Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 68

Tác giả: Su

Giam lỏng
Đôi mắt đang nheo nheo khó hiểu của Giai Băng chợt mở căng, hai con ngươi mịt mùng như hút hết sắc đen của bóng đêm, dồn nén tụ hội lại một chỗ giãn phồng, thể hiện một sự kinh ngạc đến tột cùng. Cơ mặt cô cứng ngắc, khớp tay đờ ra, một chút lực siết cũng đột ngột tiêu biến, suýt thả rơi chiếc điện thoại vốn dĩ đang siết chặt xuống đất.
Giai Băng không trả lời, thanh quản trong cổ họng như bị một bàn tay vô hình nào đó vò túm, dẫu muốn nói bao nhiêu cũng không thể thốt nên thành lời. Cũng may, hô hấp của cô vẫn không bị đình trệ, có điều, càng lúc càng loạn, như chính trái tim đỏ thẫm đang tung nhịp đập.
-…Mà em cũng đừng đắc ý, vì em cũng yêu anh nên mới nghe điện thoại của anh…_Không chờ đối phương trả lời mình, Đằng Dạ tiếp lời, vẫn là cái giọng kiêu ngạo bố thí người nghèo_…thế nên…em cũng phải chịu trách nhiệm với anh…
-…_Thân thể Gia Băng vừa ‘giã đông’ đã ngắc ngứ thêm lần hai, mắt mịt mờ chớp chớp liên tục.
-Em nhất định phải chờ anh…_Lời nói của Đằng Dạ mềm nhẹ, vương vấn chút gì đó thành khẩn như cầu xin chưa từng có.
Gió biển mềm mại tràn vào cõi lòng của Giai Băng, đem theo thanh âm trầm ấm của Đằng Dạ, đốt cháy cõi lòng gần như sắp kết băng của cô.
Giai Băng thở hắt, tựa hồ trút đi những khúc mắc vô hình. Cô cúi đầu, chôn mặt nhìn vách đá được sóng bạc từng đợt ‘vỗ về’, cầu vai run rẩy kìm nén từng tiếng nấc trong cổ. Rồi, cô đưa tay bưng miệng, khóc òa.
Nước mắt rơi…tí tách rơi xuống mặt đá, thấm ướt một mảng lớn.
Tiếng khóc của Giai Băng truyền đến đầu giây bên kia, chen vào khoảng khóc cô tĩnh.
-Giai Băng, chờ anh, được chứ?_Thanh âm trầm ấm bên kia thêm lần nữa vẳng lên, hòa cũng tiếng khóc mãn nguyện cùng hạnh phục, biến hóa thành một lời hứa hẹn sâu kín.
Nước mắt chảy vội, mang theo nhiệt ấm sôi sục của lòng người.
Hai cánh môi Giai Băng mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng, không thể, vì thế, cô chỉ có thể gật đầu, càng ngày càng mãnh liệt, như nước mắt ấy, như lòng người cuồng quẫy kia…
Bầu không khí giữa hai người lại tĩnh lặng, chỉ có tiếng òa khóc ‘hung hãn’ trong gió biển vồ vập.
Một hồi, Giai Băng khịt mũi, đưa tay quệt nước mắt trên mặt, hít thở sâu bình ổn thần trí, rồi mở miệng.
-Em…_Thanh âm thanh khiết phảng phất chút giọng mũi của Giai Băng vừa cất lên liền ngưng bặt, để lửng một câu chữ vô nghĩa.
Bàn tay đang lửng lơ bên tai của Giai Băng bỗng run nhẹ, nắm chặt hư không. Cô quay đầu lại, hướng đôi mắt đen ngập nước nhìn người trước mặt, môi mân thành một đường không rõ.
Đối phương hạ đôi mắt hẹp dài yêu mị nhìn màn hình bừng sáng của chiếc điện thoại vừa lấy được trong tay, khóe môi nhếch lên, nở rộ nụ cười nhẹ giảo hoạt của một con hồ ly.
-1 tiếng 37 phút, tiền điện thoại của thằng nhóc này thật dư giả_Đằng Hy chép miệng nhận xét.
Giai Băng không nói, vẫn giương mắt quét qua Đằng Hy, rồi đọng ánh nhìn lên chiếc điện thoại trong tay anh ta, sắc đen trong đáy mắt đã thẫm màu, tựa như màu đậm đặc của máu.
Đằng Hy phong tao nâng rèm mi, hé ra đôi con ngươi sắc bén quan sát nét mặt của Giai Băng, mày khẽ nhướn.
Bàn tay Giai Băng nắm chặt, đay nghiến từng khớp xương, nhưng, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, như sự nhàn tản của một con thú nấp bóng rình mồi
-Hình như em chưa trả lời nó thì phải? Có cần anh trả lời giúp em không?
Giai Băng vừa nghe thế đã lập tức bật dậy, rất nhanh tung cước, đá bay chiếc điện thoại trong tay Đằng Hy xuống biển, dập tắt ý định hoang đường vừa lóe lên của anh ta.
Đằng Hy không những không giật mình mà mỉm cười, đưa tay xoa đầu Giai Băng, hài lòng nhả giọng:
-Giai Băng, em chủ động như thế là tốt!
-Đằng Dạ biết câu trả lời của tôi!_Giai Băng nghiêng người ra sau, né tránh móng vuốt của Đằng Hy, lạnh lùng nói. Không ai để ý, đôi mắt ướt nhẹp lúc trước, giờ đã ráo hoảnh.
Mặt Đằng Hy nguội lạnh, nhưng anh ta vẫn rất nho nhả nói chuyện:
-Đừng quá tự tin! Giữa em và anh, anh hiểu Đằng Dạ hơn nhiều. Nên nhớ, em chỉ là Thánh thê của nó!
Giai Băng không thèm đám trả giọng nói nồng đậm khinh thị của Đằng Hy, quay mặt nhìn về phía biển.
Đằng Hy tựa hồ không chịu nổi cái hành động xem thường mình của Giai Băng, lập tức túm lấy tay cô, lôi về hướng mấy chiếc ô tô đang đậu ở đằng xa.
Giai Băng cũng không vẫy vùng, mặc anh ta dẫn đường, khuôn môi mở to rồi mím lại, phát âm một chữ rất nhẹ:
-Action!
Đằng Hy đưa Giai Băng đến một ngôi nhà được thiết kế theo phong cách đồng quê kiểu Mỹ này thật xinh xắn và trang nhã nằm ở khu Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội, lọt giữa khung cảnh thơ mộng của những hàng cây xanh mướt bao quanh. Hai người vừa bước vào trong, lập tức, một hàng người mặc áo vest đen chỉnh tề cùng 3, 4 cô gái quyến rũ trong bộ áo váy osin thời thượng nhanh chóng xếp hàng nghênh đón, nhất tề cúi đầu chào, làm tâm lạnh của Giai Băng bất ngờ bị đả kích, khóe miệng giật giật.
Đằng Hy bên cạnh không thèm nhìn họ lấy một cái, cao ngạo kéo Giai Băng băng qua lớp người bước vào. Bên trong, có một ông chú trung niên chừng 50 tuổi đã đứng chờ sẵn, thấy Đằng Hy liền cúi đầu, nhỏ miệng nói:
-Đại thiếu gia đã về!
-Ờ!_Đằng Hy lưu tâm liếc ông ta một cái_Phòng ta bảo ông chuẩn bị đâu rồi!
-Bên này, thiếu gia!_Ông chú vô tình như cố ý quét mắt đánh giá Giai Băng một cái, dáng bộ phục tùng dẫn đầu đưa hai người đến căn phòng đã sắp xếp sẵn.
Nội thất bên trong căn nhà không sai biệt vẻ cổ kính, trang nhã của nó là mấy, rất khiến người ta có cảm giác ấm áp, thân thiện khi bước vào. Vòng qua vài gian phòng được bài trí tỉ mẩn, bước lên một chiếc cầu thang gỗ nhỏ, ông chú dừng lại trước một cánh cửa gỗ màu nâu đồng, hướng hai người phía sau cẩn trong nói:
-Đây là phòng của Hạ tiểu thư.
Đằng Hy gật đầu, mở cửa đưa Giai Băng vào trong. Lúc lướt qua người ông chú, cô có cảm giác bàn tay đang bị Đằng Hy nắm chặt được một ánh nhìn không mấy thiện cảm ‘ưu ái quan tâm’. Nhưng, cô không thèm để ý, chuyên tâm ngắm căn phòng sắp giam lỏng mình.
Khung cảnh trong căn phòng coi như tạm ổn, rất ngu thanh tịnh và lịch thiệp. Giường ngủ bằng gỗ pha da đen tạo điểm nhấn nổi bật trên nền tường màu xám độc đáo. Những bức tranh trìu tượng nhiều kích thước được gắn cổ định ở khoảng trống đầu giường, có nét gì đó sinh động. Cửa sổ lớn, có gắn kính trong suốt, rất thích hợp cho việc ném tầm mắt nhìn phong cảnh mộc mạc bên ngoài.
-Giai Băng, từ nay đây là nhà của em, cứ làm những gì em muốn_Quét mắt một lượt nhìn căn phòng, Đằng Hy tốt bụng nói.
-Vậy tôi không có thể tự do ra ngoài?_Giai Băng cảm thấy tức cười, nhưng mặt vẫn mang lại một mảnh bình thản, như châm chọc hỏi lại.
Nét mặt thư thái của Đằng Hy cứng lại, anh ta quay đầu, tụ ánh nhìn lên đôi mắt đen nhìn không ra ý tứ của Giai Băng, mắt nheo lại nguy hiểm:
-Em đang cố châm chọc anh?
Làn mày đen của Giai Băng nhướn lên, tạo thế đồi núi. Cô chậm rãi bước đến gần khung cửa số, tầm mắt lơ đãng phóng ra bên ngoài, bâng quơ nói:
-Vậy là không được?
-Hạ tiểu thư, tất nhiên cô có thể ra ngoài!_Ông chú thấy tình thế có vẻ không tốt liên nhanh miệng trả lời thay cho thiếu gia nhà mình, lập tức bị ánh mắt đối nghịch đầy ý xem xét của Giai Băng làm cho giật mình.
-Chủ nhân đang nói chuyện, ông có quyền gì quyết định? Muốn phản thì phải nhẫn…._Giai Băng bước đến gần ông chú, đưa những ngón tay thon dài như không như có chạm lên yết hầu của ông ta, miết xuống, lướt đến da thịt ở hõm cổ_…từ từ mà hạ thủ trong im lặng. Chưa gì đã lòi đuôi như thế, dễ bị người ta Gi*t trước trừ họa.
Lời Giai Băng vừa cất lên đã dọa ông chú mặt mũi trắng bệnh, lắp bắp kinh hãi nửa ngày vẫn không đáp trả được câu gì. Ông ta oán hận liếc nhìn kẻ gây chuyện một cái rồi quay đầu nhìn Đằng Hy, ủy khuất rặn từng từ một:
-Cậu…cậu chủ, đừng nghe cô ta nói bậy!
Giai Băng âm thầm cười nhẹ, làm như không có chuyện gì mà đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đằng Hy nhíu mày tỏ ý không hài lòng một cái, gật đầu ý vị, rồi tụ tầm mắt lên người Giai Băng, đều giọng nói:
-Từ nay em sẽ ở đây, mọi phương thức liên lạc hay có liên quan đến bên ngoài cảm phiền anh phải thu giữ.
-Tức là anh muốn giam lỏng tôi?_Giai Băng bình thản nghiêng đầu lại hỏi, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên mái tóc cô một lớp sáng bạc nhàn nhạn, có chút gì đó yêu dị.
Đằng Hy có chút giật mình, ánh mắt nhìn Giai Băng càng tăng thêm nghi hoặc. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, người anh sắp đặt ở đây rất nhiều, mỗi phòng cũng có camera theo dõi, dù Giai Băng muốn trốn, cũng không dễ đến thế. Có khi, cô đang cố dọa anh cũng nên.
Tự mình phân tích rõ, Đằng Hy bật cười, rất thành thật gật đầu khẳng định:
-Đúng!
-Anh không sợ tôi kiện anh hành vi xâm phạm đời tư sao?
Đằng Hy cười to hơn trước, châm chọc đáp trả:
-Được thôi, nhưng trước tiên, em phải nghĩ cách rời khỏi đây đã!
Giai Băng nhướn mày ý đã hiểu rồi đưa mắt ngắm hoàng hôn, đôi môi mím cong, tựa như đó là trạng thái thường tình của nó, lại ân ẩn một nét cười mơ hồ. Bất chợt, cô quay đầu lại nhìn Đằng Hy, nét mặt cô cương lại, dường như không phải đùa bỡn như trước:
-Anh có quyền ngăn cách tôi, nhưng, đời này, tôi có hai thứ cần phải bảo vệ, đó là Diệp Mi bạn tôi và Trại trẻ mồ côi tôi từng sống. Nếu hai thứ đó xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải nói tôi biết, nếu không…
Nói đến đây, Giai Băng ngưng lại, vô tình như cố ý liếc qua con dao đặt trên đĩa hoa quả:
-Tôi có thể sợ ૮ɦếƭ, nhưng không sợ bị đau đâu…
Lời đề nghị của Giai Băng, tất nhiên được Đằng Hy chấp nhận vô điều kiện. Giai Băng cũng biết thế ngoan ngoãn sống trong ‘ngôi nhà mới’.
-Sáng rồi! Hôm nay là chủ nhật phải không?_Vừa xuống bếp mò thức ăn, Giai Băng đã hỏi. Lời này khiến Đằng Hy phải rời tầm mắt khỏi mặt báo.
-Em hỏi chuyện này làm gì?_Đằng Hy nghi hoặc nói, đôi mắt hẹp càng nheo lại càng toát lên nét nguy hiểm khó nuốt.
Giai Băng nhún vai từ chối cho ý kiến rồi ngồi vào bàn, nhâm nhi tách cà phê nóng như thường.
Đã 3 ngày cô ở đây…giờ thì đến lúc nên làm những gì cần làm…
Trước tiên là chờ đợi…
Hôm nay, cà phê có mùi tanh thì phải…à…cả mùi khét cháy của nữa…
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
-Chị…chị không vào ăn bữa sáng sao ạ?_Một cô nhóc chừng 5 tuổi chạy đến trước mặt một cô gái đang tựa người vào ghế đá gõ máy tính, tròn mắt hỏi.Thanh âm của nó thanh khiết, không hề vương bụi trần như cái chốn nó đang sống.
Mái tóc ngắn đen mượt của cô gái được gọi khẽ rung, hé lộ một khuôn mặt khô gầy bình thường. Cô ta lười nhác đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn cô nhóc, phút chốc biến hóa trìu mến, dịu giọng nói:
-Chị đang đau bụng, không ăn được! Em đi ăn trước đi…sắp đến giờ vào lễ cầu nguyện rồi
-Á!_Cô nhóc ré lên một tiếng, cười ngọt chào cô gái tóc ngắn rồi chạy vào phòng ăn, không thèm để ý đôi mắt vừa trìu mến nhìn mình đã lạnh lại.
Cô gái tóc ngắn nhìn cô nhóc kia khuất bóng liền đứng dậy, giương mắt nhìn chiếc đồng hồ to tướng trên đỉnh một ngôi nhà, hai tay liên tục cọ xát vào nhau.
-Mong rằng cô không phải là một người chủ tồi!
Lẩm bẩm một câu, cô gái tóc ngắn thu dọn đồ vào một cái túi đen, đứng dậy, hướng về phía các dãy phòng san sát mà đi.
Trại trẻ mồ côi này…sắp có biến…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc