Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 46

Tác giả: Su

-Chỉ sợ anh không được tiện nghi như thế?_Cong khóe môi ma mị nở nụ cười lạnh lẽo tựa đầm băng, Đằng Dạ mang bản mặt thản nhiên trấn định, dường như không hề bị câu nói kia của đối phương ảnh hưởng. Sự lạnh lùng quyết đoán hoà quyện cùng hơi thở bất ổn nóng bỏng tạo nên một lớp khí dị thường bao bọc xung quanh anh, làm cho anh trở nên bí ẩn đầy nguy hiểm.
Phóng tia mắt thâm trầm sắc bén nhìn biểu hiện vẽ trên mặt Đằng Hy một chốc, Đằng Dạ biếng lười nhấc chân toan lách qua người kẻ chặn cửa liền bị bàn tay đối phương tức khắc xoè vuốt khống chế bả vai. Một lực đạo vô hình âm ngoan truyền qua da anh, luồn vào khớp xương, thấm đượm ý vị đe doạ, cảnh cáo.
Nhưng từ đó, nhiệt độ trên người Đằng Dạ cũng theo cơ chế qua lớp áo da mỏng truyền vào lòng bàn tay Đằng Hy tố cáo bệnh trạng chủ thể.
Mày kiếm nhướn cao, cơ hồ suy nghĩ, một lúc lầu, Đằng Hy mới cong môi giảo hoạt cười, tay còn lại như gió lướt lên vùng trán nhễ nhại mồ hôi của Giai Băng, ý cười ngấm nước tắt hẳn.
-Hai người vừa làm gì?_Quét mắt lên người Giai Băng một lượt, Đằng Hy đanh giọng, sắc mặt bị những hình ảnh ẩn hiện trong đầu làm cho biến hoá hết sức khó.
-Làm những gì cần phải làm!_Lạnh nhạt chiếu ánh nhìn hàn khí lên bàn tay ngự trên vai, Đằng Dạ lơ đãng trả lời, sâu bên trong là một sự khoe mẽ hết sức trẻ con. Nói ra có vẻ nhỏ mọn, nhưng đối với Đằng Dạ, thưởng thức nét mặt cứng ngắc ngập tràn sự lo lắng của ông anh Đằng Hy này là điều mà anh cầu còn không được. Bởi lẽ, Đằng Hy giống anh, bất kể lúc nào cũng mang theo chiếc mặt nạ khó vỡ.
Trong vô thức, Đằng Hy chợt nhớ đến lời tiên tri lúc trước, lời tiên tri đã đẩy anh đến Mỹ xa lạ, lời tiên tri đã khiến anh và Đằng Hy ở trên hai chiến tuyến đối địch sinh tử. Nó quả thực đã xảy ra, hay chỉ bị sự giả dối chà đạp?
Đằng Dạ cúi đầu nhìn Giai Băng thở phì phì từng ngụm nóng hỏi, đáy mắt đen sâu khó lường. Không chỉ sản nghiệp Đằng Dạ, ngay cả người này…cũng không thoát khỏi?
-Làm gì cần phải làm?_Nhắc lại câu nói trào phúng của Đằng Dạ bằng một câu nghi vấn cợt nhả cùng chua xót, bàn tay nắm thành quyền của Đằng Hy càng thêm tăng lực, sát khí trực trào trong từng hơi thở mạnh. Anh nghiến răng đầy cảnh cáo, ý chí hoàn toàn không thể kiểm soát tâm tình đang giuồng giãy nữa_Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Giai Băng mang thai sao? Tai mắt bọn chúng ở khắp nơi!
-Đây là chuyện của tôi, anh không có quyền bận tâm!_Không thèm để ý đến sự tức giận của Đằng Hy, Đằng Dạ hất bàn tay đang ngự trên vai áp chế mình, thoắt cái đã bước vào bên trong căn hộ ngập ánh đèn.
-Nếu đã coi Giai Băng là thánh thê, chi bằng ngươi nhường cô ấy cho ta, ta sẽ biến cô ấy thành Chính thê!_Không biết suy nghĩ gì, một lúc trầm mặc, Đằng Hy lên tiếng hòa hoãn, giọng điệu thương lượng như đang đi buôn, đáy mắt phảng phất sự bi thương lẫn căm tức.
-Ngươi biết ta sẽ không nhường cho ngươi!_Bước chân Đằng Dạ càng ngày càng nhanh, tí thôi đã đến gần phòng ngủ của mình.
-Ngươi nỡ để đám người đó Gi*t ૮ɦếƭ Giai Băng? Đưa cô ấy cho ta, cô ấy có thể sống!
-Người của ta, sống ૮ɦếƭ do ta định đoạt, ngươi là người ngoài, nói lời dư thừa làm gì!_Nhấn mạnh hai chữ ‘người ngoài’ phân định thân phận rõ ràng, Đằng Dạ đạp cửa vào phòng, còn không quên đóng rầm cửa lại, mặt mày ngay sau đó lộ ra vẻ khó chịu đến cực điểm.
Có lẽ, anh nên làm gì đó khiến Đằng Hy cách xa Giai Băng.
Cẩn thận đặt hòn lửa Giai Băng lên đệm, Đằng Dạ đứng thẳng người, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống, âm trầm như đang xem xét.
Nhìn đi nhìn lại, anh chỉ thấy được dung mạo xuất chúng của Giai Băng, trong thế giới này, có lẽ cũng có nhiều. Đôi môi hồng nhuận hơi sưng mộng đỏ, đôi mày ngài sinh động như vẽ, khuôn mắt trái xoan thanh bình diễm lệ và đôi má hồng phấn đáng yêu khiến người ta không thoát khỏi tham vọng muốn véo một cái. Ngoài dung mạo động lòng người ấy, Đằng Dạ thực sự nghĩ không ra trên người Giai Băng còn có thứ gì có thể hấp dẫn ông anh trai vô tâm vô phế của mình nữa.
Thế mà, anh cũng chẳng nghĩ xem mình vì cái gì mà yêu cô. Đây có thể là triệu chứng của việc Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Nghĩ, không biết khi nào lại ti bỉ nhớ đến giây phút triền miên ban nãy, tâm tình Đằng Dạ có hơi hoảng loạn cùng áy náy. Ai mà ngờ, hôn thôi cũng làm phát sốt chứ! Quả thực lợi hại đến rợn người mà.
Nhẹ thở dài, Đằng Dạ cong môi vẽ nụ cười bất đắc dĩ, nhanh tay thay một bộ quần áo mỏng. Chất vải mềm mượt bao quanh làn da hơi rám nắng khiến tâm tình anh khởi sắc thêm một chút, ít nhất, nó làm anh đủ tỉnh táo để biết bản thân bây giờ phải làm gì.
Đảo mắt nhìn khuôn mặt hồng đỏ của Giai Băng thêm lần nữa, Đằng Dạ xoay người ra ngoài, thẳng hướng đến phòng bếp tìm một ít đá và thuốc hạ sốt.
Đến khi Đằng Dạ thong dong quay lại phòng, sự thản nhiên chật vật lắm mới che đậy được nét sắc mệt mỏi trên khuôn mặt yêu nghiệt của anh đột ngột bị xé toạc, thay vào đó là sự giận dữ âm ĩ ẩn trong từng đường gân xanh nổi lên trên vầng trán cao. Hàn khí cường đại phút chốc phát tán khắp nơi trong căn phòng trung trung, dồn dập ùa ra ngoài qua cánh cửa mở toang.
Bầu không khí lạnh lẽo đông đặc ngút ngàn phẫn nộ giàng trải qua từng giây từng phút, ngày càng nặng nề và gay gắt, như thể, sức chịu đựng của ‘kẻ chủ mưu’ sắp vỡ toang.
Cảm nhận rõ sự thay đổi mạnh mẽ của tầng tầng lớp lớp không khí bao quanh, chàng trai đang bất động dựa người vào chiếc ghế đệm kê cạnh giường ngủ, nơi Giai Băng đang chìm sâu trong cơn sốt, khẽ cử động, mái tóc đen như mun dài đã có thể buộc lỏng thành một túm nhỏ ở sau gáy cũng khẽ khàng lay động nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu theo chủ thể của nó. Riêng đôi môi mỏng cuốn hút kia, ngang tàn giương lên một nụ cười khinh giễu.
Chàng trai kia, như cũ, chống tay lên thành ghế, mắt ௱ôЛƓ lung dán lên điểm cố định ban đầu đâu đó trên khuôn mặt khổ sở của Giai Băng.
-Tôi không phải là không khí!_Giây khắc trôi qua, phẫn nộ trên mặt Đằng Dạ đã được áp chế, trả lại sự tĩnh lặng như mặt nước. Giọng nói của anh cũng vậy, không điên cuồng, chỉ có lạnh lẽo bao quanh.
-Đáng tiếc, ngươi có tu mười năm cũng không thể tinh khiết như không khí. Ngươi không xứng!_Vẫn giữ nguyên dáng bộ thưởng thức cũ, Đằng Hy cười cợt nhả rồi chép miệng, thanh âm phô diễn sự thương tiếc lộ liễu đến mức giả tạo.
-Cút ra khỏi phòng tôi!_Không thèm đôi co với Đằng Hy nữa, Đằng Dạ tiến nhanh vào chủ đề chính.
-Dù có đuổi, tôi cũng vào được đấy thôi!_Đằng Hy cuối cùng cũng xoay người lại, tặng cho Đằng Dạ nụ cười cũ nhưng rạng rỡ của mình.
-Tự nhiên! Tôi không ngại đuổi chó nhiều lần thì ngại gì đuổi anh_Những ngón tay nắm giữ khay đá và hộp thuốc của Đằng Dạ ngày thêm chặt.
-Ừ!_Ném một câu không liên quan gì đến đề tài nói chuyện, Đằng Hy lười biếng từ từ đứng dậy, nhích chân bước đi, dáng bộ như muốn trở về phòng.
Ai mà ngờ, khi Đằng Hy lướt qua người Đằng Dạ, động tác của anh ta chuyển biến nhanh đến khôn lường, một đòn tay chuẩn xác rơi vào gáy Đằng Dạ. Cơn đau chợt ùa đến cùng cơn sốt khiến Đằng Dạ không thể kiểm soát được lí trí của mình nữa, hay ho bất tỉnh.
Ngay sau đó, Đằng Hy thuận lợi túm lấy thân thể mất cân bằng của Đằng Dạ, đặt anh lên ghế sô fa cạnh đó rồi ‘ςướק’ lấy đồ trên tay anh, đi đến chỗ Giai Băng làm các thao tác giúp hạ sốt.
Thời gian trôi đi, sau khi tống Đằng Dạ sang phòng mình và thay đá cho Giai Băng, Đằng Hy ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, tạo lại dáng bộ thưởng thức lúc trước mà nhìn Giai Băng, tâm trí cũng miên mang rơi vào suy nghĩ của bản thân.
Đó là…chiều hôm nay…
-Xem ra, mẹ đã nhìn thấy số giấy tờ đó_Chiều hôm nay, như thường lệ, Đằng Hy anh đến uống trà cùng Đằng phu nhân. Mang tiếng là uống trà, nhưng thực chật lại muốn trưng cầu ý kiến của anh về chuyện của Đằng Dạ.
Về phần tại sao ý kiến của anh lại được chú trọng, thì có lẽ, tất cả là vì năm đó, anh xui xẻo bị bắt làm con tin thay Đằng Dạ, khiến 2 năm trời sống thực vật không biết trời đất, thế nên, thân phân của anh mới được nâng cao một bậc, và trở thành người thừa kế tương lai chăng?
-Con biết?_Nhìn biểu hiện dửng dưng của Đằng Hy, Đằng phu nhân nhíu mày, cốc trà kề miệng ngưng chuyển động.
-Có xem qua!_Liếc nhìn người đối diện, Đằng Hy cười nhạt, có chút hài lòng với vị đắng của trà.
-Vậy…
-Mẹ nên dùng biện pháp mạnh đuổi Giai Băng đi!_Đoán biết mẹ mình định nói gì, Đằng Hy trả lời ngay lập tức. Như thể sợ bà do dự, anh không ngại ném tiếp một câu_Sống với nhau khá lâu, chí ít sẽ có chút tình cảm. Mẹ không dứt khoát, Giai Băng sẽ lưu luyến, chi bằng thẳng thừng tàn nhẫn đuổi cô ấy đi, đỡ phải dây dưa. Muốn cứu Giai Băng, đó là cách tốt nhất.
-Chuyện này…_Trước chủ ý của con trai, Đằng phu nhân không nén nổi do dự, đôi lông mày cũng vì rơi vào trầm ngâm mà nhíu lại. Đối với đời người của một cô gái, tuy đã không còn cái chế độ phong kiến bảo thủ xưa kia nữa, nhưng, mỗi một việc bị li hôn đã đủ đả kích lắm rồi, nay lại thêm việc cay nghiệt xua đuổi, bà sợ, Giai Băng sẽ tổn thương đến ૮ɦếƭ mất. Huống hồ, con bé lại là một thục nữ chính cống nữa chứ. Điều này, thực sự có phần quá đáng.
-Nếu mẹ không thể dứt khoát, mọi chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Mẹ bảo mẹ qúy Giai Băng, không muốn cô ấy ૮ɦếƭ oan đúng không? Thế thì tốt nhất nên cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt!_Đáy mắt đen sâu như vực của Đằng Hy loé lên chút bực bội. Do dự, đó chính là điều khiến anh chán ghét và khinh thường đàn bà, dù đó có là ai đi nữa, không kể ngoại lệ duy nhất.
-Ta…
-Thêm nữa, mẹ cũng đừng nói chuyện này với Đằng Dạ. Cứ âm thầm giải quyết xong xuôi rồi để nó biết_Gõ gõ đầu ngón tay lên trán tỏ vẻ nghĩ ngợi, Đằng Hy ổn trọng nhắc nhở. Nếu Đằng Dạ biết, mọi chuyển chắc hẳn hỏng bét, thà hoàn thành xong, lúc đó nó trở tay thì đã muộn. Mà người nó trả thù, quấy phá, cũng chỉ là bà mẹ không cùng máu mủ này thôi, không liên quan đến anh_Đằng Dạ tuy bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng không hẳn không có tí lương tri, tất nhiên sẽ áy náy níu giữ. Giai Băng đi trong im lặng đơn giản hơn.
-Lời con nói có lí_Đằng phu nhân gật đầu, những ngón tay cao qúy mân mê lớp men sứ phủ bên ngoài cốc trà_Nhưng, Giai Băng sẽ rất đáng thương.
-Con sẽ chăm sóc cô ấy!_Có lẽ, đây mới chính là điều Đằng Hy muốn nói khi đến đây. Thanh âm của anh, ngoài sự dứt khoát kiên định đầy ôn nhu thì không có thứ gì khác.
-Khụ! Khụ!…_Đương nhàn nhã thưởng ngụm trà, Đằng phu nhân đã bị câu nói của Đằng Hy làm cho sặc nước. Chật vật lắm, bà mới có thể bình ổn lại hô hấp, đôi mắt nâu tinh nhạy thẳng tắp bắn vào khuôn mặt tuấn mị của con trai, chăm chăm như thể bị đông cứng. Bà sững sờ đến mức không thể thốt lên thành tiếng, khuôn mặt méo mó đầy khốn khổ.
-Không cần phản ứng mạnh như thế!_Không hài lòng với cách tiếp nhận của mẹ mình, nét mặt Đằng Hy trầm xuống, đôi mắt hẹp hút hồn nheo lại.
-À! Mẹ không có ý gì hết!_Hơi giật mình kinh sợ, Đằng phu nhân thức thời lên tiếng bào chữa, lòng bàn tay cầm cốc trà không bị nóng nhưng mồ hôi vẫn rịn đầy. Bà nở nụ cười méo mó_Đó là chuyện mà một anh chồng cần phải làm với em dâu mà, mẹ không có ý kiến.
-Không phải với cương vị anh chồng!_Đằng phu nhân vừa dứt lời, thanh âm âm trầm như từ địa ngục của Đằng Hy vang lên, chứng tỏ, tâm trạng anh đang rất tồi tệ.
Đằng phu nhân tiếp tục ngây người. Ngay sau đó, một ý niệm chợt loé lên trong đầu bà, khiến bà hoảng sợ đến trắng bạch cả mặt. Lời tiên tri đó, bà vốn không sợ, nhưng giờ đây, nó lại khiến bà rùng mình phát lạnh.
Chẳng lẽ…
-Đợi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, con sẽ lấy Giai Băng làm vợ_Không thèm quan tâm đến biểu tình dữ dội của Đằng phu nhân, Đằng Hy tiếp tục tuyên bố chắc nịch như không có gì có thể suy chuyển được nữa.
-Đằng Hy!_Đằng phu nhân xúc động bật dậy, biểu tình khó tin.
-Đây không phải là loạn luân, khi 2 người họ ly hôn thì ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau. Việc con lấy cô ấy không trái đạo lí.
-Nhưng…Đằng Dạ…
-Đến lúc đó, nó không có quyền phản đối!
-Vậy…ít ra, con cũng nên cưới một tháng thê sinh con trước đi chứ!_Ngồi lại chỗ mình, Đằng phu nhân gắng gượng kìm nén tâm tình, nhỏ giọng đề xuất.
-Chỉ có những người kém cỏi mới mượn mạng ngưồi khác để đổi lấy nòi giống, con thì khác_Đằng Hy nhạt miệng đáp trả_Con của con phải do Giai Băng sinh ra. Thánh thế là cô ấy, Chính thê cũng phải là cô ấy.
Thanh âm sắc bén chắc nịch vang lên giữa không gian tĩnh lặng cô động, đặc biệt vang dội. Sự hào hùng bên trong, cũng nhờ thế trở nên khí thế hơn.
Ngẫm lại cuộc đối thoại lúc đó, Đằng Hy không khỏi cảm thấy uổng phí thời gian ghê gớm.
Nếu là anh, anh sẽ ra tay ngoan tuyệt hơn và mau lẹ hơn. Song, đối tượng là Giai Băng, anh không thể bêu xấu hình tượng được, nếu không, làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ không có hiệu quả.
Lướt mắt lên gò má hồng hồng của Giai Băng, Đằng Hy nhẹ nợ một nụ cười yêu chiều chưa từng có, khoé môi mấp máy phát ra những thanh âm từ tính nồng nàn.
-Giai Băng, anh sẽ không mong em biết ơn anh đâu, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc