Đóa Hoa Thanh Cao - Chương 17

Tác giả: Bản Lật Tử

Những cành lá xanh tươi vào mùa xuân, tiếng chim hót nhẹ nhàng, ánh nắng ban mai trên núi xuyên qua kẽ nứt của cây cối, hắt ra chút lốm đốm. Dòng nước ấm áp của suối nước nóng len lỏi qua kẽ chân, giống như đàn cá bơi lội chơi đùa, bỗng một cơn gió thổi qua, vài chú chim nhỏ trên cành giật mình, ríu rít bay qua đỉnh đầu.
Hai người bên suối nước nóng vẫn không nhúc nhích.
Diệp U vòng qua cổ Lục Tẫn, ngửa đầu nhìn anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ, ngay cả hơi thở phả vào mặt cô cũng trở nên cực nhẹ.
Phản ứng tương tự đêm đó.
Diệp U đón ánh ban mai, ý cười nhè nhẹ trong đôi mắt sáng ngời như tràn đầy cảnh xuân.
Cô càng lúc càng gần Lục Tẫn, hơi ngẩng đầu là có thể hôn lên đôi môi mỏng hơi mím của anh.
Cô nhớ tối hôm đó, cô hôn anh chẳng e dè, lúc đầu Lục Tẫn còn muốn đẩy cô ra, nhưng nhanh chóng đổi khách thành chủ, hôn còn độ ng tình hơn cô.
Rõ ràng là một người trông lạnh lùng như vậy.
Hai người rất gần nhau, Diệp U có thể ngửi được mùi tùng bách trên người Lục Tẫn, rõ ràng là một mùi thơm mát lạnh, nhưng lại có khả năng xúc tác tình cảm hơn mùi thơm ngọt ngào.
Nhưng lúc Diệp U sắp hôn Lục Tẫn, cô hơi cúi đầu, in một dấu môi nhẹ trên cổ áo trắng tinh của anh.
Nhìn kiệt tác mà mình để lại trên người Lục Tẫn, Diệp U cầm giày, chạy đi mà không hề lau khô chân.
Tư thế chạy trốn giống ngày hôm đó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây rung xào xạc, vài chú chim đột ngột bay lên trời, rốt cuộc đánh thức Lục Tẫn.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra chuyện phải thở, cũng cảm thấy trái tim trong lồ ng иgự¢ đập nhanh hơn vì Diệp U.
Anh nhìn theo hướng Diệp U rời đi, ánh mắt ảm đạm vài phần.
Lại bỏ chạy.
Anh lặng lẽ ngồi một chút, mang giày vớ rồi đứng dậy rời đi.
Dấu môi trên cổ áo không đậm, nhưng đặc biệt rõ ràng trên cổ áo màu trắng. Trên đường trở về, Lục Tẫn cố ý né tránh, thuận lợi không gặp ai.
Trong phòng để quần áo của phòng ngủ, Lục Tẫn ϲởí áօ ra, nhìn chằm chằm dấu môi trên cổ áo một cách xuất thần. Màu son không sậm, có chút ngọt ngào của dâu tây.
Lục Tẫn cầm áo đứng đó một lúc, không ném vào máy giặt mà tìm một cái móc áo để treo, cất vào ngăn riêng.
Thủ phạm Diệp U thừa nhận mình hơi nhát gan, lần nào tán tỉnh xong cũng bỏ chạy. Nhưng cô không cố ý làm vậy, vừa rồi do quá khẩn trương, nếu không chạy, cô không biết phải đối mặt với Lục Tẫn như thế nào.
…… À, Lục Tẫn có cho rằng cô là đồ cặn bã không?
Diệp U khẽ nhíu mày, dòng suy nghĩ lại chuyển qua chỗ khác. Lục Tẫn bị dính son môi, phải đi về thế nào? Nếu trên đường bị ai thấy, chẳng phải sự thiết lập không gần nữ sắc của anh sẽ bị sụp đổ hay sao?
…… Nếu chú Hỉ biết, nhất định sẽ tống cổ cô ra khỏi sơn trang trước!
“……” Cô thật bốc đồng, đáng lẽ không nên càn rỡ như vậy.
Diệp U khi thì hưng phấn trong lòng, khi thì trầm mặc tự kiểm điểm, trở về chỗ của mình lúc nào không hay biết.
Dì lao công đang dọn phòng, Diệp U mới vừa đi lên lầu thì thấy dì lao công vội vã chạy ra khỏi phòng bà cụ Vạn. Diệp U thấy dáng vẻ và khuôn mặt lo lắng của dì, trong lòng có dự cảm không tốt: “Có chuyện gì vậy dì?”
Dì lao công thật sự sốt ruột, nói rất nhanh: “Tôi vừa dọn phòng của bà cụ Vạn, phát hiện di thư bên cạnh thùng rác!”
Diệp U sửng sốt, biểu tình cũng thay đổi: “Di thư gì? Đưa tôi xem thử.”
Dì đưa tờ giấy nhàu nát cho Diệp U, trên giấy chỉ viết hai chữ bằng 乃út đen, di thư.
“Tờ giấy vẫn còn bên ngoài thùng rác, lúc tôi nhặt lên thì thấy! Bà cụ Vạn sẽ không luẩn quẩn trong lòng đó chứ!” Toàn bộ sơn trang đều biết chuyện bà cụ Vạn ôm di ảnh thám hiểm tối hôm qua, dì lao công cũng nghe nói chuyện này, nên rất hoảng sợ khi thấy bà viết di thư.
Diệp U vội vàng trấn an: “Dì đừng nóng vội, dì thông báo cho chú Hỉ chưa?”
Dì gật đầu như đảo tỏi: “Tôi vừa gọi điện thoại cho quầy lễ tân và phòng bảo vệ, bảo bọn họ mau đi tìm.”
“Vậy là tốt, dì đừng lo, tôi cũng sẽ đi tìm.” Diệp U nói xong rồi chạy xuống lầu.
Tiêu Tư Thành đang ở trong phòng thu dọn hành lý, tai nghe vẫn còn bên tai, Hạ Hải Phong ở đầu dây bên kia khuyên anh đừng bốc đồng, nhưng Tiêu Tư Thành quyết tâm phải rời khỏi sơn trang.
“Nếu tớ ở lại thêm một đêm nữa, tớ sẽ bị suy nhược thần kinh.” Tiêu Tư Thành kéo vali, loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Anh mở cửa nhìn, đúng lúc thấy Diệp U chạy ra.
Diệp U không biết nên đi đâu để tìm bà cụ Vạn, bà và ông cụ Vạn không có con, có thể nói là chẳng có vướng bận, ông cụ Vạn đã ra đi, có lẽ bà sẽ luẩn quẩn trong lòng. Đang lúc sốt ruột, cô gặp Lục Tẫn trong vườn.
Lục Tẫn cũng nghe nói đến di thư, lúc này đang đi tìm bà cụ Vạn, Diệp U chạy đến bên cạnh anh, thở hồng hộc hỏi: “Anh biết bà cụ Vạn ở đâu không?”
Lục Tẫn lắc đầu: “Vừa rồi bảo vệ kiểm tra giám sát, thấy bà cụ Vạn đi ra ngoài nhân dịp quầy lễ tân không chú ý.”
Bởi vì trạng thái tinh thần của bà cụ Vạn không tốt, chú Hỉ đặc biệt dặn dò quầy lễ tân phải lưu ý đến cử động của bà cụ Vạn, đừng để bà đi ra ngoài một mình. Không ngờ bà vẫn đi ra được, không hổ là người xuýt nữa bị ông nội kéo vào sổ đen.
“Chúng ta mau đi tìm đi, thời gian không đợi ai cả.” Diệp U sợ hãi bà cụ Vạn thật sự xảy ra chuyện, hiện tại bọn họ đang chạy đua với thời gian, “Bà cụ Vạn có di động không?”
Lục Tẫn gật đầu, hơi nhíu mày: “Chú Hỉ gọi điện thoại cho bà, nhưng không ai trả lời.”
Diệp U cũng nhíu mày theo: “Vậy anh biết bà cụ Vạn có thể đi đâu không? Có chỗ nào có ý nghĩa đặc biệt đối với bà và ông cụ Vạn không?”
Đôi mắt Lục Tẫn chuyển động, nhìn cô nói: “Có một thác nước trên núi Thanh Tịnh, tôi nghe ông nội nói, lúc trước ông cụ Vạn cầu hôn bà ở chỗ đó.”
“Chúng ta mau tới đó đi.”
Diệp U chạy theo Lục Tẫn, thác nước nằm phía trên sơn trang, cần phải leo núi. Lục Tẫn tập thể dục mỗi ngày, sự vận động này chẳng là gì đối với anh, nhưng thể lực của Diệp U kém xa anh, bình thường cô đã nằm gục tại chỗ từ lâu, nhưng giờ tình thế cấp bách, cô dựa vào một ngụm tiên khí để chạy tới thác nước với Lục Tẫn.
Còn một khoảng cách là có thể nghe thấy tiếng thác nước “ào ào”, Lục Tẫn không chờ đến gần đã hét lên: “Bà Vạn ơi, bà ở đâu thế?”
Diệp U chống thắt lưng, cũng kêu theo: “Bà, bà Vạn ơi……”
Giọng cô nhỏ hơn Lục Tẫn rất nhiều, nhưng cũng đã cố gắng hết sức.
Hai người rốt cuộc chạy tới mép thác nước, Diệp U liếc thấy bà cụ Vạn đang đứng dưới thác nước, cô dùng chút sức lực cuối cùng, xông lên ôm chầm lấy bà: “Bà Vạn, bà đừng luẩn quẩn trong lòng!”
Bà cụ Vạn bị cô kéo xuýt nữa không đứng vững, Lục Tẫn vội vàng bước tới, đỡ hai người tới mép núi: “Bà Vạn, cháu biết ông Vạn rời đi khiến bà rất buồn, nhưng nếu bà làm như vậy, ông Vạn sẽ vui vẻ hay sao?”
“Hai đứa đang nói cái gì đó?” Bà cụ Vạn nghe bọn họ nói có chút khó hiểu, vốn định hỏi đôi câu, nhưng cả người Diệp U treo trên người bà, bà gần như kiệt sức: “Cháu kéo cô gái này ra khỏi tôi nhanh lên, nặng quá, tôi không đứng được.”
Diệp U: “……”
Cô đâu có nặng như vậy :)
Lục Tẫn kéo Diệp U ra khỏi người bà cụ Vạn, Diệp U đã kiệt sức, lúc này tinh thần thả lỏng, lại mất đi bà cụ Vạn làm chỗ dựa, lập tức ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.
