Thăm trại trẻSắc đêm dẫu có đậm đặc cũng phải phai nhạt theo thời gian, ánh ban mai ghé thăm, dần thế chỗ ngự trị vạn vật.
Từ sáng sớm, Giai Băng đã thức dậy, mày mò vệ sinh cá nhân cũng đến 8 giờ mới rời phòng, xuống lầu tìm chút gì đó bỏ bụng. Nhưng…chiến sự cũ lặp lại, vẫn như ngày hôm qua chút gì đó giống giống
-Yên Lăng, cô lau kính kiểu gì vậy? Bụi còn bám đầy…
-Yên Lăng…lau bàn đi chứ, đừng đứng nghệt ra đó…
Hàng loạt tiếng quát nạt vang lên, hòa lẫn cùng tiếng bát đĩa rập rình, đem đến một mảnh inh tai nhức óc.
Yên Lăng không đáp lại giọng điệu quản giáo của đám người kia, chỉ chú mục vào công việc của mình, làm ba nữ hầu tức muốn hộc máu.
Một cô nàng hình như là Bình Nhi quyết định động tay. Cô ta cầm lấy can dầu ăn, mở nắp rồi trây quét một vũng đậm đặc lên chiếc bàn Yên Lăng vừa chùi, hếch mặt gọi lớn.
-Lăng Yên, cô không có mắt sao? Chỗ này còn bẩn!_Vừa nén giọng đắc ý, Bình Nhi vừa lấy ngón tay chỉ vào vết mỡ.
Như kế hoạch, Yên Lăng không thể làm ngơ. Cô ta miễn cưỡng ngoái đầu nhìn theo tay Bình Nhi, đôi động tử động đậy, di chuyển ánh nhìn về vị trí cũ, trong đôi mắt hiện lên thần sắc vui sướng khi người gặp họa là đối phương, chừng 2 phút mới đáp trả.
-Người nào làm, người ấy chùi…ở đây có camera!
Yên Lăng vừa nói xong thì chợt nhận ra hình ảnh của người nào đó đã in hằn trong khoé mắt. Nụ cười âm hiểm ngày hôm qua lại trưng phô, rực rỡ, thoang thoảng mùi tanh lạnh đáng sợ.
Co rúm người, Yên Lăng mang theo thâm tâm đang dấy lên vô vàn sợ hãi quay lại với công việc dang dở. Giai Băng sau việc làm người khác giật mình thì cũng không bén mảng đến phòng ăn, đi thẳng về phía phòng khách.
Cô hoàn toàn không biết rằng, ‘chồng cũ’ của mình lại gây nên tội.
-Đằng Dạ! Chuyện này…_Với lấy cái chăn mỏng phủ kín tấm thân Tʀầռ tʀʊồռɢ của mình, Minh Du sau một hồi thức dậy bị cảnh tượng ám muội áo quần rơi vã.i lung tung mới ý thức được tấm thân trong trắng đã bị chàng trai đang ngồi trên ghế ςướק mất, dè dặt lên tiếng.
Đằng Dạ nghe giọng nói khàn khàn của người kia, miễn cưỡng rời mắt khỏi tờ tạp chí, ngẩng đầu quét trên dưới người Minh Du, chầm chậm nói. Âm vực anh nhấn nhá rõ ràng, không hề giống một người vừa trải qua đêm xuân.
-Anh sẽ chịu trách nhiệm!
-Dạ?_Minh Du bất ngờ sững người, thật lâu mới ấp úng nói, giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng_Anh…vừa nói gì?
-Tạm thời Thánh thê đang để trống, em chịu khó một thời gian, sau khi Thánh thê ૮ɦếƭ đi, anh sẽ đưa em làm Chính thê_Để ngõ câu hỏi của Minh Du, Đằng Dạ đi nhanh vào vấn đề chính, một tay nâng cốc rượu trên bàn nhấm nháp, hàng lông mày khẽ nhướn lên hài lòng khi vị rượm nồng đậm thấm vào lưỡi, chảy xuống họng. Bộ dạng của Đằng Dạ rất dễ gây cho người khác cảm giác anh đang bàn chuyện hợp tác hơn là chịu trách nhiệm về cuộc đời một ai đó.
Minh Du cũng cảm thấy vậy, nhưng cô ta chỉ cần được ở bên anh thôi là đủ.
-Đằng Dạ, em biết, vì hai ta em sẽ chịu đựng_Kiên quyết gật đầu chấp thuận, Minh Du cười yếu ớt rồi bước xuống đất, chiếc chăn trên người theo chuyển động tuột dần, nằm phủ nửa dưới đất, nửa trên giường
Minh Du chậm rãi bước đến gần Đằng Dạ, toan hỏi anh ‘Có cần thêm không?’ thì anh đã rời khỏi ghế, nhanh chóng lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, ném lại một câu rồi ra ngoài:
-Anh phải đi! Mọi việc em chỉ cần nghe theo lời người của anh là được.
Minh Du đờ người lần hai, thất vọng cùng xót xa dõi theo thâm ảnh đang dần khuất sau cánh cửa gỗ. Nhưng, cô ta không tức giận như mọi ngày, trái lại vô cùng thoả mãn.
Cuối cùng, cô ta cũng được quang minh chính đại ở bên cạnh người mình thương yêu, đỡ hơn ai đó, cả đời không thể chạm đến nữa.
Tương phản với sự vui sướng một cách mù quáng của Minh Du, Đằng Dạ dường như không hề có biểu hiện gì, lạnh lùng phân phó công việc cho hai tên vệ sĩ đang canh bên ngoài.
-Ảnh và video đều thu đủ?
-Đủ! Thiếu gia!
-Còn tên đó?!
-Đem trả về rồi ạ!_Tên vệ sĩ đẩy gọng kính, tiện tay lấy xấp ảnh đã được rửa kĩ cho Đằng Dạ.
Đằng Dạ lạnh nhạt xem lướt từng nội dung của bức ảnh, trào phúng cười lạnh một tiếng. Nụ cười ánh lên một sự khinh miệt, tựa như một hố đen vũ trụ nứt ra vậy, không hẳn mang đúng ý nghĩa thuần túy của nó
Stupid!
Thấm thoát, trời trở chiều, ánh nắng vàng rực rỡ đổ xuống, rưới lên vạn vật một lớp mạ màu cát.
Một chiếc ôtô màu đen rẽ lối trên con đường đất đỏ. Qua nhiều lần gập ghềnh, nó dừng lại trước khoảng sân xi măng bạc trắng của một trại trẻ.
Nếu là bình thường, giờ này ở đây vẫn theo lệ thói ngủ trưa. Nhưng vì vụ cháy, người ta dành thời gian phụ giúp tu sửa, cũng như đón tiếp một số khách lai vãng. Ví dụ như Giai Băng và Đằng Hy chẳng hạn.
-Mời hai người dùng trà_Cẩn trọng rót nước trà đã nở vừa phải vào ba chiếc cốc sứ nhỏ, bà hiệu trưởng đặt về phía Giai Băng và Đằng Hy, ôn nhu nói, cố dùng khoé mắt theo dõi biểu tình của hai vị khách_Tôi pha không rành lắm!
-Cảm ơn!_Đằng Hy lộ liễu nở nụ cười xã giao giả tạo, thuận tay bâng cốc trà lên, hớp một ngụm, chầm chậm thưởng thức vị đắng đậm đà_Bà hiệu trưởng, trà rất ngon, không tệ như bà nói đâu. Sao bà phải ‘nói dối’ thế chứ nhỉ?
Hai từ ‘nói dối’ được Đằng Hy nhấn mạnh, như thể trọng tâm cả câu nói chỉ tụ lại ở hai chữ ấy. Bà hiệu trưởng phút chốc sững người, nét mặt biến hóa có chút nhợt nhạt.
-Khụ!_Thấy tình hình không ổn, Giai Băng tinh ý ho nhẹ, tay không ngừng vuốt иgự¢
-Vâng!_Bà hiệu trưởng được tiếng ho của Giai Băng giải đông, nhanh chóng nở một nụ cười gượng, đáp, ý vị liếc mắt về phía ai kia vừa giúp mình đã nhàn nhã thưởng trà từ khi nào.
Cốc trà nhỏ chưng hửng trước môi, giấu đi nụ cười nhàn nhạt không rõ xúc cảm của Giai Băng.
Đúng lúc Giai Băng đang muốn mở lời, Đằng Hy đã đặt cốc xuống bàn, tạo nên một chất âm ngắn gọn nhưng cô đọng giữa bầu không khí gượng gạo.
-Bà hiệu trưởng, nghe nói hôm qua bà có điện thoại cho tôi?_Miết nhẹ khoé môi lau sạch dư vị của nước trà, Đằng Hy tươi cười hỏi, tựa vờ chỉ là bâng quơ nhắc đến.
Bà hiệu trưởng đang nhấp trà chợt khựng, miệng cốc như dán chặt vào cánh môi trên của bà ta, thật lâu mới có thể hạ xuống.
-Vâng, tôi có điện cho ngài…_Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà hiệu trưởng cười đáp, có gì đó bối rối phảng phất trên nụ cười chẳng khác gì méo ấy.
Giai Băng tao nhã đặt cốc xuống bàn, đầu hơi cúi thấp, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lớp men sứ trơn bóng, có vẻ như đang bị chiếc cốc bình thường hấp dẫn. Không ngước mặt lên, ánh mắt sắc lẻm của cô cứ thế quét đến phía đối diện, hai con ngươi sâu thẳm nằm gọn lên đỉnh mắt trừng trừng nhìn bà hiệu trưởng, ý muốn nhắn nhủ một điều rất đỗi thường tình ‘Bà thử làm trái kế hoạch xem’
Thân thể bà hiệu trưởng rùng mình một cái, bà ta cũng đưa đôi mắt úa vàng đáp trả lại Giai Băng, như cố dùng sức lực già cỗi chống chọi. Nhưng, bà ta không thể kiên trì được điều đó lâu hơn, vì bà ta nhận ra một điều vô cùng sáng suốt: Người con gái này…nhận ra sự dao động trong bà. Hơn nữa, còn rất tự tin nở nụ cười nhếch môi đầy thách thức.
Bà ta quả thật có ý định quy thuận Đằng Hy, đại thiếu gia Đằng gia cao ngạo bên cạnh, nói cho cậu ta biết tất cả mọi chuyện vừa diễn ra đều do Giai Băng đứng sau chỉ đạo. Nhưng, đứa bé này đã có ý định để bà hợp tác, tức cũng sẽ tạo ra cho mình một đường mòn để bảo toàn, nó sẽ không dễ để bà phản bội, đánh vỡ kế hoạch tỉ mỉ của nó một cách dễ dàng. Tuy rằng, thế lực đằng sau con bé chị mới lộ diện một người…nhưng ai mà biết, còn có hàng chục hàng trăm người khác?
Đám nhà giàu này là loại chỉ biết lợi dụng xong rồi vất bỏ, bà cũng không muốn bị ૮ɦếƭ một cách oan uổng. Thà hợp tác với con bé mà để bản thân an nhàn…còn hơn không biết số phận ra sao.
Tất nhiên, Đằng đại thiếu gia này sẽ không bỏ qua cho bà, nhưng ít nhất, như lời cô gái kia nói, nếu bà có mệnh hệ gì, con bé này sẽ lợi dụng sự thương tổn đó để ‘xổ Ⱡồ₦g’. Người Đằng gia rất thông minh và tinh ý, đại thiếu gia của họ chắc chắn không quèn đến mức suy nghĩ đơn giản.
Thế nên…bà ta sẽ an toàn…
-Sao vậy? Bà có điều khó nói à?_Không đợi bà hiệu trưởng củng cố thêm ý nghĩ của mình, Đằng Hy đã lên tiếng, lời của anh mềm nhẹ, dịu dàng đậm chất lãng tử thường tình, tựa hồ, có điều gì đó mời gọi.
Ánh mắt Giai Băng càng thêm sắc, chiếc cốc đang được cô nâng niu chợt lật nghiêng, đổ hết nước trà thơm ngon ra bàn, nhỏ giọt xuống mặt đất:
-Chậc! Trở thành đồ bỏ đi mất rồi!_Giai Băng tỏ vẻ thương tiếc nhìn vũng nước trà, lẩm bẩm.
Bà hiệu trưởng chột dạ nuốt nước bọt, lúng túng lấy khăn lau bàn, luôn miệng nói.
-Không sao, chỉ là nước trà thôi, còn có thể rót lại!
-Vậy phiền bà!_Mỉm cười thân thiện nhất có thể, Giai Băng giật nhẹ đầu rồi nhìn Đằng Hy nãy giờ đang quan sát mình, ngây thơ thắc mắc_Sao thế? Mặt tôi có nhọ!
-Không!_Quay mặt sang hướng khác, Đằng Hy lạnh lùng đáp, giọng nói bao hàm phẫn nộ.
-Hôm qua tôi có điện cho ngài, nhưng lại nhận được thông cáo ngài đang bận nên không thể nói được. Tôi định tối gọi lại nhưng vì việc tu sửa lại phòng ăn nên quên mất, thực có lỗi_Vừa lau vũng nước cho thật sạch, bà hiệu trưởng nhã nhặn nói, chất giọng trầm ôn tồn của bà ta rất hợp để diễn tả lời lẽ thương xót.
-Vậy là em trách nhầm anh, Đằng Hy, xin lỗi!_Giai Băng cũng không quên phối hợp quay sang nhỏ giọng xin lỗi Đằng Hy, nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt nghi hoặc.
Không thèm quan tâm đến ý nghĩa ẩn sâu của đối phương, Giai Băng như chong chóng quay ngoắt về phía bà hiệu trưởng, bâng quơ tám chuyện:
-May quá, trường chỉ bị cháy cái phòng ăn thôi, chứ nếu thương tật về người thì khổ lắm.
-Sao lại không!_Như phản xạ có điều kiện, Bà hiệu trưởng đáp nhanh rồi đột ngột giật mình, một tay che miệng, có vẻ là vừa nói điều gì đó không nên.
Giai Băng nhíu mày nghi hoặc nhìn Bà hiệu trưởng, nụ cười trên môi ngưng bặt:
-Có chuyện gì à?
-Không…làm gì có chứ!_Cười trừ một cách giả tạo, Bà hiểu trưởng khoa lấp bằng cách rót trà cho Giai Băng, nhanh miệng đổi đề tài_Hai người có muốn đi thăm quan trường không?
-Hiểu trưởng, nói đi! Có chuyện gì?_Nghiêm mặt nhìn đối phương, Giai Băng nén giọng nặng nề nói, toàn thân toát lên một nỗi lo lắng vấy trào