Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 40

Tác giả: Su

-Gì với chả cái gì! Ngươi không thấy cái áo đó rất đẹp, rất khiêu gợi sao? Đảm bảo, nếu ngươi mặc lên người, chắc chắn những đường cong trên người ngươi cũng sẽ được phơi bày theo cách quyến rũ nhất cho xem!_Bĩu môi khinh bỉ, Diệp Mi từ từ giải thích công dụng tiềm tàng của chiếc váy kia, đồng thời thần bí cười dê, đến mức, người đang ở trạng thái vô lo như Giai Băng cũng phải rùng mình ớn lạnh một cái_Ngươi mua nó đi!
-Sao ta phải…phải mua cái thứ đó chứ? Ta không thích mặc mấy thứ đó!_Hình ảnh lõa thể được tạo dựng ban nãy dồn dập òa về trong suy nghĩ của Giai Băng, khiến cô ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Nếu chiếc áo lúc trước mặc để làm hòa với Đằng Dạ được ví như bộ bikini, thì chiếc này chẳng khác nào…khố của cư dân Việt Nam mặc trong thời nguyên thủy. Trần trụi như thế…thà không mặc thoải mái hơn.
-Ngốc!_Hung hăng cốc vào đầu Giai Băng một cái rõ đau, Diệp Mi tức giận thở hồng hộc, vẫn cố giải thích cho bạn mình hiểu trong khi thanh âm giọng nói đã chua lên như giấm_Không phải ngươi muốn giữ lại trái tim của chồng ngươi hay sao? Chồng ngươi cũng là đàn ông, cũng có Dụς ∀ọηg và thú tính, ngươi mặc bộ đồ này vào, chắc chắn sẽ chiếm đoạt được sự chú ý của hắn, khiến hắn trong thâm tầm chỉ có ngươi.
-Đã bảo là ta không phải muốn giữ trái tim của anh ta rồi mà…_Nghe Diệp Mi cứ lần này đến lần khác cải biên dụng ý của mình, Giai Băng không hiểu sao không giận nổi, chỉ nhỏ nhẹ sửa chữa lại, điều này thực sự làm cô cả kinh. Từ lúc nào, cô trở nên yếu đuối như thế?_…ta chỉ không muốn im lặng để người ta tự do cắm sừng lên đầu mà thôi. Nhưng…cái cách của người…thực sự ta không muốn phải đánh đổi trinh tiết của đời mình. Bỏ đi!
-Ngươi đúng là ngốc! Ai bảo ngươi đi làm cái việc thiếu não đó chứ. Ngươi mang cái này là để khoe mẽ hắn, câu dẫn hắn, nhưng tuyệt đối phải giữ vững lập trường, không để có hắn toại nguyện xâm phạm ngươi. Có như vậy, hắn mới thấy ngươi bí ẩn, mong ước được khám phá sẽ trỗi dậy ngút ngàn. Đến lúc đó, người hiện hữu trong tầm mắt, tâm trí của hắn chỉ có mỗi ngươi thôi, hiểu không?
-Ra là vậy?_Thấy Diệp Mi phân tích vô cùng chí lí, Giai Băng không phản đối nữa, vui vẻ chọn bộ đồ khiêu gợi đó làm dụng cụ tác chiến cho mình.
Sau khi trở về, Giai Băng tốt tính xắn tay áo lăn vào bếp nấu nướng. Vật lộn gần 2 tiếng mới cho ra lò được một đóng bầy nhầy cần dọn dẹp. Thế là, cô nàng đành gọi thức ăn nhanh rồi chui tọt vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ giải trừ đi cái mùi khét bám víu quanh người, tiện thể áp dụng kế hoạch lược sẵn của quân sư Diệp Mi.
Nhưng, người tính không bằng trời tính. Đằng Dạ như thường lệ lại về muộn, lúc anh chàng đặt chân vào cửa căn hộ thì cũng là lúc người nào đó đã biết thành heo, quay nguyên con đến khét trên giường.
Nhìn tướng nằm siêu khủng bố, vô tình như hữu ý phô trương thân thể trong bộ áo ngủ mỏng dính, Đằng Dạ nhất thời ngây ngốc, nhìn chằm chằm không rời. Cho đến khi người nào đó bất chợt trở mình, miệng nhai tóp tép như trong mơ vừa ăn cái gì đó, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, bối rối quay mặt đi, trên đôi gò má xuất hiện một ráng hồng phá hủy phong độ.
Đêm đó, có người mất ngủ, thao thức trăn trở cả đêm nhưng không dám làm bừa, nhẫn nhịn suốt mấy tiếng mới đợi được gà trống gáy.
