QBTVTất cả mọi người vây quanh giật mình, phút chốc đều trưng bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ nhìn nhau. Tiếng bàn tán, phỏng đoán một lần nữa nhộn nhạo, kích thích sự tò mò thẳm sâu trong lòng mỗi người. Là nữ hầu đố kị giá họa hay là mỹ nữ mặt dày lấp liếm mọi chuyện, bất cứ ai đều muốn biết câu trả lời thực sự.
Đỗ quản gia lâm vào trầm mặc, bối rối nhìn Giai Băng bên cạnh. Chắc là, ông ta đã phần nào đoán được mọi chuyện do cô gây ra. Nhưng ông ta cần gì phải lo lắng như thế chứ? Sợ rồi mình cũng sẽ bị vài câu nói của cô đá bay đi như lão quản gia hồ đồ lúc trước?
Trước sự chần chừ của Đỗ quản gia, nỗi tò mò trong lòng người càng tăng thêm phân bội. Trái lại, Giai Băng lơ đãng làm như không thấy, tiếp tục lấp no bụng bằng mớ hotdog vô vị.
-Đỗ quản gia! Ông còn chần chừ gì nữa?_Ngân Sương bất nhẫn nhíu mày, xem ra cô ta cũng tinh ý nhận ra được sự thiên vị của Đỗ quan gia dành cho Giai Băng
-Yên Lăng, cô có thể thay đổi câu trả lời…_Giai Băng trực tiếp lơ đi ánh nhìn thách thức kia, hướng nữ hầu phía xa độ lượng nói. Chất giọng nhẹ bẫng, hoàn toàn không để bất kì thứ gì vướng bận.
Yên Lăng e dè cúi đầu, răng đắn đo cắn môi dưới, thật lâu, cô ta mới đáp trả, ngữ điệu phảng phất chút trầm ngâm.
-Là Ngân Sương làm vỡ bình!
-૮ɦếƭ tiệt! Cô không có não à?_Bình Nhi trào phúng thở hắt, cay nghiệt nâng giọng_Camera đã quay lại mọi hành động của cô ta, cô sợ cái gì chứ?
-Bình Nhi, mặc người ta đi!_Ngân Sương cười nhẹ vỗ vỗ vai bạn, rồi hướng Đỗ quản gia ý vị thắc mắc_Sao đây? Chúng ta xem camera chứ?
Vẫn duy trì biểu hiện lạnh nhạt của người qua đường như cũ, Giai Băng bỏ một miếng hotdog vào miệng, một tay nhẹ nhàng miết viền môi phủi đi những vụn nhỏ rơi vãi, chầm chậm nhả giọng.
-Đừng xem tốn công, là tôi làm vỡ…
Lời Giai Băng vừa mờ dần trong hư không, kéo theo một sự tĩnh mịch nặng nề. Vài tiếng nói rỉ tai vang lên, rất nhỏ, nhưng ngày một nhiều. Chúng quấn lấy nhau, quyện chặt, không có thứ thanh âm đặc biệt nào riêng rẽ. Tạp âm ngày càng lớn, nhấn chìm tĩnh mịch và u đọng, hầu hết đều mang khuynh hướng chế nhạo kẻ mặt dày vừa thú nhận.
Giai Băng tuyệt nhiên không xao động, hotdog trong tay cô thi thoảng vơi đi, cho thấy sự tiêu thụ đồng đều của chính chủ.
Ngân Sương không có cơ hội ‘chiêm ngưỡng’ kẻ ngạo mạn mình ghét lo sợ, trong lòng đè nặng một nỗi nghi hoặc đang lớn dần.
Không để cho đám người nhàm chán kia phải vắt mớ não thẳng suy nghĩ, Giai Băng yêu kiều đưa ngón tay mang nhẫn của mình lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, rồi cậy vào bầu không khi ướp lạnh tỏa ra từ điều hoà, từng chữ từng chữ vang lên càng tê cứng lòng người.
-Là tôi…thế thì sao?
Thế thì sao? Một câu hỏi mang theo sự bất cần và lưu manh tuyệt đối phát ra từ miệng Giai Nhân Kỳ thanh thuần, không những không bêu xấu mà coǹ huyễn hoặc tạo nên một vẻ đẹp phóng túng hoang dại.
Người người xem kịch bị câu hỏi vặn đánh úp đột ngột, dạo đầu đờ ra kinh ngạc, về sau lại trầm mặc không thốt lên lời nào.
Thế thì sao? Đúng vậy, dù họ có đủ bao nhiêu chứng cớ buộc tội thì đã sao nào? Người con gái này là thiếu gia đưa về, thân phận không cao như chủ nhưng cũng thuộc hàng khách quý, đối với gia nhân bọn họ, ngoài phục tùng ra, họ còn có thể làm gì? Toàn quyền định đoạt chẳng phải đều nằm trong tầm kiểm soát của thiếu gia hay sao?
Vậy họ buộc tội làm quái gì?
-Nếu thực sự làm vỡ một cái bình cỏn con mà có thể đưa tôi thoát khỏi đây, tôi đã làm điều này từ lâu rồi_Giai Băng chép miệng nói chuyện phiếm, không quên liếc nhìn đám người Ngân Sương cười tươi rói_Phiền mấy người dọn hết đống vỡ tạp nham này đi nhé!
Nói xong, người nào đó trước mặt đám người quay sang Yên Lăng đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân cười một cái, nụ cười nồng đậm chân thành và biết ơn
-Cảm ơn đã giúp đỡ!
Không ai biết, nụ cười ấy…nếu đồng thời nở rộ cùng giọng điệu vừa thoáng qua, sẽ tài tình lộ ra một điểm nhỏ mưu toan khó bới móc.
Cơ thể Yên Lăng run lên, tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh như sao trời của Giai Băng rồi quét đến ba nữ hầu đang hằm hằm quan sát mình kia, trái tim trong lòng иgự¢ chợt ngừng đập.
Thì ra là vậy…lời nói đó của Giai Băng không chỉ thuần túy là cảm ơn Lăng Yên đã về phe mình mà còn nhắc nhở cho ba nữ hầu kia một sự thật rắng, chính cô ta đã giúp đỡ Giai Băng, khiến họ ghi thù với cô ta. Yên Lăng bừng tỉnh, lập tức quay sang nhìn Giai Băng…nhưng đã muộn, thân ảnh mảnh khảnh yêu kiều của cô đã biến mất, chỉ lưu lại một đống tàn dư không chỉ về vật chất và còn xuyên sâu cả tinh thần.
May mắn, mới 7 giờ 8 phút, thời sự vẫn chưa qua hết. Giai Băng thỏa thích ngả người vào ghế sô pha, chuyên tâm nhìn chiếc ti vi 32 ich trước mặt. Không phải Giai Băng là người thích theo dõi tin tức, cô thề là cô chưa bao giờ xem cái chương trình này. Tuy nhiên, hôm nay là một ngày ‘đặc biệt’, không thể bỏ qua nó được…
Từng bản tin ngắn lần lượt chiếc lên màn ảnh, càng về sau càng làm cho người ta chán nản.
Giai Băng vẫn kiên nhẫn đọng mắt lên màn hình, nhàm chán ngáp dài một cái.
Sắp đến bản tin nước ngoài rồi, thứ Giai Băng mong đợi vẫn không xuất hiện, điều này làm tâm khảm dưới vỏ bọc lạng nhạt của cô trào dâng một nỗi lo lắng.
Giả sử, nếu nó không được đưa lên Thời sự thì làm sao đây? Chẳng phải mọi kế hoạch cô dàn dựng bây giờ và cả sau này cũng thất bại?
Giai Băng hoảng hốt cắn môi, đôi đồng tử đen sâu thảng hoặc thu lấy ánh neon trắng xoá, viền lên đáy mắt những đốm sáng heo hút.
Bản nhạc dạo của phần tin tức quốc tế chợt vang lên, đánh gãy suy nghĩ mịt mùng của kẻ đang bấn loạn.
Giai Băng ngẩng đầu nhìn bản tin lướt dạo, trên nét mặt đã cứng đờ không giấu nổi sự thất vọng cùng tự trách. Cô tính toán kĩ càng như vậy, lại quên mất một điều, xã Thanh Hoá, huyện Tuyên Hóa, Tỉnh Quảng Bình chỉ là một xã nhỏ, hơn nữa, đám cháy kia lại không gây thiệt hại gì nhiều về tính mạng và vật chất, nên cơ bản, chuyện này không đủ tầm để đứng trên ‘bảng sắt’ của thời sự.
Sai thật rồi, cô đã tính sai thật rồi! Giai Băng khủng hoảng nắm chặt bao hotdog trong tay, đôi mắt đen nhạt đi vài phần sắc bén. Khuôn mặt cô trắng bạch, cơ mặt trương lên có thể thấy rõ sự căng thẳng tột độ. Cũng phải, kế hoạch của cô là một chuỗi liên hoàn, nếu giai đoạn này không qua được, đoạn kế nhất định bỏ đi…
Nhưng…phải làm thế nào đây? Qua hôm nay, Đằng Hy nhất định sẽ phong tỏa mọi chuyện.
Giai Băng nhìn từng thước hình lướt qua trên ti vi, trong lòng dấy lên muôn vàn cảm xúc muốn đập vỡ mọi thứ. Nhưng…đúng lúc đó, ánh mắt cô lại vô tình xượt qua tên kênh truyền hình nho nhỏ ở gốc màn hình, nháy mắt thần sắc loáng thay đôi.
Giai Băng luống cuống chụp lấy remote, liên tục bấm nút chuyển canh. Ti vi này đang kết nối với MyTV, có hơn 100 kênh các loại, vì thế, cô từ chối xem nội dung thoắt ẩn thoắt hiện trên màn hình, hướng mắt tập trung cao độ vào biểu tượng kênh vừa hiện lên.
Chợt…bên ngoài có tiếng gõ đế giày di động, mềm nhẹ, mang theo chút gì đó khoan khoái đặc trưng của những người lạt nhạt với đời. Giai Băng giật mình, ngón tay nhấn nút di chuyển ngày càng nhanh, đôi đồng tử được dịp trương phồng lên hết cỡ, như muốn thu lấy hình ảnh mọi thứ thật sắc nét.
Tiếng bước chân kia to dần, cô đọng bám vào từng lớp không khí. Mồ hôi lạnh trên trán Giai Băng ứ ra, chảy dài…cả cơ thể lâm vào trạng thái kích động đến mất tự chủ.
-Giai Băng…em đang làm gì vậy?_Lời nói của Đằng Hy trầm lạnh tựa hồ được ướm qua u tối ở địa ngục vẳng lên sau lưng của Giai Băng, đánh rớt chiếc remote đang run rẩy trên tay.
Cầu vai Giai Băng mãnh liệt run lên, so với trước càng dữ dội. Cô không quay đầu lại, cúi đầu rúc mặt vào hai đầu gối, dáng bộ vô cùng ủy khuất.
Đằng Hy nheo mắt, từng bước từng bước đến gần Giai Băng, đưa tay chạm vào bờ vai của cô, giọng điệu có phần dịu lại:
-Giai Băng…làm sao vậy?
Giai Băng không nói, cương quyết giữ trạng thái cũ. Những tiếng nấc hỗn loạn từ người cô vẳng đến, rơi lõm vào bầu không gian tĩnh mịch, vô tình đặt thêm một gánh nặng lên lòng người còn lại.
Đằng Hy nhíu mày, chậm rề ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú đưa đôi mắt xám đen nhìn mái tóc bết dinh mồ hôi. Anh ta nghiễm nhiên không hề chú ý rằng, màn hình ti vi trước mắt…kênh vẫn đang chuyển đều đều…
Rồi…màn hình ti vi bỗng dừng lại ở một kênh có tên kí hiệu là QBTV ở góc phải…Trong đó…vừa lúc chiếu hình ảnh quen thuộc của trại trẻ nơi Giai Băng từng sống và những tàn dư đen ngòm của một căn phòng nào đó.
Có lẽ không nhịn được sự xúc động của bản thân, khóe môi Giai Băng từ từ giương lên, hòa lẫn cùng những tiếng nấc vỡ tận tâm can.
Đằng Hy ngồi bên cạnh vẫn vậy, ánh mắt anh ta chưa từng chú tâm đến màn hình trước mặt mà chỉ chăm chăm nhìn Giai Băng, có chút thờ dài bất đắc dĩ. Trầm ngâm một lúc, anh ta mấp máy môi, toan mở miệng thì…’chát’ một tiếng vang dội đã oanh tạc bên tai…