Lục Tẫn muốn đỡ cô dậy, nhưng Diệp U tựa như bị dính trên mặt đất, nằm liệt tại chỗ không đứng dậy được, liên tục thở phì phò.
Bà cụ Vạn đứng bên cạnh nhìn cô, nói một câu: “Thể lực không ổn rồi, mới chạy chút xíu đã mệt cỡ này?”
Lục Tẫn nhìn bà nói: “Bà Vạn, bà đừng nói mát, cô ấy tưởng bà muốn tự sát nên chạy một mạch từ sơn trang đến đây, không hề dừng lại.”
Bà cụ Vạn nhìn anh đầy kinh ngạc: “Vì vậy hai đứa vô cùng lo lắng chạy tới, là vì cho rằng tôi muốn tự sát? Ai nói?”
Lục Tẫn nói: “Do bà để lại di thư trong phòng.”
Bà cụ Vạn sửng sốt một chút, sau đó không nói gì.
Diệp U ngồi dưới đất, vừa thở d ốc vừa ngẩng đầu nhìn bà cụ Vạn: “Dì lao công bị bà làm cho hoảng sợ, hiện tại mọi người đều chạy đi tìm bà.”
Bà cụ Vạn mím môi, một hồi lâu mới mở miệng: “Tôi viết ngày hôm qua, lúc ấy tôi quả thật có chút luẩn quẩn trong lòng, nhưng trong lúc tôi đang viết, A Khải đứng bên cạnh, đè tay tôi lại. Tôi biết, ông ấy không muốn tôi làm vậy.”
Diệp U và Lục Tẫn nhất thời không nói chuyện, điều này nghe rất huyền ảo, đại khái là ảo giác của bà cụ Vạn, nhưng cũng là một chuyện tốt khiến bà xua tan ý tưởng này.
“Năm đó A Khải cầu hôn tôi ngay tại chỗ này, tôi chỉ muốn tới đây với ông ấy lần nữa.” Bà cụ Vạn nói, còn nhìn Lục Tẫn hơi bất mãn, “Tiểu Hỉ bảo tôi không được cầm di ảnh đi khắp nơi, nhưng tôi muốn kỷ niệm ngày cưới với A Khải. Sau đó anh chàng trong phòng bảo vệ chụp Polaroid cho tôi, hôm nay tôi mang theo Polaroid ra đây, sẽ không vi phạm nội quy của sơn trang đó chứ?”
Lục Tẫn nói: “Chú Hỉ lo lắng cho bà mà thôi.”
“Cậu ta cứ thích nhọc lòng, như cháu nói đó, cậu ấy hiện giờ cũng cả đống tuổi, bảo cậu ấy bớt lo đi.” Bà cụ Vạn nói về chú Hỉ xong, lấy tấm ảnh đen trắng của ông cụ Vạn ra. Bà dùng đầu ngón tay vuốt v e tấm ảnh, nhìn chằm chằm nó, trong mắt dần dần nổi lên tia nước: “Nhiều năm qua, không phải chúng tôi không cãi nhau, đôi khi tôi thấy ông ấy phiền quá, cảm thấy ông ấy cổ hủ, nhưng bây giờ ông ấy không ở bên cạnh tôi, tôi lại cảm thấy cuộc sống quá khó khăn.”
Bà nói rất chân thành, Diệp U nghe xong cũng có chút xúc động, cô không dám tưởng tượng, sau khi người mình thương rời khỏi thế giới này, mình sẽ buồn đến mức nào.
“A Khải rất tốt với tôi, không hề quan tâm đến việc tôi không thể có con. Tuy hai chúng tôi không có con ruột, nhưng mấy năm nay ông ấy và tôi đã giúp đỡ rất nhiều trẻ em nghèo khó học tập, ông ấy nói với tôi, đó là con của chúng ta.”
Thác nước trên núi vẫn đổ ào ào, nhưng giọng bà cụ Vạn càng rõ ràng hơn, đập vào lòng người một cách nặng nề từng chữ một.
Cả ngọn núi dường như cảm thấy buồn cho bà.
Lục Tẫn không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể bước tới vỗ nhẹ vào lưng bà, giúp bà thoải mái hơn: “Bà Vạn, bà đừng quá thương tâm.”
Diệp U cũng nói: “Đúng rồi, tuy rằng ông Vạn không còn nữa, nhưng những đứa trẻ được ông bà giúp đỡ hiện giờ có lẽ đều trở thành trụ cột của đất nước, họ là niềm tự hào của bà và ông Vạn!”
Chú Hỉ dẫn theo mấy người của sơn trang chạy tới, thấy bà cụ Vạn đứng đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Coi như là một sự hiểu lầm, ai cũng vui vẻ khi mọi việc ổn thỏa, chú Hỉ cũng không muốn mắng người khác. Ông bảo anh chàng của phòng bảo vệ đỡ bà cụ Vạn xuống núi, còn mình nhìn Diệp U và Lục Tẫn.
Thật ra Lục Tẫn không sao, nhưng Diệp U còn nằm liệt chỗ đó, dường như không thể gượng dậy.
Lục Tẫn nói với chú Hỉ: “Chú Hỉ, cô Diệp vừa chạy tới, tốn sức quá mức, cháu ở đây chờ cô ấy, chú đi xuống với bà cụ Vạn trước đi.”
Chú Hỉ thấy Diệp U không giống như đang giả vờ, ném cô một mình trên núi quả thật không nhân đạo lắm nên gật đầu: “Hay là để tôi ở đây với cô Diệp, cháu đi xuống trước xem thử bà cụ Vạn thế nào.”
Diệp U nghe ông nói vậy, đột nhiên cảm thấy mình không mệt đến thế, chật vật đứng dậy: “Không cần, tôi có thể……”
Lời chưa dứt, bắp chân cô đã mềm nhũn, ngồi xuống lại.
Chú Hỉ: “……”
Diệp U thật sự không muốn ở một mình với chú Hỉ, có trời đất chứng giám, ai sẵn sàng ở cùng một chỗ với thầy chủ nhiệm! Chú Hỉ thấy cô ngoan cường cố gắng đứng dậy, đã lên tiếng ngăn lại trước khi cô té lần thứ hai: “Được rồi, cô cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xuống trước.”
Nhìn bộ dạng của cô, chắc cô không làm gì được Lục Tẫn nên chú Hỉ lùi một bước. Ông liếc nhìn Lục Tẫn, có chút kỳ quái: “Sao cháu thay áo? Tôi nhớ cháu không mặc áo này lúc sáng.”
Lục Tẫn: “……”
Diệp U: “……”
Thác nước vẫn chảy ào ào khiến không khí lúc này bớt xấu hổ. Lục Tẫn hơi mím môi, nói với chú Hỉ: “Vô tình làm dơ áo nên cháu thay cái khác.”
“Ồ.” Chú Hỉ không nghi ngờ, dặn dò anh và Diệp U xuống núi sớm một chút rồi đi trước.
Sau khi chú Hỉ đi xa, Lục Tẫn nhìn Diệp U ngồi dưới đất, nói với cô: “Dưới đất lạnh lắm, cô đừng ngồi dưới đất hoài.”
Diệp U không muốn nhúc nhích: “Hiện giờ tôi hết sức rồi, để tôi từ từ.”
Cô chạy thẳng lên đây, ra không ít mồ hôi, gió trên núi lại khá mạnh nên rất dễ bị cảm. Hơn nữa bây giờ cô cần bổ sung nước và năng lượng.
Lục Tẫn do dự một chút rồi nói: “Tôi cõng cô về.”
Diệp U sửng sốt, quay mặt qua nhìn anh: “Hở?”
Lục Tẫn bị cô nhìn hơi mất tự nhiên, quay sang chỗ khác: “Cô như vậy dễ bị cảm lắm, ra đây cũng không mang theo nước, cô không khát hay sao?”
“…… Có một chút.” Diệp U nhìn Lục Tẫn, đưa tay về phía anh và nở nụ cười, “Vậy cảm ơn Tiểu Lộc nha!”
“……” Lục Tẫn lặng lẽ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp U. Cô leo lên lưng anh, đặt tay lên vai anh.
Lục Tẫn cảm nhận một cách rõ ràng có một mảng mềm mại dán lên lưng mình, hơi thở của Diệp U phả vào cổ anh, ngay cả mùi thơm ngọt ngào của ngọn tóc cũng gần trong gang tấc.
Cơ thể anh hơi cứng đờ, bắt đầu hối hận về lời đề nghị của mình.
Diệp U thấy anh thật lâu không nhúc nhích, đột nhiên nhớ vừa rồi bà cụ Vạn nói cô nặng, sắc mặt đen một chút: “Tôi rất nặng hở?”
“Hửm?” Lục Tẫn nhất thời không phản ứng kịp, chỉ đáp lại theo bản năng.
Diệp U nói: “Có phải tôi quá nặng nên anh không cõng được hay không?”
“……” Lục Tẫn nhấc Diệp U dễ như trở bàn tay, “Không nặng.”
“Vậy là tốt.” Diệp U thầm thở phào nhẹ nhõm, cô vòng tay qua cổ Lục Tẫn, nhìn con đường phía trước, “Toàn là đường xuống dốc, có phải anh cõng tôi sẽ không an toàn lắm hay không.”
Lục Tẫn đi rất vững, hay tay anh kéo trên đầu gối của Diệp U, cố gắng làm lơ sự ấm áp trên lưng: “Tôi đã đi trên núi Thanh Tịnh hai mươi mấy năm, rất quen thuộc.”
“Ồ ~”
“Tôi sẽ đi chậm một chút.”
“Được.” Diệp U ước gì anh đi chậm một chút, như vậy cô có thể nằm trên lưng anh lâu hơn.
Thật sự không thể trách cô ham sắc đẹp, là do lưng Lục Tẫn nằm rất thoải mái, dày rộng và cứng rắn, vô cùng có cảm giác an toàn.
Diệp U nghiêng mặt cọ lên vai anh, khóe môi Lục Tẫn lại mím chặt một chút.
Diệp U cảm giác được cơ bắp của anh căng thẳng nên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tẫn hơi thả lỏng, cố gắng nói với giọng bình thản: “Cô đừng bất cẩn cọ son lên áo tôi.”
Diệp U nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cặn bã: “Nhưng mà vừa rồi không phải tôi bất cẩn.”
Lục Tẫn: “……”
Ở khoảng cách này, Diệp U có thể thấy rõ vành tai Lục Tẫn nổi một lớp màu hồng nhạt, rất nhạt nhưng rất đáng yêu.
Cô quay đầu, không khỏi cười khẽ.
Cằm Lục Tẫn siết chặt, yên lặng cõng Diệp U đi xuống.
Lúc sắp đến sơn trang, Diệp U ầm ĩ đòi xuống: “Để tôi tự đi, lỡ như bị chú Hỉ thấy sẽ nói này nọ.”
“Ừm.” Lục Tẫn cũng biết tính chú Hỉ, thả Diệp U xuống tại chỗ.
Diệp U từ từ một đỗi đã lâu, mặc dù cơ bắp vẫn hơi đau, nhưng cuối cùng có thể đi lại bình thường. Lục Tẫn đi bên cạnh cô và nói: “Tôi thấy cô nên tập thể dục nhiều hơn.”
“……” Diệp U nghẹn một chút, “Mấy ngày nay, tôi đều chạy bộ mỗi sáng trong sơn trang, đã tăng cường tập thể dục rồi.”
Lục Tẫn mấp máy khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Sau khi vào sơn trang, Diệp U nhìn thấy Tiêu Tư Thành xách vali từ xa. Tiêu Tư Thành thấy cô quay lại, đặt vali sang một bên, đi tới: “Chị đi ra ngoài à?”
Diệp U: “…………”
Trời ạ!!! Cô đi ra ngoài khi nào???
Diệp U sửng sốt ba giây, sau đó nhìn vị trí dưới chân mình, hỏi một cách cứng rắn: “Chị đi ra ngoài? Không có, chẳng phải chị đang ở trong sơn trang hay sao?”
Tiêu Tư Thành im lặng một lúc: “Em nhìn thấy chị và Lục tiên sinh từ bên ngoài trở về.”
“Em nhìn lầm rồi.”
“…… Muốn điều chỉnh giám sát để xem không?”
Diệp U: “……”
Cô là ai? Cô ở đâu? Vì sao cô rời sơn trang?
“Chị, là thế này.” Tiêu Tư Thành che miệng ho khan, tựa như muốn phát biểu một chuyện quan trọng, “Vừa rồi em cũng có nghe nói, tuy rằng chị chạy ra ngoài cứu người là chuyện tốt, nhưng dựa theo quy tắc thi đấu của chúng ta, chị là người đi ra ngoài trước.”
Diệp U lẳng lặng nhìn anh.
Tiêu Tư Thành bị cô nhìn có chút luống cuống: “Chị đừng nhìn em như vậy, em đã chuẩn bị rời đi, không ngờ em lại thắng?”
Diệp U: “……”
Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn Diệp U. Cô đã nói cho anh biết về cuộc cạnh tranh với Tiêu Tư Thành, thua trận này có nghĩa là cô không nhận được tiền đầu tư của mẹ mình.
“Chị đừng quá buồn bã, dù sao thì em cũng là em ruột của chị. Hôm nay trở về em sẽ nói với mẹ giúp chị.” Tiêu Tư Thành có chút chột dạ vì chiến thắng hôm nay, lúc này vô cùng rộng lượng, “Nếu không được, em sẽ nghĩ cách đòi mẹ nhiều tiền một chút, sau đó chia cho chị một ít.”
“……”
“Vậy chị đi thu dọn đồ đạc đi, em gọi điện thoại cho chú Lưu rồi, chúng ta cùng nhau xuống núi.”
Diệp U ngẩn ngơ.
Đúng vậy, thi đấu đã kết thúc, cô và Tiêu Tư Thành có thể rời khỏi nơi này. Cô không có lý do ở thêm.
“Chị?” Tiêu Tư Thành thấy Diệp U sững sờ, vẫy tay trước mặt cô. Chị của anh sẽ không bị đả kích quá độ bởi vì không nhận được tiền đầu tư đó chứ?
Diệp U không để ý đến anh, nghiêng đầu nhìn Lục Tẫn bên cạnh.
Lục Tẫn cũng đang nhìn cô.
Anh chợt nhận ra, thi đấu kết thúc, cô phải rời đi.
Ánh mắt Tiêu Tư Thành nhìn qua nhìn lại hai người, giống như nhận ra điều gì đó.
Chị của anh thật sự vừa mắt vị Lục tiên sinh này??
“Chị!” Tiêu Tư Thành hét lên, “Rốt cuộc chị có đi hay không?”
Diệp U tỉnh táo lại, trả lời qua loa: “Chị nghe rồi, chị sẽ đi cùng em.”
Mặc kệ có đi hay không, tóm lại cô phải đi xuống ăn lẩu trước đã!
Lục Tẫn hơi siết chặt đôi tay sau lưng, thu hồi ánh mắt: “Tôi vào xem bà cụ Vạn trước.”
Nói xong anh đi ngang qua hai chị em Diệp U, Tiêu Tư Thành nhìn bóng dáng thanh tuấn của anh, lấy cùi chỏ ᴆụng vào người Diệp U: “Chị nói thiệt đi, chị luyến tiếc Lục tiên sinh phải không?”
Diệp U trừng mắt nhìn anh: “Ai cần em lo.”
Cô nói xong cũng đi vào, Tiêu Tư Thành nhún vai, đứng yên chờ cô.
Diệp U trở về phòng, uống một hơi nửa chai nước. Cô rửa mặt, trang điểm lại, thay bộ đồ mới đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân gọi cô: “Cô Diệp, có cần giúp cô trả phòng không?”
Diệp U nói: “Tạm thời không cần, giữ phòng giúp tôi nhé.”
“Được.” Nhân viên lễ tân gật đầu, quay lại làm việc. Tiêu Tư Thành đang ngồi ở đại sảnh chơi di động, thấy Diệp U chỉ xách túi đi ra, ánh mắt kinh ngạc: “Chị không đi à?”
Diệp U ngồi xuống sô pha bên cạnh anh: “Tạm thời không đi.”
Vẻ mặt Tiêu Tư Thành như ăn dưa: “Em đã nói chị thích Lục tiên sinh, chị còn không thừa nhận.”
Diệp U khịt mũi: “Bởi vậy mới nói em chỉ là thằng em trai thôi. Em ở sơn trang nhiều ngày nay mà không phát hiện điều gì ư?”
Tiêu Tư Thành hỏi một cách ngốc nghếch: “Phát hiện điều gì?”
Diệp U lắc đầu thở dài: “Em có biết tiền phòng của chúng ta bao nhiêu một đêm không? Người có thể sống ở đây lâu dài không giàu sang cũng phú quý. Ông cụ Kim chơi cờ mỗi ngày là chủ tịch của một công ty niêm yết.”
Tiêu Tư Thành được cô chỉ dạy, hiểu rõ ý đồ: “Không phải chứ, chị chuẩn bị ở trong sơn trang để lôi kéo đầu tư?”
Diệp U cười xoa đầu anh: “Em trai không đến nỗi quá ngốc, chị té ở đâu thì sẽ đứng dậy ở nơi đó, chị không tin Diệp U này không kéo được đầu tư.”
Tiêu Tư Thành: “……”
Đôi khi anh không thể không ngưỡng mộ Diệp U.
Chú Lưu nhanh chóng lái xe đến đón bọn họ, thấy Diệp U không thu dọn hành lý thì hơi ngạc nhiên. Tiêu Tư Thành xuống núi muốn đi tìm Diệp Lệ Lan ngay lập tức để nói chuyện đầu tư, Diệp U không xen vào, nhờ chú Lưu đưa mình đến công ty.
Mấy ngày nay cô đều làm việc trực tuyến, hôm nay rốt cuộc có thể về lại công ty. Cao Giai Vũ vừa mới kết thúc cuộc họp với bộ phận mỹ thuật, thấy Diệp U trở lại, kinh ngạc bước tới: “Sếp Diệp, cậu từ trên núi về lại rồi à?”
“Khụ, tạm thời trở lại.”
Cao Giai Vũ hào hứng: “Có phải Tiêu Tư Thành bỏ chạy mất tăm nên chúng ta vớt được tiền đầu tư?”
“…… À, cái này, nói ra thì rất dài.” Diệp U kéo cánh tay Cao Giai Vũ, cười tươi rói nói với cô, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hai ta vừa ăn lẩu vừa trò chuyện nhé.”
Nghĩ đến chuyện Diệp U đã ở trên núi lâu như vậy, Cao Giai Vũ đặc biệt lái xe chở cô đi tới tiệm lẩu mà hai người thích nhất. Trong khi chờ nồi lẩu nấu chín, Diệp U kể chi tiết mọi việc cho Cao Giai Vũ, Cao Giai Vũ im lặng một lúc lâu nhưng không nổi giận.
Nói cho cùng, Diệp U đi ra ngoài để cứu người, nếu cô chỉ trích thì có vẻ thiếu đạo đức!
“Cậu mời chầu này đi.” Cao Giai Vũ nhịn đã lâu, chỉ nặn ra được câu này.
Diệp U vội vàng gắp đồ ăn cho cô: “Được, được, để mình mời, cậu muốn ăn cái gì thì gọi đi.”
Cao Giai Vũ khịt mũi: “Cậu nên suy nghĩ về vấn đề tài chính đi.”
Tuy rằng ba của Diệp U cho bọn họ một số tiền, nhưng không chống đỡ được quá lâu, việc cấp bách bây giờ là tìm được một nhà đầu tư ổn định và liên tục.
Diệp U nói: “Mình biết, mình nghĩ kỹ rồi, trong sơn trang có một sếp lớn, mình có thể tìm được một người sẵn sàng đầu tư vào game của chúng ta phải không? Cậu yên tâm, mấy ngày nay mình đã thiết lập quan hệ tốt với họ, cậu cứ chờ tin tốt của mình!”
Cao Giai Vũ liếc xéo cô: “Lần trước cậu cũng nói như thế, kết quả thì sao?”
“À, chuyện này xảy ra đột ngột mà.” Diệp U nhúng miếng thịt, bỏ vào chén, “Cho mình thêm một tuần, một tuần thôi!”
“Được rồi, cậu ở lại sơn trang canh chừng thầy Trình Cảnh đi.”
“Biết rồi, để mình nói cho cậu nghe, trong sơn trang có một nữ hiệp biết hát tuồng, sáng nay anh ấy nghe người ta hát một đoạn, hình như cảm hứng bùng nổ……” Diệp U vừa ăn lẩu, vừa trò chuyện về sơn trang với Cao Giai Vũ, thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay.
Lúc hai người ăn xong nồi lẩu đã qua giờ làm việc, cũng may Cao Giai Vũ là một trong những người chủ, không có ai nhìn chằm chằm cô làm việc.
Diệp U không để cô đưa, tự mình gọi xe về sơn trang —— trước đó, cô đến siêu thị mua vài túi ớt bột, giấu trong túi xách của mình.
Trên đường đi, Diệp Lệ Lan gọi điện thoại cho cô để hỏi thăm tình hình.
“Mẹ đã nghe Tiêu Tư Thành nói về chuyện trong sơn trang, nó nói con muốn tiếp tục ở lại phải không?”
“Dạ.” Diệp U cầm di động trả lời, “Dù sao con cũng phải nghĩ cách tìm được người đầu tư.”
Diệp Lệ Lan mỉm cười ở đầu dây bên kia, sau đó nói: “Con tự quyết định chuyện của mình, tuy nhiên thi đấu đã kết thúc, con ở lại sơn trang thì phải tự thanh toán tiền phòng.”
“…… Hở?” Diệp U không ngờ, mẹ cô gọi điện thoại cho cô, chẳng những không an ủi còn bỏ đá xuống giếng, “Mẹ, không cần keo kiệt như vậy chứ?”
Diệp Lệ Lan khẽ hừ, không đồng tình với cách nói của Diệp U: “Giá phòng của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh không rẻ đâu.”
“……” Đối với Diệp tổng, chỉ là vẩy nước thôi mà!
“Được rồi, vậy đi, khi nào con về thì gọi điện thoại cho chú Lưu, để chú đến đón con.” Diệp Lệ Lan nói xong thì cúp điện thoại. Diệp U tiếp tục giơ di động thật lâu mới bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Thỉnh thoảng cô cũng nghi ngờ, Diệp Lệ Lan rốt cuộc có phải là mẹ ruột của cô hay không.
Tài xế chỉ có thể đưa Diệp U đến bãi đậu xe, lúc lên núi, Diệp U phải leo cầu thang lần nữa. Bây giờ cô đã đoán được, cơ bắp sẽ đau nhức thế nào vào ngày mai. Tuy nhiên hình như việc tập thể dục mấy ngày nay có chút hiệu quả, hiển nhiên cô không còn khó khăn như lần đầu.
Leo lên 365 bậc thang, Diệp U cảm thấy mùi lẩu trên người đã bị thổi nhạt, cô bước vào đại sảnh của sơn trang, đi tới quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân mỉm cười khi nhìn thấy cô: “Chào cô Diệp, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?”
Diệp U nói: “Giúp tôi đổi phòng rẻ nhất.”
Nếu hiện giờ phải tự trả tiền phòng, cô không cần sống trong căn phòng tốt như vậy.
Sơn trang suối nước nóng Lộc Minh đi tuyến đường cao cấp, phòng rẻ nhất cũng rất thoải mái, đương nhiên tiền phòng cũng không rẻ hơn bao nhiêu, nhưng hiện tại đối với Diệp U, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.
Lễ tân giúp cô kiểm tra rồi nói: “Ngưng Hương Viện còn có phòng, là phòng 0611, tuy nhiên sau khi đổi phòng, tiêu chuẩn bữa ăn cũng sẽ hạ xuống.”
“Không sao, đổi cho tôi đi.”
“Được.” Lễ tân lại đưa cho cô một thực đơn, “Vậy cô chọn lại thực đơn đi.”
Giá phòng của sơn trang liên quan trực tiếp đến dịch vụ ăn uống, vì vậy dịch vụ ăn uống sẽ thay đổi tương ứng với phòng. Diệp U nhìn sơ qua, thấy các món ăn trong thực đơn này cơ bản giống mấy món ban đầu, chỉ thiếu hai món tương đối đắt tiền.
“Cái này đi, vẫn có thể ngâm suối nước nóng phải không?”
“Ừ, chuyện này không ảnh hưởng gì, cô chỉ cần đặt lịch hẹn trước.”
“Tốt quá.” Diệp U thanh toán tiền phòng cho ba ngày, sau đó về lại phòng thu dọn đồ đạc.
Lục Tẫn hiện đang làm đình trong phòng chế biến gỗ, các bộ phận cơ bản của đình đã được đánh bóng, tiếp theo chỉ cần hoàn thiện và sơn lại là xong. Lục Tẫn hơi thất thần, làm sai rất nhiều lần.
Anh tháo mấy bộ phận vừa mới ghép, còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho quầy lễ tân hay không, Diệp U đột nhiên thò đầu ở trước cửa: “Tiểu Lộc.”
Bàn tay đang cầm xếp gỗ của Lục Tẫn hơi khựng lại, nhìn Diệp U không nói lời nào.
Diệp U chẳng cảm thấy xa lạ chút nào, quen nẻo quen lối đi vào, ngồi xuống chỗ cũ: “Xin lỗi, buổi trưa tôi ra ngoài ăn lẩu nên tới muộn một chút.”
Đầu ngón tay Lục Tẫn khẽ nhúc nhích, thay đổi vị trí của những phần ghép sai: “Cô không về nhà sao?”
“À…… Tạm thời không về.” Diệp U nói một câu mơ hồ, cô nói với mẹ, em trai và Cao Giai Vũ rằng cô ở lại sơn trang để tìm người đầu tư, đó là sự thật, nhưng trong lòng cô biết, cô không chịu rời khỏi sơn trang, lý do quan trọng nhất là Lục Tẫn.
Cô cảm thấy, nếu cô cứ đi như vậy, cô và Lục Tẫn sẽ không có tiến triển.
“Hơn nữa thầy Trình Cảnh còn chưa giao hết mấy bài nhạc, tôi phải canh chừng anh ta.” Diệp U cười với Lục Tẫn, sau đó tiếp tục với xếp gỗ chưa hoàn thành của mình.
Lục Tẫn đáp lại, giọng có vẻ hơi buồn. Anh cúi đầu làm đình của mình, một lúc sau chợt lên tiếng: “Lúc trước cô nói muốn tôi dạy họa sĩ của cô về kiến trúc cổ phải không?”
“Đúng rồi.” Diệp U gật đầu đầy kích động, “Giờ anh đồng ý dạy hay sao?”
“Ừ, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Cô phải hoàn thành bộ xếp gỗ này.”
Diệp U dừng động tác, hơi ngây người nhìn Lục Tẫn.
Ý của anh…… là ngụy trang muốn cô ở lại?
Cho dù anh có ý này hay không, Diệp U cứ cho rằng như vậy. Cô không khỏi cong khóe miệng, cố ý hỏi: “Chỉ có thể xếp ở đây hay sao?”
Lục Tẫn cúi đầu nghịch xếp gỗ, nhẹ nhàng ừ.
Khóe miệng Diệp U càng cong hơn, cô cũng cúi đầu, tiếp tục gắn xếp gỗ: “Ồ, được.”
Trên mặt Lục Tẫn không có phản ứng gì, nhưng bàn tay luôn nắm chặt xếp gỗ rõ ràng thả lỏng một chút. Diệp U ngồi cách anh không xa, ngước mắt nhìn anh: “Khi nào thầy Lục bắt đầu dạy?”
Lục Tẫn nói: “Tôi tương đối bận vào buổi sáng, có thể dạy vào buổi chiều hoặc buổi tối.”
Diệp U nghĩ, buổi chiều là thời gian cô xếp gỗ nên nói: “Buổi tối từ 7 giờ đến 8 giờ được không?”
“Ừm.”
“Vậy bắt đầu từ hôm nay đi!”
“…… Được.”
Diệp U lập tức thông báo tin này trong nhóm công ty, để mọi người tích cực tham gia.
Bận rộn xong ở đây, cô nhớ tới một chuyện: “À, bà cụ Vạn thế nào?”
Lục Tẫn nói: “Không sao, nghe nói ngày mai có một học sinh mà bà từng giúp đỡ sẽ đến thăm bà.”
Điều này làm Diệp U có chút hứng thú: “Thiệt hở? Tốt quá.”
“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, “Số liên lạc khẩn cấp của bà cụ Vạn là số của anh ấy, hôm nay xảy ra chuyện, chú Hỉ đã gọi điện thoại cho anh ấy. Nghe nói anh ấy đi công tác ở nước ngoài, chú Hỉ kể tình hình của bà cụ Vạn, anh ấy quyết định về nước trước.”
“Vậy à, có vẻ anh ấy có quan hệ tốt với bà cụ Vạn, nếu không bà cụ Vạn sẽ không điền số liên lạc khẩn cấp là anh ấy.” Diệp U vừa trò chuyện với Lục Tẫn, vừa gắn đấu củng, “Như lời anh nói, người này hẳn là không tệ phải không? Anh thấy tôi đâu có nói sai, nhiều trẻ em được ông bà cụ Vạn giúp đỡ đã trở thành trụ cột của đất nước.”
Lục Tẫn cong khóe môi không lên tiếng, Diệp U ngồi bên cạnh anh nói: “Hy vọng anh ấy trở về có thể dành thời gian cho bà cụ Vạn.”
“Ừm.”
Bởi vì hôm nay Diệp U đến muộn, xếp gỗ một chút đã hết thời gian. Lục Tẫn thấy cô chuẩn bị đi nên đứng dậy theo: “Tôi đi cùng cô, tôi sẽ ăn tối với bà cụ Vạn, kẻo bà lại suy nghĩ lung tung.”
Diệp U a lên, nói với anh: “Tôi dọn đến Ngưng Hương Viện rồi, không phải bên kia.”
Lục Tẫn ngạc nhiên nhìn cô: “Bên kia không thoải mái hay sao?”
“Không phải, rất thoải mái.” Nhưng càng thoải mái thì càng nhiều tiền. Cô ngượng ngùng cười với Lục Tẫn, nói thật: “Lúc trước mẹ tôi trả tiền phòng, bây giờ mẹ tôi nói thi đấu đã kết thúc, tôi phải tự trả tiền phòng, tôi nghĩ tiết kiệm chút nào hay chút đó.”
Diệp U là thiên kim nhà họ Diệp, từ nhỏ chưa bao giờ lo cơm ăn áo mặc, Lục Tẫn thật sự không nghĩ đến tiền. Cô nói vậy, Lục Tẫn mới nhận ra, phòng ở Ngưng Hương Viện quả thật rẻ hơn so với căn phòng hiện tại.
Lục Tẫn hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, Diệp U biết với thân phận thiên kim của nhà họ Diệp còn muốn tiết kiệm chút tiền phòng, nói ra thì người khác sẽ cười: “Không giấu anh, số tiền tôi có về cơ bản đều đầu tư vào game, cho nên không rủng rỉnh như mọi người nghĩ ha ha ha. Tuy nhiên không sao đâu, khi nào game của chúng tôi được beta công khai sẽ tốt hơn.”
Diệp U nói xong, đột nhiên bắt đầu trêu chọc Lục Tẫn: “Tôi thấy chỗ anh còn rất nhiều phòng trống, nếu ở đây, có thể miễn tiền phòng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Cô nhầm rồi, không có phòng trống, nhưng phòng ngủ của anh ấy là một chiếc giường lớn sang trọng.
Diệp U: …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc