Đằng Hy sững sờ, khuôn mặt vì cú tát mạnh mà chệch về hẳn một phía. Đôi đồng tử xám đen mở căng, bất động trong hốc mắt, dần dần nhạt màu dưới màng nước mỏng. Anh ta từ từ đưa tay chạm lên gò mát nóng rát, vô định xoa xoa một lúc.
Giai Băng ở bên cạnh Đằng Hy từ bao giờ đã đứng dậy, tay này ôm lấy cổ tay kia, như thể cú tát mãnh lực kia đã làm cho tay cô bị trật khớp vậy. Mái tóc đen đã dài luôn gọn gàng giờ đây đã rối, vài lọm bị nước mắt và mồ hôi bết dính lên mặt, làm làn da trắng lấp ló bên dưới thêm phần nhợt nhạt và thiếu sức sống. Đôi mắt đen ngập nước của cô nhìn chằm chằm vào Đằng Hy đang hóa thạch, làn da dưới cổ khẽ co rút.
-Em có biết mình đang làm gì không hả?_Thật lâu, Đằng Hy mới lên tiếng, đôi mắt anh ta vẫn bất động như trước trên nền mặt lạnh lẽo, đặt biệt biến hóa thành một cái nhìn u rợn đằng đằng sát khí.
Hừ lạnh một cái, Giai Băng biếng nhác quay đầu bỏ đi. Vừa mới bước được vài bước, tay cô lập tức bị Đằng Hy nắm lại, hung hăng siết chặt.
-Thả tay tôi ra!_Giai Băng nghiên răng nói, nước mắt đong đầy lại rơi xuống.
Đằng Hy tiếp tục cứng người, mọi tức giận vừa bạo phát bỗng bị dẹp yên tức thì…như bị ánh mắt đau buồn lẩn sâu trong màng nước mỏng cảm hóa.
-Sao vậy?
-Anh còn muốn hỏi?_Giai Băng khinh khỉnh nói, vẫn là thái độ bất cần trêu ngươi ấy. Cô đảo mắt nhìn màn hình ti vi, lộ liễu trưng phô cái nhìn hận thù của mình
Đằng Hy tinh tế quan sát, cũng nương theo cái nhìn ấy hướng về bản tin sắp mất tăm dạng, cả cơ thể chợt cứng lại.
Tiếng ‘hừ’ lạnh tỏ rõ sự chán ghét cùng phẫn nộ từ cuống họng của Giai Băng phát ra, dẫn đầu câu nói mỉa mai cay nghiệt.
-Đằng Hy, tôi nhớ tôi đã nói rõ với anh rằng hãy lưu ý đến chuyện của Diệp Mi và trại trẻ rồi mà, anh quên rồi sao? Bộ anh quên thật hay là chỉ muốn giấu diếm tôi, tách rời tôi khỏi họ?
Ánh mắt Giai Băng tràn đầy phẫn ý trách móc quan sát thần sắc bất động của Đằng Hy, lời nói toát ra ngày càng thêm phần lãnh liệt. Tuy vậy, những tiếng nấc nghẹn tựa hồ chỉ là vô ý ‘trộn’ lẫn lại khiến lời lẽ ấy trở nên yếu mềm, mong manh dễ vỡ vô cùng tận.
Đằng Hy không nói, có lẽ đang bận tiêu hóa những gì đang hiện hữu.
-Đằng Hy! Nói đi, tại sao anh không nói cho tôi biết chuyện trại trẻ? Bọn họ nhất định phải thông báo cho người tài trợ chứ? Sao anh lại dấu tôi?_Thanh âm của Giai Băng dồn dập, như gom góp hết mọi tâm tình trong cõi lòng mà nói. Nước mắt cô chảy dài, hốc mắt một mảnh hoe đỏ
-Giai Băng! Anh không nhận được điện thoại của họ_Sau khi thoát khỏi trầm tư, điều đầu tiên Đằng Hy làm là day day mi tâm đang mệt mỏi, vô lực nói.
-Không nhận được? Anh đùa tôi à? Chính họ nói có gọi điện cho người tài trợ_Giai Băng nhíu mày nghi hoặc, cái mũi nhỏ hít một hơi sâu bình ổn tâm trí.
-Nhưng tôi không nhận được. Em hiểu không?_Đưa tay về phía Giai Băng nhưng lại bị cô né tránh, Đằng Hy thở dài một cái rồi chậm rãi giải biện.
-Ai mà biết anh có nhận được điện thoại hay không?_Giai Băng cười lạnh, nước mắt vẫn tuôn đều như suối_Chẳng phải anh không muốn tôi ra ngoài và giao thiệp với người khác sao? Nếu tôi biết chuyện, nhất định sẽ đòi đi. Anh hiểu điều đó và anh ngăn chặn nó, đó ‘đạo lý’ thường tình.
-Giai Băng, đừng lấy suy nghĩ của em áp đặt người khác, nếu anh thực sự làm, anh sẽ không chối bỏ!_Đằng Hy hung hăng nắm lấy cằm Giai Băng, ‘nắn’ ánh mắt cô phải hướng về phía mình.
-Vậy anh thừa nhận đi!_Đưa móng tay bấu lấy người Đằng Hy, Giai Băng quay đầu sang bên lảng tránh, hai đồng tử rơi ngay vào khoé mắt trắng dã.
-Giai Băng! Em vừa vừa thôi, tôi không nhận được điện thoại.
-Được thôi! Coi như anh không nhận đi, vậy thì hãy đưa tôi đến đó!
Lời Giai Băng vừa nói đánh gãy mọi biện bạch trong lòng Đằng Hy. Hàng mi dày của anh ta run rẩy, che khuất đôi ngươi u ám, nhìn qua, ai cũng biết anh ta đang suy nghĩ.
-Sao thế? Anh không làm được phải không?_Quyết tâm làm rối thần trí của đối phương, Giai Băng trào phúng nói, ngữ điệu đay nghiến rít qua từng kẽ răng_Tôi biết mà, anh từ đầu đã muốn giấu nhẹm mọi chuyện. Nhưng thật không may, báo giới nhanh tay lẹ mắt hơn anh nhiều, một tay anh không thể phủ trời được đâu…
-Đủ rồi!_Đằng Hy bực bội gầm lên, hai tay choàng lấy bờ vai Giai Băng, giữ chặt kìm giữ cô đừng yên. Đầu anh ta kề sát vào mặt cô, hốc mắt hằn lên những tia máu đỏ thói chạy dài. Hơi thở nóng bao quát, tỏa ra sự giận dữ tận cùng.
-Sao dễ dàng thế chứ? Anh muốn tôi nói anh cơ mà, đã dám che giấu thì phải chuẩn bị tinh thần đi chứ? Anh nghĩ tôi là con ngốc ư? Tôi đã nói nhiều lần như thế anh không hiểu sao? Hay anh muốn tôi phải làm anh mới tin?_Nước mắt vừa mới câm nín của Giai Băng lại tuôn chảy, quyện chặt trong từng câu từng chữ.
Biểu tình thất thường lúc khóc lúc cười này của Giai Băng khiến cõi lòng gió bão Đằng Hy thêm mùi giông tố. Ánh mắt thờ ơ của anh bỗng sắc nét.
Anh ta bỗng có cảm giác, thần kinh Giai Băng không được tốt, đúng hơn là thất thường…
-Đằng Hy! Đừng im lặng, trả lời tôi!_Giai Băng thét lên, trên mặt khắc sâu sự giận giữ.
Đằng Hy đột ngột giật mình, không nói tiếng nào ôm chầm lấy Giai Băng, siết chặt.
Giai Băng trái lại không hề bất ngờ, cô cảm thấy không đạo đức cho lắm khi không đưa đẩy người ta một chút nên miễn cưỡng giãy giụa vài cái, sau cũng đứng im, chẳng buồn đẩy Đằng Hy ra nữa, khoé môi không quên ‘gẩy’ một nụ cười nhạt lưới qua, đượm nồng sự đắc thắng tuyệt đối. Tuy việc giả bộ thần kinh rối loạn để đẩy nhanh quá trình Đằng Hy chấp thuận ban nãy có hơi mạo hiểm, nhưng cuối cùng kế hoạch của cô cũng thành công, không những thế còn thông qua đó kiểm tra tình cảm của anh ta đối với cô đến mức độ nào, coi như không hao phí nước mắt nước mũi nãy giờ.
Còn về chuyện có điện thoại cho Đằng Hy thông báo vụ cháy kia hay không thì tất nhiên điều đó là không thể. Nếu anh ta biết, thì đến cả báo mạng cũng tịt 乃út chứ đừng nói đến QBTV xơ múi.
Tự hào với thành quả của mình đủ rồi, Giai Băng trong lòng Đằng Hy cựu quậy, nói bằng giọng mũi non yếu.
-Đủ rồi, tôi ngạt thở!
-Anh biết!_Đằng Hy vẫn cứng đầu bất động, đáp lại trong tiếng thở dài bất đắc dĩ_Ngày mai anh đưa em về đó, được chứ?
Nụ cười trên môi Giai Băng thêm phần đậm nét, như tô như vẽ.
-Tôi tin được không?
-Anh không nói dối!_Đằng Hy nghiêm nghị, lúc này mới chịu buông lỏng khống chế, để Giai Băng lùi ra xa mình vài bước.
Nét mặt Giai Băng thoáng chốc rơi vào trầm tư, có lẽ đang suy nghĩ về tính thiết thực của lời đối phương. Đằng Hy cũng không trẻ con đến mức đôi co với cô, anh dịu dàng đưa tay xoa cái đầu lùn hơn mình chừng hai mươi mấy cm rồi bước ra khỏi phòng khách. Chút yêu dị lướt qua trên nụ cười lãng tử ấm áp.
Giai Băng vẫn cúi đầu vờ trầm ngâm, song hai con ngươi kẹt bên khoé mắt lại khắc rõ thân ảnh cao gầy kia. Cơ mặt cô kéo dãn, rũ bỏ mọi biểu tình căng thẳng, ‘đắt’ lên đó sự lạnh nhạt lãnh khiết thường ngày
Trong lúc Giai Băng đang hăng say với kế hoạch của mình, Đằng Dạ lại vùi đầu ở quầy một quán rượu Âu.
-Cho tôi một cốc nữa_Nâng đôi mắt hẹp dài lời đờ nhìn người phục vụ quầy, Đằng Dạ trầm giọng nói, theo hơi thở nặng nề phả mùi rượu nồng.
-Vâng!_Tên phục vụ đưa hai tay nâng ly, tiếp tục làm công tác chế rượu.
Đằng Dạ nhìn sự kính cẩn của hắn, khoé môi bất cần nhếch lên nhàn nhạt. Anh buông rèm mi che giấu đôi mắt đen sắc bén không bị chất cồn ‘pha loãng’, đầu cúi xuống, tay chóng má, rất có thể sẽ nằm oàm xuống bàn bất cứ lúc nào.
Nhìn điệu bộ của Đằng Dạ, không ít người sẽ nghĩ anh đang say. Vì chỉ có kẻ say mới tiêu thụ được một đống rượu nồng mà không mắc tiểu.
Lúc này, trong quán rượu đã xuất hiện thêm một vài vị khách, nổi bật nhất là một cô gái nóng bỏng trong bộ váy áo hở иgự¢ bó sát màu đỏ tươi, như chính son môi rực mắt mà cô ta bôi lên vậy.
Đưa đôi mắt phượng xinh đẹp đảo quanh quán rượu, khơi lên mọi ánh nhìn thèm muốn của đám đàn ông, cô gái nọ kiêu ngạo vén tóc, ưỡn cao đôi иgự¢ như sắp trần trụi của mình, nâng ௱ôЛƓ bước về hướng đã định
-Cô ta đến gần Đằng Dạ, kéo cho mình một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh anh, gọi phục vụ cho mình ly rượu cùng loại.
-Đằng Dạ! Khéo thật đấy!_Cô gái nóng bỏng tự tin kéo miệng nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt màu cà phê không dấu nổi tình ý đậm đà.
-Minh Du?_Đằng Dạ không ngẩng đầu, đem bộ dạng triền miên trong men say tiếp đón người mới đến.
-Đằng Dạ! Anh say à?_Sững người một lát, Minh Du nhanh chóng đấu tranh tâm lý rồi ngập ngừng ghé sát người Đằng Dạ, rỉ chất giọng ngọt như mật thủ thỉ bên tai anh.
Đằng Dạ không trả lời, cầm cốc rượu vừa được đem đến ngửa đầu tu sạch một hơi rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Minh Du bên người, cười lạnh.
-Uống chứ?
-Tất nhiên!_Không ngờ tới mình lại được Đằng Dạ chấp thuận, Minh Du vui mừng mở cờ trong bụng, sảng khoái uống sạch cốc rượu vừa đưa đến.
Khóe mắt Đằng Dạ thu rõ hình ảnh của Mình Du, sắc đen trong con ngươi càng thêm đậm màu, đậm hơn cả sắc đêm mịt mùng ngoài kia.
Đằng Dạ trở mình, tạo một tư thế chống cằm thưởng thức giai nhân như Đằng Hy thường làm, nghiêng đầu, trắng trợn quan sát chằm chằm đối phương. Khuôn mặt của Minh Du phút chốc đỏ bừng, ngượng ngùng uống rượu, thao tác thêm phần tao nhã kiêu kỳ.
-Cứ uống thoải mải đi, anh muốn nhìn em uống!_Chất giọng nam tính trầm trầm của Đằng Dạ bỗng dịu nhẹ hẳn, tựa như một cơn gió thoảng ấp áp ùa vào cõi lòng giá lạnh của vạn vật.
Trái tim Minh Du tiếp nhận sự bất thường ấy không nhịn được co lại run rẩy, tâm khảm dần dần bị một nỗi lo sợ vu vơ bao lấy. Cô ta cận thận đưa mắt dò xét Đằng Dạ, cố tìm kiếm ác ý vụn vặt nào đó ở vẻ ngoài ngà ngà say kia.
Tuy nhiên, cô ta chẳng tìm được gì cả, thay vì thế, lại bị vẻ đẹp bất cần của anh chiếm giữ tâm hồn.
-Uống đi chứ?_Đằng Dạ rót giọng, vẫn thứ thanh âm khuynh đảo lòng người ấy.
Minh Du lập tức bị đánh gục, đôi mắt màu cà phê ánh lên những tia nhìn thèm khát hèn hạ. Như một con rối, cô ta cầm lấy cốc rượu trên bàn, từng ngụm từng ngụm nuốt trọn.
Giọt rượu nồng đượm cuối cùng vừa vơi đi, thân thể Minh Du đã đột ngột dao động. Sau một hồi tựa hồ như vô lực chống trả điều gì đó, cô ta ngã gục xuống bàn, hai mắt cựa quậy một lúc mới miễng cưỡng khép lại. Trong đáy mắt cà phê mê muội…thấp thoáng hiện hữu nụ cười nửa miệng tàn nhẫn của người nào đó.