Bẫy Trại trẻ mồ côi ở một huyện nhỏ của xã Thanh Hoá, huyện Tuyên Hóa, Tỉnh Quảng Bình, nơi Giai Băng từng sinh sống, sau đám cưới của Giai Nhân Kỳ đã được Đằng gia tài trợ một khoản lớn, đang trong tiến trình tu sửa và nâng cấp.
Do trại trẻ được một người nước ngoài theo đạo Thiên Chúa sáng lập, nên hầu hết những đứa trẻ ở trại từ nhỏ đã theo đạo Thiên Chúa, tôn thờ Zêsu.
Hôm nay, ngày chủ nhật, theo thường lệ, tất cả các thành viên trong trại trẻ đều tụ tập trong nhà thờ nghe Cha sứ giảng đạo về luân lí, cuộc đời và con người.
Thời gian trôi qua trong sự an tĩnh kì lạ của những con chiên và chất giọng ôn trầm đức độ của một cha sứ trung niên, ước chừng đã 8 giờ sáng. Một cái mốc thích hợp cho sự có mặt đầy đủ. Nếu nhưng kẻ ác nhân nào đó muốn Gi*t người, e rằng, đây là thời điểm thích hợp nhất để bắt trọn một mẻ cá mà không phí nhiều công sức.
Tiếng cha sứ vẳng xa, mềm mại lọt vào màng nhĩ người. Những con chiên thật tình chăm chú ngẩng đầu nhìn những hành động quen thuộc của con ta, thần sắc những con ngươi dần sai lạc vào mịt mờ, hư ảo.
Chúa luôn là một thứ gì đó trìu tượng, ai dám chắc, ông ta thực sự linh thiêng, chỉ có những con chiên tin tưởng điều đó, tin tưởng Chúa bảo vệ cho họ…
Thế nên…dù mùi khét đã nồng trong xoang mũi, vẫn chẳng có bất cứ ai dứt ra khỏi thần thánh mình tôn thờ. Họ vẫn ngẩng đầu, nhìn cha sứ với ánh mắt kính ngưỡng.
Bà hiểu trưởng có lẽ là người tỉnh táo nhất trong đám con chiên, đôi đồng tử nâu nhạt của bà ta từ khi mùi khét phảng phất đã bắt đầu cử động, chỉ là, bà ta chậm chạp chưa phát sinh bất kì hành động gì. Đến lúc này, như không thể chịu được luồng không khí bị khói tỏa che lấp, bà ta mới nhíu mày, âm thầm liếc mắt ra hiệu cho bà cô trung niên bên cạnh. Bà cô hiểu ý, lập tức đứng dậy, tế nhị đi ra khỏi nhà thờ xem xét.
Chưa đầy một phút sau, bầu không khí cô tĩnh trong nhà thờ thêm lần nữa bị đánh vỡ bằng tiếng gõ gót hớt hải, bà cô nọ quay lại, bỏ qua những nghi thức thường tình mà chạy xộc vào, mặt mũi trắng bạch không chút sắc hồng.
-Nguy rồi! Phòng ăn bị cháy! Còn nữa! Có kẻ phóng hoả muốn đốt nhà thờ_Bà ta gấp gáp nói, thanh âm căng lực tựa hồ ngốn hết không ít sinh khí
Tiếng xì xào của đám đông theo đó vẳng lên, hòa cũng tiếng xô đẩy kiên răng của bàn ghế, tạo thành một tạp âm hỗn độn nhức đầu. Những con chiên bắt đầu hỗn loạn, không hẹn chạy ùa ra khỏi nhà thơ lánh nạn, không ngoại trừ cha sứ.
Bà hiệu trưởng khinh thị trưng đôi mắt tinh nhạy màu nâu nhạt xuyên qua lớp kính mỏng ‘ngắm nhìn’ khung cảnh hỗn loạn.
từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên gấu váy mới bình thản bước ra ngoài.
Vì nhà thờ ở khá gần nhà ăn nên đám đông xô đẩy liền đứng trước cửa nhà thờ vừa hô hào người vừa hăng hái dập lửa. Lửa không to lắm, nãy giờ cũng chưa liếm được một phần tư nhà ăn, không đến mức đáng sợ như tông giọng khoa trương của bà cô ban nãy. Nhưng, đủ để lôi một đám người 174 nhân khẩu ra khỏi nhà thờ.
Xuyên qua lớp người bát nháo, hai kẻ lạ mặt: một mặc áo khoác bò, một mặc áo phong đen đội mũ phớt che gần hết cả khuôn mặt, tay đeo găng đen, đang cố lách mình ra ngoài. Thi thoảng, đôi mắt không rõ màu sắc của chúng lại đưa đẩy nhìn nhau, biểu hiện những thị ngữ mà chỉ có chúng mới biết.
Nét mặt trầm ổn của bà hiệu trưởng nhíu lại, sâu trong đôi mắt nâu nhạt là một sự kinh ngạc cùng mừng rỡ khó nói thành lời, như đôi mắt háo thắng của một con sư tử đang rình mồi trong bụi cỏ. Bà ta nuốt nước bọt, tựa hồ lơ đãng lướt mắt qua mé tường bên cánh trái, chạm vào tầm nhìn mưu toan của một kẻ khác đang ẩn núp gần đó.
Kẻ kia đã lột đi bộ quần áo đen tuột của mình, thay vào đó là một chiếc áo phong trắng và quần jeans ngố của đám thanh niên choai choai bây giờ. Cô ta cũng không rời mắt nhìn hai kẻ lạ mặt, cong môi cười khẩy một cái, rồi gật nhẹ đầu. Bà hiệu trưởng như chỉ đợi có thế, hít một hơi sâu, đẩy giọng lên cao, uy nghiêm nói lớn:
-Hai người kia đứng lại!_Thanh âm của bà hiệu trưởng sóng dậy cả một vùng hỗn loạn, dẹp yên tạp âm, thanh lọc bầu không khí. Bà ta…quả thật chưa bao giờ cô phụ cái nghề hiệu trưởng của mình.
Lời bà hiệu trưởng vừa dứt, hai kẻ đang cực khổ khom lưng luồn lách ra khỏi đám đông lập tức thẳng người dậy, quay đầu nhìn bà ta rồi một mạch cong vó chạy về hướng đã định.
Cước chạy của chúng sải dài, như những con đà điểu lướt gió, không mất chút sức đã có thể cách xa đám đông chừng 5 mét…
Tuy nhiên, chúng ngàn lần tính cũng không thể bói ra, đằng trước mình, sau những bụi hoa hữu tình thơ mộng đã có sẵn vài tên đô con chờ ở đấy.
Hai ‘vị khách lạ’ ‘thắng gấp’, căng thẳng đảo mắt xung quanh tìm đường chạy. Trước mặt chúng là một bọn lưu manh cơ bắp cuồn cuộn đang đến gần, đằng sau là đám đông đang chạy tới vây bắt, tứ phía đều đã có người chặn lối.
Phút chốc ngắn ngủi, chúng nhận ra cái bẫy chúng vừa sa vào.
Hèn gì…khi chúng nhận lệnh đến đây chờ cho mọi người trong trại trẻ tụ tập thành một chỗ rồi đốt nhà thờ, thiêu cháy cả lũ, phòng ăn bên cạnh lại đột ngột cháy trước khi mình hành động.
Người đàn bà này đã có sự trù tính từ trước, biết đến sự hiện hữu của chúng, nên mới sai người đốt nhà ăn để phân tán người, đồng thời bắt quả tang chúng ngay tại chỗ. Vừa tiêu diệt được mối nguy hại, lại không mất chút sức lực nào.
Chỉ là…chúng không hiểu, ai đã biết trước kế hoạch này của chúng?
Hai ‘vị khách lạ’ trân trối nhìn nhau thêm lần nữa, chợt nhận ra bản thân vốn chưa làm gì cả, không có gì phải chạy, vì thế, hắn hằm hè nhìn đám người bà hiệu trưởng, gằn giọng nói:
-Tại sao các người vây bắt chúng tôi?
Bà hiệu trưởng nghe hỏi thì đưa tay ngăn cản đám người đang bước đến, chính mình cũng dừng lại, tựa hồ kinh ngạc bật cười một cái
-Chúng tôi đâu vây bắt hai người?…Chỉ là muốn mời hai người ở lại uống trà và hỏi một chút chuyện mà thôi_Đôi con người nâu nhạt của bà hiệu trưởng vô tình như cố ý liếc qua từng chiếc găng tay đen của hai vị khác, nở nụ cười ôn nhu không kể xiết_Vì cớ gì hai người lại chạy như thể vừa làm phải chuyện khuất tất nào đó vậy?
-Nếu mấy người không…_Vị khách mặc áo khoác bò toan phản bác điều gì đó, nhưng lại đột ngột nhận ra mình chẳng có gì để phản bác liền im bặt, tròng mắt hèn hạ lưu chuyển liên tục.
Bà hiểu trưởng không nói, nụ cười vẫn trưng phô rực rỡ trên môi, tựa như đang chờ đợi.
-Chúng tôi thấy mấy người dồn chúng tôi nên chúng tôi mới chạy chứ?_Một câu phản bác giấu đầu hở đuôi!
Đáy mắt bà hiệu trưởng lóe sáng cùng lúc với tiếng gõ gót giày nhẹ bẫng của một ai đó…
-Như tôi đã nói, tôi chỉ muốn mời hai người về uống trà hỏi chuyện mà thôi. Hơn nữa, tôi nhớ không lầm, lúc đó, tôi chỉ nói hai người đứng lại, chứ chưa sai người vây khốn hai người!_Bà hiệu trưởng từng chữ, từng chữ một chậm rãi nhấn mạnh_Và giờ, hai người không ngại gặp tôi một chút chứ…
Hai vị khách lạ nhất thời quét mắt qua đám đông vây quanh, lại dùng thị ngữ trao đổi với nhau. Tên còn lại vẫn im lặng lần này mở miệng:
-Được thôi! Mong rằng mấy người lẹ lên một chút, chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm.
-Đương nhiên!_Bà hiểu trưởng gật đầu phụ họa, hai tròng nâu di về hốc mắt nhìn cô gái tóc ngắn ban nãy từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh mình, nghiêm giọng ra lệnh_Du Du, đưa bọn họ vào phòng ta!
Cô gái tóc ngắn nhã nhặn nở nụ cười nhẹ gật đầu, nhìn qua là một người vô hại yếu mềm. Cô ta sải bước đến bên cạnh hai người kia, ánh mắt sắc bén nhạt màu, để lại một đôi đồng tử non nớt hợp với lứa tuổi hai mươi mấy thanh xuân.
Gã mặc áo đen nhìn thấy thế, hèn hạ nhếch khóe môi liếc nhìn đồng bọn, thật tình bất động chờ cô gái kia đi tới.
Cô gái tên Du Du bước đến gần 2 gã, toan đưa tay bắt lấy bả vai gã áo bò thì, một ánh sáng chói lòa hắt vào mắt cô, lôi kéo sự chú ý. Du Du theo bản năng nhăn mặt nhìn về hướng ánh sáng ‘mời gọi’, lơ đãng không chú ý tay gã áo bò đã động.
Tiếng xé gió nhanh chống ✓út lên, nhanh và ngắn gọn. Một con dao sắc bén hướng bụng Du Du lao tới.
Như là một phản ứng thật tình của một con người đứng trước nguy hiểm kề cận, Du Du hóp bụng, lui ra sau vài bước nhỏ né tránh. Tuy nhiên, dù cô có nhanh đến đâu, đỉnh lưỡi dao vẫn chạy sượt qua bụng cô, để lại một đường máu dài.
Màu máu đỏ thẫm từ vết cắt như nước đê vỡ ứa ra ngoài, thấm trào cả chiếc áo phong trắng, nhỏ giọt xuống nền xi măng nóng bức. Du Du đau đớn ‘A!’ lên một tiếng rồi ôm bụng nằm nhoài xuống đất, quằn quại ՐêՈ Րỉ.
Hai gã khách không vì chuyện đả thương Du Du mà có lối thoát hiểm, ngược lại, chưa kịp chạy đã bị mấy tên đô con bắt lấy, khống chế tại chỗ.
Biến cố lớn như vậy làm đám đông vây quanh không thể nén nhẹn cảm xúc, bắt đầu xì xào gào thét. Mảnh hỗn loạn cứ thế khuấy động não người
Như chỉ đợi có thế, bà hiệu trưởng vẫn mang bộ mặt nghiêm nghị bình tĩnh ra lệnh:
-Gào cái gì, gọi bác sĩ đi!
Nói đoạn, nhân lúc không ai để ý, bà ta ném cho Du Du một cái lườm nhẹ. Du Du được người ta bế lên bỗng nhếch môi cười, bàn tay ôm bụng đầy máu trưng ra một ngón mạ to béo đầy ý tứ.
Sau khi được băng bó, Du Du được đưa đến phòng bà hiện trưởng – nơi có lẽ cao cấp nhất trong trại trẻ này – nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mang tiếng là thế, nhưng thực ra, cô không đến để nghỉ, mà đến chỉ là vì muốn tìm một chỗ thuận lời bày kế hoạch của mình.
Lúc này, Du Du đang dựa người vào thành dường, cái đau điên đảo trời đất mà cô thể hiện trên nét mặt đã sớm tiêu thất, để lại đó gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng, đôi mắt đen xa xăm nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, tay nhanh chóng phối hợp làm một vài thao tác nhỏ.
Thi thoảng, trên màn hình laptop xuất hiện những dòng chữ ‘Bài đăng của bạn đã được cập nhật’ hay đại loại là thế bằng tiếng anh.
Bỗng, cánh cửa phòng ‘cạch’ mở, một luồng nắng hiếm hoi tràn vào rồi nhanh chóng vụt tắt, cho thấy người đi vào rất ý tứ đã đóng cửa.
Du Du không thèm ngẩng đầu nhìn người kia, tiếp tục di chuyển trỏ chuột, như lơ đãng hỏi:
-Thế nào rồi? Đã báo chưa?
Người vừa vào không trả lời ngay lập tức mà bước đến gần chiếc giường Du Du đang nằm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn vùng bụng quấn băng trắng đang thẫm đỏ của cô, quan tâm hỏi:
-Không đau sao? Tôi nghĩ cô phải nghỉ ngơi dưỡng thương cơ!
-Nếu yếu mềm như thế tôi không thử?_Du Du trào phúng đáp, mắt vẫn kiên trì dán trên màn hình laptop, hỏi lại_Thế nào rồi? Đã báo chưa?
-Đã báo!_Bà hiệu trưởng đáp gọn, tay đẩy đẩy gọng kính.
Lần này, Du Du chủ động ngẩng đầu nhìn bà ta, nheo nheo đôi mắt giăng đầy sắc lạnh của mình:
-Bà lo lắng chuyện gì sao?_Theo quan sát mấy ngày nay của Du Du, bà hiệu trưởng này có tật lúc lo lắng lại đẩy gọng kính. Hèn gì, ‘người nào đó’ lại bảo cô chú ý lợi dụng điểm này để kịp thời trấn án cơn nhát gan của bà ta.
-Liệu tôi có bị ảnh hưởng không nếu chủ nhân của hai người kia có ý trả thù?_Bà hiệu trường nhíu mày, trong trầm tư thốt lên nghi vấn.
Du Du âm thầm nhếch môi khinh giễu, bề ngoại lại tỏ ra kinh ngạc mà khen ngợi
-Bà là một người rất biết nhìn xa trông rộng…_Cô tiếp tục mở trang web khác đăng bài đăng của mình_…chỉ là, lo xa quá mức không tốt. Chủ nhân của tôi sẽ bảo vệ bà.
-Thật?
-Nếu không…chúng tôi đã Gi*t bà để diệt khẩu lâu rồi!_Du Du mạnh tay nhấn nút enter trên bàn phím, tạo nên một tiếng cạch vang dội. Thanh âm của cô mềm nhẹ, nhỏ nhoi, thần thần bí bí làm người ta sởn gai óc. Từ ‘Gi*t’ nặng nề vang, nhưng dư âm bủa vây thâm tâm người lại lớn đến kinh dị, tựa hồ, ép người phát điên.
Bà hiệu trưởng giật mình lùi ra sao, liên tục đẩy gọng kính trong trạng thái hỗn loạn.
-Đừng hoảng sợ, chúng ta là đồng minh_Du Du bật cười nói, tuy có sự mềm mỏng nhất định của một câu nói đùa, nhưng lại thâm sâu ẩn chứa một ý niệm.
Không phải đồng minh…sẽ Gi*t.
Bà hiệu trưởng nuốt nước bọt, chất giọng sai lạc đi. Nghiễm nhiên, bà ta biết khôn mà đổi chủ đề
-Làm cái đó để làm gì?_Thứ bà ta nói, chính là những trang web Du Du nãy giờ đăng bài…
Du Du nhếch môi:
-Bà lại không biết động não rồi…bà nghĩ, chỉ riêng cú điện thoại của bà sẽ dễ dàng để ai đó đến đây sao?
Bà hiệu trưởng không nói, trầm ngâm suy nghĩ. Du Du cũng không đợi trí não đông đặc của bà ta khai thông, trức tiếp trả lời:
-Thông tin báo mạng lớn thế này…dù Đằng Hy có muốn giấu cũng không xong, đến lúc đó…hắn sẽ phải đưa ‘chủ nhân’ tôi đến đây! Giờ, việc chúng ta phải làm là chờ đợi…
P/s: có ai đoán được phần kế như thế nào ko??