Hơi lạnh của sương đêm đột ngột ập vào tấm lưng trắng ngần lấp ló dưới lớp vải lụa trắng mềm Giai Băng, cùng gió mát nhè nhẹ phởn qua từng thớ lông xúc giác, kích thích mọi cảm giác đang đình trệ.
Rùng mình, hai tròng mắt đen căng tròn của Giai Băng chuyển động, trôi về mé phải của hốc mắt, cố vận hết thính lực nhận dạng sau lưng dù biết là vô vọng.
Như đoán được biểu hiện của đối phương, trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có sóng biển vỗ nhẹ và ánh trăng mờ ảo, hàm răng vàng khè của kẻ xâm nhập lộ ra, rít lên một tràng cười thô bỉ, gã thoả mãn chép miệng đánh giá bằng chất giọng gàn rỡ, ngữ điệu nhẹ nhàng chiều chuộng nhưng lại khiến người ta sởn cả gai ốc.
-Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ cho em biết thế nào là thiên đường thật sự, đến lúc đó, sợ là em còn muốn hơn đấy…
Thân thể Giai Băng chấn động, bờ vai cô run lên, kịch liệt, không phải vì sợ…
Thấy vậy, kẻ xâm nhập không biết thẹn tỏ ra hứng thú, gã nhích lại gần, đưa bàn tay thô ráp ma sát lên làn da phủ trên tấm lưng gầy của Giai Băng, khiêu khích.
Chạm nhẹ, gã không muốn dừng ở đó, thứ gã muốn còn hơn thế. Nên gã nuốt nước bọt, tiếng ực ực thèm thuồng vang lên rõ rệt, đọng lại trong tâm trí bình tĩnh như nước của Giai Băng.
Giai Băng cười lạnh, có chút gì đó xót xa. Bàn tay cô theo tần suất động chạm của kẻ xâm nhập vo lại thành quyền, càng lúc càng chặt, gân xanh tựa hồ đã bứt ra khỏi lớp da mỏng ngọt ngào.
Không để cho kẻ lớn mật kia thêm thời gian thưởng thức, Giai Băng thình lình quay người, vận một cú đá xoáy, nhắm đế giày nhọn hoắt về phía gã.
Nhưng, đế giày cô còn chưa bén lớp áo mỏng của gã, thì bỗng, trời đất trong đầu cô xoay chuyển dữ dội, một cơn choáng váng đánh úp vào thần trí minh mẫn, khiến thân thể cô loạng choạng, không tài nào đứng vững mà ngã nhào xuống chiếc giường phía sau.
Giai Băng kinh ngạc, mơ hồ muốn vùng lên, nhưng lại không tài nào gượng dậy. Một cảm giác tê liệt lan toả, phút chốc chế ngự cả thân thể cô.
Giai Băng biết, mình đã bị trúng thuốc. Ít ra, kẻ bày trò cũng có lương tâm, hắn không cho cô thuốc mê, mà chuốc cô thuốc làm tê gân cốt, khiến cô không thể làm được bất kì việc gì, kể cả vùng vẫy, giãy giụa.
Hay thật! Giai Băng yếu ớt cười lạnh. Thở gấp làm иgự¢ cô phập phồng, rất có lực hấp dẫn trí mạng.
Kẻ xâm nhập như không đợi được nữa, gã nhìn dáng nằm đầy mời gọi của Giai Băng, vui mừng khôn tả nhích từng bước đến gần. Chiếc lưỡi bạc hôi hám của gã thò ra ngoài, quét một vòng quanh bờ môi dày bạc nhếch, thể hiện Dụς ∀ọηg đang căng tràn trong thân thể gã.
Gã luống cuống cởi từng nút áo, như kẻ nghiện thở dồn, trong phút chốc đã bò lên người Giai Băng, run rẩy chạm vào xương quai xanh của cô.
Mắt Giai Băng biến lạnh, cố giấu đi sự sợ hãi đong đầy trong sắc đen của đồng tử. Cô chán ghét nhìn chăm chăm vào đối phương, ném cho gã vô vàn hận ý.
Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.
Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.
Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo ‘một làn mưa bụi’ khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái của cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.
Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.
Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn của gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp của gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời của gã.
Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.
Nụ cười lạnh lẽo của Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường của mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.
Máu, theo vết dao cứa sâu để lại vồ vập trào ra ngoài, từng đường máu dài đen thẫm rơi xuống vai Giai Băng, chảy xuống mặt đệm, nối dài không dứt.
Kẻ xâm nhập không thể tin được trừng mắt nhìn Giai Băng, đầu gã giật lên, bật ngửa ra sau như một con cà cuống rồi nhanh chóng gập lại, cả thân thể nặng trịch tức khắc mất điểm chống, đổ rầm lên người cô, tắc thở.
Sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, Giai Băng hầu như đã quen với việc dẫm đạp lên mọi thứ, sự dụng bạo lực để sinh tồn. Tuy ngoài mặt cô nhu mì hiền dịu, nhưng bên trong lại có một sự sắt đá nhất định. Cầm dao, Gi*t người, chỉ là một hành động chớp nhoáng, căn bản không có gì đáng sợ. Do đó, nhìn thấy máu, chẳng qua cũng giống như nhìn nước sinh tố trong cốc mà thôi.
Giai Băng hừ lạnh, đưa hai tay run run vì tê gắng sức đẩy người gã sang bên, giải thoát tấm thân đang đau nhức của mình. Cô chật vật ngồi dậy, bò xuống giường rồi ngồi phục trên mặt sàn lạnh lẽo.
Bờ lưng gầy đột ngột co giật, Giai Băng đưa hai tay ôm lấy cầu vai mình, như đang cố trấn an sự sợ hãi chế ngự trong lòng иgự¢. Đôi mắt cô mờ nhòe dõi lên tấm giường giăng đầy máu, đôi môi khô khốc không chút sinh lực mím lại thành vệt chỉ, run run.
Từng lưỡi dao thi thoảng bắt sáng, lóe lên, dội vào đôi đồng tử đen ngập nước. Chúng nằm ngổn ngang, ở một dải giường dài bị bóng tối bao trùm, ở chiếc ghế sôpha không rõ họa tiết, ở mặt bàn gỗ tròn phía xa…và…ở khắp mọi nơi loài động vật bậc nhất như con người có thể ‘giao phối’, hết như, sợ rằng ‘nữ nhân vật chính’ sẽ không thể túm lấy dao, Gi*t người trong hoảng loạn vậy.
Mọi chuyện…quả nhiên đã có sự sắp đặt…và trong kế hoạch ấy, tên cầm thú trên giường kia nhất định phải ૮ɦếƭ.
“Hãy nhắm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là ૮ɦếƭ” Nhớ đến câu nói của Ngạo Vĩ và tên thuộc hạ kia, Giai Băng không khỏi nở nụ cười tự giễu. Ngay khi đứng giữa vực thẳm tuyệt vọng, không ngờ, lời đầy thần bí của hắn lại vang lên, như một sự nhắc nhở thiếu yếu, và bất tri bất giác, thần trí hỗn loạn không có khởi điểm của cô đã tuân theo lời chỉ dẫn ấy, nhằm vào cổ của tên dâm tặc, một kích cho gã về trời. Điều này có thể thấy, hắn thực sự hiểu cô, hiểu đến mức biết cô sẽ rối bời như thế nào khi danh dự và sự trong trắng của bản thân sắp bị hủy hoại, hiểu cô điên cuồng bao nhiêu vào lúc đó. Chính sự ‘hiểu biết’ ấy, hắn đã đạt được mục đích của mình, mượn tay cô Gi*t một kẻ nào đó.
Nhưng tại sao, tại sao lại là cô? Hắn là con trai của trùm xã hội đen, dưới tay hắn có vô vàn người phục tùng mệnh lệnh, vậy tại sao, hắn lại giao phó ‘sự nghiệp cao cả’ này cho cô?
Nở nụ cười chua xót, Giai Băng lặng lẽ buông rèm mi cong dài, che khuất đôi mắt đen tràn ngập thất vọng. Hơi thở hỗn loạn của cô dần dãn dài, dần dần phả ra không trung những làn hơi ấm áp.
Giai Băng không di chuyển, cô bất động ngồi trên sàn nhà, tấm lưng gầy như có như không tựa lên thành giường, cơ hồ đã ngủ vì quá mệt mỏi.
Một lúc sau, khi sự tê liệt gân cốt giảm đi ít nhiều, cánh cửa gỗ im lìm chợt phát ra tiếng ‘cạch’ nhẹ rồi kót két mở ra, để lộ một bóng đen cao lớn ngạo nghễ. Bóng đen đưa đôi mắt sáng rỡ như mắt dã thú quét một lượt lên cái xác đầy máu trên giường, không lưu tình để lại cái hừ lạnh khinh thường. Rồi, tầm mắt hắn đọng lại trên thân thể mong manh dưới ánh trăng của người con gái, hơi nheo nheo đo lường đối phương. Phút chốc, có gì đó như giận giữ phủ tràn sắc hổ phách của đồng tử, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, run run một cách dữ tợn. Hắn phẫn nộ, điên cuồng nện nắm tay vào cánh cửa tội nghiệp phát tiết.
Một đấm, hai đấm…và ba đấm… Cho đến khi hắn thỏa mãn với sự chuộc tội của bản thân, hắn mới dừng lại, bình ổn hơi thở dốc rồi cước chân chậm rãi đi đến bên người người con gái, ngồi xổm xuống.
Hắn đưa bàn tay đầy máu của mình về phía người con gái, vuốt nhẹ lớp không khí bao quanh khuôn môi khô ráp. Ngón tay hắn run run, như xúc động, có khi lại tựa hồ đang dày xéo thâm tâm. Có lẽ, hắn thực sự muốn chạm vào bờ môi, gò má hồng có lún đồng tiền, viền mắt đen quyến rũ…nhưng, hắn lại không thể. Bởi, hắn sợ, chỉ cần ngón tay hắn phớt nhẹ lên, dấu vân tay của tên dâm tặc kia sẽ mất hết, mọi công sức dàn dựng của hắn cũng đổ xuống sông xuống bể. Nên hắn đấu tranh, giữa lí trí và ham muốn.
Hắn lưỡng lự, trong khi cơ thể hắn quyết đoán hơn chính hắn tưởng, ngón tay hắn vẫn chưng hửng giữa không trung, thỏa mãn ham muốn bằng cách vọng tưởng lớp không khí ấy là làn da mềm mại, là bờ môi ngọt ngào…
-Cậu vui chứ?_Trong không gian tĩnh lặng, thanh âm trong trẻo lạnh lẽo gần kề bên tai hắn vang lên, sự khinh thường toát lên trong từng cái nhấn giọng.
Hắn giật mình, thần trí dứt hẳn ra khỏi tâm tư riêng. Đôi mắt màu hổ phách của hắn chạm vào đôi mắt đen sáng ngời kia, một cảm giác ân hận cùng áy náy chưa từng có rỉ thấm vào từng mạch máu trong cơ thể hắn.
Hắn cười, không phải là nụ cười sang sảng đầy khoái cảm như bình thường, đó là một nụ cười mềm yếu phảng phất sự bất lực, dày vò.
-Ra cậu không ngất đi.
-Nếu tôi yếu ớt như thế, cậu có dám ‘giao’ việc này cho tôi không?_Giai Băng nhếch môi đáp lại hắn, thanh âm vô lực.
-Cậu nghĩ…chuyện này là do tôi sắp đặt?_Đưa mắt nhìn quanh tỏ vẻ đang xem xét, Ngạo Vĩ bật cười, tựa hồ ngạc nhiên mà nó.
Giai Băng không đáp, có đưa bàn tay đầy máu của mình lên cao, chăm chú hứng mắt đánh giá nó như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Thấy biểu hiện coi thường của Giai Băng, Ngạo Vĩ không giận, ngược lại, hắn chỉ cười khổ rồi nhún vai đứng dậy, tìm một tấm khăn to choàng lên người cô:
-Xem ra, cậu vẫn luôn sắc bén như xưa.
Đưa mắt nhìn tấm khắn đang được ‘gói ghém’ tỉ mẩn trên người mình, Giai Băng vô cảm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú ngông ngạo trời sinh của Ngạo Vĩ, chầm chậm thốt lên thanh âm thanh thuý như chuông:
-Lần này, cậu nợ tôi…Do đó, cậu phải dùng cả đời mình để trả nợ.
Đôi bàn tay đang bận rộn của Ngạo Vĩ khựng lại, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn khuôn mặt quyết tuyệt của Giai Băng, thật lâu cũng chẳng nói thêm được gì, cơ hồ, lời nói của cô quá bất ngờ khiến hắn nghẹn họng không nói được.
-Tất nhiên, tôi không cần thân thể cậu làm gì…tôi chỉ cần thế lực cậu đang sở hữu thôi_Không có kiên nhẫn chờ Ngạo Vĩ phản ứn, Giai Băng nâng những ngón tay bết máu của mình lên cao, ân cần vuốt ve một vài sợi tóc mai dài màu đỏ đồng của hắn, nhàn nhạt tiếp lời.
-Giai Băng…_Ngạo Vĩ khựng người, dùng khóe mắt thu hết nhất cử nhất động của bàn tay 乃úp măng kia, rồi gần như ngay sau đó, nét cười trên môi hắn càng lúc càng khoét sâu_…cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Cậu nghĩ, tôi bày ra chuyện này thì sẽ để cậu dễ dàng bắt bẻ sao?
-Đương nhiên là không!_Giai Băng gật gù nói.
-Vậy sao cậu nghĩ tôi sẽ nợ cậu?
Đôi mày ngài của Giai Băng nhướn lên như gò núi. Cô không đáp trả mà thong dong rời tay khỏi lọm tóc mượt mà kia, dựa vào lớp phân tử khí trượt xuống, không hề báo trước mà lướt nhẹ lên mu bàn tay đầy máu của Ngạo Vĩ, mân mê một cách trìu mến. Ánh mắt cô tan băng hóa dịu dàng nhìn miệng vết thương đen đặc trên đó, xót xa nhăn mặt.
Rồi, Giai Băng nở cười nhạt như nước, mắt cong lên nhìn Ngạo Vĩ:
-Đau không?
Lời nói chất chứa vô vàn sự quan tâm đánh vỡ lớp mặt nạ sắt đá vô tâm vô phế của Ngạo Vĩ, khiến hắn có chút không thích ứng được, tiếp tục sững người lần hai. Hắn nhìn mu bàn tay mình, trong phút chóc muốn được đau ૮ɦếƭ đi.
-Không phải đau ở đây…_Giai Băng một tay vuốt vuốt viền mắt Ngạo Vĩ, một tay mở căng, áp vào lòng иgự¢ hắn, nhấn mạnh_…là ở đây này…
-Đ…đau_Thành công trúng phải bùa chú, Ngạo Vũ mê man gật đầu, đôi mắt lộ vẻ si ngốc thu lấy từng nét mặt của Giai Băng như một camera thứ thiệt.
-Cậu áy náy, ân hận nên mới đấm tay vào cánh cửa gỗ, đúng không?_Giai Băng tiếp tục dẫn dụ
-Ừ!
-Đấy, cậu đau lòng vì tôi, cậu cảm thấy có lỗi với tôi. Do đó, cậu nợ tôi_Giai Băng gằn mạnh từng chữ, lạnh lùng và đậm đầy sát khí.
Ngạo Vĩ bị luồng sát khí nồng đậm làm cho thức tỉnh, hắn nhìn nụ cười không chút vui vẻ, băng lãnh của cô, không hiểu sao có cảm giác đau lòng.
-Giai Băng, tôi có thể cho cậu mượn thế lực, nhưng cậu biết đấy, nguyên tắc của tôi là đôi bên có lợi, tôi không thể làm những việc thừa hơi được. Và nên nhớ, tôi không nợ cậu.
-Hừ! Cậu không thể không giúp tôi!
Ngạo Vĩ có chút bó tay nhíu mày.
-Tôi sẽ không cho cậu bất kì thứ gì cả.
-Này…_”Cậu đừng tự tin thế được không!” Ngạo Vĩ toan phản bác thì Giai Băng đã mau lẹ ngắt lời
-Ai bảo…cậu yêu tôi!_Một câu khẳng định sắt đá không phải từ miệng của khổ chủ vang lên, hoàn toàn đánh bại mọi ý nghĩ sắp xuất khẩu của Ngạo Vĩ, lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình làm đàn ông rất thất bại, sao lại dễ dàng yếu thế trước phái đẹp như thế.
Mà cũng phải, tất cả là do hắn, là do trái tim hắn không chịu nghe lời, để người ta giam cầm bấy lâu nay như vậy. Thời gian dài trôi lâu đến thế, hắn vẫn không đoạt lại được trái tim của chính mình.
-Đưa số điện thoại của cậu cho tôi!_Không thèm để ý sự đau khổ đang bủa vây trên mặt Ngạo Vĩ, Giai Băng đánh nhanh thắng nhanh chìa tay về phía hắn, mặt dày ra lệnh.
-0917 và ngày sinh của cậu.
Lần này, Giai Băng là kẻ đờ người. Ánh mắt sắc bén của cô toát lên chút bối rối. Cách thể hiện này, có phải quá khoa trương không?
Đúng lúc hai bên không biết nói tiếp nội dung gì, cánh của gỗ thêm lần nữa kọt kẹt mở ra, hai người đàn ông mặc áo quần phục vụ chỉnh tề, có lẽ là người của Ngạo Vĩ bước vào, theo sau họ, không ai khác là dáng người cao ngất của Đằng Dạ cùng đôi mắt lạnh lẽo buốt xương.