Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 41

Tác giả: Su

Noi gương Đằng Dạ, Giai Băng cũng mặt dày lờ đi sự hiện hữu của ‘kì đà’ thứ 2, tiếp tục thả hồn trong bầu không khí ám muội chính mình đang tạo ra.
Tiếng chuông kia dù ngoan cố đến đâu cũng phải bất lực trút giai điệu cuối cùng, im lặng.
Song, có vẻ bất mãn với thái độ của hai vị chủ nhân, hai chiếc Iphone thần giao cách cảm, đồng loạt song kiếm hợp bích, dạo lên một âm thanh hỗn tạp nửa nhộn nhịp nửa đơn điệu.
Đến lúc này, dù muốn hay không, hai con người triền miên say trong nụ hôn nồng cháy bất đắc dĩ phải tỉnh. Đằng Dạ chườm bộ mặt lạnh của băng sơn thường ngày, túm lấy Iphone rồi kiếm cớ chuồn đi nhanh chóng, để lại Giai Băng đối diện với thực tại đáng chém.
“Là mẹ!” Giai Băng hơi chút nghi hoặc nhìn hàng chữ nằm giữa màn hình. Vài giây do dự qua đi, cô hít thở sâu rồi nhận cuộc gọi. Từ khắc nghe thấy giọng nói trầm hòa của bà, lòng Giai Băng như mặt biển phủ một lớp sóng thần dữ dội. Cô giật mình phát giác điều gì đó chẳng lành…hình như sắp diễn ra.
-Mẹ!_Đáp lại một tràng hỏi thăm dành riêng cho Đằng Dạ, chủ nhân đích thực của chiếc Iphone này, Giai Băng nhẹ nhàng gọi một tiếng, cẩn trọng thông báo lí do tại sao người cầm máy lại là mình_Hiện giờ, con và Đằng Dạ đổi máy cho nhau.
-Ồ! Thế sao?_Thanh âm đầu dây bên kia dâng cao, tựa hồ như đang kinh ngạc rồi im bặt một lúc mới lên tiếng_Nếu con đã nghe máy rồi thì ta cũng tiện, trưa nay con rảnh chứ?
-Dạ? Có…chuyện gì sao ạ?_Sự lo lắng trong lòng Giai Băng thêm phần mãnh liệt, bao phủ lấy thanh âm của cô.
-À! Mẹ chỉ muốn nói chuyện với con một chút thôi, con không rảnh sao?_Phía bên kia vang đến tia cuời bất lực.
-Không! Con rảnh, trưa nay chúng ta gặp nhau ở đâu ạ? Con sẽ đến đó!_Nắm chặt chiếc Iphone to kệch trong tay, Giai Băng cảm thấy hồ hấp của mình có chút nặng nề như bị thứ gì đó vô hình đè nặng đến phát nghẹt.
Cảm giác…có khi nào sai lệch không? Nếu có, cômuốn những gì cô dự cảm được, chỉ là một sự lầm lỡ.
Trong khi Giai Băng đang ngọt ngạt trong những suy đoán áp chế của mình, phía bên Đằng Dạ cũng có vẻ khá căng thẳng. Bằng chứng là, khuôn mặt tuấn mĩ của anh ngày thường vốn đã lạnh lẽo giờ lại thêm phần u trầm, băng lãng. Hàn khí ngút ngàn tỏa ra tựa hồ có thể ướp đông tất cả mọi thứ theo mùi hương bạc hà nhè nhẹ bao trùm căn phòng nhỏ, tách biệt sang một thế giới khác.
-Ngươi chắc chắn?_Như muốn thẩm định những gì mình vừa nghe được có độ chân thực cao, Đằng Dạ lãnh khốc hỏi lại.
-Thiếu gia, những điều này đều được gián điệp chúng ta thông báo, hoàn toàn không thể sai được. Thám tử vinh quang sống sót trở về trong hang địch gần đây nhất đã chúp lại được một bức ảnh có sự xuất hiện của cậu ta cùng hai tên sát nhân đã Gi*t ૮ɦếƭ hai thánh thê tiền nhiệm, bà nội và mẹ ruột của ngài, thưa thiếu gia!
-Tốt lắm!_Cong khoé môi hài lòng, người ít khi tán thưởng người khác như Đằng Dạ cũng phải thốt lên vài tiếng khen_Lãnh Kiên và bọn họ có quan hệ gì? Không phải hắn là sát thủ tiếp theo thanh toán thánh thê của ta và Đằng Hy đấy chứ?
-Không! Không! Hơn thế!_Thanh âm bên kia tỏ vẻ bí hiểm_Những người kia gọi cậu ta là…bang chủ!
***
11 giờ 34 phút trưa tại một cửa hàng Pháp nổi tiếng, sang trọng và hoa lệ, trên một chiếc bàn ăn đựng đầy các món ăn đặc sẳn của Pháp, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt đôn hậu nhưng không kém phần cao quý, nhẹ nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen ưu ái đưa ánh nhìn dịu dàng rọi đến cô gái mĩ miều đang cười thỏa mãn trước mặt, thanh âm toát ra cũng phần nào thiết tha ấm áp.
-Giai Băng! Con ăn no rồi chứ?
-Vâng!_Không dám lơ là cảnh giác, Giai Băng chỉ gật đầu, khoé môi cười như hoa.
Đằng phu nhân bảo trì sự im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng, ngữ khí vài phần nghiêm túc hẳn:
-Giai Băng, con xem thứ này đi!_Mở trong túi xách ra một chiếc phong bì giấy màu vàng sậm, Đằng phu nhân đưa mắt dò xét biểu tình dần cứng ngắc của Giai Băng rồi đẩy nhẹ nó về phía cô, im lặng chờ đợi.
Bàng hoàng nhìn chăm chăm vao tấm phong bì trước mắt, Giai Băng có chút chột dạ, ý muốn túm lấy nó, vò chặt, thủ tiêu ngay tức khắc hèn hạ cháy âm ỉ trong cô.
-Rất quen! Đúng không?_Đôi mắt phượng của Đằng phu nhân tiếp tục gắt gao ‘truy sát’ sắc mặt trắng bệch của Giai Băng, thanh âm dịu dàng như thể muốn vỗ yên cơn khủng hoảng trong người cô.
-Cái này?_Như bị một ma lực nào đó từ tấm phong bì ‘hấp dẫn’, Giai Băng mắt dán chặt lên nó, khoé môi cứng đờ chỉ thốt lên một tiếng ngưng trọng rồi im bắt.
Bầu không khí xung quanh chùng xuống nhanh chóng, ảo não mớt cách kì lạ, nó như nhắc nhở cho Giai Băng thấy buổi gắp mặt này không đơn giản.
Dù chỉ chăm chăm nhìn vào tấm phong bì rắc rối kia, nhưng Giai Băng vẩn có thể cảm nhấn được ánh nhìn chuyên chú đầy phức tạp hoà lẫn với sự nghiêm nghị tương phản của Đằng Phu nhân đang dán chặt lên người cô. Nó làm cô không có dững khí để đáp lại, vì cô sợ, nó sẽ khôn lường biến hoá, trở thành mớt đôi mắt lạnh lão, xa vời.
Lãnh Kiên nói, Đằng Gia không cần gì ở cô ngoài một giọt máu, cô gái đó đắc ý cũng bảo cô chỉ là một cái máy đẻ không hơn không kém. Nếu thực là đúng, buổi gặp mặt này…là một ‘nghi lễ’ vứt bỏ.
-Quen lắm, phải không?_Yên lặng hồi lâu, Đằng Phu nhân mới chịu lên tiếng, thanh âm lành lạnh có đôi chút giễu cợt.
-Sao…nó lại ở trong tay mẹ?_Cố kìm nén để không chìm vào những suy nghĩ lung lạc của bản thân, Giai Băng ngẫm ngợi lúc lâu mới dám đưa mắt đáp lại sự ‘yêu ái’ chuyên chú của người đối diện, cứng giọng hỏi.
-Định mệnh!_Đằng phu nhân cười nhạt rồi tiếp lời_Ta tìm thấy nó trong chiếc túi con đánh rơi ở nhà chính.
-Vậy…vậy ạ?_Thoáng chút kinh ngạc, Giai Băng miên mang nhớ về cái ngày cô ôm Jope ngã xuống nước, những ngón tay cầm nĩa siết chặt, run run.
Quả nhiên, người tính không bằng trời tính. Sau cùng, dù cô có muốn dẹp bỏ đi cái kế hoạch ấy, nó vẫn nghiễm nhiên ‘tốt đẹp’ diễn ra.
-Nếu như con đã nhận rõ vật này…thì chắc, con đã biết mục đích ta gọi con đến, đúng chứ?_Thời gian là vàng là bạc, Đằng phu nhân triệt để đi vào vấn đề chính.
-Thâm ý của người sao con đoán được_Duy trì nét bình tĩnh, Giai Băng cười yếu ớt, sự lo lắng, sợ hãi yếu hèn bỗng chốc ngập tràn trong lòng cô, khiến cô thực sự muốn lẩn tránh.
Tự mình nhận ra và âm thầm chấp nhận, giả vờ khờ dại để người ta nêu lí do đẩy mình ra khỏi cuộc sống của họ, cái nào ít tổn thương hơn?
-Vậy ư?_Hơi sững người lại một chút, Đằng phu nhân như hít một ngụm thở sâu bình ổn, thanh âm trước là một sự vô lực chua xót, sau là một sự nghiêm khắc, lạnh lẽo_Giai Băng, Đằng gia cần người nối dõi, Đằng Dạ cần có máu mủ của chính mình. Con thân là vợ, nhiệm vụ duy nhất cần làm tròn là việc sinh con. Nay con lại vô sinh, con nghĩ, chúng ta nên làm thế nào?
-Mẹ nghĩ, con thực sự vô sinh?_Nâng giọng cao lên một tông thể hiện sự bất mãn, Giai Băng cong môi cười khinh giễu. Lãnh Kiên hoàn toàn đúng.
-Nó là của con!_Đằng phu nhân nhấp một ngụm trà, mạnh mẽ khẳng định. Trong đôi mắt đen sâu lạnh băng của bà, thoáng chốc loé lên một tia sáng yếu ớt khó nhìn thấy được. Và nếu, đôi môi bà không bị tách trà che khuất, nó chắc chắn sẽ nở một đường cong hoàn mĩ.
-Vâng, nó là của con_Tuy ngoài miệng là đồng tình, nhưng lòng Giai Băng lại dấy lên một khắc khoải. Đằng gia là gia tộc làm việc gì cũng điều tra kĩ càng, như thân phận cô bị bới tung triệt để trước ngày cưới vậy, nhưng, tại sao lần này lại có vẻ chảnh mảng đến thế, chỉ cần họ đưa cô đi kiểm tra một lần nữa, chắc chắn sẽ lộ ngay lập tức. Rốt cuộc, Đằng gia muốn gì? Muốn thực sự đuổi cô đi?
-Thế nên, con tốt nhất nên tự động rời đi…trước khi Đằng gia ta có biện pháp áp chế!
-Thật không ngờ, Đằng gia cũng thực dụng như vậy_Nghe đến lời đe dọa kia, Giai Băng thấy có điểm nực cười. Cô thực sự muốn ôm bụng chế nhạo sự ngu ngốc của mình, căn cứ đâu ra mà cô dám nhói lên tia hy vọng cơ chứ. Đằng gia là gì? Không phải là gia tộc luôn thực hiện chế độ 1 chồng 2 vợ để duy trì giống nòi à?
-Đó là điểm hạn chế!_Đằng phu nhân cực kì nhàn rỗi thêm vào một câu nói đùa rồi mới tiếp tục nghiêm túc trở lại_Giờ, bạn gái của Đằng Dạ đã trở về, ta không muốn vì con mà Đằng Dạ cảm thấy áy náy, ta cũng không muốn vì con mà tình cảm giữ nó và cô gái ấy ngâm nước quá lâu. Giai Băng, nếu con yêu Đằng Dạ, xin con hãy gạt bỏ nó mà ra đi. Còn nếu với con Đằng Dạ chỉ là một người chồng, đừng quyến luyến mà ở lại nữa.
-Con…cần thời gian_Người Giai Băng đột nhiên run lên, cầu vai co rúm đến đáng thương.
-3 ngày là cực hạn!_Rất tinh ý nhận ra biểu hiện này của Giai Băng, Đằng phu nhân vội vàng nhắm mắt lại, lâu lắm mới thốt lên lời cần nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay