PlanDiệp Mi thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Đằng Dạ phải khó khăn lắm mới dàn xếp cho cô bạn một phòng bệnh tốt nhất.
-Giai Băng, anh có việc bệnh phải đi trước, em ở lại đây muốn về khi nào thì bắt taxi về!_Sau một hồi dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, Đằng Dạ nhìn Giai Băng, chậm rãi nói.
-Ừ!_Lúc này, có lẽ, tâm trạng của Giai Băng không ổn, cô trầm tĩnh nói, nét mặt như nước biển, mênh ௱ôЛƓ nhưng không gợn sóng, tạo nên một cảm giác lạnh lùng xa cách.
Đôi mắt đen của Đằng Dạ có chút không vui nheo lại, lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của đối phương, như cố thâu tóm một chút thay đổi nào đó. Tuy vậy, Giai Băng tựa hồ không quan tâm đến sự dò xét của anh, vẫn một mực khoác lên mình sự thờ ơ, bất cần.
-Diệp Mi có lẽ bị thương khá nặng…_Tế bào ‘lãng mạn’ trong người Đằng Dạ đã bị tuyệt chủng từ lâu, nên, ngoài việc nói thẳng nói thật, anh chẳng biết nói thế nào để an ủi người khác. Song, với một người cao ngạo như anh, biết phóng thích ý định an ủi với một người khác, đã là kì tích đến Chúa cũng mò không ra.
Giai Băng cảm thấy bị đả kích, cô ngẩng đầu, ném cho Đằng Dạ ánh nhìn bi phẫn.
-Bác sĩ nói, hôn mê xong sẽ tỉnh, không sao đâu!_Đằng Dạ bỗng quay mặt sang hướng khác nhìn trời nhìn đất, tay đưa lên miệng ho khan một cái.
Nhưng, lòng tốt của anh lại đả kích Giai Băng lần hai. Cô sững sỡ nhìn anh, có lẽ, mắt cô vẫn bị căng thẳng ban nãy làm mờ nên mơ hồ, cô nhìn thấy má anh hơi đỏ, tựa hồ như đang bối rối.
Phút chốc, Giai Băng rất tự nhiên giương khóe môi, những ngón tay nâng lên cao, chạm nhẹ vào gò má ráng đỏ của Đằng Dạ. Chân cô nhón lên, ăn gian một chút chiều cao, cái đầu nhỏ không biết xấu hổ dí sát vào mặt ai kia, ma mãnh cười sâu thêm chút.
-Đằng Dạ, mặt anh rất nóng!_Giọng điệu của Giai Băng rất ngây thơ vô tội, trái ngược hẳn với khuôn mặt tà ý ngút trời của cô. Bất cứ kẻ nào đứng trong hoàn cảnh ấy, cũng sẽ cảm thấy mình đang bị chơi một vố, không ngoại trừ Đằng Dạ.
Phản ứng đầu tiên của kẻ bị ‘chơi’ là ngớ người, tiếp đó ráng đỏ trên mặt càng thêm đậm nét, nhiệt nóng cũng tỏa ra mãnh lực đốt cháy cả không khí, và cuối cùng, 36 kế, chuồn là thượng sách. Dẫu là kẻ giỏi phản ứng và mưu kế, mặt thâm không đổi sắc, nhưng bị rơi vào tình huống này, Đằng Dạ lại tầm thường không thể tầm thường hơn. Anh chẩu rất văn minh.
-Đừng nói bậy, anh đi trước_Đằng Dạ lạnh giọng nói rồi lúng túng một cách bình tĩnh không ngờ quay người ra đi, chân sải dài như chạy.
Giai Băng chẳng thèm nể nang hình tượng bật cười một cái, phẫn nộ trong lòng như vơi bớt. Đột ngột, cô nhìn bóng lưng của Đằng Dạ, gào to:
-Đằng Dạ, em nhất định sẽ trở về!
Đằng Dạ không do dự dừng bước, nhưng anh không quay đầu, đem theo tất cả tận cùng của ngọt ngào vào ấm áp nén lại trong ba từ duy nhất:
-Anh sẽ chờ!
Hai câu nói ấy, không có thời gian cụ thể và địa điểm xác định, với Giai Băng đó là ý định thực sự của cô. Chỉ là, cô sợ, Đằng Dạ sẽ không nhìn ra ẩn ý trong câu nói ấy.
Thở dài một hơi đánh bật một phần tâm trạng ra ngoài, Giai Băng đưa tay lên, vẫy nhẹ. Khuôn môi hồng nhuận của cô mất máy, như có như không thốt lên:
-Tạm biệt!
Bóng lưng Đằng Dạ ngày càng xa dần…Trong không gian ồn ã của bệnh viện, len lỏi bên trong một tiếp đáp trả không rõ người gửi lẫn người nhận.
-Ừ!
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Đế giày Đằng Dạ gõ xuống sàn đá, từng nhịp, từng nhịp va chạm đều đặn. Trong bầu không khí cô tĩnh, thứ thanh âm ấy có vẻ sắc, cô đọng và lạnh lùng. Theo sau đó…tựa như ảo giác, một thanh âm khác cũng vang lên, không hề che giấu đi sự tồn tại của mình.
Cước chân Đằng Dạ ngừng lại, mũi dày xoay đầu, quay ra đằng sau. Mũi chân ấy đối mặt với một mũi chân khác, khoảng cách như xa như gần.
-Lâu rồi không gặp, em rể!_Dường như không chịu được sự im lặng đang quẩn quanh, kẻ vừa nhập hội quyết định lên tiếng trước, ngữ điệu được đẽo gọt một cách mỉa mai.
-Trong này ước chừng hơn ba trăm người đến, mỗi người phải mất bao nhiêu tiền?_Đằng Dạ không thèm để ý đến ý tứ của đối phương, lạnh lùng hỏi thẳng.
Đối phương nghe vậy thoáng ngạc nhiên một chút rồi nở nụ cười lịch thiệp của một quý ông, rất thân thiên bước đến gần Đằng Dạ, vỗ vai:
-Em rể thật thông minh, nhìn qua đã biết được sơ sơ kế hoạch của anh.
-Tốt nhất cậu nên chừa tiền đền bù vụ xâm nhập công ty tôi lúc sáng đi!_Đằng Dạ gạt tay Lãnh Kiên ngay lập tức, lạnh giọng nói rồi xoay người bỏ đi.
-Em rể, bảo trọng!_Lãnh Kiên nhún vai ra vẻ bất lực rồi nói lớn, giọng điệu như bâng quơ mà nói.
Đằng Dạ cũng không phiền mà đáp lại:
-Tốn tiền để ngăn cản Diệp Mi không được cấp cứu kịp thời, hơi ác đấy. Nếu xảy ra chuyện gì…_Đằng Dạ nói đến đây liền ngưng bặt, dửng dưng nhếch khóe môi, để lộ một nụ cười hài lòng. Có lẽ, anh đang nhớ lại khuôn mặt của Giai Băng lúc ấy chẳng? Khuôn mặt mang vẻ đẹp tà ác, khảm lên đó còn có đôi mắt đen sâu chất chứa đầy phẫn hận và bi thương? Anh thừa nhận, lúc đó, lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự si dại rõ ràng của bản thân dành cho cô. Sự si dại ấy, không phải dùm bằng mắt, bằng nét mặt đỡ đẫn là có thể nói thấy hết được_…không những không đạt được mục đích, mà còn phản tác dụng.
-Nếu hận mà khắc sâu trong tim không bao giờ quên…thì tôi nguyện ý…_Nói đến đây, Lãnh Kiên ngưng một lát mới tiếp tục_…đó là tình yêu. Còn anh, Đằng Dạ, anh dám thử chưa?
Bước chân Đằng Dạ chần chừ, như muốn dừng lại, nhưng, sau đó lại dứt khoát bước về phía trước
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Nán lại hồi lâu, Giai Băng cuối cùng cũng bị người thân của Diệp Mi khuyên nhủ trở về ăn uống, tắm rửa. Cô không phản kháng nhanh chóng quay về căn hộ, trên đường có tạt qua chợ mua vài con cá trê.
Không phải Giai Băng là người cuồng nấu ăn đến mức bạn mình đau ốm vẫn có tâm tư đeo tạm dề vào bếp, chỉ là, cô muốn thông qua mấy con cá ‘giải tỏa’ một chút.
Đặt chúng vào một chậu nước to, Giai Băng không xắn tay ‘xử tử’ ngay mà đột ngột lôi điện thoại ra, ngắm từng con số trong danh bạ, thật lâu mới nhấn nút gọi.
-Sao vậy, xem xong món quà anh tặng rồi sao?_ Vừa nhận cuộc điện thoại của Giai Băng, Lãnh Kiên bên kia tiếp lời ngay lập tức, ngữ điệu có phần ôn nhu hơn ngày thường.
Giai Băng không nói mà lẳng lặng bật loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, tay cầm dao, tay túm lấy con cá trê đang quẫy mạnh, lạnh lùng hạ đao. Tức khắc, ngay sau khi tiếng chặt mạnh vang lên, đầu con cá đứt lìa, máu tanh vung *** khắp nơi, vấy vài giọt lên mặt cô.
-Lãnh Kiên, con cá này vũng dữ quá, em đã chặt đầu nó xong…_Giai Băng hạ giọng thần bí hỏi, thanh âm nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, giàng trải như đang kéo lê một vật gì đó_…giờ đến lúc moi ruột, moi mật nó, phải không?
Bên kia im lặng, rất lâu mới lên tiếng trả lời bằng chất giọng trầm thấp:
-Đang đe dọa anh sao?
-Anh tự nhận mình là cá à?_Giai Băng bật cười, tiếng cười cô lanh lảnh, phảng phất chút cuồng giã tàn nhẫn.
-Giai Băng, món quà của anh làm em phật ý đến mức lấy một con cá phát tiết nỗi buồn!_Lãnh Kiên tựa hồ không để ý đến tiếng cười của Giai Băng, lập tức chất vấn. Nhưng, lời chất vấn này lại bay lên với một ngữ điều không đàng hoàng, làm cho nó biến chất thành một sự cời cợt, châm chọc không có chủ ý che giấu.
-Không! Nó rất có ý nghĩa…_Thu lại nụ cười, Giai Băng nhàn nhã nói, tựa như đang tám chuyện. Đôi mắt cô tập trung vào con cá từ khi nào đã bị Ϧóþ chặt đến lồi xương trong tay, nhíu mày khó chịu_…thế nên, em mới muốn thử sức xem sao? Nhưng, làm sao đây, vừa nhìn thấy máu, em lại cảm thấy nhơ nhuốc bẩn thỉu đến buồn nôn…
Giai Băng thở dài, tiếp tục ‘ba hoa’
-…sợ là…ngay cả chính mình em cũng cảm thấy ghê tớm mất. Không biết, anh có cảm thấy thế không, anh trai?
Hai chữ ‘anh trai’ được Giai Băng nhấn mạnh rất rõ, đủ để khắc sâu trong tâm trí Lãnh Kiên dù anh có muốn giả vờ không nghe thấy. Muôn thuở, anh rất ghét hai từ này ở trong miệng cô bay ra, thế nên, cô cũng rất hạn chế khi gọi anh, đó là khi cô lầm tưởng cô yêu anh. Tuy nhiên, giờ thì khác. Chính anh bắt cô thiết lập rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, Lãnh Kiên bên kia im bặt, hồi lâu không lên tiếng, chỉ để tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh thay sự phẫn nộ trả lời.
Giai Băng không có lương tâm cong môi cười khinh giễu, tiếp tục ‘nói chuyện phiếm’
-Anh đã tốn bao nhiêu tiền đẻ di dời hàng tá bệnh nhân đến bệnh viện trung tâm thế?
-Hừ! Chỉ là tiền của ông già, em xót sao, hiếm thấy?_ Bên kia có lẽ đã bình tĩnh trở lại, giọng nói nhu hòa như cũ, ngoài tiếng hừ lạnh bất mãn ra, không có gì thay đổi.
-Em chỉ xót thay cho công sức dàn xếp của anh thôi!_ Giai Băng vung đao, chặt con cá thứ hai_ Lãnh Kiên, làm cá không chỉ cạo vảy thôi là đủ, ruột rà bên trong cũng phải làm sạch, nếu không, ăn sẽ không ngon, công sức hao tổn cũng sẽ biến thành đồ vô dụng.
-Em đang khuyên nhủ anh nên tiếp tục ‘giáo huấn’ em sao?_Từ điện thoại, vọng đến một tiếng cười nhẹ phảng phất chút kinh ngạc.
-Em chị nói với anh cách làm cá!_Giai Băng tỉnh bơ tiếp lời, rất có ý thức làm sạch ruột cá. Rồi, cô chợt nói, như thể vừa nhớ ra điều gì đó_…coi nào, em rất nhớ trại trẻ hồi xưa mình từng ở…
Nói xong, Giai Băng đình chỉ toàn bộ hoạt động, chăm chăm nhìn chiếc điện thoại, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
-Em nghĩ, tự mình gợi ý như thế sẽ khiến anh lầm tưởng rằng em không mảy may quan tâm gì đến cái trại trẻ cũ nát đó sao?_Tiếng cười của Lãnh Kiên như nâng cao thêm một bậc, ác ý cuồn cuộn tuôn chảy không dứt_Rất tiếc, anh thích ruột cá nằm ở đó hơn mấy nơi khác, nên anh sẽ thử làm sạch một lần.
Giai Băng ngược lại không hề sợ hãi trước thông tin Lãnh Kiên vừa nêu, cô mỉm cười rực rỡ, sự hài lòng bộc lộ rõ ràng không chút che giấu, cứ như, lời ‘hứa hẹn’ của Lãnh Kiên mới thực là điều cô muốn.
-Anh không sợ em nói với Đằng Dạ?
-Đấu một trận mới biết…sợ hay không_ Tiếng cười Lãnh Kiên lanh lảnh vang lên, mang theo sự tàn khốc vĩnh hằng.
Bên này, Giai Băng cũng cười, nụ vời cô nhàn nhạt, không phải không sắc, không lạnh, nhưng lại hàm chứa vô vàn mưu toan cùng ૮ɦếƭ chóc ấy, có lẽ chỉ khi đứng trước kẻ thù, nó mới nở rộ đẹp đẽ như thế.