Thoáng sững sờ trước đề nghị đầy ý châm chọc của đối phương, Giai Băng nhíu mày, cái nhíu mày nhẹ không rõ ý tức giận hay là phản xạ. Nhưng, cô tuyệt nhiên không hề có biểu hiện dẻo lưỡi phản bác lại hắn như thường ngày mà ngược lại, cô mím môi, lặng yên nhìn khuôn mặt tràn đầy ngông ngạo kia rồi quay người bỏ đi.
-Sao thế? Khó khăn lắm sao?_Đối phương hoàn toàn không có ý buông tha, chất giọng mỉa mai thêm phần trầm thấp.
Giai Băng vẫn không đáp lại, cước chân cô nhanh hơn trước, như đang gấp gáp bỏ chạy khỏi một thứ gì đó.
Nhìn theo dáng người hoảng loạn của Giai Băng, chàng trai kia không hề ngạc nhiên mà nghiêng đầu, những ngón tay chai sạn đưa lên cằm, vuốt vuốt vùng da nhẵn râu ra vẻ ngẫm ngợi. Rồi, hắn lại cười, nụ cười to cuồng giã đầy sảng khoái. Vô thanh vô tức, đáy mắt màu hổ phách của hắn loé lên một ánh sáng nguy hiểm và tàn nhẫn. Hắn 乃úng tay, một người khác từ trong đám đông xuất hiện, kính cẩn cúi đầu chờ lệnh.
-Kế hoạch thay đổi. Lần này chúng ta sẽ không khiến hắn khốn đốn điều tra nữa mà triệt tiêu luôn ý định của hắn.
-Ngài muốn làm gì?_Đưa mắt nhìn về hướng chủ nhân đang nhìn, người vừa đến khó hiểu thắc mắc.
-Tất nhiên phải có thứ mà làm_Chàng trai mơ hồ nói rồi quay người, hướng về phía con tàu to lớn đang thả neo gần bờ.
Còn Giai Băng, sau khi hối hả bước dồn được nửa đường, đôi chân thon dài của cô bỗng dừng lại, khuôn mặt có chút tái nhợt như được nạp thêm sinh khí, dần lấy lại sắc hồng tươi tắn ban đầu. Cô quay người, đưa ánh nhìn phức tạp rọi về khoảng không ồn ào phía sau, khẽ thở một hơi dài.
Chừng khoảng 30 giây thất thần, khoé môi Giai Băng chợt nở nụ cười hồn nhiên như vẻ mặt kinh ngạc cùng sững sờ ban nãy chưa hề hiện hữu, nhanh chóng đem hai lon nước đã không còn mùi freon lạnh trở về bên cạnh Đằng Dạ.
-Của anh!_Thấy lông mày Đằng Dạ khẽ nhướn nhẹ lên cao, Giai Băng liền đưa lon bia cho anh, cố khiến anh không để ý đến thời gian mua nước lâu lắc của mình.
Đằng Dạ biết vậy cũng hạ lông mày xuống, đưa tay cầm lấy lon bia rồi hướng mắt về phía biển đang điên cuồng trong những đợt sóng trắng xoá, bâng quơ nói.
-Lon này không lạnh!
Giai Băng khẽ giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống mui xe bên cạnh anh nhún vai cười khổ.
-Biết sao được, tại em quá xuất chúng nên có nhiều người chặn đường hỏi thăm, không tiếp không đước.
-Vậy sao?_Tròng mắt Đằng Dạ di chuyển, lướt qua khuôn mặt không có giấu hiệu khả nghi của người bên cạnh rồi trở về vị trí cũ, chuyên tâm dõi mắt về phía xa. Anh mở nắp bia, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm. Vẻ đẹp cao ngạo, ngang tàn như được tô đậm, sáng chói đến mức khiến mọi thứ lu mờ.
Trái tim Giai Băng đã đập loạn lại tăng tốc, cô thẫn người nhìn ngắm anh, tay vô thức mở nắp lon sôcôla.
Một luồng nước từ nắp lon như đói khát mạnh mẽ phun về phía người Giai Băng khiến cô giật mình. Lúc đưa mắt nhìn lại đã thấy chiếc áo đỏ ướt súng một mảng lớn.
Giai Băng nhất thời cứng người. Đằng Dạ thấy thế, không những không giúp cô lau áo lại còn chậm rãi hé miệng vào tai cô, cắn nhẹ, để ai kia giật mình đỏ bừng mặt mũi cúi thấp đầu rồi mới nhẹ nhàng phả hơi thở nóng bỏng vào vùng da mẫn cảm, thanh âm mát lạnh đầy châm biếng theo đó nhẹ trôi ra ngoài.
-Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!
Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.
-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéo
Giọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ ‘Ồ!’ không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.
Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.
-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.
Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.
-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?
-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?
Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.
-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!
-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!
Theo lời nói vừa ‘tan’ đi trong không trung của chàng trai họ Cố, hai người mặc áo vest đen xuất hiện phía sau Đằng Dạ và Giai Băng ‘hộ tống’.
Đằng Dạ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ lia mắt nhìn Giai Băng một cái rồi rời người khỏi mui xe. Giai Băng cũng ngoan ngoãn tiếp bước. Lúc cô lướt qua người chàng trai họ Cố, chỉ thấy hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, thần bí cười và nói:
-Giai Băng, chúng ta lại gặp nhau.
Tất nhiên, Giai Băng nghe được. Nhưng cô im lặng, đúng hơn là lơ đi tiếng thì thào của hắn, nhất nhất bước đi bên cạnh Đằng Dạ. Với dự cảm nhạy bén của mình, cô tin chắc, chuyện này không đơn giản chỉ là một lời mời. Hơn nữa, người mời này lại là Cố Ngạo Vĩ, thế thì càng không đơn giản.
Một mạch đi thẳng đến bờ biển, lên chiếc xuồng nhỏ, Giai Băng cũng lên được tàu. Con tàu này rất lớn, cơ hồ có thể chứa được hơn 3 nghìn người.
Bên trong tàu, ánh đèn sáng rực và nhạc điệu nổi lên, du dương chảy vào tai người nghe. Khách khứa bên trong có đủ tầng lớp, hầu hết là thương nhân nước ngoài, nhưng lác đác bên trong vẫn có vài khuôn mặt quen thuộc trong chính phủ.
Xem ra, buổi dạ tiệc này không tầm thường chút nào. Giai Băng âm thầm quét mắt đánh giá, nhưng có lại không hay biết cũng có đôi mắt khác chăm chăm vài người mình.
Dạo trên thuyền được một quãng, bỗng Ngạo Vĩ ‘a’ lên một tiếng, nhìn cô đầy thương xót.
-Đằng thiếu phu nhân, áo ngài bị ướt kìa, bẩn quá, như thế làm sao vào dạ tiệc được!
Đằng Dạ đang đi phía trước chợt dừng lại, cũng nhìn về phía Giai Băng nhíu mày.
Chống phải hai ánh nhìn không rõ xúc cảm kia, Giai Băng có chút bức bối. Cô nhăn mặt, ra vẻ ủy khuất nói.
-Tôi không có áo quần để thay!
Như chỉ chờ có thế, Ngạo Vĩ xông lên chắn ngang giữa Đằng Dạ và Giai Băng, liến thoắng tiếp lời như đang cố ngăn cản điều gì đó.
-Không sao! Trên thuyền có rất nhiều áo quần dạ hội, để tôi bảo đàn em đưa ngài đến đó thay, thế nào?
-Không được!_Đằng Dạ phía sau gầm nhẹ, vô tình như cố ý tỏa ra hàn khí lạnh buốt xương.
Dẫu vậy, Ngạo Vĩ lại chẳng để chút áp bức đó vào mắt, hắn quay đầu nhìn Đằng Dạ, mỉa mai nói.
-Đằng nhị thiếu gia, đây là dạ tiệc tôi tổ chức, những vị khách bên trong đều là khách quý. Đằng thiếu phu nhân ăn mặc như vậy đối với tôi thì không sao nhưng đối với bọn họ lại là sự vô lễ. Chẳng nhẽ, ngài nỡ để vợ mình trở thành nguyên cớ biến chính mình trở thành cái gai trong mắt người ta sao? Đằng thiếu phu nhân, nếu cô muốn như thế, thì tốt nhất cô nên li hôn đi là vừa.
Thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạo Vĩ vang lên, càng lúc càng đẩy cao tông giọng, tựa như bề trên giáo huấn kẻ bề dưới. Khi nói xong, thân thể hắn bỗng khựng lại, hình như có thứ gì đó vỡ oà trong đôi mắt quyết tuyệt giận giữ của hắn, tựa hồ, những gì hắn vừa nói hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn vậy. Nhưng rất nhanh, hắn lấp liếm che đậy, bằng lớp mặt nạ lưu manh chính cóng thường ngày, ý cười gàn rỡ câu lên, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại như thú dữ chằm chằm nắm bắt từng đường nét mơ hồ thay đổi trên mặt Giai Băng.
Từ lúc bước lên tàu, Giai Băng vẫn luôn âm thầm quan sát Ngạo Vĩ, giờ nghe hắn hùng hổ nói vậy, đôi đồng tử đã đen càng thêm thẫm lại, đen thẫm thuần túy đến mức trong trẻo, có thể thâu tóm hình ảnh hắn một cách rõ ràng nhất. Môi cô mân thành đường, bộ dạng có vẻ nhẫn nhục, nhưng trong đáy lòng lại âm ỉ lửa giận cùng toan tính.
Trước lời nói nặng nề của Ngạo Vĩ, Đằng Dạ như được cảm hóa, hàn khí mãnh liệt quẩn quanh bên người đốt ngột tan biến, trả lại độ mát lạnh bình thường của một đêm hè tháng 8. Anh lặng lẽ tự biến mình thành một người qua đường, nhượng toàn bộ ‘sân khấu’ ‘tỏa sáng’ cho Ngạo Vĩ, còn bản thân lại thong dong quét mắt thăm thú xung quanh, đạm mạc và xa cách.
Thấy thế, nụ cười trên môi Ngạo Vĩ trĩu lại, khó chịu mở miệng.
-Sao đây, Đằng nhị thiếu gia, ngài không có ý kiến chứ?
-Cố thiếu gia cất công làm bài diễn văn hào hùng như thế, tôi đây dám có ý kiến?_Đằng Dạ nhàn nhạt đáp trả, ánh mắt không hề đọng lại trên người Ngạo Vĩ dù chỉ một giây.
-Đằng nhị thiếu gia, tôi là có ý tốt muốn giúp!_Tỏ vẻ khó xử vì thất thố, Ngạo Vĩ làm như do dự rồi vỗ vai Đằng Dạ, cười to vô hại.
-Người không vì mình trời tru đất diệt, giúp tôi, Cố thiếu gia được lợi gì?
-Hahaha! Để xem…_Ngạo Vĩ xoa cằm đầy thích thú, đáy mắt màu hổ phách lại hắn rõ dư âm một tia chán ghét_…sự biết ơn và lòng kính trọng của Đằng nhị thiếu gia đây thì sao?
-Cố thiếu gia, ngài không cần khuyên nhủ, tôi đương nhiên có cân nhắc để không làm chồng tôi xấu mặt. Cho hỏi, phòng thay đồ ở đâu?_Phiền não đón nhận những ánh mắt tò mò gần xa lia đến, Giai Băng bực bội nâng giọng, nghiêm túc nhìn xoáy sâu vào mắt Ngạo Vĩ, như đang thách thức, lại thảng hoặc một ý vị cảnh cáo.
Xung quanh đây khách khứa nhiều như vậy, Ngạo Vĩ muốn làm gì cô cũng khó, chỉ là, không biết hắn sẽ làm ra loại rắc rối gì nữa.
-Đằng nhị thiếu phu nhân rất biết điều đấy_Ngạo Vĩ cười xòa đồng tình. Không hiểu sao, hắn đột ngột tiến lại gần Giai Băng, hoàn toàn gạt đi sự hiện diện của Đằng Dạ mà ghé đôi môi bạc lên vành tai cô, thổi ra luồng hơi thở ấm áp cùng làn thanh âm nhẹ mà bí hiểm_Hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…
Nói đến đây, Ngạo Vĩ cười, ánh mắt nhìn về khoảng không tối mịt xa xăm phía trước, những ngón tay không an phận di chuyển lên khuôn cổ trắng nõn của Giai Băng, mơn man da thịt:
-…là hết!_Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu mát như gió thoảng qua, rất êm tai nhưng làm Giai Băng phút chốc rét run cả người.
Cảm nhận nhiệt độ thân thể đang giảm mạnh, Giai Băng cứng đầu mím môi, không trốn tránh sự thân cận của Ngạo Vĩ mà cẩn thận quan sát đôi mắt tràn ngập ý đùa bỡn nhưng lại ẩn ẩn gì đó sự nghiêm túc cực độ của hắn, cố bới móc từ trong đôi mắt ấy một chút gì đó thất thường, hay một âm mưu đại loại thế. Nhưng, cô chẳng gặt hái được gì cả, hắn đã lấy lại được sự trầm tĩnh và ngông ngạo.
Sau khi nói xong, Ngạo Vĩ dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, hắn rời người, hếch mặt với thuộc hạ bên cạnh. Tên thuộc hạ hiểu ý tiến lên, mời Giai Băng đi theo hắn. Còn Đằng Dạ, anh rất tài tình được Ngạo Vĩ kéo đi dự dạ hội của mình.
Khoảng cách giữa Giai Băng và Đằng Dạ ngày càng xa, và không gian bao trùm lên khoảng cách ấy ngày càng mập mờ, hỗn loạn dưới sự di chuyển khẽ khàng của những kẻ nào đó.
Bước từng bước đi theo bóng lưng cao gầy phía trước, Giai Băng không khi nào buông lỏng cảnh giác. Cô đưa mắt nhìn những khoảng tối trải dài sâu hút xung quanh, lòng ngờ ngợ một cảm giác khó hiểu. Tại sao hướng cô đang đi đến lại tối thui như vậy? Chẳng nhẽ người luôn coi trọng hình thức như Ngạo Vĩ bỗng dưng biết thế nào là tiết kiệm, nên mới không đành lòng bật đèn?
Nỗi thắc mắc vừa loé lên, kẻ dẫn đường phía trước đã đình chỉ cước bộ. Hắn quay người đối diện với cánh cửa gần như mất tích trong đêm tối, khiêm nhường nói.
Có lẽ vì không gian nơi đây chật hẹp, và cũng vì đêm đen bao quanh đặc sệt như dầu hắc, thanh âm của hắn đặc biệt vang vọng, như thanh âm của ma qủy vọng lên, mờ nhạt.
-Đằng thiếu phu nhân, ở đây!
Giai Băng chưa vội bước vào trong, cô chần chừ nhìn xuyên vào mảng tối tăm kia, đôi mày ngài nhướn lên cao.
Như biết được đối phương e ngại điều gì, tên thuộc hạ tiếp lời. Trong bóng đêm, đôi mắt không rõ màu sắc của hắn loé lên một thứ ánh sáng hạ lưu nhàn nhạt.
-Đằng thiếu phu nhân xin thông cảm cho, đèn điện phòng này bỗng dưng bị hỏng, chúng tôi chưa kịp sửa nên mong ngài dùng tạm. Thay áo quần cũng không cần phải dùng nhiều ánh sáng đâu ạ!_Ngữ điệu hắn đột ngột thay đổi, phảng phất e dè, sợ hãi đúng chất của những kẻ thấp kém.
Nghĩa là nhất định phải thay ở nơi này? Giai Băng cười lạnh, cũng không làm khó hắn hoàn thành nhiệm vụ mà bước vào trong, chậm rãi.
Tên thuộc hạ chỉ chờ có thế liền nhếch môi, đôi đồng tử hắn không ngần ngại sáng lên, gắt gao nhìn đối phương. Đến khi đã chẳc chắn rằng Giai Băng đã ở chính giữa căn phòng, hắn lên tiếng thối lui kèm theo một lời nhắn nhủ kì bí dường như vô dụng.
-Đằng nhị thiếu phu nhân, hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là ૮ɦếƭ.
“Hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là ૮ɦếƭ?” Giọng nói kia thêm một lần nữa lợi dụng bầu không khí u rợn mà vẳng lên, tạo dựng cho cho chính nó một sự nguy hiểm vô hình.
Tiếng kêu kọt kẹt như bị hoai mục phát ra từ cánh cửa gỗ chầm chậm kéo dài, giàng trải, quấn lấy mọi suy nghĩ đang trôi dạt trong đầu Giai Băng, vo thành cục, hỗn loạn.
Một thứ thanh âm nhè nhẹ, cẩn thận huyễn hoặc Ⱡồ₦g vào tiếng cửa ‘cạch’ khẽ, rồi biến mất. Phút chốc, Giai Băng căng thẳng quay đầu nhìn lại, lớp da ở cổ co giật, cho thấy cô vừa nuốt nước bọt. Đôi mắt cô gắt gao nhìn quanh, thân thể phối hợp lùi về phía sau, từ lúc nào đã chạm mạnh vào cạnh bàn. Tiếng va chạm, tiếng đổ vỡ inh ỏi một lượt chế ngự không gian im ắng, vô tình cũng làm mòn đi sự cảnh giác của Giai Băng.
Giai Băng phiền phức đưa mắt nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn những thứ ngổn ngang trên chiếc bàn. Có thứ gì đó hắt ánh sáng chói vào mắt cô, lôi kéo sự chú ý. Khi Giai Băng nhìn rõ vật ấy, trong lòng lại dâng lên một đợt sóng rối rắm.
Dao? 3 con dao thái còn rất mới nằm ngổn ngang trên mặt bàn, trương cái lưỡi sắc nhọn thi thoẳng loé sáng.
Nhưng, mắt Giai Băng lại vô tình nhìn thấy đĩa hoa quả bên cạnh, nên cô nhanh chóng hiểu ra vì sao những con dao kia lại xuất hiện ở đó.
Chỉ là…sao lại là 3 con dao mà không phải 1?
Vặn não một hồi cũng không có được đáp án, Giai Băng lơ đãng nhìn đến một chiếc váy đang đặt trên giường. Ngay lập tức, cô liền nhớ đến mục đích ban đầu của mình, thế nên, cô không nghĩ nữa, đưa tay nâng chiếc váy lên.
Bỗng, một mùi hương phả ra từ chiếc váy xộc vào mũi cô, không chỉ có mùi đặc trưng của áo quần mới mua về mà còn xen lẫn một mùi thơm khác nhè nhẹ. Có lẽ, không có gì đáng ngại.
Khó khăn đánh giá chiếc váy một hồi, Giai Băng quyết định cởi bỏ chiếc áo bẩn trên người. Gần như lập tức, một tiếng chép miệng rất nhỏ vang lên, nhỏ đến mức không thực.
Giai Băng kinh hãi quay đầu nhìn về phía cửa, lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
Cánh cửa vẫn đóng im, không nhúc nhích, những vệt sáng yếu ớt của trăng in hằn trên mặt sàn cũng vậy, không có bất kì cái bóng ngoại lai nào đổ xuống.
Trút nhẹ một hơi, Giai Băng rời mắt, cô không ૮ởเ φµầɳ mà tròng chiếc váy vào. Chiếc khoá kéo đằng sau dài xuống tận ௱ôЛƓ khiến cô có chút đẫm mồ hôi trôi nước mắt để kéo nó lên.
Vừa vén mớ tóc dài sang bên, thân thể Giai Băng đột nhiên khựng lại, đứng im như tượng gỗ, hai bàn tay thon dài như dính chặt vào tóc, không nhúc nhích.
Bầu không gian vừa được rút bớt âm thanh, thì một âm thanh khác vang lên. Nó vốn rất nhỏ, nhưng sự im lặng cô tĩnh đã làm nó thêm phần lắng đọng.
Đó là tiếng khoé kéo trượt dài, trượt dài. Không phải đi lên mà đi xuống.