Chia ly- Dễ? _ Giai băng hồ nghi nhắc lại, trong lòng có dự cảm thực không tốt.
Đằng phu nhân trút một hơi thở dài, ra vẻ như bất đắc dĩ mà nói:
-Hai con chưa làm giấy kết hôn!
Lời của Đằng phu nhân vừa tan biến vào hư không đã đánh động kẻ luôn thờ ơ, hờ hững với mọi thứ như Đằng Hy, điểm lên đôi mắt đen bạc xảo quyệt một tia sáng phẫn nộ. Còn Giai Băng, cô đờ người, môi tự động mím chặt. Nước trà trong cốc khẽ dao động, bám lên lớp men sứ một áng vàng nhàn nhạt.
Thì ra, từ trước cho đến giờ, Đằng phu nhân đã có ý định để Đằng Dạ li hôn với cô và đây, là lúc minh chứng cho quyết định ban đầu của bà là chính xác?
Tuy nhiên, như thế cũng không hợp lý, người Đằng gia luôn rất thận trọng trong cách làm việc, họ không dễ để lỡ sai sót này, mặc cho Đằng phu nhân đằng sau thao túng được. Trừ phi…
Đáy mắt đen của Giai Băng ánh lên tia sáng huyễn hoặc tuyệt đẹp. Đó là tia sáng của sự hứng thú và đắc ý khi tìm ra một điều gì đó.
Đúng vậy, đây là quy định của Đằng gia. Nó sẽ khiến cho thân phận của những người thừa kế trở nên trong sạch sau cái ૮ɦếƭ của các thánh thê. Còn việc tại sao luật pháp vẫn không can dự chuyện này thì rất dễ hiểu, thời đại tiên tiến, chuyện sống chung giữa nam và nữ đã trở nên phổ biến, chính phủ không can thiệt. Hơn nữa, người nhà của các Thánh thê không hề biết đến việc con gái của mình không có giấy kết hôn, khi con rể tái hôn thì đó là chuyện của người ta, họ không có lí do kiện cáo hoặc can thiệp.
Đằng gia…quá độc.
-Xem ra, mẹ thật sự muốn đuổi con đi?_Nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình đã có dự liệu từ trước, Giai Bang cười nhạt, cổ họng nghẹn lại, có chút chua lan tỏa trong khoang miệng.
-Giai Băng, mẹ đã cho con 3 ngày, nó đủ để con chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này rồi_Đằng phu nhân nheo mắt_Hay là chưa đủ? Đừng tham lam quá!
-Thật không ngờ, từ lúc đầu mẹ đã tính trước điều này!_Giai Băng lơ đi câu châm chọc của Đằng phu nhân, cúi đầu cười yếu ớt. Những lọm tóc vì buộc lỏng mà rủ xuống, ủ lên cô một khoảng không xơ xác, tiêu điều. Nhưng ai mà biết, dưới bộ dạng mỏng manh ấy, có những mạch máu đỏ thói đang chảy ầm lên não, cuồn cuộn, thể hiện một sự cuồng phẫn không dễ giải tỏa.
-Chẳng phải nhờ nó mà ta rất dễ từ bỏ con sao?_Trong cặp mắt đen như thủy tinh của Đằng phu nhân ẩn ẩn một sự thương xót, nhưng, rất nhanh tan biến đi, để lại một sự trầm tính u rợn.
-Không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?_Lời nói của Đằng Hy vang lên ngay sau đó, ngữ khí nhàn nhạt nhưng hùng hồn, mang theo sự lạnh lẽo của Địa Ngục. Anh ta sải chân dài đến gần Giai Băng, đưa tay kéo cô dậy, đẩy cô ra phía sau mình, tựa hồ bảo vệ, che chở_Nếu là mẹ, mẹ nghe nổi không?
Đằng phu nhân không ngẩng đầu nhìn con trai, bàn tay bà ta quấn lấy lớp men sứ của chiếc cốc đựng trà, chăm chú quan sát những hoa văn thuần mĩ trên ấy, chép miệng tấm tắt khen:
-Hoa văn rất đẹp! Tiếc là, chỉ được cái vỏ!_Nói đoạn, Đằng phu nhân buông tay, để cho chén trà rơi xuống đất, nước trà làm ẩm ướt cả một vùng đệm lót.
Mắt Giai Băng nguội lạnh, phảng phất một sự khinh thường cùng chán ghét nhàn nhạt. Bàn tay cô nắm thành quyền, dồn sức đến hằn cả gân xanh. Đằng Hy ngược lại bật cười, nụ cười giả tạo đến lộ liễu. Anh ta bước đến gần Đằng phu nhân, nhẹ nhàng nâng chiếc cốc dưới tấm đệm lên, đặt trước mặt bà, khóe môi nhếch lên ma mãnh như một ác quỷ. Tiếng gằn của anh ta theo kẽ răng rít lên, nặng nề và uy lực:
-Không phải nó rất cứng mới không bị mẹ ném bể sao? Có thể thấy, bên trong nó chắc hơn một thứ khác!
Đằng phu nhân không thèm nhìn Đằng Hy mà ngẩng đầu nhìn Giai Băng, cười:
-Giai Băng, hết hạn rồi, con có thể đi!
Giai Băng không trả lời, Đằng phu nhân bất nhẫn nhíu mày, nâng cao giọng:
-Sao thế? Hay con muốn chờ Đằng Dạ về tiễn nữa sao?
Giai Băng nở nụ cười nhẹ, lắc đầu, chậm rãi nói:
-Cảm ơn mẹ!
Đằng phu nhân ngớ người, khẽ lay động hạng mi mở bừng đôi mắt tinh xảo, chớp chớp như không thể tin nổi. Đằng Hy bên cạnh cũng đình chỉ hành động của mình, anh ta quay đầu nhìn cô, nheo mắt ‘tuần tra’.
-Giai Băng! Em không cần phải làm như thế!_Nghĩ Giai Băng đang cảm ơn cho những gì trước đây Đằng phu nhân đã làm, Đằng Hy nói, thanh âm phảng phất lắng động một loại tang thương nhàn nhạt.
Giai Băng không thèm để ý đến lời góp ý của Đằng Hy, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lẽo mơ hồ như có mảnh sáng ấm áp lướt qua của Đằng phu nhân, kéo ra một nụ cười chói mắt như ánh trăng, sáng rỡ và chất chứa một sự tự tin nồn nộn:
-Cảm ơn mẹ đã yêu quý con đến mức này…con sẽ không làm mẹ thất vọng.
Đằng Hy không hiểu giữa hai người có chuyện gì từ trước, anh ta lướt nhìn Giai Băng rồi tụ tầm nhìn rét run lên người Đằng phu nhân, như đang cố bới móc cái gì đó đang được cất giấu ở bên trong.
-Ừ!_Đằng phu nhân có chút kinh ngạc gật nhẹ, bàn tay vô thức nắm chặt, cố tình như vô ý không nhìn thấy ánh mắt hàm chứa nghi ngờ của Đằng Hy.
Nói xong những gì cần nói, Giai Băng bước vào phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa lại, tự thưởng cho mình vài giây phút tưởng niệm những gì đã qua. Cô nâng mắt, tham lam thu lấy bóng hình của tất cả những gì đang hiện hữu, bỗng cảm thấy thời gian trôi qua thật là nhanh.
Trong căn phòng này, cô và Đằng Dạ đã có những ký ức trân quý nhất. Mỗi vật dụng, mỗi ngóc ngách đều chứa đựng hơi thở, hình ảnh, và phong thái của anh. Chiếc tủ quần áo này…anh thế nhưng thường xuyên phí cả hàng tá giờ để chọn quần áo. Chiếc giường này…ai đó thường xuyên ngủ vùi, còn len lén đem cô lên ngủ cùng…
Không phải Giai Băng ngu dốt chẳng hiểu được ý nghĩa những gì Đằng Dạ làm cho mình, chỉ là, lúc ấy, cô vướng bận tình cảm với Lãnh Kiên, nên, luôn lấy sự ngây thơ để đối diện với chúng…
Đằng Dạ biết…nhưng anh chưa bao giờ vạch trần cô. Có lẽ, anh hiểu bản thân cô còn hơn chính cô nữa.
Những kỉ niệm xưa cũ đột ngột ùa về, hơi thở Giai Băng sai lạc, hổn hệt hít vào từng ngụm lớn, như thể, cô không chỉ thu lấy O2 trong không khí mà còn lượm lặt mùi hương đặc trưng của Đằng Dạ rơi *** đâu đấy, chất đầy trong buồng phổi, để nỗi nhớ được thỏa mãn, để cơn đau được vùi lấp.
Giai Băng chậm rãi tiến đến gần hai chiếc valy đã dựng sẵn ở góc tường, cước chân nặng nề như đeo chì. Từng kỉ niệm vẳng lên, như một chiếc camera luân phiên tua đi tua lại, tựa hồ tiếp thêm mục đích sống cũng đồng thời tước đi sinh lực đã non yếu.
Giai Băng lại đau thương, mọi giác quan dần dần mất đi sự thính nhạy của nó, cô đến bên chiếc giường ấm, đưa bàn tay mình chà sát lên chiếc gối Đằng Dạ thường kê đầu, run run nâng nó lên cạnh mũi, như một kẻ nghiện bệnh hoạn mà tham lam hít hà, từng hơi, từng hơi thật sâu. Tuy đã ba ngày Đằng Dạ không kê lên nó, nhưng, mùi bạc hạ mát lạnh vẫn ẩm ương trên từng thớ bông xốp mềm, có lẽ, nhiều đến nỗi, chỉ cần vỗ một phát, cả làn hương ấy sẽ ồ ạt phả ra không khí. Nhưng, liệu thực sự nhiều đến thế, hay là bởi, mùi hương ấy đã khắc quá sâu trong tâm trí cô, do đó bất kì mùi hương nào…cũng vi diệu biến hóa thành mùi bạc hà trên người anh?
Giai Băng cười khổ, mắt cô nheo lại, vô tình để rơi một hạt lệ trong suốt. Cô khịt khịt cái mũi nhỏ, hốc mắt rất nhanh đã trát một lớp phần đỏ hồng, nhưng, cô không khóc, khóc là yếu hèn, cô chỉ rơi nước mắt, chỉ để nước mắt trong lòng ứa trào ra ngoài mà thôi. Hai cái này rất khác nhau, không thể quy chụp làm một được.
Luyến tiếc đứng dậy, Giai Băng đi đến phòng tắm, hé mắt nhìn vào bên trong, tự biên tự diễn tượng cảnh tượng tắm táp của Đằng Dạ, không khỏi nở một nụ cười thích thú. Tiếc là, nụ cười đó đi kèm với nước mắt, nên nó càng trở nên tiêu điều.
Cười được một lúc, Giai Băng nắm chặt tay, cương quyết xoay người lại, trốn tránh những hồi tưởng đang lượn lờ trong đầu. Cô đưa tay gạt những giọt nước mắt nóng ấm trên má, khịt mũi một cái, rồi tiến về hai chiếc valy trong góc.
Nhưng, như nhớ ra điều gì đó, Giai Băng khựng lại một lúc, bàn chân có chút do dự dừng lại. Không lâu sau đó, Giai Băng thả tay cầm va li, bước đến chiếc tủ đựng áo quần, ‘trấn lột’ chiếc áo sơ mi đen Đằng Dạ kết nhất, đặt lại trên chiếc móc ấy một cái khăn choàng len rồi mới yên trí xách valy ra ngoài.
Khung cảnh bên ngoài không vì Giai Băng vắng mặt mà thay đổi, vẫn là cái kểu Đằng Hy nhàn nhạt liếc nhìn Đằng phu nhân, nét mắt hằn rõ sự bất mãn.
Giai Băng không thèm quan tâm giữa họ có chuyện gì xảy ra, cô tự lực kéo hai chiếc va li ra ngoài. Tiếng bánh xe cứa vào mặt đá, tạo nên những âm thành giòn giòn quyện trong tiếng kiên dài.
Đằng Hỳ bị tiếng động nhỏ ấy làm chú ý, anh ta đưa mắt nhìn Giai Băng, suy nghĩ một chút rồi lại gần, giúp cô cầm lấy hai chiếc valy.
Giai Băng nhíu mày, không giật lại mà theo bước Đằng Hy ra ngoài, một tiếng cũng chẳng buồn nói.
Đằng Hy đi trước, Giai Băng theo sau, đi tuốt đến bãi đậu xe. Anh ta không hỏi ý kiến của Giai Băng, bỏ ngay hành lý của cô lên xe mình rồi mở cửa ghế phụ, cười nói:
-Lên xe đi!
-Em không muốn đi cùng anh!_Giai Băng ngẩng đầu, lạt miệng đáp, rồi đi nhanh đến hộp xe lấy hành lý.
Đằng Hy không hối hả đi theo mà chỉ nhấn nhẹ vào nút điều khiển từ xa của xe, đống chặt cốp xe sau.
-Em nghĩ em sẽ đi đâu, tốt nhất nên đi với anh!
-Em không phải là kẻ ăn bám! Mở cửa cho em!_Giai Băng bực tức nói, có lẽ vì phải ra đi, nên cô đã tích tụ không ít sự giận giữ
Đằng Hy không nói thêm câu nào, mắt anh như vô tình lướt qua một chiếc xe khác đang lấp ló đi vào bãi ở đằng xa. Không hiểu sao, gần như lập tức ngay khi thấy chiếc xe ấy, anh ta liền trực tiếp bước đến, túm lấy tay Giai Băng, kéo cô lôi vào xe.