Từ lúc đặt chân vào bên trong căn phòng, thứ làm cho Đằng Dạ chú ý không phải là cái xác tội nghiệp trên giường, không phải là ánh mắt đắc ý của Ngạo Vĩ, mà là sự hoảng sợ được che giấu tài tình nhưng rất lộ liễu của Giai Băng. Anh nhìn cô, tiêu phí một thời gian dài chỉ để nhìn. Rồi, đôi mắt anh rời đi, như vô tình lướt qua Ngạo Vĩ đang đứng dậy, và đọng lại trên cái xác be bét máu trên giường. Đúng như dự đoán, mắt anh nheo lại, một luồng sát khí đậm đặc nhanh chóng càn quét, thâu tóm mọi ngóc ngếch bên trong căn phòng. Thì ra…đây là lí do bọn chúng dùng đám khách kia cầm chân anh.
Đằng Dạ nhếch môi, như cười như không. Anh im lặng, bước chân đều đều tiến đến gần Giai Băng, giương đôi mắt đen không rõ xúc cảm từ trên cao nhìn cô.
Giai Băng lúc này tựa hồ biến thành một con người khác, không còn nét sắc sảo tinh nhạy hằn sâu trong đồng tử đen, không còn sự thản nhiên bình tĩnh đến đáng sợ…mà chỉ còn là một sự trốn tránh vụng về. Cô quay đầu, hướng khuôn mặt tèm lem máu sang hướng khác, hàm răng trắng gắt gao cắn lấy môi dưới, mạnh đến mức khiến nó tứa cả máu.
Nhất quyết kiệm lời, Đằng Dạ chậm rãi đưa tay về phía Giai Băng, ý muốn kéo cô đứng dậy. Nhưng cô vẫn không nhìn nó, cự tuyệt sự ân cần anh đem đến cho cô, như con cún con rúc đầu vào cái vỏ của chính mình, cuộn tròn. Trong vô thức, cô cảm thấy ánh mắt mình nhòe đi, có thứ gì đó mát lạnh đọng lại trên đuôi mắt dài. Bờ vai cô lần nữa run lên, không phải vì sự co giật của các cơ khớp tê liệt…mà là vì sợ. Cô sợ hình ảnh độc tàn này của chính mình, sợ Đằng Dạ sẽ chán ghét nó. Nên cô thà rằng, từ chối sự ân cần hiếm hoi ấy, để anh khỏi nhìn thấy bộ dạng nhơ nhuốc này, còn hơn nhận lấy…và hối hận cả cuộc đời…
Nhưng, Giai Băng cố chấp, Đằng Dạ còn cứng đầu hơn. Anh cúi người xuống, đưa hai bàn tay to vững chãi ôm lấy bờ vai cô, dùng lực nâng cô đứng dậy. Mặc cô vùng vẫy, xô đẩy, anh nhấn đầu cô vào lòng иgự¢ mình, thành công tạo lập một cái ôm ấm áp và ngọt ngào chế ngự.
Không hiểu sao…hòn lệ trĩu nặng trên khóe mắt Giai Băng đột ngột vỡ tan, rơi xuống, ngày một nhiều thêm, nhiều đến mức như đem cả máu trút ra bên ngoài. Tiếng nức cô cất lên thành tiếng, dồn dập, như muốn ném hết tất cả sự kìm nén, tủi hờn, phẫn nộ và nhục nhã ra ngoài.
-Xin lỗi!_Cơ иgự¢ Đằng Dạ thoáng căng cứng, như đồng cảm với sự thẫn thờ trôi dạt trong đáy mắt đen sâu. Anh chậm rì nói, chỉ hai câu sáu chữ, một thanh ngã và một dấu chấm than, nhưng đủ, để khiến Giai Băng khóc òa lên, khóc kịch liệt như đòi mạng.
Con người, có nhiều khi thật khó hiểu, lúc thường có thể tàn nhẫn, máu lạnh bao nhiêu, thì khi đứng trước phần tử quan trọng nhất của cuộc đời, lại yếu đuối thảm thương bấy nhiêu….Giai Băng không phải là ngoại lệ.
Giai Băng tự nhận, tính cách của cô khá biến thái một chút, nhưng không phải đa nhân cách. Có lẽ, chính môi trường khắc nghiệt ta sống ngươi ૮ɦếƭ ở một cô nhi viện luôn thiếu tiền tài trợ, cũng như nỗi uất hận khi bị biếm thành một món hàng chế ngự trong tâm hồn bao năm qua đã kì tích tạo nên cái tính cách khó chịu này, một tính cách đa dạng như lớp da đủ màu sắc của một con kì nhông, dễ thay đổi trong mọi hoàn cảnh. Bình thường, chạm mặt với tỷ tỷ người xa lạ, cô sẽ luôn giữ hình tượng trong trẻo và lạnh lùng như chính cái biệt danh Giai Nhân Kỳ người đời gán ghép. Đối với kẻ thù, cô nhất quyết chiêm nghiệm và tuân thủ quy tắc sinh tồn “người phạm ta, ta không thể nhẫn” muời mấy năm qua của bản thân, không để tinh thần lẫn thể xác mình phải chịu bất cứ thương tổn ngu ngốc nào. Đó là tự vệ. Còn, đứng trước những người cô yêu quý…có cần phải đeo những cái mặt nạ vô cảm ấy?
Không phải cô không muốn sống bình thường, là ông trời không muốn cô được bình an. 5 tuổi trở thành món hàng trao đổi, khi thân nhân hết giá trị lợi dụng liền bị một cước tống vào cô nhi viện 3 năm. 3 năm sinh tồn giữa đói rét lại được đưa về Hạ gia, được nuôi nấng như một công cụ lót đường cho việc làm ăn của Hạ Chu (cha của Hạ Lãnh Kiên) nếu cần thiết. Và giờ, 10 năm bỏ bạc dưỡng dục đã thành công đổi lấy một gia đình thông gia giàu sụ và tiếng tăm, chừng ấy, đủ để tâm hồn của cô biến chất, đủ để cô hiểu được vô tư mà sống, hồn nhiên mà mơ ước, tất cả chỉ là vọng tưởng hão huyễn.
Khóc-thứ hành động thấp hèn của những kẻ yếu đuối mà mấy năm qua Giai Băng luôn khinh bỉ, giờ lại có thể ở trong lòng Đằng Dạ ‘phát tác’, như thế…đã là kì tích lắm rồi.
Giương đôi mắt dửng dưng lạnh lùng pha chút đờ đẫn tê dại nhìn cảnh tượng trước mặt, đáy lòng Ngạo Vĩ dấy lên một chút hoang mang cùng đố kị. Giai Băng của hắn, trước giờ bất kể gặp chuyện gì cô cũng chưa bao giờ bật khóc dữ dội như lúc này, vậy mà, chỉ một câu nói của Đằng Dạ, sao lại thành ra thế này? Chuyện lạ Việt Nam có thể bất ngờ hơn thế nữa không?
bấy giờ là phá hoại cảnh tưởng này, càng nhanh càng tốt. Thế nên, hắn quyết định hạ màn, kết thúc vở kịch đang dang dở.
Ngạo Vĩ liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Chúng hiểu ý, tiến đến cầu dao trong gốc phòng, loay hoay một hồi.
Căn phòng tối tăm bất chợt sáng lên, ánh đèn điện dũng mãnh tràn vào mọi ngóc ngách, tô đậm những thứ cần phơi bày thêm sáng rõ.
Chỉ đợi có thế, Ngạo Vĩ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cái xác của tên dâm đãng, lạnh lùng lật ngửa hắn ra rồi đưa mắt về phía Giai Băng, trầm giọng hỏi, thanh âm của hắn cất cao, ngạo mạn đến cuồng vọng, như chất chứa vô vàn giận giữ bên trong:
-Đằng nhị thiếu phu nhân, cho hỏi, tại sao cậu tôi nằm ૮ɦếƭ ở đây vậy?_Kẻ Ngạo Vĩ đang nói đến là cậu hắn, là thân nhân của hắn, nhưng ngữ điệu đầy chất vấn của hắn, lại chẳng có nỗi đau xót tột cùng nên có.
Bị ‘điểm danh’ ngay khi mới giải tỏa được một nửa ấm ức, Giai Băng thập phần mơ hồ cùng khó chịu. Cô chớp chớp đôi mặt hẹp dài ngập nước, ௱ôЛƓ lung nhìn Ngạo Vĩ, ngây thơ nhướn mày khó hiểu. Nhưng, hắn không thèm đếm xỉa đến biểu hiện ngỡ ngàng của cô, tiếp tục nâng giọng lặp lại lần nữa.
-Đằng nhị thiếu phu nhân, cho hỏi, tại sao cậu tôi nằm ૮ɦếƭ ở đây vậy?
-Cậu của cậu?_Không đợi Giai Băng lên tiếng, kẻ vốn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ từ lúc xuất hiện như Đằng Dạ bỗng đáp trả, thanh âm nhấn nhá tăng thêm vài phần thâm trầm. Anh từ từ buông Giai Băng ra, đôi chân dài bước đến bên cạnh Ngạo Vĩ, lười biếng xem xét ‘dung mạo’ của cái xác trên giường, toàn thân sát khí phút chốc vung khởi mãnh liệt. Anh không nhìn Giai Băng, mà chuyển đôi mắt đen bén nhọn hướng về phía Ngạo Vĩ, gằn lên_Tại sao ông ta lại ở đây?
Giờ mới để ý sao? Ngạo Vĩ nhún vai thở dài, như có như không ném mắt về phía Giai Băng đang dần lấy lại bình tĩnh:
-Sao mà tôi biết được chứ, ngài muốn hỏi, thì nên hỏi vợ ngài mới đúng. Đằng nhị thiếu phu nhân, ngài có thể giải thích cho tôi cùng Đằng nhị thiếu gia tại sao cậu tôi ૮ɦếƭ đột ngột như thế này không?
Một câu hỏi thật hay! Trong lòng Giai Băng tỏ ý khen ngợi, cô chợt nhận ra suýt chút nữa mình đã quên mất ‘vai diễn’ của mình trong kế hoạch này. Ngạo Vĩ đã có lòng nhắc nhở, cô không thể ‘cáo ốm’ ‘đình công’ được rồi.
-Chuyện này…_Nhanh đến chóng mặt, Giai Băng xua đi sự bình thản vốn có trên mặt, trưng ra biểu tình bối rối pha lẫn giận giữ. Cô đưa mắt nhìn cái xác đầy máu kia, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể nhuộm đỏ của mình, răng cắn môi dưới, miệng vết thương trên môi chưa đông hẳn lại có cơ hội bật máu.
Giai Băng im lặng, không nói.
-Xem ra…ông cậu dâm đãng của tôi đã làm nhị thiếu phu nhân kinh sợ rồi…_Nhìn cái xác của cậu mình, Ngạo Vĩ ra vẻ thất vọng lắc đầu. Hắn thở dài, phả làn hơi thở lạnh lẽo cô độc_Nhưng…cho dù có thế, ngài cũng không nên vì tự vệ mà Gi*t người. Tuy luật phát sẽ nương nhẹ cho ngài, nhưng ai đảm bảo thanh danh của ngài, tiếng tăm của Đằng gia không bị ảnh hưởng?
Không để có hai người kia tiếp lời, Ngạo Vĩ quay sang nhìn Đằng Dạ, thách thức nở nụ cười:
-Đằng nhị thiếu gia, người cậu của tôi mà ngài cần tìm mấy ngày nay đã bị bà xã ngài Gi*t ૮ɦếƭ mất rồi. ૮ɦếƭ không đối chứng. Nếu ngài vẫn tiếp tục muốn điều tra chuyện hàng vận chuyển của ngài vô duyên vô cớ bị mất tích, thì tôi cũng không ngần ngại truy cứu cái ૮ɦếƭ của cậu tôi với Đằng nhị thiếu phu nhân đây.
Nhàn nhạt lướt qua người Giai Băng một cái, Ngạo Vĩ hướng Đằng Dạ giữ nguyên nụ cười ranh mãnh và chờ đợi. Hắn không chỉ nhân đây cắt đứt cái đuôi vướng víu khó bỏ này, mà hắn còn muốn xem xem, rốt cuộc, vị trí của Giai Băng trong lòng anh được bao nhiêu, có như hắn, luôn khắc sâu đến ૮ɦếƭ hay không?
Giai Băng cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Đằng Dạ, tay nắm chặt thành quyền, đem những cái móng nhọn hoắt cứa sâu vào da thịt. Tim cô đập mạnh, căng thẳng đến mức như muốn nhảy ra khỏi lòng иgự¢. Điều kiện này, không phải quá máo hiểm rồi ư? Sao Ngạo Vĩ lại có thể đem cô đặt lên cán cân cùng đống hàng vận chuyển bị mất tích kia chứ. Tất cả mọi mặt, đống hàng ấy vẫn có giá trị hơn cô nhiều. Trừ phi…
Nghĩ đến đây, Giai Băng không kìm lòng đưa mắt lướt qua nụ cười của Ngạo Vĩ, đó mà một nụ cười khiêu khích nhưng căng tràn một thứ gì đó tựa hồ như lo lắng, như bồn chồn. Hắn đang lo lắng điều gì? Lo lắng Đằng Dạ không đồng ý sẽ phiền phức đến cả hai bên?
Không đúng, người luôn lấy cái lợi làm trọng như Ngạo Vĩ, hắn sẽ không mạo hiểm đến mức này, chắc chắn còn có hậu chiêu. Do đó, hắn không thể lo lắng Đằng Dạ không đồng ý được, có khi nào, lo lắng ấy dành cho cô? Cả bồn chồn nữa, điều gì khiến hắn phải bận tâm như vậy?
-Cố thiếu gia, ngài thật xảo quyệt_Sau một thời gian đem đôi mắt sắt bén như chim ưng ám lên cái xác lạnh ngắt, Đằng Dạ cũng chịu lên tiếng. Anh nghiêng đầu, hướng ánh nhìn thâm thúy không thấy đáy đánh giá Ngạo Vĩ.
Là sao đây? Ngạo Vĩ có chút bực mình. Hắn biết mình đủ xảo quyệt rồi, không cần người khác phải ‘khen ngợi’, thứ hắn cần chính là câu trả lời.
Ngạo Vĩ càng bực bội, Giai Băng càng thêm lo lắng. Cô bất an cúi đầu, sự sợ hãi không đáng có vồ vập quyện lấy từng hơi thở hỗn loạn. Nếu cô là Đằng Dạ, cô cũng thật khó khăn để quyết định chọn một trong hai.
Nhìn Ngạo Vĩ no, Đằng Dạ liền rời tầm mắt, lợi hại như mũi kiếm thẳng tắp chĩa vào người Giai Băng. Cước chân anh cô tĩnh vang lên, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Theo từng tiếng đế dày nện lên sàn, sự bất an trong lòng Giai Băng từng chút một tăng thêm. Không hiểu sao, cô lại muốn trốn tránh câu trả lời của anh. Thân thể cô di chuyển, vô thức lùi về phía sau hai ba bước.
-Giai Băng…_Đến rồi! Thâm tâm Giai Băng chấn động, trái tim căng cứng như muốn nổ tung. Cầu vai cô bắt đầu run lên, đôi chân dài có xu hướng muốn chạy_…xin lỗi, làm em ủy khuất!