Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 70

Tác giả: Su

Yên Lăng
P/s: Hãy đọc kĩ những biểu hiện của GB về cô gái này và suy nghĩ nhé ^^
Thời gian nhích dần từng quãng nhỏ, phút chốc đã kéo rèm đêm buông xuống trần gian. Dù nắng cuối hạ có gay gắt đến mấy thì cuối cùng cũng chìm nghỉm trong sắc đen mịt mùng. Cũng như bản tính của con người, dẫu tinh thuần đến bao nhiêu cũng sẽ không thoát khỏi sự chi phối của hoàn cảnh sống.
Như Giai Băng lúc này chẳng hạn, phải cảm ơn sự ‘bao bọc’ kĩ càng của Đằng Hy, cô đã không thể nào sống một cách thỏa mái như bản thân vẫn làm khi ở cùng Đằng Dạ. Bản chất sâu kín cô luôn đè nén tận đáy thảm con tim giờ như một con quỷ đã thoát khỏi phong ấn, chế ngự mọi hành động, suy nghĩ và cảm xúc của người nó khống chế.
Nhưng, tuyệt nhiên, Giai Băng lại không cảm thấy chán ghét nó, ngược lại còn tự động hòa cùng nó làm một. Thời khắc này, yếu đuối, đau khổ, mong nhớ không phải là giải pháp tốt, cô cần sức mạnh, cần sự tàn nhẫn, lạnh lùng của ‘nó’, để có thế sinh tồn và thực hiện lý tưởng của mình.
“6 giờ 35 phút” Giai Băng lơ đãng hạ tầm mắt nhìn mặt đồng hồ trên tay, mảnh đêm bị kìm giữ trong đáy mắt lóe lên một tia sáng nhỏ rồi vụt tắt. Tuy chỉ là chớp nhoáng, nhưng tàn sáng nó để lại trên nền đen rét lạnh kia lại không phải tầm thường.
Giai Băng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Trước khi đến phòng khách xem thời sự 7 giờ, Giai Băng rẽ lối bước sang hướng phòng ăn. Trong phòng ăn lúc này có ba nữ hầu đang nói chuyện phiếm, những thanh âm ngọt ngào nữ tính của họ ‘dậy sóng’ cả một vùng, làm.người đứng ở bên ngoài như cô cũng có thể nghe thấy. Không những nghe thấy…mà con rõ mồn một.
Giai Băng phải công nhận, mỗi gia nhân trong căn biệt thự này rất có tư sắc, phong thái và cốt cách riêng biệt, họ có thể không phải là tuấn nam mĩ nữ thì cũng thuộc hàng người người thầm mến. Tiếc thay…thân phận của bọn họ chỉ là người hầu…nếu không, ra đường nhất định sẽ bị lầm tưởng thành con cha cháu ông.
Giai Băng cười nhạt, vừa định bước vào thì chủ đề cuộc nói chuyện lại khiến cô dừng bước:
-Mấy người thấy cô gái thiếu gia đem về thế nào? Nghe nói là Giai Nhân Kỳ P&P khối THPT đấy!_Chất giọng trong trẻo được pha loãng bằng ngữ điệu khinh miệt của một nữ hầu tên Cận Thiên vang lên rất rõ ràng, nhấn nhá đủ tư vị. Không cần nhìn cái bĩu môi sâu cũng biết cô ta chán ghét người được nói tới đến mức nào.
-Giai Nhân Kỳ?_Một giọng nói có phần trẻ con thốt lên, tựa hồ mang theo kinh ngạc mà đến_Hèn gì cô ta đẹp vậy, dụ hoặc được thiếu gia, nhưng mà…không phải cô ta là vợ của nhị thiếu gia sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?
-Thế chúng ta mới thấy tài năng dụ dỗ kinh người của hồ ly tinh chứ! Đến cả anh chồng cũng không tha_Một giọng nói khàn thấp mê hoặc chậm rãi góp lời, ngữ điệu kéo dài, như thiện tâm giảng giải. Hình như, cô ta tên là Ngân Sương
-Đúng vậy! Loại trơ trẽn đó không nên sống dai, phải ૮ɦếƭ sớm mới có ích cho xã hội. Cầu cho cô ta mắc bệnh HIV ghê tởm kia đi, xem ai còn bị cô ta câu dẫn_Chất giọng trong trẻo lạt nhếch độc địa nói, lập tức bị tiếng suỵt nhẹ làm tan biến.
-Nói xấu thì đừng nói to quá, người ta nghe thấy ghi thù thì ૮ɦếƭ_Chủ nhân của tiếng suỵt khoa trương nhỏ trầm khàn, ý vị nhắc nhở, đôi mắt một mí hơi híp lại của cô ta lãng đãng quét qua Giai Băng, không vì thế mà ý thức chỉnh âm lượng.
-Đúng ha! Người ta là tình nhân của thiếu gia mà!
Hai người còn lại cũng hùa giọng chêm vào. Sự khinh giễu, mỉa mai giờ không chỉ âm ỉ cháy trong thâm tâm của họ, mà còn ‘liếm’ qua từng câu chữ đượm nồng khiêu khích.
Giai Băng đứng ở mé cửa cười nhạt, từ chối tranh luận rồi thong thả bước vào phòng ăn làm việc cần làm, ánh mắt vô tình lướt qua một nữ hầu đang đưa lưng về phía mình.
Tiếng nước xối xả hoà cùng tiếng sứ va chạm vào nhau tinh tế. Quãng thời gian từng chiếc bát lần lượt được đặt lên chạn không sai biệt là mấy, đều đều, cho thấy cử động liền mạch của nữ hầu. Dường như, cô ta không bị cuộc nói chuyện của 3 người kia chi phối.
Đôi mắt đen rét lạnh của Giai Băng nheo lại, hé lộ hai con ngươi linh động loé sáng.
Giai Băng không nán ánh nhìn lên người nữ hầu, dứt khoát rời mắt đi, như chưa hề có quá trình đánh giá tỉ mẩn ban nãy.
Sự im lặng của Giai Băng trong mắt 3 nữ hầu nhiều chuyện kia là một sự cam chịu khi bị đuối lý. Thế nên, bọn họ càng đắc ý cao giọng đưa ra đủ lời nhận xét ác ý.
Giai Băng không thèm để ý. Cô bước đến gần tủ lạnh, tìm cho mình một vài món hotdoy và kem hộp rồi quay trở người ra ngoài.
Lúc đi ngang qua chiếc bình cổ đáng giá hàng triệu ở gần cửa, Giai Băng ‘vô tình’ đưa chân đá nó xuống đất.
“Choang!” một tiếng, chiếc bình chớp mắt nát vụn nằm dưới đất, từng mảnh vỡ văng xa, phân tán hầu như khắp nơi.
Ba nữ hầu lập tức ngưng bặt, trưng sáu con mắt trừng lớn nhìn về phía Giai Băng, biểu hiện dạo đầu méo mó như vừa xem một thước phim kinh dị.
Tiếng vỡ bành trướng ùa vấy khắp mọi ngõ ngách, lôi kéo một đám người rỗi việc chạy đến.
Ông quản gia dẫn đầu vừa bước vào phòng ăn đã chú ý đến đống đổ vỡ trước mặt, đỉnh trán dồn lại những nếp nhăn sâu hoắm. Ông ta nhíu mày một cái, nghiêm giọng hỏi ba nữ hầu.
-Có chuyện gì?
Ngân Sương liếc mắt nhìn cái bình cổ tan nát, đảo hai con ngươi suy ngẫm rồi nhanh nhẹn nắm bắt được tình thế, lập tức nói:
-Là Hạ tiểu thư làm vỡ bình_Theo vốn hiểu biết của cô ta, những món đồ cổ này là thiếu gia lặn lội khắp nơi để tìm quỷ, rất quý hiếm và đắt tiền. Một người trong thân phận là tình nhân như Hạ Giai Băng, nếu phạm lỗi, chắc cũng không thể được dung tha dễ dàng.
Ông quản gia ngớ người một lúc liền đưa nét mặt bối rối nhìn Giai Băng vẫn đang tỉnh bơ nhai một miếng hotdog bên cạnh, khó khăn thốt lời:
-Hạ tiểu thư…chuyện này…
Giai Băng hiểu ý nhướn cao mày một cái, rồi nhăn mặt, có vẻ đang suy tư điều gì đó. Rồi, cô từ từ đưa tay chỉ về phía Ngân Sương, đáp trả bằng giọng nhẹ bẫng như thể mọi thứ hoàn toàn không liên quan đến cô:
-Là cô ta!
Ba nữ hầu lập tức đờ người, xem ra họ chưa hề gặp phải một người nào mặt dày như Giai Băng. Được một lúc, Cận Thiên với bản tính nóng nảy của mình giận gữ đỏ bừng mặt, bốc đồng nói lớn
-Gì chứ! Rõ ràng cô đưa chân đá vào cái bình! Tôi và Bình Nhi đều thấy!_Bình Nhi đứng cạnh Cận Thiên cũng ra sức gật đầu, cố gắng chứng minh mọi điều bạn nói là thật.
Giai Băng không thèm quan tâm đến họ, mắt cô như vô tình cố ý quét về phía nữ hầu đang rửa bát, tinh tường quan sát. Tốc độ rửa của nữ hầu đã chậm lại…những chiếc đĩa không còn được sắp xếp ngay ngắn như trước…
Điều đó chứng tỏ…cô ta động tâm…Tuy nói là động tâm, nhưng nữ hầu kia vẫn không làm gì cả, chuyên tâm vào ‘sự nghiệp’ rửa chén.
Ánh sáng rực rỡ ở đáy mắt của Giai Băng thêm lần nữa chói lòa, tựa như vừa khám phá ra một điều gì đó mới mẻ mà bản thân mong ngóng.
-Hạ tiểu thư…_Đỗ quản gia khó xử cất lời.
-Bọn họ quen nhau lâu hơn tôi, tất nhiên phải bảo vệ chị em của mình, tôi chỉ là một người lạ không có thân phận, mắc mớ gì phải bênh vực tôi chứ. Nếu để họ làm chứng, chẳng phải tôi bị thiệt sao? Đỗ quản gia, ông không thấy thế?_Giai Băng uyển chuyển nói, rất chậm, cốt là để tất cả những người có mặt bắt kịp suy nghĩ của mình.
Đám người sau lưng ông quản gia bắt đầu xì xào, phần lớn đều bị lời lẽ hợp tình hợp lý của Giai Băng thuyết phục.
Cận Thiên điên tiếc trừng mắt nhìn đám đông a dua xung quanh, không biết phản bác thế nào cho phải. Nhưng, một lát sau, cô ta quay phắt đầu về phía nữ hầu đang lau phòng bếp, cao giọng gọi.
-Yên Lăng! Cô ở đây nãy giờ, đương nhiên biết rõ lời tôi là thật hay giả, cô nói đi.
-Yên Lăng! Nói đi!_Hai cô kia cũng phụ họa, vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Từ trước đến giờ, Yên Lăng là ngươi trầm lặng, và biết điều, cô ta không phải là loại chuyện nịnh hót theo đuôi người khác. Bởi lẽ, cô ta là người của Đằng phu nhân cử đến, về thân phân cao quý hơn mọi người ở đây một bậc, nên cô ta sẽ không sợ đắc tội bất cứ ai. Câu trả lời của cô ta… nhất định sẽ chứng minh giúp họ.
Yên Lăng bị mọi người xướng tên bất đắc dĩ phải ra mặt. Cô ta ngẩng đầu, phóng ánh mắt rét lạnh về phía ba nữ hầu rồi chạm mặt với Giai Băng, tâm khảm khẽ run lên.
Nữ hầu quay đầu về phía ba người kia, đưa tay chỉ về phía họ, khuôn môi vốn dĩ mân thành đường từ từ rỉ ra những thanh âm tinh khiết như chuông bạc.
-Là cô ta!
Không nhầm! Nữ hầu đã chỉ tay về phía cô gái tố cáo Giai Băng. Với khuôn mặt lạnh lẽo xa cách, cô ta nghiễm nhiên thu lấy lòng tin của đám người hóng chuyện.
Giai Băng tựa hồ không nghe thấy gì, vẫn giữ nét mặt bình thản như cũ mà đặt những ngón tay thon dài vuốt vuốt cái mũi nhỏ, tựa hồ vô tình che khuất một nụ cười nửa miệng đầy toan tính.
-Yên Lăng! Cô ăn nhầm cái gì thế hả? Rõ ràng Hạ Giai Băng đánh vỡ cái bình!_Nữ hầu Bình Nhi bực bội nói lớn, bắt đầu tuôn một tràng quá trình làm vỡ như thế nào. Tất nhiên, cô ta cũng không quên thêm muối dặm mắm vài chỗ.
-Là cô ta!_Yên Lăng lặp lại, vẫn chất giọng lạnh lẽo nghiêm túc ban nãy.
Nữ hầu cáo tội ‘hừ’ lạnh một cái, ngắn gọn, hàm chứa mười phần đắc thắng cùng khinh thường. Cô ta ngẩng đầu, vùng иgự¢ hơi ưỡn, chất giọng trầm khàn đanh lại, hùng hồn vẳng lên:
-Đỗ quản gia, chẳng phải ở đây có camera sao? Mở ra là biết ngay ai đúng ai sai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc