-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Đêm qua đi, một ngày mới với nhiều hứa hẹn bất ngờ lại đến.
Thông thường, một ngày mới sẽ bắt đầu bằng tiếng gà to miệng gào thét ò ó o, nhưng, vào lúc này đây, trong căn hộ xa hoa nhất của toà chung cư công nghiệp hiện đại mới, nó lại được khởi nguồn bằng tiếng hét kinh điển Đằng Hy! của loài động vật giống cái.
Nắng mới nhợt nhạt qua cửa sổ đổ vào gian giữa căn hộ, càng thêm soi rõ từng đường nét bầm tím đầy nghệ thuật ở hốc mắt phải của Đằng Hy.
Có lẽ ‘nhan sắc’ đã bị đe dọa nhiều lần nên Đằng Hy dường như đã quen, anh chẳng thèm lấy gương xem xét, bình thản, ung dung uống cà phê như thường, nhưng, cũng không lơ đi ánh mắt sắc bén như dao, lạnh như băng của Đằng Dạ phía đối diện.
-Đằng Hy! Anh còn gì để nói không?_Nhìn chằm chằm vết thâm đen trên hốc mắt phải của Đằng Hy do Giai Băng gây ra, Đằng Dạ lạnh lùng truy vấn. Tuy phản ứng của Giai Băng làm anh vô cùng vừa lòng nhưng nghĩ đến việc vợ mình bị người ta ý đồ sàm sỡ, anh lại không nhịn được muốn Gi*t kẻ đó ngay lập tức. Bàn tay anh nắm chặt lại, đến mức có thể nghe thấy tiếng xương ma sát nhỏ nhoi.
-Không phải 7 lần trướ2 ta đã nói rồi sao? Đó chỉ là hành động tự vệ_Đằng Hy nhạt giọng trả lời, biểu tình rất nhàm chán với chủ đề này.
-Tự vệ?_Những ngón tay bao lấy lớp men thủy tinh quanh chiếc cốc đựng ca cao lạnh của Đằng Dạ siết chặt.
-Nếu như ngày hôm qua hai người không làm chuyện gì đó ám muội khiến áo quần Giai Băng không được chỉnh tề, thì tôi sẽ không vì muốn giữ sự trong sạch của bạn thân lần Giai Băng mà sửa sang lại áo quần cho cô ấy, cũng không sẽ xui xẻo làm cô ấy thức giấc ngay khi đang giúp gài nút áo và ăn nguyên một cú đấm. Tất cả điều anh làm chỉ là hành động tự vệ chân chính!_Tỏ vẻ bất đắc dĩ, Đằng Hy ‘thấm đẫm tình người’ kể lại đầu đuôi sự việc, giọng điệu trái lại không hề che giấu sự mỉa mai bên trong.
-Anh đúng là đồ vô sỉ_Vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, Đằng Dạ gập đầu ‘tán dương’, thanh âm như đá áp vào da thịt, làm người ta run bắn lên vì sợ_Anh đang đi quá giới hạn của mình rồi đấy.
-Thật sao?_Bật cười trào phúng, Đằng Hy làm như rất ngạc nhiên hỏi lại rồi trầm ngâm vẻ suy ngẫm.
Đợi đến khi hàn khí bao quanh Đằng Dạ càng nồng, Đằng Hy mới nở nụ cười giảo hoạt, kết hợp với vẻ đẹp tuấn mĩ hoàn hảo mơ hồ, nó lại càng thêm xảo trá, tới ngưỡng, một người tinh tế và đặc biệt vô cảm như Đằng Dạ, cũng dần có dấu hiệu căng thẳng trên ngũ quan tinh diệu.
-Tôi còn muốn làm hơn thế nữa cơ!_Đằng Hy hạ giọng trầm thấp cực điểm, nụ cười xảo trá như hồ ly càng đậm nét.
Đằng Dạ lần đầu tiền mất điềm tĩnh hất tung cốc ca cao lạnh trong tay, làm thứ dung dịch nâu sẫm bám chặt lên áo sơ mi trắng của Đằng Hy.
-Choang!_Chiếc cốc gần như nát vụn trên mặt đất, như tiếng động nhỏ nhoi làm tăng thêm phần tĩnh lặng trong căn phòng.
Mắt Đằng Hy chuyển động, thu hồi hình ảnh loang lỗ trên mặt áo rồi nhìn Đằng Dạ, nụ cười vừa tắt chợt bùng cháy, mạnh mẽ, hoang dã, điên cuồng.
Ngoài hai nhân vật trong cuộc đối thoại, kẻ còn sót lại, đang tránh mặt trong phòng ngủ cũng bị kích động.
-Đằng Hy! Ta Gi*t ngươi!_Vừa gõ bàn phím lách cách, Giai Băng vừa niệm chú liên miên, tay khác phối hợp cầm chuột clik vào mục ’36 cách ૮ɦếƭ thê thảm nhất’ của trang web nào đó trên mạng.
Bỗng, cánh cửa phòng bật mở, như có cuồng phong lùa vào rồi mạnh bạo đóng rầm.
Giai Băng giật mình, theo bản năng gập máy tính che giấu.
Ngay sau đó, hai cánh tay lạnh băng của ai đó ôm chầm lấy Giai Băng từ phía sau, khiến cô bật dậy, theo bản năng túm lấy cánh tay ấy, chuẩn bị chiêu thức quật ngã.
Nhưng, cô còn chưa kịp làm gì, chủ nhân của cánh tay đang trói chặt cô đã động thủ trước, há miệng, le lưỡi, nhẹ nhàng trêu ghẹo lớp lông lá như tơ mẫn cảm trên vành tai cô. Nối gót theo sau là thứ thanh âm lành lạnh quen thuộc.
-Vợ! Đang làm gì đấy?
Da gà da vịt trên người Giai Băng vừa mọc đã lả tả rơi xuống đất. Cô cảm thấy toàn thân mình như tê như dại, chân tay bủn rủn không xương, vô lực ngả vào vòm иgự¢ chắc khoẻ đằng sau.
Người ta nói, ૮ɦếƭ trong ôn nhu là cái ૮ɦếƭ nhẹ nhàng nhất. Nhưng Giai Băng không thấy vậy, cô chỉ thấy vành tai đang được Đằng Dạ thổi gió phù phù bên cạnh đang ngứa ngáy kinh khủng mà thôi.
Đằng Dạ ૮ɦếƭ tiệt! Anh ta muốn đuổi cùng diệt tận đám lông vô tội nhà cô mà.
Hẹn hò
-Đằng Dạ! Anh muốn ૮ɦếƭ hả?_Thực ra Giai Băng muốn nói câu gì đó dễ nghe hơn như mấy cô nàng ở lớp hay nói với bạn trai, nhưng không hiểu sao khi muốn xuất khẩu thành lời thì nó lại bật ra một câu chống đối đầy lưu manh như thế. Có lẽ, cô không quen nói ngon nói ngọt cho lắm, đúng hơn là ghét. Cơ mà, lúc này, lại chỉ vì Đằng Dạ mà suy nghĩ đến nó, thì xem ra, tình cảm của cô không phải loại hời hợt rồi. Nhận ra điều này khiến cô không khỏi phiền toái thở dài nhẹ.
-Em muốn mưu toan Gi*t chồng, trở thành goá phụ sao?_Ngược lại, Đằng Dạ không tức giận mà tỉ tê rót thanh âm mát lạnh cùng làn hơi thở nóng bỏng đối lập vào tai Giai Băng, khoé môi như vô lực cong nhẹ không thành tiếng, đủ để diễn tả tâm tình của một con người.
Lòng Giai Băng như mặt đất khô cằn có mạch nước rỉ thấm, từ tĩnh lặng đến bàng hoàng, và sau cùng là hạnh phúc, trái tim co thắt từng nhịp hỗn độn. Lớp da trắng mịn của cô nhờ sự ảnh hưởng của ‘áp cao nhiệt đới’ nơi anh mà nóng bừng cả lên, rát bỏng như có lửa.
Biết Giai Băng không thể thoát khỏi mĩ nam kế, Đằng Dạ càng đắc ý, nụ cười thêm thâm sâu khó lường. Anh quyết định ra đòn tử.
-Cũng được thôi, tôi can tâm tình nguyện ૮ɦếƭ dưới tay em, nhưng…_Nói đến đấy, Đằng Dạ tựa hồ muốn nói thêm gì đó thì chợt dừng lại, im lặng.
Nhiệt độ xung quanh bỗng dưng lạnh đến thấu xương, như muốn phủ lên mọi thứ một lớp băng tinh nguyên. Toàn thân Giai Băng ý thức rùng mình một cái, tò mò trào dưng, thôi thúc cô quay đầu ra sau xem xét sắc mặt của Đằng Dạ. Cô muốn xác định luồng khí ૮ɦếƭ người này có phải từ anh mà ra hay không.
Tuy nhiên, thứ Giai Băng có thể dung nạp vào tầm mắt chỉ là mộ khuôn môi mỏng bạc phách đang mím chặt, thi thoảng co giật rất nhỏ.
Âm thầm phán đoán, Giai Băng cắn môi, toan nói điều gì đó dễ nghe phá vỡ bầu không khí quái dị thì cánh tay đang siết chặt của Đằng Dạ thình lình buông lỏng. Anh đặt hai tay lên vai cô, hướng cô quay về phía anh. Đôi mắt giờ đây đã đen sâu lại càng thăm thẳm, tựa như hố vực không đáy. Nhưng, lạ thay, nó không còn lạnh băng ép tim người như trước, cũng không phảng phất bất kì dấu vết của cái nhìn tàn nhẫn khinh thường, thật sâu bên trong, nó mang chút thê lương khốn cùng.
Giai Băng nhìn Đằng Dạ, chờ đợi điều anh sắp sửa nói.
Đằng Dạ cũng khoá chặt sự trông chờ của Giai Băng, âm thầm suy nghĩ những điều gì đó chỉ riêng mình anh chất chứa. Rồi, anh thở dài, một cái thở dài tựa xa ngàn dặm, khoé môi anh câu lên nụ cười dịu dàng yếu ớt. Nó làm Giai Băng say…
-Tôi làm em sợ sao?
“Đây là điều anh muốn nói?” Vào lúc cần sắc bén và tinh nhạy, Giai Băng sẽ vận dụng hoàn hảo. Ở hoàn cảnh này cũng vậy, cô không mở miệng đáp trả, chỉ mang theo hồ nghi quan sát anh.
Vẫn như cũ chờ đợi.
-Chờ tôi…_Khi ý cười khổ trên môi thêm đậm nét, Đằng Dạ cúi đầu, hai tay từ vai Giai Băng đi lên, bao trọn lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón trỏ to béo tham lam vuốt vùng da mềm mịn.
Anh nói, lời nói yếu ớt nhưng kiên định, như thể là một lời cầu xin tha thiết, cũng tựa hồ một lời hứa hẹn khắc vào đá, và hơn thế, có thể lắm, là một lời tiên đoán thật giả nào đó…
Số phận…liệu có vì người mà xảy ra…hay vì ý muốn đùa giỡn một đời người mà đến?
-Hôm nay tôi sẽ đến trường lấy bảng điểm cho em, em cứ ở nhà đi!_Lướt mắt nhìn đồng hồ một chút, Đằng Dạ cẩn thận dặn dò rồi lưu luyễn rời khỏi người Giai Băng, trước khi anh quay lưng, nụ cười chưa hề tắt. Có lẽ anh không bao giờ sợ sái miệng vì điều đó, nhưng, Giai Băng lại rất đau lòng…Cô là điển hình của việc cười giả tạo, cũng là con chuộc bạch trải qua chuỗi thời gian huấn luyện để giả tạo trước mặt người khác. Điều cô mong muốn duy nhất…nụ cười của anh, không phải là nụ cười giả tạo…
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Tại một căn phòng xa hoa trong những căn phòng xa hoa nằm chót vó trên toàn nhà lớn dưới quyền sở hữu của Hạ gia, vẻ trang nhã bên trong đột nhiên bị khuấy động.
Một vị khách không mời với mái tóc màu hạt dẻ xoăn nếp thành từng lọm dài, mặc bộ cánh tinh khiết màu hồng phấn tạo nên vẻ đẹp yêu kiều mong manh khiến người ta muốn liều mình bảo vệ, hung hăng đá rầm cánh cửa gỗ chưa khóa chặt, xong thẳng vào phòng phó tổng giám đốc.
Cô ta quét mắt một lượt như đang tìm kiếm gì đó rồi dán ánh nhìn lên khuôn mặt tuấn lãng tao nhã đầy nét cười của chàng trai trẻ, hơi khựng người một chút mới ngập ngừng hắng giọng quở trách.
-Lãnh Kiên, anh muốn thế nào?