, mong Lục tiên sinh nể mặt.”
Lục Tẫn khẽ gật đầu, xem như đồng ý, Chu Quyết nhìn Diệp U bên cạnh, nói với cô: “Cô Diệp cũng nể mặt nhé.”
Diệp U nhìn anh có chút kinh ngạc: “Tôi cũng có phần à?”
“Đương nhiên.” Chu Quyết nhếch môi cười, “Vừa mới nói, muốn cảm ơn cô và Lục tiên sinh.”
“Ây dà, sếp Chu khách sáo quá.” Diệp U nói một cách lịch sự, nhưng biểu tình rất vui.
Dù sao cô còn muốn tìm Chu Quyết để đầu tư cho cô.
Ba người đứng trên đài ngắm cảnh của Lâm Thúy Thính, nhìn những lớp lá sen trong hồ nước. Hoa sen hiện giờ còn chưa nở, nhưng Chu Quyết rất tò mò về Uyên Ương Thính nên đến xem thử.
Lá sen trong hồ xanh tươi, mặt hồ gợn sóng biếc, ngược lại cũng là một cảnh đẹp.
“Xin lỗi, tôi rời một chút.” Lục Tẫn thấy chú Hỉ đứng trong đại sảnh, dường như có việc muốn bàn bạc với anh nên bước qua đó. Trên đài ngắm cảnh chỉ còn Chu Quyết và Diệp U, Chu Quyết nói với cô về chuyện mà anh chưa tìm được cơ hội để đề cập tới: “Cô Diệp, nghe nói công ty của cô gần đây gặp một ít vấn đề về đầu tư?”
Diệp U thoáng sửng sốt, cô còn đang nghĩ cách nhắc tới đề tài này với sếp Chu một cách tự nhiên, không ngờ anh lại chủ động nói ra.
Diệp U ngượng ngùng cười hai tiếng, nhìn anh nói: “Quả thật có một chút.”
Chu Quyết cũng cong môi: “Tôi nghe bà cụ Vạn nói, ngày hôm qua cô đi ra ngoài tìm bà nên mới thua em trai cô. Thật ra tôi rất hứng thú với game của cô, có thể nói cho tôi biết không?”
Đương nhiên Diệp U sẵn sàng nói với anh, người này trông có rất nhiều tiền, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng trước cho thỏa đáng: “Sếp Chu, đương nhiên tôi rất vui nếu anh có thể đầu tư vào game của chúng tôi, nhưng tôi hy vọng anh thật sự thấy game của chúng tôi đáng để đầu tư mới đưa ra quyết định này.”
Chu Quyết mỉm cười, anh nghe nói cô Diệp còn không buông tha ông cụ Kim để thu hút đầu tư. Lúc này anh chủ động ngỏ ý muốn đầu tư, cô lại nhắc nhở anh phải thận trọng.
“Cô Diệp, tôi là một doanh nhân.” Chu Quyết nâng kính, nhìn Diệp U, “Trước khi tới đây, tôi đã biết game của cô, bao gồm cả game 《Dữ Thần》nổi tiếng.”
Diệp U lại ngẩn người, 《Dữ Thần》 mà anh cũng biết, xem ra đã điều tra kỹ.
Chà, không hổ là công ty đầu tư phất lên nhanh chóng trong vòng mấy năm nay, cô phải thán phục về hiệu quả của nó.
Nhưng nói như vậy, Diệp U ngược lại yên tâm: “Thế này nhé sếp Chu, chúng ta hẹn lúc nào đó, tôi sẽ nói chi tiết về game của chúng tôi, anh thấy được chứ?”
“Đương nhiên.” Chu Quyết mỉm cười gật đầu.
Lục Tẫn vừa nói chuyện với chú Hỉ xong, thấy Diệp U vui vẻ chạy tới tựa như gặp phải chuyện tốt. Anh chưa kịp hỏi, Diệp U đã nói: “Tiểu Lộc, sếp Chu nói anh ấy muốn đầu tư vào game của tôi.”
Lục Tẫn hơi sửng sốt, Chu Quyết muốn đầu tư vào game của cô? Anh vốn muốn nói chuyện đầu tư với cô vào buổi chiều khi Diệp U tới gắn mộng và lỗ mộng.
Anh khẽ mím môi dưới, gật đầu nói: “Chúc mừng cô.”
“Cảm ơn, nhưng còn chưa giải quyết xong.” Diệp U cười nhìn anh, “À, chiều nay tôi không đến gắn xếp gỗ đâu, tôi muốn sửa lại số liệu trước đây, sau đó nói chuyện với sếp Chu.”
Lục Tẫn im lặng một hồi, rồi gật đầu đáp lại.
Diệp U giải thích với anh xong, cô lại chạy tới tìm Chu Quyết.
Làn gió mát hiu hiu bên hồ sen, cảnh sắc tươi đẹp động lòng người, nắng vàng ấm áp rơi nhẹ nhàng vào hai người trên đài ngắm cảnh. Trước lan can gỗ cổ kính, Chu Quyết và Diệp U vừa đứng dựa vào đó, vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Hình ảnh rực rỡ đến chói mắt.
Lục Tẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, ánh mắt vô tình chìm xuống, sau đó xoay người rời Lâm Thúy Thính.
Buổi chiều Diệp U quả nhiên không tới tìm anh, Lục Tẫn ngồi một mình ở bàn mài gỗ. Lúc chạng vạng, chú Hỉ đích thân mang bữa tối tới cho anh, cùng ăn tối với anh.
Chú Hỉ thường không đến ăn với anh, chuyến đi hôm nay rõ ràng là có chuyện muốn nói với anh.
Quả nhiên chưa ăn được hai miếng, chú Hỉ không kìm nén được đã mở miệng: “Sao cháu không đọc thông tin của những cô gái mà tôi đưa cho cháu lúc trước?”
Vừa rồi ông có nhìn thoáng qua, ảnh và tài liệu còn nằm nguyên trên bàn, không hề nhúc nhích.
Lục Tẫn nếm món măng xé nhỏ, không có mùi vị gì cả.
“Chú Hỉ.” Anh hơi ngẩng đầu, nhìn chú Hỉ ngồi đối diện, “Chú nghĩ những cô gái đó sẽ thích cháu hay sao?”
Chú Hỉ ngẩn người, ông không ngờ Lục Tẫn sẽ nghi ngờ vấn đề này: “Vì sao hỏi như vậy?”
Trong mắt ông, Lục Tẫn vô cùng ưu tú về mọi mặt, nếu không cô Diệp kia sẽ không quấn lấy anh.
Lục Tẫn đặt đũa xuống, nhìn những món ăn thanh đạm đầy bàn, trước mắt hiện lên cảnh Diệp U và Chu Quyết trò chuyện với nhau thật vui hôm nay. Anh mím môi dưới, ánh mắt ảm đạm: “Con người của cháu, đại khái cũng giống như khẩu vị, nhạt nhẽo không thú vị.”
Thật ra anh nên biết từ lâu, ngày đó lúc anh tỉnh dậy, Diệp U biến mất không thấy tăm hơi đã chứng minh thái độ của cô.
Có một số thứ, anh không nên hy vọng xa vời ngay từ đầu.
Lục Tẫn cụp mắt, anh có đêm đó là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp U: Hả??? Tôi mới nói về chuyện đầu tư mà mọi thứ đã đi theo hướng này?
Lục Tẫn: Tự kỷ :)