Hàn Tử Di lúc khướt say đã từng nói, Giai Băng cô có lúc sẽ gọi điện cho cô nàng, quả thực như liệu. Chỉ là, thứ Giai Băng muốn không chỉ là môt cuôc gọi, mà là một cuộc gặp. Lời nói qua điện thoại nhiều lúc không thực, cô muốn tận mắt nhìn biểu hiện của Tử Di, có như thế, cô mới biết những gì mình muốn nghe có chân thực hay không.
Vì thế, Giai Băng hẹn Tử Di ra ngoài, trong một cửa hàng sang trọng, thanh nhã gần khu đô thị mới, cạnh một chiếc bàn đặt gần cửa kính trong suốt với tầm quan sát rộng rãi và đẹp đã. Cuộc hẹn này, Giai Băng không muốn trễ nãi nên cô tới rất sớm, lặng yên đưa tầm mắt thu gọn hình ảnh náo nhiệt của dòng người qua lại trên đường.
Thanh bình, đó là điều 19 năm qua Giai Băng luôn vọng tưởng, nhưng số phận cô, dường như luôn gắn với những gập ghềnh khó đoán, thế nên, cô chưa bao giờ thực sự ngắm nhìn cảnh thanh bình của một người khác. Cô ghen tị, cô sợ mình sẽ ham muốn quá nhiều, khao khát quá lớn, sợ bản thân sẽ bị nó làm mờ mắt, sợ chính mình sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để đánh đổi nó.
Còn giờ đây…cô nghiệm ra, ngắm nhìn nó cũng không đến mức tệ hại như thế.
-Tôi đến muộn, không phiền chứ?_Đột ngột xuất hiện trước tầm mắt Giai Băng, Hàn Tử Di-kẻ đáng nhẽ phải ngồi đây 20 phút trước-cười hết sức quỷ mị, nhanh chóng kéo ghế ngồi vào bàn rồi gọi cho mình một cốc cà phê đá, đôi mắt đen nhìn mọi thứ tựa như hờ hững lại ân ẩn chút gì đó tinh rảnh, nguy hiểm.
Cô nàng đan hai tay đặt lên bàn, chăm chăm nhìn Giai Băng vẫn im lặng một hồi lâu, nét cười trên môi càng ngày càng ‘đê tiện’ pha lẫn đắc ý.
-Tôi đã bảo, cô sẽ gọi cho tôi.
-Nếu cô đã rõ như vậy, chắc tôi cũng không phải vòng vo thêm nữa nhỉ?_Thản nhiên gạt đi lời nói châm biếng của Tử Di, Giai Băng nhàn nhạt giương mi, đôi mắt đen sâu phức tạp lóe lên một chút tia sáng nhỏ nhoi rồi nhàn nhạt nói_Tôi muốn biết mọi thứ liên quan đến Đằng gia.
-Khụ! Khụ!…_Vừa nhấp một ngụm cà phê xong, Tử Di khoa trương ho mạnh, một tay tích cực vuốt иgự¢, một tay thư thái cầm khăn tay lau khóe miệng rồi bật cười giòn giã, cứ như thể, Giai Băng vừa kể cho cô nàng nghe một câu chuyện cười_Đằng thiếu phu nhân, cô đem chuyện này nói với tôi làm gì? Tôi đâu phải là thám tử.
-Chuyện bí mật như thế này, một thám tử nhỏ nhoi sao có thể biết được, chỉ có người luôn tinh nhạy như Lăng thiếu phu nhân đây mới tường tận hết mọi chuyện. Tôi chỉ là nhạy bén hơn người ta, trực tiếp đi hỏi Lăng thiếu phu nhân mà thôi_Giai Băng không tức giận trước thái độ của Tử Di, bình tĩnh như thường ngày mà nhìn thẳng vào mắt cô nàng, miệng lưỡi không xương nịnh hót, nhưng lại khiến người ta nghe ra chút châm chọc bên trong.
-Ý cô, tôi lắm chuyện sao?_Tử Di đưa tay chống cằm, dáng bộ như chuyên chú lắng nghe.
-Lăng thiếu phu nhân không cần suy diễn như thế, chúng ta đều là người, không ai lại không có lòng hiếu kì cả. Nhưng hiếu kì là một chuyện, tìm hiểu ra lại là một chuyện khác. Lăng thiếu phu nhân là người có khả năng tìm hiểu như thế, tôi rất bội phục chưa kịp nữa là.
-Haha! Dẻo miệng!_Tử Di lại phá lên cười sảng khoái_Nhưng, tôi không thể nói được.
-Kẻ thù của Đằng gia là ai?_Hoàn toàn gạt lời từ chối của Tử Di sang một bên, Giai Băng nghiêm giọng hỏi, khi nhớ đến chuyện tối qua, cơ thể cô bất giác run lên kinh sợ. Những kẻ liên quan đến cô quả thực chẳng có tên nào tầm thường cả.
-Kẻ thù?_Chiếc thìa trên tay Tử Di đang khuấy đều chợt dừng lại_Sao cô biết Đằng gia có kẻ thù? Không phải…cô nghe lén đấy chứ?
Giai Băng không đap, hướng đôi mắt mị hoặc nhìn Tử Di chờ đợi cô nàng tiếp lời.
Đúng như Tử Di nói, cô thực sự đã nghe lén, thật ra, ban đầu chỉ là vô tình, về sau mới là cố ý. Người học võ như cô có tính nhạy cảm rất cao, hơn nữa, cô là cô nhi, nên thân thể luôn tự động đặt cảnh giác trong mọi hoàn cảnh. Ngày hôm qua, hai người Đằng Dạ tỏa ra sát khí rõ ràng như thế làm sao cô không nhận ra được. Chỉ là, Giai Băng không ngờ đến, mình lại có thể nghe được một đoạn hội thoại ngắn nhưng trầm trọng như chuyện đó. Đã thế, Đằng Dạ tự dưng lại mò vào bếp, hại cô cố gắng lắm mới chú tâm pha mì tôm thì bị ánh mắt anh làm cho sợ run, kết quả thì sao, bị anh nhìn ra biểu hiện khác thường.
-Xem biểu hiện của cô thì chắc nghe lén rồi. Chuyện bí mật như thế đâu phải ai biết cũng được, với một Thánh thê như cô lại càng không_Tử Di nhẹ nhàng le lưỡi liếm chiếc thìa nhỏ một cái, khoé môi câu lên, từng chữ đều được nhấn nhá một cách thần bí. Tuy mắt cô nàng luôn nhìn dòng chất lỏng nâu đặc trên thìa nhưng đáy mặt lại thu rõ mồm một cơ mặt cứng ngắc của Giai Băng.
-Tại sao tôi không thể biết?_Giai Băng gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tử Di.
-Tại sao ư?_Tử Di đứng dậy, chồm người về phía Giai Băng, dí sát mặt mình vào mặt cô, giọng nói âm trầm thần bí_Cô đã bao giờ thấy, người ta vỗ béo lợn mà nói với nó rằng nó sẽ bị ăn thịt chưa?
Bầu không khí xung quanh theo âm thanh trầm ổn thần bí của Tử Di mà trở nên ngắt lặng, im ắng, cô đọng. Lớp lớp phân tử khí như dồn nén vào nhau, khiến hơi thở của Giai Băng nặng nề hẳn đi. Cô nhìn khuôn mặt phóng đại của Tử Di, đôi mắt đen láy lên vô vàn tinh quang kia nữa, cơ thể như được kích thích rơi vào trạng thái phòng bị cao độ.
Nhìn lướt qua nắm tay run run của Giai Băng, Tử Di bật cười thành tiếng, người ngả về lại chỗ cũ, tư thế hết sức sảng khoái.
-Đằng Dạ và Đằng Hy không phải là con ruột của Đằng phu nhân hiện tại, Đằng lão gia không phải con ruột của Đằng lão phu nhân, chồng của Đằng lão phu nhân cũng không phải máu mủ của Đằng mẹ ông ta,…_Tử Di vừa mân mê vành tai mình vừa làm như lơ đãng nói, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt đang thả rong ở ngoài đường đặt lên người Giai Băng, vẫn nở nụ cười thần bí đầy tự tin_Đây liệu chăng chỉ là sự sắp đặt vô tình của số phận hay là do quy luật muôn thuở không tránh khỏi của Đằng gia?
Bám víu theo thông tin của Tử Di mà suy nghĩ, Giai Băng trầm tư một chút, toan trả lời liền bị cô nàng vươn người đưa ngón tay áp vào môi, suỵt khẽ, như ra hiệu cô im lặng.
-Đằng gia trước giờ rất được người ngoài hâm mô, cô biết tại sao không?
Giai Băng lặng yên lắc đầu dù trong lòng đã mơ hồ tìm được đáp án.
-Haha!_Tử Di uống một ngụm cà phê rồi bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng tràn ngập ý giễu cợt không che giấu_Đằng gia đó, ngoài được hâm mộ là gia tộc trung lập hùng mạnh nhất, tiền tài khổng lồ nhất, cách hành xử khiêm tốn nhất, còn có hoà thuận nhất. Giữa mẹ kế và con chồng bọn họ dường như không hề có trở ngại máu mủ, suốt bao đời cũng không có mấy cái hành động ngớ ngẩn như ám hại, tranh đoạt quyền lực. Hừ! Rất lâu trước đó có người hỏi bà mẹ kế Đằng gia tại sao không sinh thêm một đứa con cho gia tộc, giúp họ thoái khỏi tình trạng độc đinh, cô biết bà ta trả lời thế nào không? Rất cao thượng nhé! Gì mà chỉ muốn tập trung nuôi dưỡng, yêu thương chồng con. Gì mà như thể đã đủ để thoả mãn như cầu gia đình của phụ nữ. Thực chất, bà ta chẳng qua chỉ sợ ૮ɦếƭ mà thôi.
-Chuyện này có sự tham gia của kẻ thù bọn họ?_Không thèm để ý đến thái độ kích động của Tử Di, Giai Băng bình tĩnh hỏi, giọng có chút nghèn nghẹn.
-Hừ! Kẻ thù có rất nhiều loại, liên quan hay không tự Đằng thiếu phu nhân biết rõ_Tử Di cộc cằn nói.
-Thánh thê và chính thê không phải vì vậy mà có chứ?
Tử Di tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn Giai Băng rồi tức khắc che đậy sự kinh ngạc ấy bằng một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười chỉ xuất hiện khi tìm thấy đồng loại của mình.
-Đằng thiếu phu nhân, Giai Nhân Kỳ cũng không phải chỉ là cái vỏ rỗng nhỉ?_Tử Di nhấp một ngụm cà phê rồi ném ánh mắt thích thú về phía Giai Băng_Tiếc là, tôi chỉ có thể nói đến đó thôi. Nếu cô muốn biết rõ ràng, tốt nhất nên tự tìm hiểu hoặc hỏi những người trong cuộc. Nhưng, tôi không ngại khuyên cô một câu. Nếu cô không muốn dây dưa vào ân oán này, tốt nhất hãy rời khỏi Đằng gia càng nhanh càng tốt, còn nếu muốn, điều đầu tiên cô cần làm chính là tìm cho mình một thế lực để dựa dẫm. Tính mạng trong chuyện này không đáng một xu đâu.
Thừa biết Tử Di vừa rút lui vừa trưng cầu ý kiên như thế đã vô tình như cố ý ngăn mình hỏi tiếp, Giai Băng cũng không làm khó cô nàng, chỉ thuận tay hút một hơi nước cam, nhàn nhã nở nụ cười tuyệt mĩ đầy giả tạo.
-Yên tâm, tôi sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của Lăng thiếu phu nhân đây!
-Ồ?_Tử Di lại thêm lần nữa kinh ngạc. Cô nàng đứng dậy, hết sức tò mò gặng hỏi_Sao cô biết tôi có ý định nói cho cô mượn thế lực của tôi?
Đôi mắt hẹp dài quyến rũ của Giai Băng tinh tế đánh giá Tử Di, đáy mắt mang theo sự thống khoái đắc thắng. Lần này, nụ cười trên môi cô không giả tạo nữa, nó chất thật, đậm đà sự vui mừng. Đồng loại, cô phát hiện mình tìm thấy một đồng loại.
-Không phải Lăng thiếu phu nhân rất ghét Đằng gia chúng tôi sao? Đã ghét thì chắc cũng chẳng bỏ qua cho một kẻ như tôi. Cô biết tôi vô phương độc mã, lại khuyên tôi tìm kiếm thế lực dựa dẫm, chẳng há bảo tôi lên trời? Đây chẳng phải là cơ hội để cô cười nhạo tôi sao? Giả vờ đưa ra sự giúp đỡ mơ hồ, khiến tôi vui sướng cảm tạ rồi cuối cùng bày lí do chính đáng không thể trợ giúp. Đây là cách dìm tinh thần người tốt nhất mà. Đảm bảo, biểu tình của tôi lúc đó rất thú vị, ai mà không muốn xem?
-Ahahaha!_Tử Di tiếp tục gạt bỏ hình tượng cười lớn, biểu tình vô cùng khoái cảm. Rồi cô nàng chăm chú nhìn Giai Băng, đôi mắt đen tựa hồ mê ly_Hạ…, à Lâm Giai Băng, bố mẹ tôi nhất định sẽ rất thích một đứa con dâu như cô đấy. Lúc cần tinh sẽ tinh ranh, lúc cần thoải mái sẽ say sưa bộc lộ tâm tình. Tiếc là, xung quanh cô đã có 3 chàng…chờ đã…
Thời điểm nghe Tử Di thao thao bất tuyệt, Giai Băng có chút mờ mịt ngu ngơ, nhưng nghe đến hai chữ ‘chờ đã’ đầy nghi hoặc kia, tim cô như có điểm chột dạ, lệch nhịp. Cô giương mắt nhìn bộ dạng khốn khổ moi móc trí nhớ của đối phương, đôi con ngươi đảo một vòng toan tính. Đến họ thật của cô, người này cũng biết được, vậy thì sao không rõ quá khứ của cô cơ chứ. Bưng bít đến thế rồi vẫn điều tra được, Hàn gia và Lăng gia thực không phải là cái vỏ, người này không thể xem bộ dạng ngây thơ kia mà bắt hình dong.
-Còn có…Cố Ngạo Vĩ!_Đưa mắt nhìn sắc trời đã đổ lửa như muốn thiêu rụi mọi thứ, Giai Băng ngữ khí nhàn nhạt, như chỉ là bâng quơ nhắc đến.
-Đúng! Là hắn!_Vui sướng đập bàn, Tử Di phấn khích cười toe toét, đoạn lắc đầu, mặt phút chốc nghiêm nghị như đang liệu việc đại sự_4 tên đã quá đủ sứt đầu mẻ trán, em tôi hiền lành nên tránh xa vậy. Nhưng mà, nếu cô thực sự cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, tôi sẽ chiếu cố.
Thanh âm trượng nghĩa vừa dứt, Giai Băng liền nhíu mày, không nói.
-Lần này không phải đùa, là thực tâm_Đôi mắt Tử Di chợt loé lên tinh quang qủy dị, nhưng không hề mang chút ác ý hay bỡn cợt nào.
Giai Băng biết, cô nàng nói thật. Tuy vậy, nhờ một người không thân thích giúp đỡ, cô có điểm không thoải mái, tốt nhất vẫn không sốt sắng quá thì tốt hơn. Nên, cô tiếp tục im lặng, chỉ nhạt miệng hút nước cam.
Tử Di thấy vậy cũng không ép, rất cao hứng mời Giai Băng bữa trưa. Có lẽ, cô nàng thực sự xem Giai Băng như ‘đồng loại’ nên suốt buổi rất tích cực gắp đồ bỏ vào bát cô, có điều, những thứ đó không hề hợp với khẩu vị của cô, và tất nhiên, nó cũng là loại Hàn Tử Di ghét đến không thèm cắn một cái.
Chia tay Tử Di về căn hồ, Giai Băng không thay áo quần mà dán mắt lên màn hình laptop, chú mục đến thất thần những gì đập vào tầm nhìn.
Sau một hồi search google, Giai Băng nhận ra một điều mà không mấy ai chú ý đến: vị phu nhân đầu tiên của các thế hệ kế thừa Đằng gia rất ‘tự nhiên’ và có quy luật qua đời sau khi người kế thừa tiếp theo được sinh ra nhiều nhất là một tháng, ít nhất là tức thì sau khi sinh; hoặc cả mẹ và con cùng ૮ɦếƭ trong quá trình mang thai và sinh con. Theo sau đó chừng 2, 3 năm, người mẹ kế xuất hiện, tiếp nhận quyền dưỡng con và sống hạnh phúc cả đời, tuyệt không sinh thềm bất kì đứa con nào nữa. Cứ như thế, một kẻ sinh, một người dưỡng qua bao đời đến tận bây giờ.
Lí do qua đời của người phu nhân đầu tiên rất đa dạng, phần đa là ૮ɦếƭ khi sinh con, nhưng mấy trăm năm gần đây chủ yếu là mắc bệnh, thêm việc sức khoẻ yếu sau khi sinh nên ૮ɦếƭ. Lí do cũng hợp lí và mới mẻ, nó khiến Giai Băng thấy buồn cười hơn thương cảm nhiều.
Nếu là kẻ thù của Đằng gia, hận họ đến tận xương tuỷ thì thử nghĩ xem, cách gì thoả đáng nhất để trả thù một dòng họ lớn mạnh như thế? Địa vị, quyền lực, tiền bạc không thể đấu thì điều có thể làm mà hiệu quả vô cùng chính là…
Kể ra cũng phải bội phục gia tộc bí ẩn này, suốt mấy trăm năm vẫn hăng say đến tận bây giờ. Rất có thể, Thánh thê và Chính thê từ đây mà thành.
-King kong!_Đúng lúc Giai Băng đang xuất thần, tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên, đánh gãy mọi sự chuyên chú của cô.
Cất giấu mọi suy nghĩ, Giai Băng thong thả bước đến gần cửa, đưa mắt nhìn màn hình camera trước cửa phát đến.
Trong màn hình, một khuôn mặt nhọn quyến rũ với những đường nét ngũ quan tinh xảo hiện lên, có chút méo mó vì nóng vội.
Giai Băng nhướn đôi mày ngài nhìn người bên trong, lòng иgự¢ không hiểu sao hơi hơi khó chịu, đành lạnh nhạt hỏi.
-Cô là ai?
-Là ai? Không có mắt nhìn sao?_Cô gái kia cong đôi môi dè bỉu một cái rồi hếch cái cằm nhọn, khinh thường quát_Còn không mau mở cửa, muốn ૮ɦếƭ à?
Đôi mày Giai Băng càng nhíu chặt, cô quay người rời đi, không thèm để ý người đang ở bên ngoài. Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên dữ dội, đinh tai nhức óc như muốn phá nát tế bào não người, Giai Băng mới xuất hiện, bực bội:
-Đủ chưa? Cô là ai?