Để chuẩn bị cho cuộc hẹn hò đột ngột mình bày ra này, Giai Băng vô cùng lo lắng cấp báo cho ‘quân sư quạt mo’ Diệp Mi, hỏi xin một sự giúp đỡ.
Sau một hồi xì xầm to nhỏ thương thảo kế hoạch tác chiến, Diệp Mi cất cao giọng, hét vào màn hình laptop chỉ huy Giai Băng phối trộn áo quần cùng phụ kiện.
-Ngươi gội đầu chưa vậy?_Diệp Mi nghiêm túc hỏi một câu vô duyên, khi nhận được cái gật đầu tắp lự của Giai Băng thì thỏa lòng cười đểu, ra vẻ ta đây sang sảng nói_Tóc là cái gốc của con người, là bộ phận có khả năng khuyếch tán mùi hương cao nhất chừng 10m/s. Chỉ cần ngươi cử động, tóc bay loạn xạ, mùi thơm toa tỏa thì dù thằng chồng ngươi mù mắt không chiêm ngưỡng được dung nhan chim sa cá lặn của ngươi hoặc ngươi hoá thân thành Thị Nở thì hắn cũng không tài nào thoát nổi ma trảo của thứ hương thơm nơi hoang dã mê hoặc ấy đâu, hiểu chứ?
-Có lý!_Giai Băng chiêm nghiệm gật đầu, đưa tay bắt một lọm tóc liên tục khịt khịt kiểm tra. Trông bộ dạng cô lúc này hoàn toàn khác hẳn con người tinh nhạy và sắc sảo vừa nãy.
-Tiếp, đàn ông thích nhất là gì? Là sự tươi mới non trẻ. Mặt ngươi vừa ngu vừa tơ, rất hợp lóng đám lang sói đó, thế nên, tốt nhất ngươi nên mặc chiếc áo phong rộng thùng màu đỏ chói với chữ Girl trắng to khủng ở mặt trước, nó rất vẻ nhí nhảnh, đáng yêu nhá!
-Ok!_Giai Băng như rôbốt lúng túng mặc áo.
-Chiếc quần bò ngắn trang trí theo kiểu hiphop thời thượng của ngươi đâu rồi? Chân ngươi dài, phải thể hiện và phát huy ưu thế. Ta dám cá cái mạng già này với ngươi, thằng chồng ngươi sẽ qụy lụy dưới đế giày ngươi cho xem! Hahahaha_Lanh lảnh nói, Diệp Mi sỗ sàng cười một tràng rung chuyển đất trời làm Giai Băng giật mình suýt ᴆụng phải cái ghế đẩu nho nhỏ. Cô toan quay lại cà ràm với con bạn thì phát hiện màn hình Ipad tối thui, kiểm tra mãi mới biết nó bị chập mạch điện.
Bực bội, cô tròng quần vào, trang điểm nhẹ một chút rồi nhắm mắt hít sâu cố ghi nhớ kế sách câu dẫn trước đó Diệp Mi liệt kê. Đến khi sẵn sàng thở ra một hơi dài, cô mới hé mặt ra ngoài, đến phòng giữa tìm Đằng Dạ.
Đằng Dạ lúc này đang ngồi trên ghế đánh đánh cái gì đó trong laptop, mái tóc anh mun đen âm ẩm nước rũ xuống, bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ cùng ngũ quan cắt gọt tinh mẩn. Anh mặc một chiếc áo phong dài màu tro, đi kèm chiếc quần bò đen bó sát, khiến cho anh như biến thành một người khác hẳn: không phải là chàng hội trưởng lạnh lùng cao quý, mà là chàng thanh niên 20 tuổi ngông ngạo bất cần, và, tiềm ẩn bên trong mặt nạ thanh nhàn kia là nhiệt huyết sôi trào có thể đảo lộn cả thế giới.
Giai Băng nhìn anh, ngây ngốc như lần đầu chạm mặt, mê muội đến nước bọt cũng sắp biến thành lũ vượt đê.
Cảm nhận được có ánh nhìn nồng nhiệt nào đó đang bủa vây, Đằng Dạ rùng mình một cái rồi ngẩng đầu đưa mắt hướng về nơi bắt nguồn, liền nhận được hình ảnh chảy rõ dãi của Giai Băng, khoé môi nhếch lên nguy hiểm không thể tả.
Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn của Diệp Mi ban nãy “Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?”. Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.
Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo của cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.
Đáp lại sự ‘câu dẫn’ của Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng của Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.
Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, cùng Giai Băng hẹn hò.
Hẹn hò của hai ngươi này rất đơn thuần, cũng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập của hai ngươi là vô số cái ‘đá lông nheo thuần túy’ của Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.
Cuối cùng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.
Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.
-Thực sự bình thường?_Lật đi lật lại bệnh án mấy chục lần, Đằng Dạ nheo mắt âm trầm nhìn ông bác sĩ đang đổ mồ hôi hột trước mặt, lạnh giọng hỏi.
-V…Vâng!_Ông bác sĩ giật mình lên tiếng, khoa trương lấy ống tay áo lau mồ hôi.
Đằng Dạ quét mắt đánh giá Giai Băng phờ phạc vì mệt bên cạnh, hoàn toàn không có ý buông tha.
-Kiểm tra lại lần nữa!
-Không! Không bao giờ!_Nhớ đến việc mình bị bắt đi thử nước tiểu rồi lại vật vã lăn qua lăn lại cho người ta khám như gà quay, Giai Băng quyết liệt phản đối, người trong phút chốc đã nhảy ra xa cách Đằng Dạ 1,5 mét.
-Nếu không thì nói đi, sao em chớp mắt hoài thế? Không phải có bệnh à?_Đằng Dạ tàn khốc chất vấn, đoạn đưa mắt ra hiệu cho đám bác sĩ sẵn sàng bắt bệnh nhân lại.
-Á?_Không ngờ việc mình đá lông nheo lại là lí do phá vỡ buổi hẹn hò, Giai Băng cắn môi oán trách Diệp Mi chơi mình, khuôn mặt đen kịt, nhỏ giọng nói_Em không sao hết!
-Thật?
Quyết định đánh đòn phủ đầu, Giai Băng gật đầu như giã tỏi rồi chạy về phía Đằng Dạ, lôi anh một mạch ra khỏi bệnh viện.
-Em tuyệt đối không làm sao hết, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc trên biển nhé, đừng ở đây nữa, đây không phải nơi lí tưởng để hẹn hò…_Cúi đầu che đi ráng đỏ trên mẵt, Giai Băng vừa nhìn đất vừa thao thao bất tuyệt.
Chỉ thấy Đằng Dạ một hồi đứng lặng liền đưa tay vuốt ve đôi mắt của Giai Băng, đôi mắt đen thoáng mê li không rõ ràng.
-Thật?
-Ừ!_Giai Băng gật đầu rồi giương mắt nhìn thẳng vào mắt Đằng Dạ, say mê đuổi bắt những luồng sáng loé lên bên trong.
-Thế thì…_Đằng Dạ ghé miệng vào tai voi của Giai Băng, thổi khí theo thứ âm thanh trầm tính mê người_…tôi sẽ nghi ngờ rằng, em chớp mắt lia lịa như thế là cố ý câu dẫn tôi…
-Không được!_Giật nảy mình, Giai Băng đẩy mạnh Đằng Dạ ra rồi nhảy tuốt lên chiếc ô tô bên cạnh, lơ đãng phóng mắt ra ngoài.
Đằng Dạ cũng không nói gì nữa, khoé môi giương lên hài lòng rồi cũng lên xe phóng ra biển.
Lúc này, đã đến 8 giờ 30 tối, bờ biển đông nghịt người.
Ngay khi đến nơi, Giai Băng vì thẹn quá liền hấp tấp nhảy xuống trước, xung phong đi mua nước uống, để mặc Đằng Dạ lẻ loi ngồi tựa trước mui xe.
Thu hồi ánh mắt đã không còn thu rõ hình ảnh của vợ, Đằng Dạ phóng tầm nhìn ra biển, vô tình như cố ý lia qua con tàu lớn đậu gần bờ trước mặt, khoé môi tàn nhẫn giương nụ cười lạnh lẽo.
Trên con tàu kia chắc hẳn đang thu giữ kẻ dám chặn đường ςướק thiết bị phụ kiện Đằng gia anh đặt mua mấy ngày trước, và rất có thể, kẻ đứng sau tên to gan đó chính là kẻ anh đang nghi ngờ, cũng như là chủ nhân bữa tiệc đêm-Cố Ngạo Vĩ. Đêm nay, người của anh sẽ lôi thằng oắt đó ra ánh sáng và để hắn trả giá cho những hành động ngu xuẩn ấy.
Trong khi Đằng Dạ đang mải rong ruổi với những suy nghĩ của mình thì Giai Băng lại chật vật trong việc tìm mua đồ uống mình yêu thích.
-Nước sôcôla của mình, hết rồi sao?_Mở căng mắt nhìn một đống đồ uống dày đặc nhãn hiệu trong máy bán hàng tự động, Giai Băng nhăn mặt lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy, một lon sôcôla nâu thình lình xuất hiện trước mặt Giai Băng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn sáng quắc của cô.
Không khách khí, Giai Băng chụp lấy lon nước chiếm làm của riêng rồi ngẩng đầu, đưa đôi mắt to lên vì kinh ngạc nhìn kẻ hảo tâm kia. Cô toan nói lời cảm ơn, nhưng khi khuôn mặt tuấn lãng ngông ngạo ấy đập vào đáy giác mạc, cô lại không thể thốt lên bất kì điều gì. Lon sôcôla trong tay cũng suýt rơi xuống đất.
-Sao thế? Không nói lời cảm ơn sao?_Nhìn lướt qua nét mặt cứng ngắc của Giai Băng, chàng trai hảo tâm nhếch môi cười, không rõ mỉa mai hay châm chọc nói.
-À! Cảm…cảm ơn!_Giai Băng nhất thời giật mình, cảm thấy mình thất thố liền cúi đầu lảng tránh ánh mắt nồng nhiệt phía đối diện, thì thào như bất lực đáp trả rồi xoay người, bước chân cất lên chuẩn bị tháo chạy.
Như biết rõ mục đích của Giai Băng, chàng trai kia liến thoắng đưa người chắn trước mặt cô, ra vẻ kinh ngạc mà lắc đầu nhẹ.
-Không không! Tôi không thích được cảm ơn, tôi muốn được báo đáp.
-Hả?_Giai Băng theo phản xạ nhíu mày.
-Đừng nhỏ nhen như thế, cậu có thể báo đáp tôi bằng cái này_Đưa ngón tay gõ gõ vào má mình phải mình, chàng trai kia sảng khoái đề nghị, đôi mắt màu hổ phách loé lên như nhìn thấy con mồi trông đêm tối_Hoặc là, để tôi hôn cậu một cái, thế nào?