Anh mặt không cam, tình không nguyện ngồi dậy, đôi mắt thâm quầng đến bi ai nhìn Giai Băng vẫn say trong mộng mị. Bỗng, chiếc điện thoại của Giai Băng anh đang giữ trên mặt bàn trang điểm của cô nàng nhấp nháy, rung lên liên hồi.
Vốn đã mất ngủ, sức lực chẳng còn, Đằng Dạ lười biếng vương người sang, với lên chiếc điện thoại. Đúng lúc ấy, Giai Băng bỗng mở trừng đôi mắt đen, nhìn cả thân thể của người nào đó đang chồm lên người mình. Cô cả kinh, theo phải xạ đá anh một cước.
Đằng Dạ từ đầu mất cảnh giác, liền đau khổ ngã nhào xuống đất, vô lực đứng dậy đành nằm nguyên chỗ ăn vạ. Ai bảo con trai thì không biết đau hả, toàn thân anh giờ đây ê ẩm một cách đáng thương, mà kẻ gây ra mọi chuyện thì dám trắng trợn đá anh ra khỏi giường, làm thân thể anh rơi bịch xuống nền đá lạnh. Tức ૮ɦếƭ.
Cơn đau âm ỉ len lói, Đằng Dạ khổ sợ nhăn mày nhíu mặt, từng ngụm thở phả ra gấp gáp, nặng nề.
Thấy thân thể Đằng Dạ dường như không nhúc nhích, Giai Băng giờ mới tỉnh ngủ, ý thức được toàn bộ hành động đáng ૮ɦếƭ một nghìn lần của mình. Cô nhảy xuống giường, khom lưng dán đầu cho mặt đất, đôi mắt đen sâu phảng phất tia lo lắng cố dò xét biểu hiện của Đằng Dạ. Thanh âm cô bây giờ, chưa lần nào nhỏ nhẹ và ngọt ngào như thế.
-Đằng Dạ! Xin lỗi! Anh có bị thương chỗ nào không?
Đang định mở miệng nói không sao, tầm nhìn Đằng Dạ vô tình nhận được một hình ảnh 18+ chắn lại, kéo hồn anh sa vào ngây ngốc. Môi anh không tự chủ được cong lên một đường cong tuyệt mĩ, lòng mơ hồ đến vô sỉ dấy lên ý định trêu đùa. Anh cưỡng chế tâm tình, đưa mắt đánh lảng sang phía khác.
-Giai Băng, hành động của em có thể quy vào tội Gi*t chồng đấy!_Khó khăn nhận xét, Đằng Dạ không để Giai Băng cho phép đã quàng tay lên vai cô, tự tiện dán thân thể nặng nề của mình vào thân thể cô_Nhanh đỡ anh dậy!
-Anh thực sự không…_Chưa kịp hỏi thăm sức khỏe của Đằng Dạ, người Giai Băng vì phải gánh một thân thể quá nặng đã xuôi theo trọng lực, ngã nhão xuống đệm.
Thời gian dần ngưng động lại, im ắng đến quỷ dị. Trong căn phòng, sức nóng của sự ngượng ngùng tái tạo trên cơ thể của hai con người càng làm cho bầu không khí thêm phần ngột ngạt.
Ánh mắt Đằng Dạ vẫn mơ màng, sâu và cuốn hút như thế. Anh nhìn cô không chớp. Hơi thở nóng nhẹ nhàng phả ra, áp chút hơi ấm lên da mặt của Giai Băng, khiến thân thể cô có chút giật mình.
Rồi, không để Giai Băng kịp phản kháng, Đằng Dạ đã áp khuôn mặt tuấn mĩ của mình lại gần khuôn mặt cô, khóe môi lãng tử cũng không ngừng cọ cọ lên tai cô, ‘tra tấn’.
Giai Băng toàn thân hóa thạch, kinh hãi nhìn người ta xâm phạm mình nhưng lại chẳng làm được gì. Kế hoạch hoàn mĩ Diệp Mi vạch ra cho cô, ngay từ đầu vốn đã đại bại trước phản ứng ngu ngốc của cô mất rồi.
-Giai Băng…_Thanh âm của Đằng Dạ như ướp thuốc mê, nhè nhẹ rót vào linh hồn mỏng manh của Giai Băng, kéo cô trở về với thực tại_…anh đói!
Ể? Những lời này thực sự rất ám muội nhá!
Giai Băng kinh hãi đúc kết một kết luận to đùng, khốn khổ nuốt nước bọt đánh ực một cái. Cô thực sự chưa sẵn sàng mà.
-Á! Xin lỗi! Tôi…tôi chưa có sẵn sàng! Tôi đi WC_Nói đoạn, Giai Băng dùng hết sức trâu vùng dậy, một mạch chạy thẳng vào WC có thủ. Cô mở vòi nước, liên tục tát những phân tử H2O vào mặt mình, cố vỗ tỉnh thần trí đang lung lạc.
-Không được! Mình còn chưa đánh răng! Còn chưa rửa mặt! Phải làm đã rồi làm gì cũng được, làm gì cũng được!_Nhận ra sơ hở cực ‘lớn’ này, Giai Băng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng cũng phải phát khóc, xong xuôi mới phi ra ngoài phòng, hoàn toàn tình nguyện hiến thân.
Nhưng, khi Giai Băng vọt ra ngoài, thân ảnh cao lớn của Đằng Dạ trong phòng đã biến mất. Điều này làm cô có chút hốt hoảng và…thất vọng không rõ ràng. Cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng trước khi bước ra ngoài, chỉ chuyên tâm chăm chú tìm kiếm mục tiêu đang hiện hữu trong đầu.
Có tiếng động the thẽ phát ra từ trong phòng bếp, lôi kéo sự chú ý của Giai Băng. Quả nhiên, Đằng Dạ ở bên trong, người được phủ một chiếc tạp dề ôn nhã, đôi tay liếng thoáng cắt cắt gọt gọt một thứ gì đó.
-Anh đang làm gì vậy?_Tiến lại gần Đằng Dạ, Giai Băng đưa mắt nhìn nồi canh hỗn độn vô số thứ không nhận ra chủng loại đang sôi sục trên bếp, không khỏi tò mò mà hỏi. Khóe môi cô tự sướng cong lên ngượng ngùng, áng hồng trên mắt như lớp phấn trát nhẹ. Cô có thể tự suy tưởng rẳng, những thứ Đằng Dạ đang làm là để cho cô ăn không nhỉ? Cô có thể suy tưởng rằng, anh chính vì cô mà vào bếp không?
-Giai Băng, nếm thử cái này xem!_Lấy môi múc một chút nước trong nồi, Đằng Dạ nhẹ nhàng thổi cho khỏi nóng rồi chìa về phía Giai Băng, đáy mắt đen lóe lên tia kỳ vọng đầy áp lực.
Không thể cưỡng lại được cử chỉ dịu dàng này, Giai Băng cảm động hung hăng nếm thử, sắc mặt từ hồng hào dần trắng bạch không rõ nguyên do.
-Sao rồi?
-À…rất…rất có nghệ thuật!_Ngậm đắng nuốt cay dối mình gạt người, Giai Băng nở nụ cười gượng gạo, mắt liếc nồi canh sôi sùng sục mà rùng mình. Cô thức sự không nên ngây thơ đến mức nhìn mặt mà bắt hình dong. Tài nghệ của Đằng Dạ cũng tương tương như của cô mà thôi, bề ngoài thì hào nhoáng, bên trong thì ૮ɦếƭ người.
-Nghệ thuật?_Nhận được đáp án mập mờ, Đằng Dạ không khỏi nhíu mày, hình như có chút không vui_Rất tệ đúng không?
-À…cái này…_Ra là chủ thể cũng lường được khả năng của mình_Ừm….rất tệ!
-Ồ!_Bình thường, con người ta bị chê bai sẽ rất tức giận, nhưng biểu hiện của Đằng Dạ rất khác, anh nở nụ cười đặc trưng khuynh đảo chúng sinh, từ từ khen ngợi bản thân mình_Anh đúng là rất sáng suốt khi để em thử! Tài nghệ của anh vẫn như ngày nào! Tốt lắm bà xã!
“Bà xã?” Ý muốn phản bác, trách cứ lòng dạ gian xảo của người nào đó trong lòng Giai Băng vừa mới nhen nhóm đã bị hai tiếng vô hại này quật cho ૮ɦếƭ ỉu ngay lập tức, khuôn miệng nở to định phản bác của cô cũng vì thể mà đơ cứng không thể khép.
Giai Băng thừa nhận, cô là người rất nhạy cảm, không cẩn thận thì có thể bị các nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng ngay. Nhưng, vì hai cái từ kia mà ngớ ngẩn sững người, mặt mũi nóng bừng lên như lúc này đây, liệu có hơi quá không nhỉ? Phản ứng thế này phải chăng quá mạnh mẽ, như thể bản thân đã mong muốn từ rất lâu rồi, giờ mới được thoả nguyện vậy.
“Thật đáng xấu hổ quá đi!” Đưa hai tay vỗ nhẹ lên đôi má ửng hồng của mình, Giai Băng cố trấn tĩnh lại những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình, cố dặn bản thân không được nghĩ bậy. Vì nếu nghĩ bậy, chắc chắn cô sẽ lại đỏ mặt.
Tuy nhiên, ông trời không dễ chiều lòng người. Ngay khi Giai Băng thoả mãn với tâm tình đang lắng dần, nhắm mắt cười duyên, chân thẳng bước đi ra ngoài thì mặt cô thình lình đập vào vùng иgự¢ rắn chắc của người nào đó.
Một mùi hương nam tính đượm bạc hà nhè nhẹ quấn lấy những sợi lông mũi của cô, đem cảm giác mát lạnh tràn vào lá phổi đang hoạt động gấp gáp.
Lần thứ hai, Giai Băng kịch liệt hoá thạch. Cô đờ đẫn nhìn chăm chăm vào lớp vải màu tro trong tầm ngắm, đôi đồng tử không hề nhúc nhích.
Cơ mà, hành vi vô tình vô tội này của Giai Băng lại bị Đằng Dạ lí giải theo cách riêng của anh, một cách vô cùng nguy hiểm vào ám muội.
Anh tự sướng cho rằng:
-Bà xã, không cần phải dùng ánh mắt nóng bỏng như thế để nhìn xuyên qua lớp vải này đâu, nếu em muốn, anh sẵn sàng cởi bỏ hết mọi lớp cản ngăn cách_Thanh âm của Đằng Dạ chất chứa sự bất mãn, nhưng nét mặt thoả mãn và sáng ngời của anh lại khiến người ta thực sự nghi ngờ.
Như thể nghe được lời chiếu cố đại ân đại lượng của Đằng Dá, Giai Băng giải thạch, ước chừng hết nửa ngày mới ngẩng đầu, đưa đôi mắt ươn ướt nhìn bộ mặt gian trá của ai kia.
Những thứ dung dịch lỏng khẽ khàng tụ lại trên khoé mắt Giai Băng, theo thời gian tích tụ ngày càng to dần. Làn mi đen dài cong vuốt của cô cũng nhuốm dịch nước, vài sợi ươn ướt lấp lánh dưới ánh sáng ngập tràn.
Hoảng! Đằng Dạ bị biểu hiện mong manh này của Giai Băng dọa cho khi*p vía, ngay lập tức thu gương mặt đê tiện của mình lại, thay vào đó là sự bình tĩnh kì lạ. Anh nói với thanh âm đứt quãng tữa tiếng thảng thốt khi bối rối:
-Giai Băng! иgự¢ anh đâu phải là bê tông cốt thép, sao lại khóc?
-Khóc?_Cơ môi Giai Băng giật giật, cô đưa tay sờ lên mắt mình kiểm tra rồi nhăn mặt. Gò mát vẫn duy trì trạng thái nóng sắp chảy_Anh đừng ảo tưởng! Ai khóc! Tôi đang tiếc cho cái mũi vạn tỉ của tôi thôi!
-…_Chỉ khẽ nhướn mày, Đằng Dạ không mở miệng.
-Ngốc! Mặt tôi luôn đáng yêu và thanh thuần như thế! Đi trước đây!_Khác với lúc thường, Giai Băng bỏ qua cơ họi dìm hàng Đằng Dạ, nhanh chân đưa người đi. Điều này thật sự bất thường…
-Chẳng ai nghiêm túc được khi mặt đang đỏ như cà chua thế đâu!_Lười biếng nắm lấy tay Giai Băng, giữ cô nàng lại, Đằng Dạ cong môi_Ăn đậu hủ phải trả tiền! Đây bán không cho quỵt.
Không để Giai Băng kịp lí giải hết những thâm ý trong lời nói của mình, Đằng Dạ đã thuận thế đặt môi mình lên môi cô, quang minh chính đại mà thu tiền ‘đậu hũ’.
Môi đan lấy môi, ʍúŧ mát nhè nhẹ, có chút ૮ưỡɳɠ éρ bá đạo. Vị ngọt dịch vị trong miệng hai bên không ngừng trao đổi, có khi hoà vào nhau làm một.
Vị ngọt Đằng Dạ mang đến làm Giai Băng như thịt bò ngấm rượu, đầu óc choáng váng, thần trí như mê đắm trong cơn say. Cô thụ động để ai kia mớm, tham lam bắt lấy, nhưng một lát sau lại tự kiểm điểm chính mình, cảm thấy bản thân quá vô sỉ. Thế nên, người chưa bao giờ biết hôn như Giai Băng cuối cùng đã quyết tâm đưa ra một quyết định hết sức trọng đại, đáp trả.
Nhưng, Giai Băng chưa động thủ, tiếng chuông điện thoại dập dình của cô trong người Đằng Dạ đã vang lên, tiêu tùng mọi sự dũng cảm cô vừa chắt góp.
Đằng Dạ có vẻ ghét sự xuất hiện của nó, anh thờ ơ không chịu tắt, tiếp tục thu ‘phí’.
Sau một hồi ‘hét’ khô cả cổ, giai điệu thân quen tắt ngúm. Nó vừa lãng vào quá khứ thì nhạc chuông mặc định của dòng Iphone trong túi áo Giai Băng tiếp bước réo rắt, làm phiền không thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc