Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 45

Tác giả: Su

Xác nhận
-Tử Thần, ngươi làm gì vậy? Sao không bới cơm cho ta?_Nhắm mắt há miệng lâu đến suýt sái cả quai hàm mà vẫn chẳng có thứ gì nhảy vào, Tử Di nhăn mặt mở mắt nghi hoặc, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Đằng Dạ lia đến, và ông chồng của cô cũng đang rất nhàn nhã tiếp nhận_Này! Hai người nhìn nhau ‘đắm đuối’ thế không phát chán à?
Hai người kia vẫn im lặng trừng mắt.
-Hay hai người có cảm tình với nhau, muốn vứt hai quả phụ như bọn này hả?_Bàng hoàng trước suy nghĩ của chính mình, Tử Di đập bàn bật dậy, nét mặt vừa tức giận vừa lẫn lo lắng.
-Tử Di! Có ૮ɦếƭ anh cũng không thèm làm cái điều đó!_Quá quen với mấy lời kinh thiên động địa của vợ, Tử Thần nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu cô_Giờ em cùng Giai Băng sang chỗ khác ngồi ăn đi, anh và Đằng nhị thiếu gia đây cần nói chuyện với nhau một chút.
-Chuyện này…
-Giai Băng, đằng sau những người đàn ông thành đạt luôn là những người phụ nữ biết điều_Cũng ôn nhu đánh mắt về phía Giai Băng, Đằng Dạ ngầm ý nói.
-Thế còn thức ăn!_Hai sắc thái: một bất mãn, một lạnh nhạt đồng loạt vang lên.
-Tùy ý gọi thêm, dù sao hai người cũng ăn cơm chùa, đừng khách sáo làm gì_Tử Thần sảng khoái đề nghị, dù sao, nhà hàng này cũng là nhà hàng của Đằng gia, lỗ vài triệu cũng chẳng ăn nhằn gì.
Nghe Tử Thần nói vậy, hai người đàn bà biết điều nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư muốn chém thì chém, muốn Gi*t thì Gi*t của hai chàng.
Thời gian trôi, 15 phút dài trôi qua, hai bàn ăn cách xa nhau 9 mét ngoài phát ra tiếng ăn uống ngấu nghiến thì rất mực tĩnh lặng, tĩnh lặng đến kì dị.
-Đúng là kém cỏi!_Nhìn lướt qua hai người đàn ông thành đạt đang tao nhã ăn uốn đằng xa, Tử Di bĩu môi khinh thường rồi quay sang Giai Băng đang hăng hái càn quét thức ăn_Này! Chúng ta chơi trò ‘nói thật’ đi, đỡ phải chờ đợi nhàm chán.
Rời lực chú ý khỏi miếng thịt gà thơm lừng, Giai Băng nhìn Tử Di một hồi rồi gật đầu, dù sao đang chán, tìm một trò chơi đốt thời gian vậy.
-Được, chúng ta oản tù tì, ai thắng thì hỏi, người còn lại không trả lời được phải uống một li rượu, thế nào?
-Ok!_Buông đũa, Giai Băng ngồi ngay ngắn ra trận.
Lần đầu, Tử Di thắng.
-Giai Băng, hiện tại có mấy người theo đuổi cô?_Là con gái, Tử Di không khỏi tò mò về việc này. Đàn ông theo cành nhiều, giá trị phụ nữ càng ‘leo thang’.
-Không biết! Hình như 1!_Giai Băng thành thật trả lời. Từ nhỏ đến lớn, Lãnh Kiên là người luôn ở bên cô, chính anh cũng nói anh yêu cô. Trên đời này, chắc chỉ có mỗi anh theo đuổi cô mà thôi.
-Khó tin quá!_Xoa cằm một cách dâm tà, Tử Di cười nham hiểm_Cô đường đường là Giai Nhân Kì nức tiếng Hà Thành mà chỉ có 1 thôi sao? Ai tin! Như tôi đây mà có những 3 anh sống ૮ɦếƭ nè!
-Mặc cô, không tin thì tôi đành bị phạt rượu vậy!_Nói đoạn, Giai Băng nốc nguyên một li rượu vang đắt đỏ_Đến tôi, đầu cô bao nhiêu sợi tóc?
Tử Di trợn mắt khinh bỉ rồi cũng phóng túng nốc nguyên li rượu.
Hai người cứ thế qua lại, đến khi lí trí đã bị rượu vang nhấn chấn chìm, mắt mờ tai điếc, toàn thân nóng bừng như bị lửa hui nguyên con, cuộc chơi mới dần dần kết thúc.
-Giai…Băng, ta hỏi ngươi, ngươi có thích tên oắt Đằng Dạ kia không?_Khua tay loạn xạ giữa không trung, Tử Di to tiếng, giọng nói nồng nặc mùi lưu manh.
Nhưng, khác với lần trước thẳng thừng nốc rượu hay không do dự đáp lời, lần này, Giai Băng mơ hồ như chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn.
Cũng thật là, cô làm gì cần phải suy nghĩ nữa chứ. Rõ ràng cô đã xác định rõ tình cảm của mình rồi cơ mà. Nhưng, để thốt lên thôi cũng thật là khó, dẫu người được nghe không phải là chính chủ.
-Này! Lơ tôi hả?_Tuy nửa tỉnh nửa gục hẳn trên bàn, Tử Di vẫn cố gào lên đòi nhân quyền.
-Ừ!_Cười nhạt một cái, Giai Băng thuận miệng đáp rồi nốc nguyên chai rượu mới khui rồi đứng bật dậy, lôi Tử Di đứng lên. Cả hai tựa vào nhau nhích về phía hai chàng trai kia.
-Lăng nhị thiếu gia, ngài cũng thật bỉ ổi!_Sau một hồi đàm phán, Đằng Dạ nở nụ cười yêu nghiệt đánh giá, đôi môi mỏng thấm ướt vài tơ rượu.
-Ngài nói quá! Tôi chỉ là chớp thời cơ hành động thôi. Là thương gia ai chẳng như thế!_Không để mình yếu thế, Tử Thần cũng cười điên đảo chúng sinh.
Đúng lúc mùi thuốc súng vung *** nồng nặc, một thân ảnh hoàn mĩ trong chớp mắt bổ nhào về phía Tử Thần, đôi tay thon nhỏ túm chặt lấy cổ áo anh.
-Nói đi! Ngươi thích ta không?
-Hử?_Quá bất ngờ, Tử Thần căng mắt nhìn tấm thân mình bị lắc điên đáo, đáy mắt đen vướng bận vài tia kinh ngạc.
Mà Tử Di ở gần đó, nhìn thấy màn trước mặt, vốn định lao về phía Tử Thần liền đột ngột ‘thắng phanh’ gấp, khó hiểu chăm chăm quan sát màn vũ lực trước mắt rồi mơ hồ quay sang phía Đằng Dạ đang một thân cô độc, hàn khí vấy tung toé, nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, lao về phía anh, tha thiết quấn lấy.
Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.
Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.
Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.
-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!
Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.
-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.
Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.
Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?
Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.
Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.
Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Không bế, không cõng, nhẹ nhàng biến Giai Băng thành bao lúa vắt ngang vai, Đằng Dạ không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại, quay người hướng cửa chính nhà hàng mà đi.
-Đằng nhị thiếu, chúng ta chưa xong chuyện_Những tưởng ai đó đã bị một tràng kia dọa cho hoá thạch, không ngờ nháy mắt đã tỉnh táo, sắc bén lên tiếng.
Nhưng, Đằng Dạ vẫn sải đôi chân dài mà đi, bàng quang mọi chuyện.
-Nếu Đằng nhị thiếu cự tuyệt thành ý của tôi như vậy, tôi đây cũng không ngại đem chuyện này cho đám kí giả buồn chán kia thổi phồng lên. Chuyện xấu thường vang xa, chuyện hôm nay, chắc không phải là ngoại lệ_Đưa tay ôm eo Tử Di đang phừng phừng lửa giận, Tử Thần nhàn nhã tiếp lời, tựa hồ nhà phân tích tâm lí xã hội_Thử nghĩ xem, đường đường là Đằng nhị thiếu phu nhân mà giữa thanh thiên bật nhật quấy rối người đã có vợ như tôi, chậc, sẽ chấn kinh lắm đây. Không nổi tiếng thì không ai nói làm gì, như Đằng nhị thiếu phu nhân còn là Giai Nhân Kỳ-cô con dâu trong lòng các bà mẹ quyền quý, không bị dư luận ném đá mới lạ. À, thời nay, những người như thế còn được gọi là…
-Câm miệng!
-Dâm nữ!
Hai điệu âm thanh một cuồng nộ, một mỉa mai khinh giễu đồng thời vang lên cùng lúc, tạo nên một sự mâu thuẫn vô hình.
Nặng nề, luồng không khí bao trùm dường như ngưng đọng.
Trong hai người, phải có một kẻ thoả hiệp, nhục nhã nhận thua.
-9h sáng mai, phòng hội học sinh, đưa hợp đồng đến. Muộn, miễn!_Ngắn gọn ném lại một câu, Đằng Dạ lạnh như băng liếc mắt nhìn bộ dạng đắc ý của Tử Thần, quay người rời đi.
Kẻ tỉnh táo bị bỏ lại khẽ khàng thở dài, khoé môi cong lên rực rỡ nhưng no đầy sự ૮ɦếƭ chóc.
-Thí nghiệm đại thành công!
-Đại thành công?_Thanh âm yếu ớt kèm theo sự khó hiểu của Tử Di vang lên.
-Ừ! Hắn ta không chỉ mất đi một bản hợp đồng, còn làm lộ tẩy thân thủ của mình. Đằng Dạ ngoài đời chỉ là một thiếu gia, chỉ có trí không có thể lực. Nhưng ban nãy, hắn chặn cái tát của em rất nhanh, cũng thoáng chớp làm đứt lọm tóc em giữ, giải thoát Giai Băng.
-Ồ?!
-Giai Băng quả không phải là Thánh thê tầm thường
o0o
Thô lỗ pha lẫn ôn nhẹ đem ai kia ‘quẳng’ lên ghế trước ôtô, Đằng Dạ đặt người lên ghế lái, một tay nắm chặt lấy cổ tay Giai Băng, tay còn lại cầm vô lăng, nổ máy, lao đi trong đêm.
Tốc độ điên cuồng, gió lựa thế xe mui trần táp thẳng vào mặt người từng đợt mát lạnh, mang theo chút sinh khí thanh khiết sau cơm mưa rào hồi chiều.
Thị giác, khứu giác,…toàn bộ 5 giác quan cùng lí trí của Giai Băng như được luồng khí thiên nhiên tinh diệu ấy đánh thức, hoàn toàn vượt ra khỏi men say ban nãy.
Từ từ mở mắt, hé đôi đồng tử tĩnh lặng vươn ánh nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn đường sáng trưng sặc sỡ, xe cộ qua lại tấp nập trên đường dần in dấu trong não bộ của Giai Băng, chỉ hời hợt, không khắc sâu. Tâm trí cô bây giờ không có chỗ để hưởng thụ sự hào nhoáng ngoài kia, nó như đem cô chìm sâu vào một thế giới khác-nơi mà cô là chúa tể của những suy tưởng, nơi mà những gì một con người có thể nghĩ ra được vẽ nên. Nơi đó, người ta gọi là ước mơ. Và Đằng Dạ, trong thế giới ấy, đường nhiên sẽ vì cô mà sống.
Cười nhạt tự giễu, Giai Băng vừa thoát li khỏi thế giới mơ tưởng ấy liền ngả tâm hồn vào khoảnh khắc ban nãy, khi cô dùng hết lí trí cuối cùng sót lại trong men say chạy về phía anh truy hỏi tình cảm của anh, lòng chợt dấy lên từng sóng đau đớn.
Mạnh mẽ hỏi, nhưng, thứ cô nhận được chỉ là một sự tĩnh mịch não nề cùng hàn khí ૮ɦếƭ chóc đến rùng mình. Anh giận. Không trả lời, chỉ dựa vào từng ấy thôi cô đã biết được đáp án của mình. Anh không yêu cô. Không yêu nên không cần tốn sức để đáp trả.
Tâm ૮ɦếƭ, nghĩa là tình cũng mất. Tình mất, nghĩa là trái tim không còn.
Cơ mà, ai bảo tim cô không còn, nó vẫn đập, từng hồi giục giã như trống quân ra trận.
Chút ấm áp mờ nhạt từ lòng bàn tay Đằng Dạ trên cổ tay cô vô tình khuấy đảo những cảm xúc mãnh liệt, những phản ứng bất thường của kẻ hèn mọn khi yêu trong cô. Cô đỏ mặt, máu như dồn lên não, căng thẳng cực độ. Cô tin chắc, thân thể cô lúc này đây đang cứng đờ.
Biết người ta không quan tâm đến mình, vẫn sống ૮ɦếƭ vì người ta mà đẩy cao từng trào cảm xúc. Tại sao lại thế?
Không có hi vọng cơ mà?
Đúng là không có hy vọng…
Dẫu vậy…
Người ta không yêu mình, nhưng đâu có pháp luật nào ngăn cấm bản thân yêu người. Pháp luật không can thiệt, người lấy tư cách gì từ chối tình yêu của cô?
Đúng! Chính là như vậy. Tình yêu của cô không phải loại tình yêu cao thượng biết nhường nhịn, rút lui. Đối với người luôn khao khát tình yêu, vọng tưởng được uống huyết mạch của tình yêu để tồn tại như cô, sao có thể để hạnh phúc ra đi. Vô liêm sỉ cũng được, xấu xa cũng không sao, cô phải đoạt lấy, phải chiếm được thứ cô muốn.
Đừng trách cô vô tình, có trách hãy trách lão nguyệt se duyên vô nợ. Yêu, là phải chiếm hữu.
Cùng lúc quyết tâm Giai Băng đang sôi trào, ô tô của Đằng Dạ đã lẳng lặng vào bãi đỗ. Ngay lập tức, cô nhắm mắt lại, duy trì trạng thái say không biết trời đất.
Xuống xe, Đằng Dạ nhanh chóng mở cửa bên Giai Băng, cánh tay như rắn mạnh mẽ cuộn quanh thắt lưng cô, lôi cô ra ngoài.
Để xứng với công lao vờ say của mình, Giai Băng nghiêng nhẹ người, mặc thân thể bị hấp dẫn bởi trọng lực, nhào về phía trước, thẳng tiến Ⱡồ₦g иgự¢ Đằng Dạ.
Đối diện với hành động này, Đằng Dạ dường như không có phản ứng xô đẩy, thuận tay ôm thân thể Giai Băng vào lòng.
Tuy không bị đẩy ra, nhưng Giai Băng biết, vì cô say nên anh mới làm vậy. Thế nên, cô muốn trả thù.
Người say không có tội, những cô làm cũng sẽ không được tính là tội.
Nghĩ vậy, trong tư thế say rượu sinh động, Giai Băng ‘tạo phản’. Cô đưa tay sờ mó loạn xạ khắp người Đằng Dạ, trở chứng thì tát má anh nghe tiếng chan chát vui tai, khi không lấy móng tay cào mặt anh, mạnh chút, hủy dung luôn càng tốt, đỡ lôi kéo hồ ly.
Cũng có lúc, răng cô ngứa ngáy, cô cũng không ngại há mồm nhe răng cặn da thịt anh. Nhiều lần cắn hoài thấy cứng không chịu nổi, nghĩ anh suy dinh dưỡng cô liền mở mắt ti hí xem xét, hóa ra, mình gặm trúng xương quai xanh nhà người ta. Ngượng!
Được một lúc, Đằng Dạ không chịu nổi bèn gầm nhẹ:
-Giai Băng! Tôi biết em đang tỉnh. Giả say tiếp thì đừng trách tôi vô tình.
-Coi như anh thông minh_Không cam lòng, Giai Băng rời chiến tuyến.
-Muốn làm gì? Nói đi.
-Em chỉ muốn trả thù 6 nụ hôn đã mất_Nghĩ nghĩ một chút, Giai Băng ma quái đáp.
Rồi, không để Đằng Dạ phản ứng, môi anh đã bị khoá chặt.
Màn đêm đen kịt, tối mực, như muốn che đậy những hành động ám muội.
Ban đầu, kế hoạch của Giai Băng chỉ là môi đạp môi, phớt phớt qua. Nhưng, khi cô rút lui, không muốn tiến quân qua sâu vào thành địch vì người thiệt thòi hết thảy chung quy là cô thì ‘bạn diễn’ nọ đã thoát khỏi kinh diễm, hai vành môi mỏng mềm mịn xuất quỷ nhập thần quấn chặt lấy đôi môi to gan của cô, hàm răng đều mát lạnh răm rắp gặm gặm, cơ hồ đang nhàn nhã thưởng thức một miếng thịt lợn luộc.
Nhân lúc đầu óc Giai Băng bị dọa cho đình trệ, chỉ biến trợn tròn đôi mắt đen, chiếc lưỡi của Đằng Dạ uốn ** như rắn nước lách qua hàm răng cô, đi vào bên trong càn quấy.
Theo phản xạ, Giai Băng cố thu lưỡi tránh động chạm không đáng có, nhưng lại luôn vô tình vấp phải lưỡi Đằng Dạ, bị lưỡi anh bắt lấy, truy kích.
Những cảm giác mới mẻ như làn gió xuân tươi mát như trào vấy trong toàn bộ thân thể của Giai Băng, khiến cô vừa hưng phấn vừa kinh hoảng không rõ ngọn ngành.
Lưỡi truy lưỡi, môi cắn môi, đôi tay mảnh dẻ của Giai Băng từ từ chuyển động, ôm lấy gáy Đằng Dạ, đôi chân thon tự biết chiều cao có hạn mà nhướn lên, hung hăng phản kích.
Như say như mộng, đôi đồng tử ân ẩn dưới làn mi đen cong rậm của Đằng Dạ trở nên ௱ôЛƓ lung, mơ màng huyễn hoặc, bàn tay to khoẻ của anh bưng lên mặt Giai Băng, cố giữ cho cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định trốn chạy.
Dây dưa một hồi, khi bầu không khí bao quanh đã ám muội và nóng bỏng đến cực điểm, hơi thở của Giai Băng cũng đã yếu ớt, mỏng manh đến đáng sợ, đôi môi đỏ ửng của Đằng Dạ mới lưu luyến tách rời.
Không hẹn, hai người đều gấp gáp hít thở, điều hoà hô hấp, thân thể dần nóng lên đến kinh người.
Chợt, Giai Băng thấy quang cảnh xung quanh thu vào tầm mắt mình trở nên mờ nhạt, như có một tầng sương bao phủ quanh.
Tứ chi nhũn mềm, Giai Băng lảo đảo rồi ngã vào lòng иgự¢ của Đằng Dạ, chính thức hôn mê bất tỉnh.
Thấy Giai Băng ngất đi, Đằng Dạ hốt hoảng đến chân tay luống cuống, trong lòng dấy lên vô số nghi hoặc và ân hận. Có lẽ, lúc ấy anh quá nóng lòng nên gấp gáp bắt ép cô, khiến cô sợ đến ngất, lần sau nên từ từ. Thời gian càng dài hưởng thụ càng nhiều.
Mang theo suy nghĩ đồi bại kia, Đằng Dạ bế thốc Giai Băng lên, tiến vào tiền sảnh toàn chung cư.
Đi được vài bước, Đằng Dạ phát hiện mình có điều gì đó không ổn. Toàn thân như bị một luồng gió lạnh táp vào khiến anh không khỏi run nhẹ, hơi thở phả ra nóng đến khó chịu, toàn thân như có lửa thiêu đốt.
Không biết có phải lúc nãy dùng sức quá nhiều hay không, Đằng Dạ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bế Giai Băng lết vào thang máy đã đủ khiến anh kiệt sức, thở hồng hộc như bò tót.
Mà Giai Băng trên tay anh cũng chả kém hơn, người như hòn than nhỏ, nóng bừng, mồ hôi ứ động trên trán, chảy dài. Dấu hiệu này làm anh nghi hoặc không biết cô có bị sốt hay không.
Hai tay vướng bận, Đằng Dạ đành lấy trán mình áp vào trán Giai Băng xuẩn ngốc mà so sánh nhiệt, nhưng căn bản không được, anh giống cô, nóng như lửa. Đoán chừng, cả hai đều sốt.
Khẽ thở dài một tiếng, Đằng Dạ cười khổ. Hôn cũng bị sốt, hết cách.
-Cạch!_Đương lúc Đằng Dạ không biết làm thế nào để mở cửa căn hộ, Đằng Hy từ bên trong đột ngột mở cửa, thấy bộ dạng nóng bỏng của hai người liền nhíu mày một cái, đứng im phóng mắt dò xét.
-Giai Băng sao vậy?_Lướt mắt lên khuôn mặt đỏ ửng và hơi thở dồn dập của Giai Băng, Đằng Hy trầm ngâm mở miệng, thanh âm thấm đượm một cỗ hàn khí sắc bén dọa người.
-Tránh ra!_Căn bản, Đằng Dạ lại không thèm để ý đến Đằng Hy, lãnh đạm ra lệnh. Cơ thể theo đó cũng dần chuyển sang tư thế chiến đấu nghênh đón những phản ứng tiếp theo của ông anh trai.
-Ta hỏi, Giai Băng bị làm sao? Ngươi làm gì cô ấy?_Cố chấp lấy thân chặn cửa, Đằng Hy tỏ vẻ nếu Đằng Dạ không nói sẽ không để anh đi qua.
-Chuyện vợ chồng chúng tôi, anh không có tư cách xía vào, cút ra ngay!_Đằng Dạ tiếp tục duy trì bộ dạng cũ, thanh âm tràn trề khí tức bức người. Đôi mắt đen sâu vô đáy thẳng thừng chọi ngang với đâu mắt đầy thị huyết của Đằng Hy, khoé môi cong lên ý cười khiêu khích.
Không hề tức giận, Đằng Hy cũng ôn nhã đáp trả bằng một nụ cười đắc ý, lời nói nhuốm đầy thương tâm và mỉa mai giả tạo.
-Nhanh thôi, ta sẽ có tư cách đó, còn ngươi thì không!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc