Đồ ngốc! tôi là chồng của em!! - Chương 37

Tác giả: Su

Nhiệm vụ của Thánh Thê
Thanh âm lanh lảnh bên kia vẳng lên, nhanh và gấp như vì chứa đựng vô vàng hạnh phúc mà không nén nổi phải bộc phát ngay lập tức. Hai tiếng ‘yêu anh’ kéo ra thật dài, thật ngọt…nhưng trọng tâm người muốn nói không phải đề cập đến câu chữ phía trước mà là chú tâm diễn đạt ý tứ sau cùng.
Yêu anh…chính là yêu Đằng Dạ…chính là yêu chồng cô…
Người bên kia nói xong liền im lặng, tựa hồ đang chờ đợi một sự trả lời ngắn gọn như hàm nghĩa của người đầu dây.
Từng nhịp kim đồng hồ nhích…chẳng khác nào nhịp tim đang vang lên cô đọng. Giai Băng dần cảm thấy hơi thở của mình nặng dần, nặng dần như có thứ gì đó làm cho tắc nghẽn…khó có lấy hít thở đều đều. Những ngón tay thon mảnh của cô yếu ớt nắm chặt lấy chiếc điện thoại, ép chặt đến phát run.
Đau…Giai Băng đau đớn…Không phải vì dư âm cơn sốt đêm qua bởi đầu cô vẫn rất tinh bén, hoàn toàn không có gì khó chịu. Nơi cô phát đau đến nghiến răng, đến tê dại cả cơ thể…là nơi không thể xức dầu một lát là khỏi, không thể uống một viên thuốc tây là tan đi được…
Tiếp tục duy trì sự im lặng, Giai Băng đưa đôi mắt mờ nhạt nhìn vào phần иgự¢ trái của mình, khóe môi bất giác nở nụ cười tự giễu.
Quỷ quái! Cô mắc bệnh tim khi nào vậy? Bố mẹ cô đâu mắc bệnh này trừ phi họ xót tiền thôi.
-Đằng Dạ! Sao anh chẳng trả lời gì hết vậy?_Có vẻ như không kiên nhẫn được nữa, người con gái đầu dây lên tiếng, có chút nũng nhịu lại thẫm đẫm sự hồ nghi_Anh có thật đang ở đó không vậy? Hay có ai cầm điện thoại của anh?
-Tít!_Không hé mở khuôn môi khô khốc dịnh chặt vào nhau trả lời, Giai Băng dí sát đầu móng tay vào nút kết thúc cuộc gọi, đôi bàn tay nhỏ vẫn không chịu buông lơi chiếc điện thoại.
-Ring ring!_Chuông điện thoại của Đằng Dạ gan lì phát lên lần nữa, kéo tâm hồn đang lưu lạc phương xa của Giai Băng trở về thực tại. Cô giật mình, ném ánh mắt kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, đôi mài ngài nhíu lại càng lúc càng sâu.
Lại là số điện thoại của người ban nãy.
Lòng Giai Băng nhen lên một luồng khí bức bối, cô thẳng thừng nhấn nút từ chối.
Nhưng…người bên kia có lẽ không phục, cứ hễ Giai Băng từ chối cuộc gọi thì cô ta liền không do dự mà gọi đến, chuông điện thoại thảm bại vì thế mà lúc vang lên réo rắt, lúc ngừng ngay tức khắc, cơ hồ như muốn vỡ tung ra.
Đến cuối, dường như chẳng thể chịu đứng cuộc chiến vô vị này nữa, với tư cách là vợ của người nào đó, có chức, có quyền có phận đàng hoàng, Giai Băng chủ động gọi lại cho số máy kia, như mang đến cho người ta một tia hi vọng mong manh trước khi nhấn chìm người đó xuống sâu thẳm tuyệt vọng. Không hiểu sao, chỉ mới mường tượng đến đó, dẫu không biết người bên kia có phản ứng như thế không, cô vẫn không tự chủ được mà cong khóe môi lên hết sức hài lòng.
-Đằng Dạ! Anh lại bày trò gì nữa đây!_Cô nàng bên kia vừa bắt máy đã xa xả mắng, thanh âm thảnh thót vang lên cùng tiếng thở dốc đều đều như thể trong hai lỗ mũi xinh xẻo của cô ta đang phả ra hai luồng khói trắng phì phì vậy.
Dịch chiếc điện thoại ra xa, Giai Băng cảnh trọng ho khan, nhấp một ngụm sữa cho thanh giọng rồi áp điện thoại về vị trí cũ, dù không ngồi trước mặt đối phương, cô vẫn nở một nụ cười nhẹ hoa nhường nguyệt thẹn mà cô tự tin nhất.
-Xin lỗi! Chồng tôi không có ở đây! Cô có việc gì cần truyền đạt?_Nhã nhặn, lịch sự nhất có thể, Giai Băng cố tình nhấn nhá giọng ở những ‘vị trí thiết yếu và có tính sát thương cao’, thanh âm âm ẩm chút đắc ý.
-Osin sao tự tiện cầm máy chủ thế? Đưa máy cho Đằng thiếu gia giùm tôi!_Trái với dự đoán của Giai Băng, cô nàng bên kia thản nhiên phớt lờ câu nói của cô, hắng giọng ra lệnh.
-Gì….? Osin? Tôi…
-Cái đồ osin lắm chuyện, đưa máy cho Đằng Dạ của tôi đi!
-Tôi không phải là osin, cô điếc sao?_Nghiến răng thật chặt như thể đang ngấu nghiến cắn một miếng thịt bò dai, Giai Băng kìm nén phẫn nộ trong lòng иgự¢, hết sức bình tĩnh nói_Tôi là vợ của Đằng Dạ, không phải là ôsin, là người được cưới hỏi một cách đàng hoàng nhất, được mọi người biết đến, hiểu chứ?
-Ồ!_Bên kia bật lên một tiếng, nhưng nó chẳng hề mang hàm chứa sự kinh ngạc mà trái lại, đem đến một sự mỉa mai cực độ. Một tràng cười từ bên kia vẳng lên, không ngớt, dù giả tạo nhưng vẫn sinh động làm nhụt chí Giai Băng, ép cô đỏ bừg mặt vì giận_Cô nói sai rồi đấy, Hạ Giai Băng. Cô không phải là vợ của Đằng Dạ, cô chỉ là thánh thê, là cái máy đẻ con của Đằng gia thôi, đừng có tự hào về nó…tôi sẽ buồn cười đến vỡ bụng mất!
Cuộc đối thoại của Giai Băng và cô gái nọ từ ‘rôm rả’ bỗng trở nên ảo não nặng nề. Một mảnh trầm mặc như nhuốm lên tất cả mọi thứ.
Khái niệm kia, tựa mũi dao nhọn khứa sâu vào tim Giai Băng, không ngừng chà sát.
Ai chẳng biết, làm vợ người ta thì cũng như cái máy đẻ con chứ, nhưng có cần sử dũng điệu bộ thương hãi như thế để nói không? Nó có điểm làm Giai Băng cảm thấy cực kì quái lạ. Người kia có vẻ như rất đắc ý với điều này thì phải, cơ mà có gì cần phải đắc ý với điều hiển nhiên này chứ?
-Sao thế? Cứng họng rồi à? Biết điều đấy!_Người bên kia cười một tràng giả lả, thanh âm càng thêm phần mỉa mai, bỡn cợt.
-Rất tiếc là không!_Tuy khó hiểu nhưng Giai Băng vẫn không để mình yếu thế, cô cũng kéo miệng rộ lên một nụ cười nhợt nhạt_Cô nói không sai, tôi là một cái máy đẻ con. Đó là nhiệm vụ muôn thuở của một người vợ, tôi không có ý kiến.
-Cô…_Chất giọng người bên kia có chút thất thần.
-Cô đừng ghen tị trước hạnh phúc của người khác như thế, rất nhỏ nhen đấy, biết không? Và…cũng đừng nổi tà tâm khi kết tinh tình yêu của chúng tôi ra đời_Đanh thép nói liền một mạch, Giai Băng lập tức ngắt kết nổi, hơi thở từng ngụm gấp gáp hẳn.
Bỗng dưng, cô cảm thấy có điều gì đó bất an đang nhen nhói, mãnh liệt ép tâm trạng cô giảm sút nhanh chóng. Nỗi buồn, sự đau đớn, thất vọng như đạt đến đỉnh điểm, vây bám lấy thân thể cô, khiến toàn thân cô rã rời, chỉ muốn nhắm mắt tẩy sạch hết tất cả, mọi phiền não xung quanh.
Nhưng…đâu dễ gì lại có thể….
-Ring! Ring!_Tiếng điện thoại trong tay Giai Băng lại tiếp tục kêu lên, đơn độc một thứ thanh âm trong trẻo nhưng lại thôi thúc như muốn đòi nợ người.
Kinh hoàng, Giai Băng giật mình thoát ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, theo ý muốn từ chối cuộc gọi.
Thêm một lần nữa, người bên kia tiếp tục làm phiền.
Điên tiếc, Giai Băng tắt máy của Đằng Dạ, càng tăng thêm lực siết, khiến gân xanh nổi sạch lên làn da trắng nõn.
Đúng lúc ấy, như doạ người, Đằng Dạ đột ngột bước vào.
-Có chuyện gì với em à?_Thấy sắc mặt Giai Băng không tốt, Đằng Dạ thả ௱ôЛƓ xuống bên cạnh cô, một tay lơ đãng vén lọm tóc mai dài đen nhánh lõa xòa trước mặt cô sang bên, khuôn mặt tuấn mĩ hại ૮ɦếƭ người không ngừng thu hẹp khoảng cách, từng phút nhích lại gần, kích thích da mặt mỏng của Giai Băng rộ lên hai váng hồng.
Có tật giật mình, Giai Băng đẩy Đằng Dạ xê ra xa người mình, luôn miệng mắng nhiếc.
-Anh đừng có dí cái mặt sát nhân đó lại gần tôi, hỏng mắt!
-Vậy sao?_Nét lo âu trên mặt Đằng Dạ nhanh chóng biến dạng, tổ hợp một đống hàn khí khô quạnh, lạnh lẽo_Nhưng tôi không rảnh đến thế đâu, tôi chỉ muốn lấy lại điện thoại trên người em.
Vừa dùng mĩ nam kế vừa áp dụng chiêu ςướק giật, Đằng Dạ dễ dàng lấy lại điện thoại của mình. Nhưng anh chưa kịp thắc mắc tại sao nó lại tắt nguồn, Giai Băng đã nhanh chóng giật lại, cố chấp không để nó rơi vào tay anh.
-Em làm gì thế?_Đằng Dạ có vẻ bực bội.
-Tôi…tôi…_Đảo mắt một hồi tìm kiếm lí do mà chẳng thấy thứ gì hợp lí, Giai Băng đành liều mạng nói đại, đôi mắt mở to phụ hoạ_…tôi muốn giữ điện thoại của anh!
-Để làm gì?_Đằng Dạ híp mắt nghi hoặc, đáy mắt đen sâu loé lên chút ánh sáng nhè nhẹ.
-Tôi…tôi… Tại sao lại hỏi để làm gì chứ?_Túm nhanh lấy chiếc muống nhỏ trong bát cháo đã nguội lạnh, Giai Băng gõ nhẹ đầu nó vào trán Đằng Dạ, khoé môi nhỏ xinh nhoẻn lên một nụ cười_Ngốc! Tại vì tôi là vợ của anh!Thoáng chút ngây người, Đằng Dạ không thèm chú ý đến mấy hạt cháo loãng dính trên trán mình, đưa ngón tay thon chạm vào khoé miệng Giai Băng, phối hợp bằng một nụ cười ôn nhu ấm áp.
-Được thôi, nhưng em cũng phải đưa điện thoại của em cho tôi.
-Hở?_Nụ cười Giai Băng cứng ngắc, đôi mắt như chìm vào mê muội nhìn nụ cười đang nở rộ. Căn bản, không hề phản đối về yêu cầu của Đằng Dạ.
-Đồ ngốc! Tôi là chồng của em!_Nụ cười của Đằng Dạ càng thêm khoét sâu, sắc nét nhưng không gay gắt_Không lẽ không thể đổi được?
Giờ mới thoát khỏi mị hoặc, Giai Băng chậm rãi tiếp nhận điều kiện của Đằng Dạ rồi gật đầu đồng thuận.
-Được! Chỉ cần…anh không thể gặp người đó!_Giọng nói của Giai Băng càng ngày càng nhỏ dần, như chỉ để nói với mỗi chính cô vậy, nhưng sắc mặt của cô thì đanh lên thật rõ nét.
Tuy rằng đã nắm trong tay phương tiện liên lạc cốt yếu giữa cô gái kia và Đằng Dạ, nhưng Giai Băng vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những tâm trạng đan xen mơ hồ. Vì thế, bài thi hoá cuối cùng của cô là tổ hợp của một đống thảm hại, mà không, không nên nói một đống thảm hại, bởi vốn dĩ, bài thi đó chỉ là một tờ giấy trắng đầy vết tích nhàu nát, đôi chỗ điểm xuyến thêm vài hình vẽ thuộc trường phái trừu tượng mà thôi.
Cơ mà, trước bài thi như thế, Giai Băng vẫn chẳng thèm quan tâm đến nó, nhất mực sử dụng chất xám suy nghĩ, suy nghĩ, lại suy nghĩ, cuối cùng là…héo ૮ɦếƭ trước sắc mặt rạng rỡ ngấm ngầm của Đằng nhị thiếu gia.
-Em làm bài thế nào?_Vẫn đưa mắt chuyên chú lái ô tô, khoé môi Đằng Dạ vừa cong nhẹ vừa hỏi.
Ngay sau đó, Đằng Dạ nhận được cát tát nổ đom đóm từ bàn tay nhỏ nhắn trong rất yếu đuối của người bên cạnh, thiếu tí nữa loạn tay lái đâm thẳng vào đèn giao thông.
-Em dám tát anh?_Sa sầm mặt mũi cực độ, Đằng Dạ hạ giọng.
-Em chỉ đang cố vỗ tỉnh thần trí của mình thôi mà…_Tỏ vẻ vô tội, Giai Băng phụng phịu nói. Da tay cô rát bỏng nên tâm trí của cô cũng bị ảnh hưởng mà tỉnh táo hơn so với lúc trước nhiều. Quả chiêu này hữu hiệu hơn cô tự tát mình nhiều.
-Em…! Thôi nói việc chính đi, đừng đánh trống lảng.
-Anh nhất định sẽ nuôi em, đúng không?_Sau vài giây suy nghĩ, Giai Băng đưa đôi mắt to tròn ngân ngất nước nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như mặt nước của Đằng Dạ, thanh âm nhỏ nhẹ, vô lực.
Ngay lập tức, xe của Đằng Dạ phanh lên cái kít, dừng hẳn trước một cái biển quảng cáo nào đó.
-Chẳng nhẽ, trước giờ, em nuôi tôi sao?_Đằng Dạ quay mặt, âm hiểm nhìn Giai Băng, khoé miệng co giật đầy nghi hoặc.
-Nếu vậy thì…_Đón nhận câu hỏi ngược lại nhưng 70% chất chứa câu trả lời kia, Giai Băng cười tít mắt. Nụ cười chân thật đến mức khiến người ta có cảm giác đang bị lừa bán thân. Cô đưa tay đập cái bốp lên vai Đằng Dạ theo cái kiểu huynh để trong giang hồ, trịnh trọng tuyên bố với anh_Đằng đệ đệ, từ nay tỷ tỷ này sẽ tự nguyện giao toàn bộ đời mình cho đệ, để phải đối xử với ta thật tốt, có biết không hả?
-…Giao phó cuộc sống cho người khác làm chủ không phải vì sự hèn hạ, nhút nhát của bản thân. Mà là vì…đôi mắt muốn nhìn, đôi tai muốn nghe thấy, vòng tay muốn ôm lấy, hơi thở muốn hoà nhịp, tâm trí muốn vướng bận…và trái tim muốn khắc ghi, hoàn toàn không vì bất cứ lí do nào nữa…
Sau khi đưa Giai Băng về căn hộ của mình, trên thân phận là một hội trưởng bận rộn, Đằng Dạ quay xe, trở lại trường, chuyên tâm tìm bài làm của Giai Băng trong đống bài thi dày cộm có thể đốt cháy một tòa nhà kia.
Cũng may, Đằng Dạ có liếc qua kiểu chữ của Giai Băng một chút, căn bản dễ dàng tìm kiếm hơn khi chưa biết gì.
Như anh đã dự liệu trước, bài làm của Giai Băng rất dễ chấm, dễ đến mức gây hẳn một đống thiện cảm cho người chấm nếu họ gặp phải. Ngoài thông tin của học viên tham gia, những thứ còn lại, là những bài làm có đáp án theo chu kì a, b, c, d lặp lại liên tục, trừ bài tự luận toán thì có ngoái được vài ba chữ con con.
Giờ, đối mặt với 3 bài thi này, Đằng Dạ cảm thấy tâm tình rất tốt, bởi lẽ, anh đã không sai khi cắm đầu ngồi nghiên cứu chữ cô như phân tích hàng chữ người maya cổ. Phù!
Cả đêm, cái người đứng trước mặt các thành viên hội học sinh dõng dạc nói sẽ nghiêm trị những hành vi vi phám quy củ thi lén lút cặm cụi làm hộ bài của ai đó, thi thoảng lại giật thót khi một bóng người nào đó đi qua.
***
Sáng, khi mùi sương sớm chưa tan hẳn dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt, Đằng phu nhân-người tương truyền có vô số tính cách quái dị đã đem đồ nghề câu cá đến gần cái hồ nhỏ đầy cái của mình, nhàn nhã vung cần cân, nhàn nhã sưởi nắng ấm.
2 phút trôi qua, nhìn cái cần câu yên ắng của mình, Đằng phu nhân ngáp dài, bâng quơ nói.
-Sao chưa thấy cá cắn câu nhỉ?
Như được chỉ điểm, vị quản gia già nháy mắt đến lé với tên đầy tôi ra hiệu ngầm. Tên đầy tôi sảng khoái gập đầu rồi dấn thân xuống hồ bắt cá.
Nhờ vậy, cần câu của Đằng phu nhân giật mạnh, bà sung sướng vớt cá lên, bỏ vào xô, vênh mặt đắc ý cười hết nửa ngày.
Đương vui, một tên gia nhân chạy đến bên cạnh bà, trịnh trọng đưa cho bà một chiếc túi xách nhỏ, đều giọng thông báo.
-Phu nhân, tôi phát hiện thấy túi xách của nhị thiếu phu nhân rơi trong lùm cây ạ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc