Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 49

Tác giả: Su

-Em vừa nói cái gì? Em không làm?_Quả nhiên, lực chú ý của Lãnh Kiên vẫn luôn sắc bén như thế, không bị câu sau của Giai Băng che mắt. Anh nhướn mày nhìn cô, đôi mắt vốn nhu hòa như xuân giờ trở nên thẳm sâu che giấu tài tình mọi cảm xúc của chủ thể. Riêng nụ cười cứng ngắc kia, vẫn đẹp đến nao lòng.
-Đúng!_Giai Băng đưa môi ngậm ống hút hút một hơi nước cam mát lạnh, không sợ hãi mà phóng mắt chạm vào ánh nhìn nguy hiểm của Lãnh Kiên.
-Tại sao? Em sợ…hay…_Nói được một đoạn, Lãnh Khiên ngừng lại, đôi môi hấp dẫn bật cười mỉa mai_…em có tình cảm với Đằng Dạ?
-Anh nghĩ sao?
Không nghĩ Giai Băng lại hỏi vặn như thế, nụ cười trên môi Lãnh Kiên tăt ngấm, hàn khí băng lạnh không che đậy cuộn trào bủa vây lấy mọi thứ, ép bầu không khí thoáng chốc khô khốc, nặng nề.
Chiếc cốc thủy tinh trơn mượt hiện lên vết nứt dài.
-Giai Băng, em điên rồi_Áng chừng khoảng 1 phút sau, Lãnh Kiên mới bình tĩnh mở miệng. Cười, anh lại nở nụ cười thiên phú của mình. Tư vị mỉa mai, khinh nhờn, châm chọc, chua xót, phẫn giận như quấn chặt lấy nhau, khiến nụ cười ấy càng trở nên kì dị.
-Lãnh Kiên, anh biết mà, tình cảm tự nhiên mà đến, không ai đoán trước được, ngay chính em cũng không ngờ!_Nhìn biểu hiện của Lãnh Kiên, tâm khảng Giai Băng chợt nhói một tia áy náy_Trước đây em ghét Đằng Dạ, nhưng không có nghĩa giờ em không có cảm tình với anh ấy, em muốn ở lại.
-Hạ Giai Băng! Từ khi nào em ngốc nghếch như vậy?
-Em không ngốc!
-Người không phân biệt được đâu là yêu, đâu là ái mộ như em mà dám bảo là không ngốc nghếch sao?_Bật nụ cười nhạt, Lãnh Kiên cợt nhả chất vấn, nhưng đôi mắt đen sắc bén kia lại không hề có chút ý cười nào.
-Ý anh là sao?
-Đúng là ngốc nghếch_Thấy Giai Băng tựa hồ như đang ngơ ngác nhìn mình, Lãnh Kiên hài lòng cười ôn hòa, phút chốc như đem nhiệt ấm của mặt trời làm tan chảy bầu không khí băng lạnh.
-Lãnh Kiên, anh cho rằng tình cảm của em với Đằng Dạ chỉ là ngưỡng mộ?_Suy nghĩ một chút, mắt Giai Băng từ mơ hồ trở nên thẫm đen lại, quang mang đầy nghi hoặc, không hiểu sao cô cảm thấy bực bội và khó chịu.
-Oan uổng lắm à?_Lãnh Kiên nhướn mày, thông thả nhấp ngụm cà phê, để chút đắng nhàn nhạt trôi xuống cổ họng. Thái độ của Giai Băng thực sự khiến anh muốn giáo huấn cô ngay lập tức. Anh ghét nhất là bị người khác nghi ngờ và chống đối, dù là trước mặt hay âm thầm_Em trước giờ đều ở anh, ngoại trừ Hạ gia những điều xa lạ bên ngoài em chưa từng tiếp xúc nhiều. CÒn Đằng gia, trước giờ luôn hào nhoáng, xa hoa, giàu có, Đằng Dạ lại vừa có quyền lực, có địa vị xã hội, tiền tài như nước, toàn bộ đều hơn hẳn một bậc so với Hạ gia. Em bước vào Đằng gia chỉ là gia nhập một thế giới mới, nhìn Đằng Dạ theo tiêu chuẩn cao hơn dĩ nhiên sẽ đem lòng ái mộ, từ hâm mộ em sẽ nghĩ là có tình cảm. Hơn nữa, em xa anh gần Đằng Dạ, tình cảm bên nhẹ bên nặng là chuyện thường tình. Nếu em trở về bên anh, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.
-Anh cho rằng lòng dạ em dễ thay đổi như thế sao?_Trước những lời Lãnh Kiên vừa nói, Giai Băng không nổi sung lên cho anh một cước đã vượt qua giới hạn của cô rồi.
-Nếu lòng dạ em không mong manh, sao vừa mới rời khỏi anh đã đem lòng thích người khác?_Lãnh Kiên vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, giọng điệu không sai biệt trào phúng là bao_Em cho rằng anh sống cùng em mười mấy năm vô ích thế ư?
-Đúng, thực sự rất vô ích!_Chua xót nhìn Lãnh Kiên, Giai Băng cười gượng một cái rồi đứng bật dậy_Xin lỗi! Em không còn gì để nói!
Lướt mắt lên người Lãnh Kiên thêm lần nữa, Giai Băng quyết định bỏ đi. Nhưng chưa được mấy bước, thanh âm lạnh lẽo của anh đã vọng đến níu kéo.
-Đằng phu nhân đã nhìn thấy tờ giấy đó. Em không thể mang thai, em nghĩ họ sẽ để em ở lại sao?
-Em vốn không vô sinh, nên em sẽ giải thích_Không quay đầu nhìn người phía sau, Giai Băng lãnh đạm nói.
-Em sẽ giải thích như thế nào đây? Rằng em trước đây vì không muốn ở Đằng gia nên cùng anh cấu kết bày mưa, giờ cảm thấy hối hận muốn trở lại à?
-Tùy tiện, miễn anh đừng xen vào là được!
-Em sẽ phải hối hận_Không nhanh không chậm nói, Lãnh Kiên dời mắt băng lãnh lên tâm lưng mảnh mai của Giai Băng, gằn giọng_…Nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.
-Cảm ơn!_Nắm chặt 2 đấm tay, Giai Băng nhạt giọng đáp trả rồi nhanh chóng bỏ đi, hàm răng trắng bạo ngược cắn chặt môi_Xin lỗi!
Chờ bóng dáng lay động của Giai Băng đã thoát hỏi ánh nhìn gắt gao của mình, Lãnh Kiên mới đứng dậy, bình ổn nhấn một dãy số trong điện thoại.
Rồi, không để người bên kia kịp nói câu nào, anh đã chặn lời, xương tay nắm chặt điện thoại.
-Hạ Nhất! Bang chủ phu nhân không ngoan, cần giáo huấn một chút nhưng đừng làm cô ấy bị thương, đả kích tinh thần là được.
Người bên kia thoáng rùng mình một cái mới ‘vâng’ một tiếng nhận lệnh.
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Nắng cuối tháng 7 gay gắt như muốn rót tàn lửa vào nhân thế, trên đại sảnh rộng lớn mát lạnh dưới tác dụng của điều hoà của P&P đại học khối A người người tụ tập đông nghịt.
Hôm nay, đại học sẽ chính thức công bố danh sách người trúng tuyển.
Trên chiếc bảng đen điện tử to khủng cỡ màn hình chiếu trong rạp chiếu phim, danh sách người trúng tuyển được sáng lên trên tông màu chữ đỏ chói, dày đặt đến hoa cả mắt, khiến người ta không cận thêm cũng muốn ngất xỉu. Ở trên cùng của bảng, chiếm một vị trí rộng và kích cỡ lớn hơn một nấc, một cái tên màu trắng hết sức nổi bật hiện lên. Đó là vị trí xứng danh thủ khoa, thật bắt mắt, làm người ta không khỏi nghẹn lời hâm mộ.
Ai ai cũng đồng tâm hé mắt liếc về phía hội trưởng hội học sinh một thân áo trắng hội học sinh cao quý, khí thế bức người đang đứng phía trước đám đông, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lẽo vẫn vậy, nhưng trong đôi tròng đen lại không hề che dấu sự hài lòng.
Đám người tâm không cam, tình không nguyện nhìn dòng chữ trắng kia lần nữa, thầm than oán cái số chồng nào vợ nấy của gia đình nhà hội trưởng.
Chồng là hội trưởng hội học sinh, vợ là thủ khoa, quá đúng là một cặp đôi trời xanh an định, có bất mãn thì cũng chỉ trách phận mình mà thôi.
Đón nhận những lời bàn tán đủ loại xung quanh, một người luôn thích sự an tĩnh như Đằng Dạ đầu bỗng dưng bị chập, không hề có nửa điểm tức giận hay khó chịu, chỉ có mỗi khoé môi hấp dẫn là cong lên một cách rất yêu nghiệt, hết sức lưu manh và vô cùng câu hồi đoạt phách.
Được rồi! Ai bảo nhà người ta có hỉ, cứ để người ta suy tâm vọng tưởng đi. Đám người thông minh tự an ủi chính mình.
Đúng vậy, nhà Đằng Dạ có hỉ đấy!
Tuy rằng, sự thật đằng sau chẳng quang mình chính đại gì, vì cả ba bài thi của Giai Băng đều do Đằng Dạ ngấm ngầm động bên này một ‘chút’, sửa bên kia một ‘tí’, nhưng tự hào thì vẫn là tự hào. Có ai cấm đâu chứ! Đằng Dạ anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm mình bà xã mình là thủ khoa thôi.
Xem cũng đã xem, khoe cũng đã khoe, Đằng Dạ vui vẻ thông thả trở về phòng hội học sinh, xui xẻo sao lại vô tình nghe được một đoạn hội thoại cực mích lòng người.
-Gì chứ? Ba môn đều đạt 100 điểm tối đa, cô ta là trâu à? Không phải cô ta chỉ xứng là bò thôi sao?_Một giọng nói đầy bất bình lanh lảnh vang lên, tỏ rõ sự phẫn nộ.
Cước chân Đằng Dạ dừng lại, anh nheo mắt, âm thầm suy nghĩ, không phải trâu bò đều giống nhau hết sao?
-Tử Di, em ăn nói thô tục_Một giọng nam từ tính nhàn nhạt nhắc nhở.
-Tử Thần, sao điểm anh vô lí thế, toàn 99,99 điểm là sao? Đâu ra cái số vô lí đó chứ, rõ ràng thằng cha hội trưởng đê tiện kia nhúng tay làm bậy_”Thằng cha hội trưởng đê tiện?” Đằng Dạ nhíu mày chặt tỏ vẻ bực bội. Anh thừa nhận, anh có động tay với cái bài hoàn hảo kia nhưng anh vẫn rất lương tâm gạt đi có mỗi 0.01 điểm thôi, chỉ cho kẻ đó không được 100 điểm thế mà dám nói anh đê hèn, đúng là chê sống dai muốn quy tiên sớm.
-Anh không quan tâm chuyện này!
-Hừ! Nghe nói Giai Băng hôm đó bị sốt cao sao minh mẫn dữ vậy chứ, rõ ràng do tên hội trưởng thối làm ra mà. Hội trưởng mà như thế thì đâu xứng. Tử Thần, lần bầu chọn hội trưởng lần này anh nhất định phải đoạt chức đó cho em, cho cái tên đê hèn kia sáng mắt ra, em cũng muốn hưởng một chút quyền lợi của hội trưởng phu nhân_Ra cũng có mục đích, Đằng Dạ khinh miệt cười. Anh toan quay người bước đi thì nghe tiếng Tử Thần như một gáo nước tạt thẳng vào mặt mình.
-Cái chức bèo bọt chỉ xứng để bọn không có đẳng cấp làm là được rồi.
Lần này thực sự chọc vào lòng tự tôn của Đằng Dạ.
Lạnh như băng, cao ngạo như đế vương, Đằng Dạ chậm rãi xuất hiện trước mặt Tử Di khi cô nàng đang muốn há miệng nói thêm điều gì đó, khoé môi cong nhẹ, như có như không.
-Hình như, có ai đó vừa bàn luận về tôi thì phải?
-Ồ! Thật khéo…hội trưởng!_Giật mình nhảy dựng lên, Tử Di tròn mắt nhìn Đằng Dạ rồi nhanh chóng lấy tay bịt miệng, yếu ớt nói.
-Không phải khéo mà là tôi nghe thấy có người nói xấu nên muốn góp vui_Nói lời khách khí nhưng đến cười đểu Đằng Dạ cũng không thèm bố thí cho Tử Di, đôi mắt đen của Đằng Dạ nhìn chằm chằm vào mặt Tử Thần, thịnh tình hỏi han_Kì đề bạt hội trưởng lần này, Lăng thiếu gia cũng muốn chen chen vào sao? Cần tôi tạo điều kiện thuận lợi cho không?
-Cảm ơn Đằng thiếu gia có ý, tôi đã rất thoả mãn với hợp đồng ban sáng của chúng ta rồi, không muốn làm ngài thêm phiền hơn_Hướng Đằng Dạ gật đầu, Tử Thần lạnh nhạt tỏ vẻ biết ơn nhưng lời nói sắc bén không ngần ngại chạm vào nỗi đau hồi sáng của Đằng Dạ. Bản hợp đồng yêu quý của công ty anh, ૮ɦếƭ tiệt, tuy không phải lỗ, ngược lại còn lời to, nhưng anh lại không muốn dây dưa với tên Tử Thần đáng ghét này, ૮ɦếƭ cũng không hợp tác với cái kẻ hoàn hảo như mình, mất giá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc